Phần 88
Cương thấy chị Trang nhắn kêu qua là thấy không ưa chút nào. Đàn bà phụ nữ gì mà nghĩ tới cái là bực bội, muốn dội tinh… dầu vô người chị hà…
Anh cứ cà rề… cà rề lết từ lầu xuống dưới lấy xe, đi ra cửa mà mất gần 10s của cuộc đời rồi. Nhây y như thằng Bóng (kiểu nhỏ Tuyền hay gọi). Lòng bức rức nên chả để ý cô Linh nãy giờ đang hiện hình ở đâu luôn… cứ vậy mà “ùn ùn…” qua nhà chị Trang rảnh háng…
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: https://gaigoi.city
Gió mát ngoài đường tát vô bản mặt của Cương bao nhiêu, thì người anh càng nóng bấy nhiêu… tại ổng có thèm để ý gì xung quanh đâu. CPU cứ load ra cả đống hình ảnh của chị Trang… lúc thì đang bắt cọp, lúc thì bị chụp ếch và Cương ngồi đằng sau để lôi cái “giá đỡ” 1 cây ngay háng mình ra mà xiên vào mông chị để dựng người dậy. Tội nghiệp người chị hậu đậu (bị thằng ku ghim lỗ hậu và chà hột đậu). Cương tí tởn dừng xe trước nhà chị thiên thần, ảnh móc điện thoại kêu chị.
“Alo… Tới rồi hả…” – Trang hỏi.
“Em đang lơ lửng ngay cửa sổ… nhìn 2 người nè… UUUUU…” – Cương nói với giọng ghê rợn.
“Tui đạp lọt lầu giờ… Đứng dưới đi… Để tui thắp cây nhang rồi cháy hết xong xuống mở… Hm hm hm…” – Trang trêu chọc.
“Ờ… Hay lắm… Ở ác với vong linh đi… Em theo ám chị hoài luôn…” – Cương hù ma.
“Xía… Cắt cho đứt luôn chứ hồi đó mà ám…” – Trang chống đỡ.
“Hoi xuống mở đi… Ở đó mà cứ…” – Cương gằn giọng.
“Ai biểu… Xớ…” – xong chị cúp máy.
Cương hậm hực vì bị thiên thần coi không ra cái ôn gì, chợt giật nảy mình khi thấy có cha nội nào chạy tay ga mà lú ra ngay bên cạnh anh. Anh trợn mắt lên mà hoảng sợ, nghĩ chắc trộm cướp gì vì ông kia chạy xe leo lề đang đứng kế bên anh. Bỗng ổng kêu:
“Em ơi… Nhích xe cho anh qua cái…” – nói giọng rất lịch sự.
Cương vừa ngơ ngác, vừa đẩy chân cho xe lùi lại. Thấy ông kia rồ ga thêm mấy bận, chỉnh mũi xe chĩa thẳng vào cửa nhà chị Trang. Rồi ổng vừa nhìn Cương, vừa lôi điện thoại ra bấm bấm, xong kê lên tai như đang gọi điện… Cương chả biết ổng là ai, do ổng đội nón bảo hiểm và đeo khẩu trang kín mít. Nhìn ổng có vẻ hơi ú ú, nhưng lùn và đi cái xe ga cao ngồng. Biết bao nhiêu dấm chấm hết… không… dấu chấm hỏi vào biểu tượng chấm tròn xoay xoay loading không hồi kết trong đầu Cương:
“Ai ta… Shipper hả… không… Có thấy mang đồ vác đạc gì đâu mà ship… Hay hàng xóm… Chắc không luôn… hàng xóm thì đứng nhà bên nó, mắc mớ gì bang ngay trước cửa nhà người ta… Hay là… ih… hông lẽ đứa cộng tác viên nào làm chung với Trang ta… Hay… trời… hông lẽ bồ khác của chỉ… Trời… Ủa… mà nếu vậy… kêu mình qua nữa chi ta… không lẽ muốn dằn mặt mình… Đâu có đâu… Chỉ dễ thương muốn sướng… ai nỡ làm vậy… có vậy là mình nghỉ chơi chỉ luôn…” – Cương tưởng tượng hằm bà lằng ở trỏng.
“Cạch cạch… écc…” – cửa kính phòng khách mở ra.
Nhìn lén qua cánh cửa ngoài, thấy Trang ngó qua, liếc lại Cương và cha nội kia. Chị từ từ bước ra mở tiếp cửa ngoài, nơi cha nội kia đang trấn ngay đó. Bỗng thấy Trang nhìn ông kia, vừa há miệng cười, vừa nói:
“Ủa anh… Bị gì mà vòng về nhà đó…”
“Bên kia nó sắp lại lịch. Mai mới đi… Mở cửa đi… mở cửa đi…” – ông kia thúc giục chị Trang.
Cương ngớ người, nhìn chị Trang. Rồi chị kêu:
“Em vô luôn đi…”
Cha nội kia quay qua nhìn Cương. Anh không biết nói gì thì ông kia:
“Ủa… Ai đây em… Bạn hả…”
“Thằng nhóc cộng tác viên bên em á… Giống bé Thi đó…” – Trang nói.
