Vẽ tranh – Phần 82

Phần 82
“Alo… Gì vậy ông…” – Cương hỏi Lộc trên đthoại.
“Ờ… Lát hồi mà có về trễ, nhớ khóa cửa dùm tui nha… Nay tui đi tới sáng mới về lận. Nhắc để nhiều khi mẹ tui bả quên…”
Nghe biết Lộc “qua đêm” là đoán ổng đi đâu rồi, nhưng mà cũng không có gì lạ. Cương nói:
“Ờ… Khỏi lo… Lát về khóa… Đi chơi vui nha…”
“Ờ… Hờ hờ hờ… Vậy nghe…” – Lộc nói, rồi cúp máy.
Chưa kịp bấm cái màn hình cho nó tắt, là:
“Chò oi… Trai gọi kìa… Hé hé hé…” – Minh xọt mỏ qua.
“Ừm… Trai nhìu lắm… gọi cháy máy luôn nè…” – Cương vừa nói, vừa nhìn Minh mà lườm lườm.
Mấy chị em che miệng cười cười. Minh chả biết nói thêm gì, cũng lườm lườm lại, xong nhìn qua cô Hiền kêu:
“Đó… cô thấy chưa… Nó thừa nhận rồi đó nha… Hm hm hm… Cô… có anh nào được được… gả cho thằng nhóc này đi… Hí hí hí…”
“Nhỏ này… Người ta đàn ông con trai đàng hoàn mà cứ…” – cô Hiền chau mày, nhìn bà Minh.
“Không có chắc đâu cô ơi… Bề ngoài vậy thôi… Bề trong… ai biết được…” – Minh nói với giọng dẹo dẹo.
Cô Hiền ngồi giảng bài cho Minh 1 tràng về nguyên tắc phân biệt giới tính, Cương mới thừa cơ hùa theo cô. Mấy chị em khác ngồi nghe 3 người đấu khẩu trong thương yêu và thầm kín. Rồi toàn thể hội banh tưng và cây gậy mini lại quành về chủ đề đi chơi. Bàn luận mua thứ này, sắm thứ kia. Tới màn hỏi về đồ tắm, Minh cay cú tên Cương ngây thơ, mới xạo xạo hỏi:
“Cương ơi… Tắm biển… mặc gì đó cưng…”
Cương không trả lời kiểu bình thường với bà này được, phải nói:
“Áo 2 dây, quần 3 lỗ chị ơi…”
“Ú trời ơi… Chơi bạo vậy luôn đó hả… Hế hế hế…” – Minh vừa cười kiểu gian ác, vừa nói như đắc ý lắm.
“Ủa… Quần nào hông 3 lỗ anh…” – Sương chợt hỏi Cương.
“Ờ ha… Quên… Mặc quần vậy, có gì đâu mà đẹp… Không được… Không được…” – lại bà Minh.
“Ui sssh… Mà mặc gì… tới đó biết… Tự nhiên hỏi…” – Cương nói lại.
“Ơ… Mặc gì… để chị bây biết… mặc theo cặp chớ… HM HM HM…” – Minh.
“Hổng lẽ em không mặc gì… rồi chị sao… Theo luôn hả…” – Cương.
“Sssssh… Đương nhiên rồi… Dám chơi hông… Hé hé hé…” – Minh thách thức.
“Trời… Dễ ẹc… Giờ trước mắc là em mặc mỗi cái quần bơi rồi ở trần thôi đó… Dám theo hông… Hm hm hm…” – Cương nghênh chiến.
Tự nhiên bà Minh vỡ lẽ ra, kiểu ham hố mà quên thân. Mặc bả tính nói gì đó, mà đơ ra không làm được. Mấy người kia ngồi cười “ha hả”, Huyền kêu:
“Ủa sao im re vậy… Nó không mặc áo kìa… theo đi… Sung lắm mà…”
“Hoi… Cái đó quên… Nó con trai đương nhiên ở trần bình thường rồi… Hông tính… Hông tính…” – Minh ngụy biện.
“Vậy thôi không có thách đố gì ở đây nữa à… Lớn già đầu rồi… đi đấu với tụi nhỏ…” – Hiền phán cho Minh 1 câu xanh rờn.
