Vẽ tranh – Phần 85

Phần 85
Xe cũng tới, cả đám ùa nhau ra cửa, khóa lại rồi lố nhố, láo nháo chui vào cái phương tiện 4 bánh. Rồi coi như căn nhà bự trống hốc, còn cái xe hơi nhỏ thì bốc lửa với dàn mẫu nữ đủ mọi lứa tuổi. Đương nhiên có 2 ông nam là Cương và tài xế. Anh để ý thấy ông đó lái xe, mà lâu lâu cứ nhìn lên gương chiếu hậu giữa xe như để nghía mấy phụ nữ đằng sau, khi anh thì đang ngồi ở ghế kế bên tài. Đường từ động banh lên trung tâm mua sắm cũng không có gì đáng nói. Mọi người xuống xe và đi vào trung tâm mà mặt ai nấy như sắp trúng số, trừ Cương thì không tới level đó vì đã định sẵn trong đầu phải mua gì, nên mặt điềm tĩnh, bước đi đủng đỉnh mà soi mông, soi đồ mấy chị em từ đằng sau. Chỗ mua sắm như 1 khu phức hợp, bán đủ thứ đồ. Cả đám tập trung ở 1 lầu, nơi chỉ bán đồ để mặc, làm đẹp. Mọi người tách nhau ra để mua những thứ mình cần. Hôm nay có hơi lạ xíu, vì con mén tưng lẽo đẽo theo cô Hiền, vừa đi vừa nói gì đó mà Cương chả biết. Ý cũng theo hội con mén đó, một phần là bị cô Hiền bắt đi theo để cổ mua đồ cho. Còn người đi kè kè theo Cương bây giờ lại là Ngọc. Anh với Ngọc ghé vào chỗ đồ bơi để mua kính bơi, còn 3 người kia thì chưa tới. Cương kêu:
“Ờ nè… Bữa nào đi tập xe với anh… Để kiếm đồ bảo hộ đeo vô, khỏi trầy da tróc móng.”
“Thôi… Mua đó chi… Còn xa mà…” – Ngọc nhìn Cương mà chu mỏ.
“Chứ em muốn bị chảy máu hông… Ngồi xe cao, mà nặng… chạy không quen là té á… Mua đi… Đi đi… Anh mua tặng cho nè…” – Cương lại dụ em nó.
“Ù… Mua tặng em luôn ớ hả… Hí hí hí… Hoi… Để em cần thì tự mua mà… Kệ nó đi…” – Ngọc từ chối.
Cương biết nhỏ này bướng lắm, nên anh vội nắm cổ tay ẻm mà lôi đi. Ngọc cứ “Ah ah… Gì vậy anh… Đi đâu zạ…”. Tới chỗ bán đồ thể thao, anh kéo em nó ra kệ chưng mấy bao tay, giáp vai rồi cùi chỏ các thứ… anh cầm vài món lên đưa ẻm và nói:
“Nè… Đeo thử coi vừa hông…”
“Thoi mà… Mua chi anh… Giờ có cần thiết lắm đâu mà mua…” – Ngọc.
“Thì sẵn vô đây… mua luôn… Chứ anh có biết bữa nào em nghỉ đâu mà có dịp đi mua được vầy… Đeo vô coi coi…” – Cương quả quyết.
“Hơ… Chạy xe… làm như đi đánh trận hông bằng… Mặc ba cái này chi… Tốn tiền nữa…” – Ngọc chau mày lại tỏ vẻ không đồng thuận.
“Nói hông nghe… Anh cắn đó…” – Cương hăm dọa yêu.