Không biết phải tả sao… chứ Cương cảm thấy có gì đó nặng nặng trong bộ đồ lòng, anh nghĩ “Trời ơi… không lẽ đúng là ổng bồ khác của chị Trang hả trời… Thấy chỉ cười nói vui vẻ với người ta như gì á…”. Tự dưng mắt anh rưng rưng kiểu tự ái, nhưng cũng phải làm cho ra lẽ chứ không tức… tức ói tinh. Anh hỏi ông kia:
“Ủa vậy… anh bạn chị Trang hả…” – giọng ảnh xìu như yếu sinh sống lý.
Ông kia kéo khẩu trang xuống mà há mỏ, đang nhìn anh thì lại quay qua nhìn Trang. Chị cười phì cái rồi:
“Bạn gì em… Chồng chị nè… Anh Vinh á…”
“U… Dạ chào anh…” – Cương lễ phép, rạp đầu khoe tóc với ông kia.
“Ờ… ờ… Thôi tránh để đi vô…” – Vinh quay lại nhìn Trang, hất mặt mấy cái ra hiệu.
Rồi trong lúc ông kia đang dắt xe, dựng chống… Trang nhìn Cương và liếc liếc ra hiệu, như ý là “coi chừng ổng… Liệu hồn…”. Dưới ánh đèn vàng của ngoài đường hắt vào, Cương chậm rãi dắt xe vô. Ảnh cứ nhìn sau lưng Vinh nhưng tâm trạng tự nhiên thấy vui hơn so với suy đoán viễn tây lúc trước. Mém nữa ghen bậy vì kiểu như biết ổng là chồng chị, đỡ hơn nếu đó là bồ nào khác nữa là “ta hận mi” à.
“Nay em phát lương tụi nó… Có con bé Thi ở trển á…” – Trang vừa soi Vinh, vừa quảng cáo cho sự hiện diện của Thi, đồng thời như viện cớ lý giải tại sao bản mặt Cương có trong nhà.
Vinh ngoảnh lại nhìn sơ Cương 1 cái, rồi quay lên phía cửa nhà mà gật gật đầu, rồi hỏi với vẻ như cho có lệ:
“Ủa rồi… Có con Thi luôn hả…”
Chị Trang gật đầu, xong lướt mắt nhìn Cương kêu:
“Vô luôn em…”
Cương gật đầu, rồi 3 người cùng đi vô nhà. Vinh dẫn đầu với kiểu tóc một mái thông dụng, xách mấy túi hay balo gì đó… còn mặt mày chưa rõ vì nhà tối thui. Hình như không ai trong nhà này thích làm cho cái phòng khách sáng lên, mà toàn tụ nhau trên lầu. Tiếp đến là chị Trang, vừa đi vừa nhìn trước, ngó sau như coi thằng Cương có đột ngột bỏ chạy mất trinh luôn không. Còn Cương ku thì lẽo đẽo theo sau chị Trang, bình thường ảnh địa mấy chỗ tròn tròn, cong cong trên cơ thể Trang, nhưng bữa nay cứ dán mắt vô ông kia, như muốn khảo sát tình hình coi ổng có “bỗng dưng muốn chém” cho Cương nó thành thể loại có thể lơ lửng trên không, và thích hửi nhang khói…
Tới chỗ cửa phòng Studio, Vinh đút… mặt vô trong nói:
“Ủa qua chơi hả em…”
“Vâng… Anh mới về á…” – Thi léo nhéo trong kia.
2 Ông bà thần đằng sau im re, Vinh không vô mà vẫn đứng ngay ngoài cửa, thò đầu vào nói:
“Ờ… Thôi anh đi tắm… thay đồ cái nha…”
“Vâng…” – Thi trong kia vọng ra.
Vinh quay đầu lại nhìn 2 người đằng sau, rồi kêu:
“Thôi anh đi vô kia chút… Mấy chị em ngồi chơi ha…”
Vinh dặn sơ sơ, xong lủi vào phòng 2 vợ chồng mà đóng cửa lại. Cương với Trang nhìn tới khi chắc chắn ông kia không còn hiện diện nữa, mới nhanh tót vào trong studio, đóng cửa lại. Chưa kịp làm gì, Cương nói:
“Trời… Chồng chị hả…”
“Cứ như bình thường đi… không sao đâu…” – Trang trấn an.
3 người nhìn nhau. Bình thường chắc cũng có nhiu bung ra hết, mà giờ có ông chồng phòng sát bên, không dám hó hé 1 tiếng. Thi hỏi:
“Sao ảnh đi đâu… về sớm vậy chị…”
“Chị có biết đâu… Nãy ổng la không có lịch nên về…” – Trang nói nhỏ.
Thi gật gật đầu, rồi mỉm mỉm nhìn Cương nói:
“Anh nữa đấy… Bữa nay phải ngoan nghe chưa… Hm hm hm…”
“Cắn em giờ…” – Cương hăm dọa, bị Thi bặm môi, trừng mắt hù lại. Anh quay qua Trang hỏi:
“Ủa mà sao… không có lịch… vậy 2 – 3 bữa rồi ổng đi đâu ha chị…” – Cương nói nhỏ để ông kia phòng kế không nghe.
Trang gãi đầu, liếc quanh phòng như tự suy diễn, rồi nói:
“Thì… thì ai biết ổng… nhìu khi qua nhà bạn bè gì đó ờ sao… Thôi kệ ổng đi… À… chờ chị chút lấy đồ cái…” – Trang vừa nói, là mở cửa, đi ra khỏi phòng để qua bên chỗ Vinh.