Minh bả tức tối, nheo mắt lườm lườm Cương nhưng không muốn bị bôi tinh – trét sữa lên mặt nữa, nên ngồi êm re, khép mình vào ghế. Chợt Cương ngáp dài 1 cái mệt mỏi, cũng khoảng 8h mấy tối rồi. Cô Hiền kêu:
“Trời… Bộ mệt lắm sao ngáp dữ vậy con…”
Huyền nói: “Phải rồi… Trưa không chịu ngủ… Ngồi rảnh quá đi ngồi vẽ nhỏ kia cả tiếng…”
Cương cũng chỉ biết “hm hm…” chứ nói gì nữa, quá đúng rồi. Sương kêu:
“Thôi anh về nghỉ ngơi đi… Bận bịu sáng giờ rồi…”
“Uhm. Về nghỉ đi em… Mắt đỏ chót kìa…” – Dung cũng hùa theo.
Ai cũng ủng hộ cái sức khỏe của anh, kể cả Ý cũng gật gật. Riêng có con mén:
“Nè… Vô phòng em ngủ đỡ đi…” – mỏ nó chu ra, mặt như có ý đồ gì đó.
“Uhm. Không ngại thì vô phòng Tuyền ngủ xíu đi con…” – cô Hiền hết chuyện đi giao 2 trứng cho ác, ở đây là ác nữ.
Mấy chị em nhìn nhau, nhìn cô Hiền như kiểu lạ lùng vì không ngờ cô dọn đường cho cây gậy tung hoành. May sao:
“Dạ thôi… Để về rồi ngủ 1 lèo tới sáng luôn… Chứ về trễ nữa mất công… Với nãy bạn con nó kêu về coi cửa nẻo này kia… không về cũng lo lắm cô…” – Cương viện cớ.
Anh nhìn qua con mén tưng, thấy nó zãnh cái môi hồng hồng ra như “ứ chịu”, rồi Hiền kêu:
“Ờ… Vậy thôi về đi… Có gì mốt ghé chơi có gì đâu…”
Cương mắt sáng rỡ: “Dạ… Hm hm…”
Cương đi ra sân, Tuyền, Ý, Sương và Cô Hiền ra tiễn cho tới khi anh dắt xe ra ngoài đường. Mấy chị em còn lại dọn dẹp này kia, tạm biệt anh từ khi còn trong phòng khách rồi. Anh từ từ vặn ga, lướt xe đi xa khỏi căn biệt thự vui vẻ, động lực cho anh có thêm năng lượng mỗi ngày. Vẫn nhìn vào gương chiếu hậu cho tới khi mấy chị em phụ nữ khuất dạng, rồi anh tống ga, chạy thẳng về nhà Lộc.
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: https://gaigoi.city
Cũng vẫn còn sớm, mới gần 9h tối thôi. Đường xá thì vẫn đông đúc, không có gì là ảm đạm. Mấy cặp đôi, nhóm bạn tụ tập ăn chơi ở quán xá, cửa hàng dọc hầu hết mấy con đường mà Cương đi qua. Nhịp sống thành phố là vậy. Kể cả khuya thì cũng vẫn có người còn làm việc, sinh hoạt, vui chơi… Rồi anh cũng chạy vào con đường nhỏ trước nhà Lộc, và dừng ở cổng… Vừa mở ra, vừa nghe thấy tiếng xì xầm, cười ha hả, nói chuyện í ới bên trong nhà với đủ thứ tông giọng, nhưng toàn nữ. Y như đang tiệc.
“Gì vậy trời…” – Cương tự hỏi trong não.
Anh tò mò nhưng không dám đi cái ào vô trong, mà chỉ ló mó, rình rình núp núp ở 1 bụi lá mà nhìn vào… Trước mắt anh, ngay chỗ phòng khách, có khoảng 4 – 5 người nhìn cỡ tuổi từ 3 mấy tới 50 đang ngồi giáp vòng xung quanh cô Linh. Người ăn mặc như quý bà, kẻ nhìn như chỉ bận mỗi cái áo thun thể dục. Trên bàn thì đồ ăn đâu không thấy, toàn là rượu với bia. Cương không ham mấy thứ đó, gặp đứng ở xa hơn 5 – 7m nên chả biết thương hiệu gì… Thôi, dù gì cũng phải vô phòng, chứ buồn ngủ, mệt quá rồi… lướt lẹ qua, chắc mấy bả không để ý anh đâu. Mặt Cương giả ngu, cái thây đi lẹ lẹ về hướng cầu thang mà mắt dán vào lầu trên.