Ngọc bặm môi, phang cho anh một đá ngay đùi. Vừa ăn hiếp Cương xong là kêu:
“Cắn hả… cắn hả… Tối ngày đòi cắn… Đập anh chết giờ…”
Cương không nói nhìu nữa, mà cầm luôn đồ bảo hộ, đeo lên người Ngọc. Lúc anh đang gài cái bảo vệ khủy tay cho ẻm, anh không né được bộ ngực em nó cứ nhô ra trước mặt. Ngọc biết được liền la:
“Nhìn gì đó…”
Cương cười nhăn răng, vẫn nhìn vào ngực em mà la:
“Nhìn gì là gì… Người ta đang mặc đồ cho còn la nữa…”
Ẻm lườm lườm Cương, xong dòm qua dòm lại, không thấy ai, bèn với 1 tay xuống mà bóp thằng ku 1 cái và cười khoái chá… Cương giật nảy mình, anh kêu:
“Nha… Anh chưa đụng gì nha… Đụng nữa… biết tay anh à…”
Ngọc hất cằm lên như thách thức, xong đứng yên cho Cương gài đồ lên tay. Tới khi anh quỳ xuống, đang gắn giáp bảo vệ đầu gối cho Ngọc, vô tình nhìn thấy cái “ngã 3” hình thành từ con sò và cặp đùi săn chắc đó, tự dưng Cương nóng người. Càng bị cứng thêm khi hửi thấy mùi thơm nữ tính tỏa ra từ chỗ đó của em.
“Làm gì đó…” – Ngọc lại gằn giọng kêu.
“Thơm quá à…” – Cương đáp.
Ngọc chưa nói chưa rằng, liền nhéo lỗ tai Cương mà kéo lên. Cương nhăn mặt “Ah ah… ah…” nhưng cố ghì người lại, rồi kêu:
“Bỏ ra… Anh cắn giờ á…”
“Đứng lên nhanh… Làm trò gì vậy hả…” – vẫn với giọng như hăm dọa Cương.
Cương tranh thủ quan sát tứ hướng, không thấy có ai trong tầm mắt, anh liền kê mỏ, mút “chụt” cái vào ngã 3 nhạy cảm của Ngọc. Ẻm “Áh…” lên như bị ai nhéo. Cương xong cái trò vô duyên của mình, mới vội đứng dậy. Chưa kịp làm gì thì bị Ngọc đập túi bụi lên người. Ổng đưa tay che đầu rồi ngồi xuống chịu trận đòn của cô gái MMA. Chắc mấy người xung quanh cảm nhận được sự hà hiếp, liền nhướn đầu qua chỗ 2 đứa nhìn. Lúc này mới thấy Ngọc ngưng luyện võ lên cơ thể héo mòn của Cương dâm. Anh đứng dậy, thấy đầu tóc Ngọc bù xù, đứng thở hổn hển mà đỏ mặt nhìn anh như muốn ăn tươi, nuốt sữa. Ngọc liền tháo hết mấy cái giáp ra, chọi vô người Cương khi mấy người kia không còn nhìn nữa. Xong ẻm lật đật rời khỏi chỗ mà bỏ Cương lại một mình. Cương hơi đơ đơ ra, cảm giác biết em nó giận hay sao đó. Anh đang lụm lại mấy thứ đồ đó, thì nhân viên quầy hàng đi lại hỏi:
“Có chuyện gì vậy anh…”
“Thử độ bền của giáp đó em… Hm hm hm…” – Cương xạo xạo.
Khi nãy ướm giáp lên người Ngọc, thấy cũng vừa, nên Cương đành mua luôn. Chứ chọi đồ người ta rồi, giờ bỏ đi cũng rất là kỳ. Sau khi thanh toán xong, anh vội lướt đi tìm con bé dữ tợn đó.
“Ô ẻm kìa…”
Cương thét lên trong đầu khi thấy Ngọc đang xúm tụm với 3 người kia. Ngoảnh đầu qua, thấy Cương đang đi lại gần là Ngọc liền quay qua nhìn chỗ khác. Mặt tỏ vẻ giận dỗi thực sự. Mới cách mấy chị em chừng vài mét là:
“Ủa… Đi đâu nãy giờ dạ chòng…” – Mén Tuyền kêu, chu chu cái mỏ.
“Đi mua bikini…” – Cương giỡn.
“Hả… Thiệt luôn hả… Đâu đâu đưa em coi coi…” – Tuyền tròn mắt, lướt lại chỗ Cương.
Mấy chị em trừ Ngọc ra, tỏ vẻ ngạc nhiên hay khiếp sợ gì đó không biết. Tuyền moi cái túi đựng mấy miếng giáp nảy ra, ẻm vừa cầm lên là:
“Trời… Gì vậy trời… Có cái này luôn hả…” – ẻm vừa cầm 2 miếng giáp, vừa ướm vô ngực mình.