Chỉ còn Cương và Thi, 1 thằng ma và 1 bé thiên thần. Cương ngồi sát Thi, tranh thủ ôm vòng eo em nó. Thi lắc lắc người, xua tay anh ra rồi kêu:
“Anh đấy… Có người ở nhà á… Xê ra… nhanh…” – vừa nói vừa mỉm mỉm.
Cương nhìn em nó thấy ghét, ảnh mút “chụt” vào môi Thi cái. Mùi son môi nó thơm y như mùi son môi… làm thằng ku dựng đứng lên.
“Ấy… Anh này…” – Thi đẩy luôn người Cương ra, lông mày chau lại nhưng miệng vẫn mỉm.
Tính ra cũng biết qua đây giờ này thì cũng chỉ gom mớ polime thôi, dù cũng chả biết có tiết mục gì mà chị Trang cứ úp mở trưa giờ. Cương cười cười, nhìn vẻ xấu trai của bé Thi như đang ngắm kim cương, hột xoàn. Vậy thôi cũng vui rồi… Thi đang thẫn thờ nhìn dưới đất, quay qua thấy bản mặt Cương đang chăm chăm nhìn mình, ẻm bặm môi, giơ tay đánh vào ngực anh, dù cách nhau nửa mét, mà nói:
“Nhìn cái gì… Bộ em nay xấu lắm á…”
Cương phì hơi cái, cũng mỉm mỉm rồi:
“Xấu quá trời luôn… Tự nhiên… trên mặt dính cái gì không biết nữa…”
Thi vừa nghe xong, vội rờ rờ lên mặt ẻm, mắt đảo tứ hướng… 1 hồi sau nhìn Cương kêu:
“Dính gì… Đâu… em thấy gì đâu…”
“Dính 2 cái môi đó… Hồng hồng… nhìn muốn cắn cho miếng…” – Cương giơ 2 tay lên, mấy ngón bấu bấu vào không khí như hù dọa.
Thi bấu nguyên bàn tay vào mặt Cương, đẩy ra xa rồi “hứm…” cái. Đang tính chồm lại nhai luôn nguyên con bé… chợt:
“Ầm… cạch…” – Tiếng cửa phòng 2 vợ chồng đóng lại nhè nhẹ kèm tiếng miếng chốt cửa bật vào lỗ khóa.
Cương với Thi nhìn ra cửa phòng Studio, xong nhìn nhau. Thi để ngón trỏ tay lên môi như “suỵt”, kêu Cương im. Chị Trang mở cửa, vào lại với 2 đứa mà mặt hơi vui vui. Chị ngồi xuống nền nhà chung với 2 đứa kia, chân này đè chân kia, khép lại và cầm cái phong bì hồi trưa có đưa cho Cương coi mà đặt lên sàn nhà và nói:
“Nè… Lương 3 tụi mình đó… Hai đứa coi coi đủ hông…”
“Đủ…” – Cương nhìn Trang, xong nhìn Thi rồi lặp lại:
“Đủ đó em… Hồi trưa anh đếm rồi…” – nói giọng nhỏ nhẹ hết mức.
“Úi… Trưa anh qua đây rồi á…” – Thi ngớ mặt hỏi.
“Thì qua đếm tiền chứ làm gì…” – Cương chống chế.
Thi nheo mắt dò xét Cương, xong kêu:
“Anh nhá… Có lủm đồng nào không đấy…”
“Xía… Anh lủm em luôn chứ cần gì lủm mấy tờ nhựa… Xía…” – Cương kênh mặt, lườm Thi.
Trang vừa nghe vậy, chị cũng để tay lên miệng như “Suỵt” cho 2 đứa im. Thi lườm Cương, nhéo vô eo anh cái cho nhăn mặt. Trang to nhỏ:
“Nè… Giờ muốn chia sao…”
Thi và Cương cũng đơ mặt, vì riêng Cương lúc đồng ý làm việc với chị, anh cũng tưởng chị có sẵn định mức phát lương rồi, ai ngờ. Chờ mấy chục giây không ai nói lời nào, Trang thì cứ nhìn qua lại 2 đứa… Cương chủ động kêu:
“Chị dở ẹc… Đây để em chia…”
“Ừa… Chia đi…” – Trang.
“Anh chia sao chia á… không được là đừng trách tụi em á…” – Thi cảnh báo với cái mặt học sinh mà ngực… (tự điền vào chỗ chấm)
Cương cầm bọc tiền, lườm Thi cái, rồi ngồi sắp xếp. Sau gần 2′, ảnh kêu:
“Rồi đó… Này của chị nè…” – đưa 1 xấp dày nhất cho Trang.
“Em nè…” – đưa sấp dày nhì cho Thi.
“Rồi… này của em…” – tự lấy vài tờ còn lại.
Chưa gì hết, chị Trang lớn tiếng:
“Cái gì vậy… Sao của em có mấy tờ á…” – chau mày, nhăn mặt.
“Thì nè… Chị vẽ với lo hậu cần, nên 9tr. Thi 5… còn em 2 rưỡi. Đúng rồi…” – Cương diễn giải.
“Ơ… Sao anh lấy ít thế…” – Thi cũng bất ngờ.
“Thì anh thử việc mà… Đây được rồi…” – Cương chống chế.
“Chị…” – Thi nhăn mặt, nhìn qua Trang.