“Ủa… Hớ hớ hớ… Về rồi… hả… con…” – giọng Linh nhựa nhựa, nhây nhây gọi Cương với kiểu cà lăm.
Cương chỉ “hm hm…” xong tính bước một chân lên bậc thang thì:
“Ủa… Con em hả… Ủa… Mà nhớ thằng Lộc… nó mập lắm mà ta… hả em…” – một bà nhìn hơi già, nhìn Cương xong quay qua hỏi Linh.
Anh thấy mặt cô Linh đỏ ửng, mắt hơi lim dim, một tay chống lên má mà dựa hẳn ra sau ghế sát tường, miệng cười cười nhìn bà kia… đoán y như là đang xỉn, nhưng chưa tới độ quắc cần câu. Cô Linh lại nhão nhão giọng:
“Đâu có… Bà này… Nghĩ sao… thằng Lộc nó vầy… Hờ hờ hờ hờ… Thằng… bạn nó đó…”
“Chu cha… Bạn Lộc đó hả… Chu… đẹp trai dữ ta… Hê hê hê…” – một bà khác nhìn Cương nói.
Thấy bà nào bà nấy mặt đỏ ké, nhưng nổi bật nhất vẫn là cô Linh vì da cổ trắng nhất (chủ vựa bán kem mà lại), cô có vẻ lừ đừ, nên Cương trả lời thay:
“Dạ… Con xấu quắc à cô ơi… Ai thèm đâu… Bởi buồn quá… qua nhà Lộc ở ké nè… Hm hm…”
“Trời ơi trời… Vậy mà còn la xấu… Vậy còn ai đẹp trời…” – lại một bà khác, nhìn có da ngăm ngăm lên tiếng, xong bả nhìn qua Linh kêu:
“Cái thằng… Khiêm tốn gì đâu á chị… Hé hé hé… Nghe là biết chắc chưa có bồ đâu nè…” – rồi bả nhìn qua Cương:
“Phải hông con…”
Cương bẻ lái: “Ủa… Mấy cô là bà con của cô Linh hả…”
“Đâu có… Toàn khách hàng thân thiết của cô con không đó… Hm hm hm…” – bà già nhất hồi nãy trả lời.
“Vậy hả… Hèn chi nhìn cô nào cũng đẹp hết… Hm hm…” – Cương hơi nịnh bợ đít mấy bả, dù sờ còn chưa được chứ đừng nói.
“Trò ơi… Thằng nhỏ dễ thương gì đâu á chị… Có con gái… chắc em cũng làm mai cho nó quá à… Hí hí hí hí…” – bà da ngăm nói.
Cương hết bị Minh bên động banh chọc, giờ thêm mấy cung phi này ghẹo nữa, chắc nổ não, tét zái chết sặc sữa cho rồi. Quyết định né banh:
“Dạ… Hoi con lên ngủ nha… Đi sáng giờ mệt quá… Mấy cô ở chơi vui nha…”
“Ờ… hờ hờ hờ…” – Linh lờ đờ nhìn Cương như đuối lắm vậy.
“Trời ơi… Mới gặp mà đi ngủ rồi… Tưởng ngồi chơi với mấy cô chứ…” – bà da ngăm lên tiếng, chau mày tỏ vẻ níu kéo.
“Nhỏ này… Thằng nhóc nó mệt thì cho nó nghỉ đi… Chọc hoài…” – cô già nhất kêu.
Mấy bà cười cười, Cương cũng chỉ biết tới đó, rồi phóng nhanh lên phòng mình mà lo thân… Thật ra Cương bình thường chắc cũng sẽ nhập hội phụ nữ ở bất kỳ chỗ nào “có thiện chí”, nhưng do quá mệt vì lớp thì sáng giờ nấu ăn, lớp không thèm ngủ, mà lo vẽ bậy, rồi mém quất luôn con mén tưng ở sân sau. Tính ra bữa nay coi như ăn chay, không đi phát sữa miễn phí cho cô nào hết. Cương lên phòng tắm rửa, đánh răng, rồi tắt đèn mà nằm cái ạch ra giường. Tính đi ngủ luôn, nhưng do nghĩ tới mấy em, nên liền nhắn cho con nhỏ tưng kia:
“Anh về rồi đó… Ngủ chưa mặt thấy ghét…”
Tuyền 5′ sau nhắn:
“Hơ… Về cái là chu mỏ qua đây hà… Tin em qua bắt anh hông…”
“Chiều mém bị đâm, còn chưa tởn hả mà đòi bắt biết gì á…” – Cương hăm dọa.