Mấy chị em, cô Hiền há hốc nhìn qua. Tuyền lại kêu:
“Trời… Này cái gì chứ bikini gì trời… Rồi sao mặc…”
Cương chả biết nói sao, mới nói:
“Giáp chạy xe đó… Bi gì tầm này… Mua để mốt cho Ngọc tập xe với anh đó…”
“Ù ui… Vậy luôn hả chị…” – Tuyền quay qua nhìn Ngọc.
“Chị hông biết à nha… Hông tập gì đâu à…” – Ngọc gằn giọng nói với vẻ lơ lơ.
“Tập gì… Là sao con…” – cô Hiền hỏi Ngọc.
Cả đám nhìn Ngọc, em nó nhìn mặt người này người kia, rồi nói với vẻ bực tức:
“Chựt… Đã nó không tập gì mà…” – rồi Ngọc vụt đi ra khỏi chỗ chị em đang đứng mà đi đâu đó.
Cả đám lại nhìn qua Cương. Tuyền hỏi:
“Anh làm gì mà chỉ giận rồi kìa… Chòng nay hư lắm nha… Hỏng được òi…”
Cương đành xạo trong gượng gạo:
“Chắc anh ép Ngọc phải mặc bảo hộ mới cho tập xe, nên nó giận thoi…”
“Người ta có lòng, mua cho đồ mà còn giận nữa hả… Để em nói chỉ…” – Tuyền bên vực cho ông Cương hư đốn.
“Thoi em… Cứ mua gì mua đi… Để lát anh tự xử sau…” – Cương cố tình không cho Tuyền ra dỗ Ngọc.
“Mà con mua sắm gì xong chưa… Không thì ra đây cô với mấy đứa mua thêm xíu rồi mình về luôn…” – cô Hiền.
“Không ăn đây luôn hả cô… Để nay con bao cho…” – Cương đề nghị.
Tuyền khoái chí cười “hí hí…”, còn cô Hiền:
“Thôi… Bao gì… Cô tính lát ghé mấy quán gần nhà ăn luôn… chứ trong này… đồ ăn dở lắm con…”
“Dạ… Vậy đi cũng được… Thôi cô với mấy em đi mua gì mua đi, để con kiếm Ngọc cái…” – Cương.
“Cho em đi nữa…” – Tuyền bày đặt bon chen.
“Đi với cô nè… ở đó lanh chanh… Để Cương nó nói chuyện với con Ngọc…” – cô Hiền sạc cho Tuyền 1 chập.
Tuyền chu chu mỏ, rồi cũng lẽo đẽo theo Hiền… không quên “bốp” vào vai Cương cái, tội gây thù chuốc oán với phụ nữ.
Cương đợi cho 3 người kia đi rồi, mới lòng vòng đi kiếm Ngọc. Lòng bất an và lo lắng vì không biết phải kiếm cô gái dữ tợn ở đâu. Chừng 5′ sau, anh đứng ngay chỗ lan can kính của trung tâm, gương mặt đầy vẻ sầu não. Chợt thấy có tướng ai na ná Ngọc đi từ trong WC ra. Đúng là ẻm rồi…
Cương vội tiến tới gần em nó, 2 đứa đang đi đối diện nhau. Ngọc vừa thấy Cương là ngoảnh mặt chỗ khác, bơ luôn mặt anh mà quẹo sang phía khác. Cương mừng thầm vì cuối cùng cũng tìm được Ngọc. Anh giờ là thằng lẽo đẽo theo váy phụ nữ. Đi sau em nó một chút, Ngọc hơi quay mặt lại sau như biết Cương đi theo, liền đứng lại. Cương cũng đứng lại theo… em nó tiếp tục quay mặt lên trước và đi tiếp. 2 Đứa cứ nối đuôi nhau đi mà không ai nói ai lời nào. Cho tới khi vô tình gặp 3 người kia, con mén la lên:
“Ah… Ngọc kìa Ngọc kìa…”
Hiền và Ý liền quay qua hướng Cương. Ngọc vội vàng chạy tới chỗ 3 người kia. Cương vẫn từ từ đi lại chỗ mấy chị em. Thấy biểu hiện gì đó trên mặt Ngọc mà Tuyền liếc liếc vô cả con người Cương, mặt hơi nhăn nhăn nên không có nói gì nữa. Cương cảm giác như cả thế giới đang chống lại mình, nhất là mấy đồi núi và con suối nước nóng trong khe. Thật là thằng hậu đậu, suốt ngày làm trò bất hảo cho gái nó quýnh…
Mang tiếng kiếm Ngọc giảng hòa, ai dè thành dàn hỏa châm lửa đốt. Một không khí ảm đạm cho 1 chuyến đi chơi đáng lẽ phải vui vẻ lắm. Cả đám cũng đón xe đi, trên đường có ghé quán ăn một hồi, mới chạy về tới động. Nếu bình thường chắc sẽ thấy nhanh lắm, nhưng giờ thì Cương thấy thời gian trôi đi rất chậm và ảnh chả muốn điều đó. Mới mở cửa sân ra, là Ngọc vèo vô nhà, phóng lên phòng trong tik tak. Ai cũng nhìn Cương, cô Hiền hỏi:
“Nãy giờ sao rồi… Có nói năng gì chưa mà con nhỏ nó vậy vậy con…”
“Dạ… Nãy giờ chưa nói gì luôn cô… Thấy con cái là Ngọc nó né luôn… Thôi để con lên dỗ cái…” – Cương tỏ vẻ thảm thương mà thở dài.