Trang nhìn Thi, rồi kêu Cương:
“Em kỳ quá nha… Nè… Một hai ba bốn… Nè… Thử thử cái đầu em… Cầm đi…” – chị rút thêm mấy tờ bên mình, đưa cho Cương.
“Hoi nha… 2 chị em vậy là em hông lấy gì luôn à… Người ta làm vì đam mê mà cứ…” – Cương đẩy tay Trang đang cầm tiền ra.
“Cái thằng này… Mê mê… quýnh cho giờ…” – Trang giơ tay lên hù đánh yêu Cương.
Cương thấy 2 chị em dữ tợn, còn khoái hơn nữa. Thiên thần mà vậy… nhìn đẹp gì đâu. Ảnh cười cười mà nói:
“Em nói thiệt á… Mốt nhiều em lấy nhiều… Mấy chị em để tiền còn mua dụng cụ, mua thuốc nữa…”
“Cái gì… Thuốc gì nữa…” – Trang hỏi với vẻ mặt bà la xác.
Cương tủm tỉm:
“Thì… thuốc này nè…” – ổng đưa 2 tay lên trước bụng ổng, diễn tả bụng bầu.
2 chị em thiên thần bặm môi, xúm lại đè cha nội Cương xuống nền mà đập bem bép, chan chát vô lưng. Trang vừa động thủ, vừa lẩm nhẩm:
“Khùng… Khùng… Bậy bạ… Chết đi… chết đi…”
Thi không quát tháo câu nào, chỉ lo tập trung thụi cho Cương ku 1 trận yêu thương. Còn ổng thì vừa bị đè, mặt áp xuống nền mà vẫn cười tươi roi rói như được mát xa, nắn khớp. Nguyên ngày cũng đi bộ trong cái mall mỏi nhừ, có mấy bàn tay sờ bóp, đập dập cũng đỡ quẻ… cộng thêm mùi hương nữ tính của 2 cô gái tỏa ra khi vận động mạnh, hửi mà Cương muốn chộp lấy 2 cặp banh tròn tưng sau đùi 2 người kia mà bú ngập mặt. Chưa kịp thực hiện ý định trong sáng ấy (vì đang mở đèn), điện thoại ai đó kêu lên. Cương vẫn thấy còn 2 bàn tay và 1 cùi chỏ đang đè lên lưng mình, thì nghe chị Trang nói:
“Alo… Tới rồi hả em… Ờ… Đợi chị xíu…”
Cương nhổm người lên, mặt đỏ gay, tính hỏi chị thì Thi kêu:
“Giao tới rồi hả chị…” – mặt ẻm cười cười.
“Uhm… Để chị xuống lấy…” – rồi chị đứng dậy.
Cương ngơ ngác nhìn 2 người, anh hỏi:
“Gì dạ chị…”
“Đặt đồ ăn… Đợi xíu chị xuống lấy lên…” – Trang trả lời.
“Đây em xuống lấy cho…” – Cương đề nghị khi mặt anh dần sáng tỏ.
“Thôi ngồi đó… Để tui xuống tui lấy… Ông lấy rồi ông trả nữa… mất công…” – Chị thừa biết ý định của Cương, nên đích thân xuống nhận hàng.
Cương bị nói trúng tim đen, anh lườm chị. Trang lườm lại xong mở cửa và ra khỏi phòng lần nữa. Đang nhìn về hướng cửa, tự dưng thấy 2 vành tai nhột nhột như có gì vân vê lên. Cương liếc nhẹ mắt qua, đầu hơi quay về sau chút thì bị mấy ngón tay Thi nhéo và giữ yên lại.
“Hm hm…” – ẻm cười sau lưng Cương thấy mà ghét.
Anh không nhịn được sự áp bức, bóc… mém lột của đứa con gái thiên thần kia… Cương thò tay ra sau, sờ trúng ngay đùi em nó qua cái quần vải ống rộng dài mà co giãn. Đùi em nó thon thả, ốp bàn tay ngang qua là muốn hết nửa chu vi. Đang nắn nắn bên đùi mềm mềm đó thì:
“Bốp…” – Thi rút tay xuống, đánh vào bàn tay hư đốn của Cương ku.
Sáng giờ anh này ảnh “tích trữ đạn dược” dữ lắm, lúc này cũng hơi bị tưng tức dưới vòi xịt nên có cảm giác liều mạng và bất chấp. Cương quỳ thẳng lên, quay người lại và bấu vào mông Thi đằng sau em. Thi trợn tròn, chưa kịp đẩy ra thì anh lại kê mỏ và mút vô 1 bên cổ em nó. Thi kiểu như không dám la lên, sợ đổ bể, nên chỉ uốn éo, quằn người nhẹ và đẩy Cương ra không hề nhẹ. Mùi em nó như mới tắm làm Cương bỏ qua mọi thứ, cứ “chụt chụt” vào làn da mát mịn của Thi. 1 tay Cương rà lên lưng Thi, sờ được dây ngực em nó nên ảnh càng nứng và nóng. Thi thều thào:
“Đừng anh… Bỏ em ra…”
Cái giọng nhỏ nhẹ, hơi trầm ấm còn làm Cương sung thêm. Tới khi:
“Cạch… cạch…” – lại là tiếng mở cửa phòng 2 vợ chồng Trang kêu lên rõ rệt.