“Hứ… Cạ cạ chứ đâm gì… Làm người ta ấy muốn chết à… Ghét anh…” – con nhỏ tưng.
“Hi hi… Ấy là ấy sao… Ướt lắm hả…” – Cương nhắn.
“Hơ… Còn nói nữa… mốt gặp cho biết tay…” – Tuyền trách yêu kèm lời hăm dọa 0 ký lô.
“Mai nghỉ nè… Qua đây đi… Anh làm mẫu cho vẽ…” – Cương đề nghị.
“Hoi đi… Đó nhà bạn anh… Qua ngại muốn chết… Giỏi qua đây ih…” – Tuyền không đồng tình.
Cương: “Anh tính rủ Thi qua nữa mà… Qua bên em, có cô Hiền nữa… rối thêm à…”
Tuyền sau 3″ mới nhắn lại: “Ùa… Nhưng mà mai, hông qua được…”
“Sao hông được…” – Cương.
“Mai chòng rãnh hông…” – Tuyền.
“Rãnh… Sao… Muốn gì…” – Cương.
Tuyền gửi cho anh emoji mắt chớp chớp kiểu đáng thương, rồi kêu:
“Mai… chòng chở em đi mua đồ, để đi chơi đi…”
“Mua đồ tắm hả…” – Cương vừa nhắn mà mắt sáng rỡ. Kiểu ham hố muốn biết ẻm tính mua đồ bơi hay gì đó.
“Hơ… Đồ tắm nhà cả đống… Mua gì mà mua… Người ta mua xà bông, khăn này nọ hoi… Hổng biết gì hết…” – Tuyền.
“Ừa… Thì mai mua… Mấy giờ…” – Cương hỏi.
“12H khuya.” – Tuyền nhắn.
“Đâm chết giờ… Giỡn giỡn…” – Cương lườm em nó trong tư tưởng.
“Hi hi… Dữ quá à… 9h sáng…” – Tuyền.
“Uhm. 9h sáng nghe chưa… Anh qua trước mà còn nằm nướng, là đừng trách à…” – Cương.
“Trách gì… Bộ tính làm gì… Hả con heo kia…” – Tuyền chống chế.
“Trách sao la làng…” – Cương vừa cười gian xảo, vừa nhắn.
“Chòng làm gì… mà em la…” – Tuyền xạo xạo hỏi.
“Ờ… Lúc đó biết… Cô Hiền cổ nghe… khỏi cứu cho biết…” – CƯơng.
“Hi hi… Vậy mai em nướng tới 11h luôn…” – Tuyền nhây.
“Em giỏi lắm… Coi mai nè nha… La hổng được… đừng có trách…” – Cương thêm vào.
“Hoi chòng ghê quá à… Người ta ngây thơ như gì, tự nhiên qua đánh người ta la à… Hông chịu…” – Tuyền.
“Ừa… Chê hôi thì ngủ đi… Để anh ngủ… mai có sức qua đập cái gì đó của em cho biết…” – Cương.
“Hi hi… Ghét chòng quá à… Hoi ngủ đi… Đuối xụi luôn mà bày đặt hù dọa người ta…” – Tuyền.
“Uhm. Anh ngủ đó… Liệu hồn em à… Ngủ ngon nghe chưa…” – Cương tỏ vẻ hùng hổ.
Tuyền gửi cái emoji con gì đó nằm trên gối, với chữ Z bay bay trên đầu.
“Keeeeeéc… rầm… keng keng keng keng… bịch bịch…”
Cương giật nảy mình. Nhà Lộc cách âm tạm được thôi, nên nhiều khi nói chuyện lớn xíu cũng đủ để bên ngoài nghe rồi, huống chi giờ là tiếng hỗn loạn gì đó bên dưới nhà phát ra… kiểu như tô chén hay mâm mẹc gì bị rớt, rồi cây gỗ ngã… tùm lum. Mặt mày đang bơ bơ như thằng phê thuốc, anh cũng phải thò lõ cặp mắt mà tỉnh như bị điện giật… Cương vội ngồi dậy, trong đầu hơi nghi nghi… chắc cô Linh xỉn quá, thả con mèo nào đó cho nó chạy vòng vòng trong nhà phá hoại. Anh ra khỏi phòng, vừa đi xuống trệt, vừa nghiêng đầu dọ nhìn coi cái gì.