“Anh đó nghe chưa… Chỉ hiền vậy mà cũng chọc cho giận nữa… Người gì đâu á…” – Tuyền châm sữa vô lửa.
“Thôi cái con nhỏ này… Chưa biết ai sao sao… Để nó lên nó nói chuyện… Ở dưới đây với cô… không có lên đó…” – cô Hiền nói Tuyền.
Tuyền lườm Cương mà cười cười, kiểu “Đó… Giỏi quá… Giờ cho chừa… hí hí hí…”. Cương ghim mối hận trong lòng, chờ thời cơ bùng nổ. Sự ủng hộ và thông đít… lộn… thông cảm của cô Hiền làm cho Cương có thêm động đực mà tiến lên dàn thiêu. Trời nóng nên lên lầu thì sẽ y như chui vô bãi lửa mà. Ý cũng gật gật đầu như ủng hộ anh, trừ con mén tưng suốt ngày cười trên cơn đau khổ của “chòng” ẻm… Anh lên lầu, gõ cửa phòng vài cái. Mấy chục giây sau Ngọc mới mở cửa. Vừa thấy mặt Cương, ẻm vội khép cửa lại, tính không cho anh vô. Nhưng sao chống nổi sức trai trâu, Cương đẩy cửa vào mà nghe ẻm “ưm ưm…” như đang gắng sức đóng lại, mặt nhăn như một người đang nhăn mặt. Cuối cùng, Cương cũng lòn được vào cửa, đi vào trong dù vẫn đang bị em nó bặm môi, bấu vào người anh để đẩy ngược ra ngoài.
Cương đóng cửa lại và chốt khóa. Ngọc như biết không cản được anh, nên lùi lại và nhìn anh nói:
“Ai cho anh vô đây… Hông ra… em xuống méc cô Hiền ớ…”
“Cổ cho anh lên để… làm hòa với em mà…” – Cương nói.
“Đừng có xạo… Đi ra… Nhanh…” – ẻm gằn giọng, mặt đỏ ké như mới rượu chè gì xong.
Cương không biết làm gì khác, ngoài ôm nhanh Ngọc vô lòng. Ẻm giãy giụa thấy ghê. Rồi còn:
“Hông… Buông ra… Tránh em ra… Ưm… ưm… Bỏ ra…” – tay liên tục đẩy Cương ra nhưng không được.