Cương ngồi sang 1 bên, kế Thi. Bị em nó lườm và nhéo ti anh 1 cái nhói ngực. Chừa cái tội đụng chạm tới thiên thần người ta. 2 Đứa cũng ngồi im như tượng. Thằng chống tay ra sau như đi biển, con bé thì ngồi khép chân vào nhau, ẹp qua 1 bên.
“Cạch… cạch…” – tới cửa phòng studio mở ra.
Vinh thò mặt vào, thấy 2 đứa ngố đang ngồi không làm gì, ổng hỏi:
“Ủa… Chị mấy em đâu rồi…”
“Chị trang xuống lấy đồ ăn rồi anh ạ…” – Thi trả lời.
Ông không mời cũng tới gật gật, vẻ mặt cũng hơi nghiêm nghị chứ không thân thiện cho lắm. Nhất là khi ổng vừa nói xong là rút đầu ra tính đi đâu đó, thì Thi lại:
“Ơ… Anh đâu đấy… không vào ăn uống với bọn em…”
“Thôi em… Anh mới về mệt lắm… Anh vô nghỉ xíu… Mấy em ngồi chơi ha…”
Nói chung mới gặp, có biết ông này ổng sao sao đâu. Trừ việc biết ổng “bỏ vợ mê du lịch” làm chị Trang ở nhà 1 mình riết, thấy tội luôn. Bởi cũng vậy mà chị Trang bị thằng dưng nào đó vô hấp cho không còn 1 miếng vải che thân. Tội ông lớn lắm nha Vinh… Cương cũng không muốn ông kia ngồi chung bàn ăn mấy, nên nghe ổng nói đi ngủ… Cương khoái thấy bà trong bụng, nhưng bề ngoài vẫn lịch sự:
“Dạ… Vậy lát hết đồ ăn… Đừng có ra ăn thịt em nhơ…”
“Hả…” – Vinh ngơ mặt ra.
Thi “bốp” vô vai Cương cái, ẻm kêu Vinh:
“Anh kệ ông này đi… Ổng khùng lắm á…”
Vinh cười phì vài cái, lúc này mới thấy ổng có vẻ thân thiện hơn chút. Chắc nghĩ Cương bóng lộn nên khoái khoái, chảy nước đ… gì đó đó. Kiểu như cùng hệ. Nói chơi vậy chứ đừng có nghĩ xấu con người ta nha… Vinh thêm một câu:
“Khùng mà đẹp trai được rồi… Hm hm… Thôi anh vô nghỉ nha…”
“Dạ… Vâng…” – 2 đứa loi nhoi đồng thanh đáp.
Vinh đóng cửa lại rồi chắc là về phòng. Ổng cũng rảnh ghê… nãy thôi ở trỏng luôn đi, bày đặt ra nghía mặt cái cho 2 đứa kia thấy, làm ông Cương ổng mém táp được bé Thi nguyên con. Tự dưng Cương nảy ra 1 suy nghĩ:
“Ih… Có khi nào ông chồng chị Trang… ổng muốn ngắm Thi không ta…”
Nghi vậy cũng có vẻ đúng. Vì thường đàn ông con trai ai cũng vậy, thích hưởng của lạ. Nhất là khi Cương biết Thi kiểu cũng hay qua đây, cũng thân gia đình chị Trang hơn anh. “Nước gần cây… có ngày cũng thọc rễ”, câu châm ngôn hay thành ngữ gì đó của Cương hâm tự nghĩ ra. Rồi lại:
“Cạch… cạch…”
Cửa studio lại mở ra, giờ mới là chị Trang bước vô, hai tay xách 2 bị nylon mà ở trong có cả nùi hộp xốp và rau cỏ gì đó. Chị vừa thấy 2 đứa là:
“Tah tah… Hm hm hm…”
“Gì vậy chị…” – Cương hỏi.
Trang vừa nghía mấy cái bọc, vừa mô tả:
“Sò mực… tôm cua ốc… Đã hông… Hm hm hm!”
“Đu… Sao chị hay zậy… Mấy này em khoái lắm à… Hè hè hè hè…” – Cương tỏ vẻ thích thú.
“Ai cho anh ăn…” – Thi kênh mặt lên nhìn Cương, rồi nhìn Trang nói:
“Chị biết gì không… nãy anh Cương nghịch lắm ấy… Trêu em… rồi trêu anh Vinh nữa…” – Thi mách lẻo.
Trang tròn mắt nhìn Cương, chị nói:
“Hả… Vậy luôn hả…” – xong Trang lại nhìn quanh như kiếm gì đó, rồi lại hỏi:
“Ủa… Chồng chị vô đây rồi hả… Ổng đâu rồi…”
“Nãy chắc ảnh tính vào… mà cái ông này này… Ổng kêu anh Vinh ăn thịt ổng ấy…” – Thi lườm lườm Cương.
Trang quỳ xuống, chồm tới nhéo Cương cái đau điếng, chị kêu:
“Cha nội này nha… Chồng tui mà anh cũng ghẹo nữa ha…”
“Người ta thân thiện mà… tự nhiên cái quýnh à…” – mỏ Cương chu ra.
“Khỏi cho ăn…” – Trang quyết liệt mà miệng cười cười.
“Ui có gì đâu… Hông ăn được thịt chín… thì ăn thịt còn sống… Hi hi hi…” – Cương nham hiểm.