“Iiiiih…” – Cương chằng miệng ra khi thấy cô Linh đang lọ mọ đứng dậy chỗ bếp.
Mắt Cương trợn tròn, hay vội phóng xuống, nhìn qua nhìn lại, thấy không còn mấy bà bạn của cô đâu nữa, chắc là về rồi. Mới chạy lại chỗ Linh, vừa đỡ cô lên, vừa:
“Gì vậy cô… Té hả…”
“Hờ hờ hờ… Sao đâu a… Ai để cái ghế… ai để… Đâu rồi… Về đâu rồi…” – cô Linh đang lảm nhảm đủ thứ… chả hiểu nói gì hết.
Nhìn với nghe tới đó là đủ hiểu. Cương không hơi đâu nói chuyện với người xỉn, anh bèn đỡ cô dậy, đặt ngồi lên ghế ăn chỗ bếp. Thấy cũng hên vì cô không bừa mứa hay đạp đổ thứ gì dễ bể, chỉ vài cái tô inox, ca nước và một cái ghế bị ngã. Nói chung cũng không rãnh tái dựng hiện trường vụ án trong đầu để “điều tra làm rõ”, Cương để cô ngồi gục trên bàn ăn, mặt cổ đỏ ké hơn lần cuối cùng anh thấy, mùi bia rượu nồng nặc như bị ép uống, hay tự do mình ham hố uống bốc ra từ hơi thở. Chắc cô cũng không ăn nhiều, với đô cũng cao nên không thấy ói mửa gì. Cương lủi thủi dọn dẹp ly chén, bàn ghế hay còn gọi là bãi chiến trường của mấy bà cô để lại. Đã xà quần bên động banh muốn đuối rồi, giờ về còn thêm mớ hỗn độn này nữa. Chắc tại tội đâm lén con mén trước mặt nó, nhưng sau lưng mấy chị em, nên giờ bị quả báo… Tính chửi thầm cô Linh, nhưng nghĩ lại thấy mình đang ở ké, với đây là lần đầu anh thấy cảnh này trong nhà Lộc, chứ mọi hôm qua ăn dầm nằm dề, toàn cổ làm đồ, dọn đồ cho Cương không chứ có phải xấu xa gì đâu… thôi… coi như làm tròn bổn phận con dâu… lộn… con trai. Ga lăng cho đàn bà phụ nữ chút. Có gì lát lăn cô Linh về phòng cổ luôn chứ vác gì nổi.
Xử lý xong công việc không ai muốn, Cương mới đi lại gần cô Linh, thấy cô ngả đầu lên 1 cánh tay đang duỗi thẳng, mặt nghiêng quay phía bồn rửa mà cứ lắc lên, rồi lại lắc xuống. Linh mặc đồ bộ ở nhà màu vàng nhạt, quần ống rộng từ đùi tới tận cổ chân. Còn áo thì kiểu dúm dúm lại ở mọi chỗ, cổ áo nhìn trước sau đều dạng chữ nhật. Ngực cô cũng dạng vừa vừa, nhưng cái áo chắc co giãn dữ lắm, nên cứ bó vào người cô. Gặp thêm người Linh đang nằm nghiêng, bộ ngực theo trọng lực mà thòng xuống đất, độn u ra trong áo nhìn mà nóng mắt, hại não. Cương mới giơ tay, tính lay người cô thì:
“Ọe… ro ro ro ro…”
Rồi xong, cái gì người ta sợ nhất ở kẻ say xỉn cũng phọt tới. Cô Linh hộc bia lên bàn cùng mấy mảng gì đó… nó hôi bà cố. Cương phải nhếch mỏ, trợn mắt kiểu “kinh dị” phản ứng lại. Mới mệt thây với đống đồ kia, giờ thêm mớ này nữa… Anh lón nhón đi qua phía trước mặt cô mà nhìn. Mặt Linh như ngủ, miệng đớp đớp mà trào ra cái đống hổ lốn từ bao tử. Anh chỉ biết đứng đợi cho cô xả hết mọi thứ 1 lần luôn chứ sao giờ.

To top
Đóng QC