Cương vẫn ôm chặt em nó, vừa nói:
“Anh xin lỗi mà… Xin lỗi em mà… Tại anh hư… Tại anh hết mà…”
Càng nói, em nó dần ít chống cự. Tới khi Ngọc như buông xuôi thì ẻm không nói gì nữa. Cương thấy tạm ổn, mới nới lỏng vòng tay, nhìn mặt em nó, thấy ẻm cứ nhìn đâu đâu đó, mỏ zãnh zãnh, chu chu ra. Nhìn muốn đớp cái cho bỏ ghét, mà thôi thấy thô bỉ, đành nói:
“Nãy tại thấy em dễ thương… nên không kiềm chế được… Anh xin lỗi nghe…”
Ngọc ngước nhìn Cương, rồi lườm cái, nhìn chỗ khác:
“Bộ cứ làm vậy… rồi xin lỗi là xong hả…”
“Ùa… Anh biết lỗi rồi mà… Em… muốn xử anh sao cũng được hết… Nè…” – Cương vừa nói xong, ổng thả Ngọc ra mà quay mặt úp vô tường, ụ cái mông ra ngoài với vẻ sám hối rồi kêu:
“Đó… Đánh đập gì anh cũng được hết… Đừng giận nữa mà…”
Đợi mấy chục giây, lo dòm bức tường chứ có thấy gì đâu, chợt nghe:
“Bốp…”
Nguyên cái gì đó đập vào mông anh. Cương nhăn mặt đau đớn nhìn lại, thấy con bé dữ tợn từ đây lôi ra cái miếng tập đánh box hình như cái bao tử trên tay. Vậy là biết vật thể gì vừa sợt ngang mông mình. Cương chề mỏ nhìn Ngọc, ẻm che miệng cười rồi trợn mắt:
“Hả… Nhìn cái gì… Bộ oan ức lắm hả… Hm hm hm…”
Cương lại úp cái bản mặt đáng thương vào trong tường, đợi chờ bợp mông giáng thế. Vẫn nghe tiếng khúc khích như cười lên sự thống khổ của anh, rồi nghe:
“Ai cho quay vô… Quay ra…”
Khiếp sợ trước vành móng ngựa, Cương lật đật xoay thằng ku ra ngoài, úp mông vô tường rồi nhắm mắt lại. Chắc Ngọc sẽ “bộp” 1 trận dập nát thằng nhỏ. Tương lai giờ tắt ngủm, một màu đen tối trước mặt Cương. Đúng rồi… đang nhắm mắt mà không đen mới lạ. Để Ngọc nó yêu quế lại bản mặt mốc của mình, Cương đành chấp nhận chịu phạt. Đang khiếp sợ chờ đợi thì chợt thấy có cảm giác nhột nhột ở đầu ku. Cương mở mắt ra… thấy Ngọc đang dùng mấy ngón tay mà rơ nhẹ lên thằng nhỏ, làm nó cứng mà chọc lên 1 đụn ngay háng. Ngước lên thấy Cương nhìn mình, Ngọc bặm môi, gồng tay mà bún “bụp” vào cái khối u lạ lùng đó. Cương trợn mắt, nước chảy ra từ tuyến lệ, thằng ku mất cảm giác như bị chích thuốc tê. Mỏ Cương dúm lại như kìm nén cảm xúc. Anh quằn quại cảm nhận sự tê tái như đang tắm nitơ lỏng. Còn Ngọc cười “hi hí…” như sung sướng lắm vậy. Cương bậc lời:
“Đau như vậy… còn cười anh nữa…”
“Cho chừa… Dám chơi dám chịu à nha…” – Ngọc bạo lực phát ngôn.
Cương đâu cãi được gì, tội chơi ngu public. Đứng cắn răng chịu đựng. Hết nửa ngày trời, chưa được sung sướng miếng nào, mà giờ bị hành xác muốn quéo ruột, teo gan, chảy mỡ. Một hồi lâu, Ngọc kêu:
“Giỏi… không chống cự… Em tha cho đó nghe chưa…”
Trời ơi… Nghe được câu em nó nói xong mà mừng muốn quất luôn ẻm. Cương thể hiện bản lĩnh đàn ông:
“Ùa… Anh hông làm mấy trò vậy nữa đâu… Hoi anh xuống nhà đây…”
“Ơ ơ… Sao bỏ đi dạ…” – Ngọc níu tay Cương lại khi thấy ổng tính mở cửa đi ra.
“Đau… Đi về bôi thuốc…” – Cương chu mỏ than thở.
“Trời trời trời… Mới xíu vậy mà đau hả… Bình thường ăn hiếp người ta không mà… Sao nay hiền dạ… Hm hm hm…” – Ngọc hỏi.
“Hoi… Ăn hiếp nữa… em giận rồi… ai để anh ăn hiếp nữa…” – Cương nói lẫy.