“Cái gì… Thịt gì sống…” – Trang vừa hỏi, nhưng kiểu như biết ý đồ của Cương.
Chị lại bay vào cấu nhéo, đá hit cha nội Cương y như lúc trước đó. Thi phụ họa thêm vài bạt tay. Giờ như bị dần thịt trước khi đưa lên chảo. Cương nhe răng nín nhịn, mặt ham hố thấy ớn. Rồi trận chiến giữa 2 thiên thần và 1 con ma cứng cũng tới hồi kết. 3 con người xúm nhau xuống bếp dưới trệt, soạn đồ ăn ra và lên lại lầu thưởng thức. Ăn uống, cười nói rôm rả như đám cưới. Diễn ra được hơn 30′ kể từ khi nhập tiệc thì:
“Cạch cạch…”
Tiếng cửa phòng studio lại mở ra, một cái đầu bù xù lú vô hỏi:
“Làm gì vui dữ vậy ha…”
3 người nhìn lên, thấy Vinh với vẻ mặt ngáo ngáo nhìn vào hỏi. Chị Trang liền ra miệng:
“Anh… vô ăn luôn nè…”
Vinh giờ lại lọ mọ đi vô khập khiễng dù không bị què. 3 người nhích qua, chừa chỗ cho Vinh sà xuống kế bên Trang, đối diện Cương và Thi. Ông Vinh ổng nhìn lướt qua mấy dĩa đồ ăn đang để trên nền nhà, kiểu bình dân chợ búa chứ không màu mè, rồi ổng kêu:
“Ủa… Nhậu nhẹt gì… không có 1 lon bia vậy…”
“Trời… Mấy đứa này nó có uống đâu… bia bọt chi… Anh uống hả… Uống hông em lấy…” – Trang nói.
“Ờ… ờ… Lấy bia ra uống… cho có gì đó chứ… Ngồi uống nước ngọt không…” – mặt ổng nhăn nhăn.
Chị Trang xuống bếp lấy bia, Vinh trên này hỏi chuyện hai đứa đủ thứ. Cương và Thi cũng hiểu ý nhau, nên chỉ nói là học việc rồi làm chung với Trang thôi, chứ ngu gì khai ra sự thật… hại cả đám sao. Xong Trang cũng lên với mấy chục lon bia trên tay. 4 người tiếp tục chuyện trò, ăn uống. Riêng Vinh thì cứ nốc cồn lia lịa, lâu lâu đớp vài miếng hải sản như cho có lệ. Cương thấy rõ không khí có phần không thoải mái như anh tưởng tượng so với khi biết Vinh là chồng Trang. 2 chị em kia chắc cũng cảm giác y chang, nên không dám chia sẻ, cười giỡn và kể lể thong thả như lúc chỉ có 3 người. Cương để ý, thấy Vinh vừa uống mà cứ nhìn, cứ soi vào cả con người anh.
“Có khi nào ổng đang canh chừng cho mình khỏi làm bậy không trời…” – Cương khóc thầm.
Tiệc diễn ra cũng gọi là lâu, nhìn đồng hồ cũng hơn 22h00. 3 người vẫn tỉnh táo vì chỉ nạp chất ngọt và thức ăn, còn Vinh giờ đã gục gà gục gật. Tới nỗi mặt đỏ như bị mông bà nào đè lên 2 tiếng, không cho thở. Trang nhìn ổng với vẻ ngao ngán, chị khều khều Vinh:
“Anh… anh… Xỉn hả…”
“Ơi… Xỉn gì… xỉn… Mệt… nói nói quài…” – Vinh lầy nhầy.
Trang nhìn qua 2 đứa nhỏ, cắn răng, chằng miệng ra tỏ vẻ kinh dị. Rồi chị thở dài 1 hơi. Thi kêu:
“Thôi mình dọn đi chị… Trễ rồi… em về nữa…”
“Ơi… Về về gì… Ngủ… đây đi… Nè… nè nè…” – Vinh vừa cắm mặt nhìn đất vừa nói, tay quơ quơ chỉ tùm lum.
3 người biết ông kia xỉn thiệt rồi, không nói gì thêm, mạnh ai nấy đứng dậy hùa nhau dọn dẹp, lau rửa… mặc kệ Vinh cứ lờ đờ như mấy thằng chích xì ke ngồi đó. 3 người đang dưới bếp, Cương nói:
“Thi… Về sớm đi… Để anh với chị làm cho…”
“Ờ… Về đi em… Về trễ mất công này kia nữa đó…” – Trang đốc thêm vào.
Thi nhìn qua ngó lại 2 người, rồi mỉm cái và thở 1 hơi mà nói:
“Ưm… vậy em về nhá… Phiền 2 anh chị… Hm hm…”
“Gì đâu phiền… Em về khuya nguy hiểm… còn phiền hơn á…” – Trang nói.
“Đi đi… Anh mở cửa…” – Cương vừa nói, vừa dẫn Thi ra cửa chính.
Thấy em nó về khuya, Cương vừa dắt xe em nó ra, vừa hỏi:
“Hay để anh chở về luôn… Rồi mai anh đưa xe qua cho… Mai em cũng qua anh làm đồ án mà…”
“Ấy… Tí nữa em cũng quên luôn… Mai khi nào em qua anh được…” – Thi.
“Uhm… Chắc cỡ 9 – 10h gì đó… Anh qua chở luôn… Chịu hông… Hay giờ lấy xe em chở em về luôn…” – Cương.