Ngọc kéo Cương lại, vịnh 2 tay lên vai Cương rồi mắt liếc nhìn hết mặt anh. Cương tỏ vẻ đáng thương, nhìn em nó. Ngọc nhìn hồi, cười khúc khích, rồi nói:
“Hm hm… Nhìn mặt thấy tội hông…”
Tự dưng mùi hương cơ thể em nó, cộng thêm hình ảnh giận dỗi nhìn đẹp lạ của Ngọc trước đó làm Cương hâm nóng lại con trym. Anh liền choàng tay, ôm Ngọc và ngoạm luôn vô môi ẻm. Cái mùi son còn dính đó càng làm anh thêm nóng. Ngọc “ưm… ưm ưm…” như bị bịt miệng, tay bấu chặt lên 2 con chụt trên tay Cương, nhưng không đẩy anh ra, chỉ để ở đó. Thằng ku cứng ngỏng, đâm vào “Ngã 3” mềm mại của ẻm. Tay Cương xoa khắp lưng Ngọc, sờ thấy dây áo lót cộm lên. Ham muốn trỗi dậy, Cương luồng hẳn tay để chạm vào da lưng em nó, miết dọc mép dây áo lót. Ngọc rên nhẹ, người hơi ưỡn ẹo để phản ứng lại. Cương trượt tay từ sau lưng… ra phía trước người ẻm, chụp lên 1 bên ngực tròn dai của em nó mà bóp nhẹ nhàng để tận hưởng bộ ngực tròn căn của cô gái dữ tợn. Ngọc thều thào:
“Anh… Ưm… Đừng…”
Cương không dừng lại, mà dịch đầu xuống, mút vào khắp vùng cổ mịn màng, thơm tho của Ngọc dù chưa hề tắm rửa từ trưa giờ. Anh cố tình ưỡn hạ bộ cho thằng ku cứ đâm đâm, cạ cạ vào vùng tam giác đàn hồi của ẻm. Thấy người ẻm cũng cong lại như bị thằng ku đẩy vào. Ngọc lại kêu giọng gió:
“Đừng… anh… Có người mà… Anh…”
Thằng ku khóc nhè vì sung sướng, nhưng thằng anh vẫn còn bình tĩnh để mà dừng lại. Cương dần thả Ngọc ra, thở hơi mạnh và gấp. Em nó cũng vậy. Ngọc để 2 bàn tay lên ngực Cương mà nói:
“Anh nha… Còn chơi cái trò hồi sáng… là đừng trách em đó… Biết chưa…” – Ngọc nhìn vào ngực Cương.
“Uhm. Anh biết rồi… Hông vậy nữa…” – Cương hứa.
2 Đứa nhìn nhau cười tủm tỉm. Cương “chụt” vào môi Ngọc thêm vài cái, rồi nói:
“Em ngủ đi… Lát đi làm mệt đó…”
Ngọc cười cái, thay cho chữ “ừa”. Rồi lúc này 2 đứa mới thả nhau ra. Cương sực nhớ gì đó, mới mở cửa phòng Ngọc, chồm ra hành lang rồi với lấy cái gì đó, xong lại đóng cửa, đưa cho Ngọc cái túi giấy mà nói:
“Nè… Đồ giáp, bảo hộ nãy đó… Mốt anh chỉ cho chạy xe thì đeo vô…”
“Trời… Anh mua luôn hả… Đâu cần gấp vậy đâu mà… Anh này…” – Ngọc trách.
“Thôi đi… không đeo vô… Té trầy trụa… rồi sao anh chịu được…” – Cương viện cớ.
“Hm hm… Cũng lo người ta quá ha… Hm hm hm… Nãy anh mua nhiu…” – Ngọc hỏi với nụ cười mỉm.
“Hông cần biết… Anh tặng đó… không có hỏi xong trả lại tiền gì đâu à nha… Cái này rẻ mà…” – Cương nói.
“Rẻ là nhiu… Vậy là dỏm rồi… Đeo cũng vậy à…” – Ngọc giả bộ dọ giá.
“Thì anh thấy rẻ, còn người ta thấy mắc… Đồ tặng là không có hỏi giá nghe…” – Cương che giấu.
“Ghét… cảm ơn anh nha… Đi đi… Chưa hết giận đâu…” – Ngọc thòng câu cuối nghe hụt hẫng.
“Hả… Gì nữa…” – Cương ngố mặt hỏi.
“Thoi thoi thoi… Hông giận nữa… Chịu chưa…” – Ngọc cười tinh quái.
“Ừa nhớ đó… Anh đi đó… Giận nữa… cắn cho biết…” – Cương lại không chừa tật cắn bậy.
“Ơ… Muốn gì hả…” – Ngọc bặm môi, trợn mắt nhìn.
Cương quéo tym, bèn vèo ra ngoài hành lang, nhìn Ngọc mà cười cười. Em nó nheo mắt như cảnh báo “anh coi chừng á…”, rồi đóng cửa lại. Thấy em nó cũng huề với mình, Cương mừng thầm, hí hửng nhảy cầu thang… ý là vừa đi vừa nhảy từng bậc, chứ không phải bất mãn nhảy lầu tự vận. Vừa đi xuống chưa kịp chạm sàn nhà trệt, cô Hiền kêu:
“Sao rồi… 2 đứa sao…”
Cương nhìn cô với Tuyền và Ý, nói:
“Tiêu rồi cô ơi… Chắc không chữa được quá…”
“Hả… Sao nhỏ này giận dai dữ ta… Đâu để cô lên nói chuyện với nó cái… Nhỏ này kỳ vậy ta…” – cô Hiền nhổm người dậy định đi lên lầu.
“Dạ hông hông hông… Ngọc nó cười hoài luôn, hết thuốc chữa cô… Khỏi lên…” – Cương cười “hề hề”.
“Trời… Cái thằng…” – cô Hiền chau mày lại nhìn anh.
“Đó cô thấy hông… Đụng ai cũng chọc… Cô mà ổng còn vậy huống chi ai nữa… Xử ảnh đi cô…” – con mén xúi bậy.
Cô Hiền phì hơi cười 1 cái, Cương nói:
“Thôi con đi đây có chuyện. Mấy cô cháu ở nhà vui nha…”
“Đi đâu nữa con… Tưởng ở chơi xíu chứ… Đang nắng nôi nóng nực mà…” – cô Hiền tỏ vẻ bất ngờ.
“Ừa… Tự nhiên mới qua chơi cái đòi về hà…” – Tuyền níu kéo.
Anh biết âm mưu thâm hiểm, muốn chiếm đoạt cây gậy như ý của anh từ con bé tưng đó, nên anh kêu:
“Thì người ta đi qua nhà chị kia lãnh lương nữa… Hôm qua anh nói em rồi mà…”
Mặt con mén như nhớ ra, mới gật gật rồi chu mỏ, cười gian xảo nói:
“Ih… ih… Nãnh nương kìa… Hí hí hí… Hoi đi đi… Lát về nộp em hết nghe chưa… hỉ hỉ hỉ…”
“Ghê… Người ta qua đó… Ai biết còn lãnh thêm việc gì nữa hông… mà đòi lát về này nọ…” – Cương chề môi nói.
“Thôi đi đi con… Kệ nó… Chưa gì hết mà đòi chiếm đoạt tài sản người ta rồi…” – cô Hiền lại bên vực cho Cương.
“Hực hực hực… Cô binh ổng hoài à… Hông chịu…” – Tuyền nhõng nhẽo.
“Thôi con đi nha… Anh đi đó nhỏ kia… Ghét…” – Cương chào Hiền, rồi nói với nhỏ tưng kia.
3 thím bán trái cây xúm nhau ra tiễn Cương về, anh chào Ý rồi cũng vọt đi về hướng nhà chị Trang, bỏ lại con mén Tuyền ấm ức, chu mỏ vì không lôi anh về hang mà mần thịt. Nói chung từ khi động banh có cô Hiền hiện diện, anh cũng không dám mạo hiểm gì nhìu, luôn trong tâm thế “không làm ăn gì được đâu”, mà thằng ku thì luôn ức chế, chảy nước miếng. Nhất là khi nãy tính lụi Ngọc luôn, nhưng bị cảnh báo nên rụt vòi. Trong tâm cũng hí hửng, tò mò không biết lương của mình nhiu. Gớm… Nghe mùi tiền là ham hố, mặt mày sáng rỡ à… Đi giữa đường mà cứ hát thầm “Có con chym vành khuyên đỏ, hót trong chùm lông đen nhánh…” như thằng đưng.

To top
Đóng QC