“Thôi anh… Em về được… Mai khi nào được… anh báo em em tự đi…” – Thi.
“Để anh chở đi mà… Nha…” – Cương năn nỉ.
“Em bảo thôi mà… Vào giúp chị Trang đi…” – Thi quả quyết.
Cương chu mỏ, nhưng cố nhéo má Thi 1 cái rồi day day. Em nó nhắm mắt chịu đựng mà không phản kháng chút nào… nhìn dễ thương hết biết. Rồi ra đường, ẻm ngồi lên xe mà dặn:
“Em về đấy… Có gì mai gọi em nhá… Nhớ nhá…” – Thi nhấn mạnh.
“Uhm. Mai có con bé Tuyền nữa… không có là… anh cho em biết… He he he…” – Cương cười gian xảo.
Thi biết ý đồ của Cương, ẻm nhéo eo Cương cái, xong rồ ga bỏ chạy. Còn quay đầu lại le lưỡi chọc quê Cương nữa. Nhỏ gì thấy ghét ghê á… Đợi đấy Cương xử sau. Anh vòng lại vào nhà, khóa cửa. Nhìn vào bếp thì không thấy chị Trang đâu nữa, nhưng lại nghe tiếng “í ới” gì đó trên lầu. Đoán có gì đó không ổn, Cương vội chạy lên. Âm thanh phát ra ngay phòng studio. Cương rón rén tới gần, mới cách cái cửa có 3m, đã nghe:
“Bỏ ra… Anh… Mấy đứa kia ở nhà mà… Bỏ ra coi…” – giọng Trang kêu lên với vẻ khó chịu.
“Ơi… Nhà nhà… Yên coi… Ứm ựm… Hm hm hm…” – tiếng Vinh nhựa nhựa, nhây nhây kiểu mấy thằng xỉn.
Rồi 2 người, chị thì cứ la ó… ông kia thì lại làm gì đó khiến Trang vậy. Cương tò mò lại gần mép cửa, hé 1 mắt vào cánh cửa đang mở hờ mà coi. Trước mắt anh, ông Vinh chổng mông về phía cửa mà đè nằm chị Trang lên tấm nệm kế bên. Còn chị thì bị đè ngửa nửa thân trên, từ hông trở xuống vẫn còn nghiêng 1 bên và đáy quần đang bị hạ bộ ông kia ép vào… Cương lúc đầu nhìn, trong lòng tức tối kiểu ghen tuông. Nhưng hơn 10s sau, tự dưng thằng ku phản xạ lại bằng cách cứng cộm trong quần, làm Cương thốn tới não. Chị Trang đang giãy giụa, mặt nhăn nhó trong khi ông kia cố tìm cách đè 1 tay chị qua bên nệm, tay kia ôm vào má Trang và cố chu cái mỏ ra tính hôn chị, nhưng Trang né lia lịa như tránh đạn trong phim Ma Trận. Chợt Trang liếc xuống cửa, thấy Cương đang nhìn lén vào. Anh vẫn tiếp tục nhìn, bỗng ông xỉn kia thấy vẻ mặt chị Trang vậy, kèm theo phản xạ im lặng không chống cự, ổng vừa tính quay lại nhìn ra cửa thì Cương kịp rút đầu ra. Anh núp bên mé tường chừng vài giây thì nghe Vinh nói:
“Nhìn gì… Hả… Em nhìn cái gì ở ngoải… Anh sao không nhìn… Hả…” – giọng vẫn nhầy nhựa.
“Anh bỏ ra coi… Sao cứ nhậu vô là vậy không hả… Bỏ ra…” – Trang gằn giọng, nói một cách cương quyết.
Hai người đó lại cứ làm gì mà rầm rầm, bịch bịch ở trỏng. Tới khi Cương nghe chị Trang:
“Ấy… Đừng… không có kéo… Bỏ ra…” – y như đang bị cưỡng hiếp thực sự.
Cương mới ló xíu mắt vào nhìn. Chị Trang bị cha kia hì hục lột áo, kéo quần ra. Chị cố giữ lại nhưng ông kia mạnh hơn, dù lùn hơn, nên chống cự không được. Trên người chị sau 1 hồi tơi tả, còn mỗi áo lót… có nhiu da thịt là lộ hết cả con. Ông kia nãy giờ thừa cơ hội Trang tập trung giữ quần, níu áo… mà ngấu nghiến môi chị, làm chị “Ứm… ứm…” kiểu muốn la nhưng không được. 2 chân chị đạp đạp, chà chà mặt nệm. Người ưỡn ẹo và cũng không để ý có thằng nhóc bên ngoài đang coi Livesex tận mắt (hoặc có thể biết nhưng kệ luôn). Sau đó, Vinh vừa chống 1 tay để đỡ thân trên không đè luôn lên Trang, miệng ổng vẫn ngoạm môi chị dù chị đang nhắm nghiền mắt như chịu trận. Ổng tranh thủ thò tay xuống, không phải để miết muối gì mép bướm hồng đang hé mở, bong bóng của Trang… mà là để tự tuột quần ổng ra… tới khi quần rời khỏi thân, Vinh cầm luôn khúc thịt cũng cỡ na ná cái của Cương, nhưng hơi cong xuống dưới mà đâm ót vào cái lỗ của vợ mình.
“Ứm…” – Trang rên lớn hơn nãy giờ.
Hai chân ông kia chen vào giữa 2 đùi chị mà cứ thốc lia lịa vào con bướm đáng thương. Không biết chị đã rỉ ra chất bôi trơn chưa, vì thấy ông kia cứ vậy mà phang luôn, không dạo đầu dạo đụ gì hết. Ổng lại rút tay lên trên mà ôm 2 bàn tay vào mặt chị để giữ lại. Ngấu nghiến điên loạn môi chị, còn khúc thịt thì cứ vậy mà đâm. Trang liên tục “Ưm… ưm… ưm…”, hai tay bấu nệm, 2 chân bị đùi ông Vinh đẩy gập lên nên chỉ còn “thả trôi theo nhịp”. Cương đứng ở ngoài không thấy rõ, cũng mỏi chân… anh ngồi chồm hổm mà con mắt nhìu chuyện vẫn ló vào thị dâm. Giờ anh mới hình dung được cảnh chị Trang sang trọng bị hiếp, nó như thế nào. Anh nghĩ “chắc mấy lần mình hiếp Trang… cũng y chang như vậy”. Nhưng lần này lại thấy cái vòi của 1 người đàn ông thụt vào cái lỗ nhạy cảm, đỏ hồng của chị một cách trực tiếp. Đã vậy thêm âm thanh bành bạch do ông kia dập mạnh quá. Cương rút đầu ra, dụi mắt như để refresh lại lens kính sinh học, xong lú đầu vô mà nhìn cận cảnh 2 vợ chồng Trang “truyền nội công” ngay cái chỗ Cương từng làm mẫu với Thi, cho Trang vẽ.
Làm như tấm nệm đó có khả năng hấp tinh. Cứ ai ngồi gần hoặc nằm lên là nổi hứng.
Ông Vinh thúc Trang mạnh tới nỗi… tấm nệm nó cà nhích, cà lết theo hướng dọc cơ thể 2 vợ chồng. Vinh vừa sung sướng với cơ thể Trang, vừa rên:
“Ơ… Anh sướng… Đã quá… em ơi…” – rồi thở phì phò như ngựa mới chạy đua.
Miệng Trang không còn bị miệng ông kia bịt nữa, nhưng chị cũng không la hét, đòi ông kia tránh ra nữa. Chắc lâu ngày, được tận hưởng cảm giác của hôn phu nên phần nào cũng phê lòi ra chứ giỡn. Có điều, Cương để ý thấy Vinh từ đầu trận tới giờ, ngoại trừ hôn môi, mút mỏ và nhét thẳng khúc thịt vô cái khe ấm áp của Trang… thì ổng không hề đụng tới một đầu ti, bầu vú, dù bằng tay hay miệng. Trong khi đó là bộ phận mà thằng đàn ông nào nhập cuộc, dù xỉn quắc cần câu, cũng không thể bỏ qua. Dạo đầu hay không thì cũng coi như không màng tới, nhìu khi xỉn mệt, chỉ cần biết thằng em ở dưới sung sướng là được chứ cần chi quan tâm người bạn tình ra sao. Cương cảm giác ức chế, muốn lao vào “bóp” phụ những chỗ cần thiết, và miết phụ những nơi cần đâm. Dù gì thì tự mình làm, vẫn hay hơn. Nhưng ai dám liều mạng cỡ đó, vậy hóa ra thành some xua. Mà cha nội Cương này không có ham mấy thể loại “chia sẻ con mồi” với thằng khác còn tỉnh kế bên… anh lại cắn răng ngồi nhìn. Vinh nãy giờ rên rỉ sao không biết, tới khi nghe ổng kêu:
“Chơi em đã quá… Ướt quá… Cương… Em ui…”
Úi giời ơi… Mặt mài Cương tái xanh. Máu như bốc hơi hết qua đường nhai nuốt. Anh sực nghĩ:
“Trời ơi… Bộ ổng biết mình ngồi ngoài thị dâm nãy giờ sao trời…”
Cương đơ mặt, lú đầu vô nhìn bằng cả 2 mắt, nghe chị Trang chợt gằn giọng la:
“Cái… gì… Anh nói gì mà Cương…” – chị vẫn bị đuối khi bị đâm.
Cương cũng chớp mắt lia lịa, cũng muốn nghe ông xỉn kia trả lời sao. Anh còn nghĩ “hổng lẽ ổng rủ mình vô chơi chung trời…”. Chưa kịp tưởng tượng gì thêm thì ông Vinh:
“Hợ hợ… Em dễ thương quá à… Cương ơi…”
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: https://gaigoi.city
Đu… Rồi xong. Nãy Cương đơ, bây giờ là tê cả con người. Hết vui nổi chứ đừng nói mà nứng. Lần đầu tiên trong lịch sử cây thịt, thằng ku vừa mềm èo, vừa teo còn 1 khúc nhỏ bé như đỉa đói và rút vào trong. Cương teo núp qua 1 bên, không dám nhìn nữa. Trong đầu lại loading 1 đống công thức toán, số học, hình học và vật lý… những kiến thức về môn tự nhiên lúc trước đã dở như hạch, giờ đụng ngay đề bài khó tầm cỡ siêu việt… giải hông nổi. Đang dựa tường như thằng trốn nợ xã hội đen, chợt nghe Trang hét:
“Gì hả… Anh nói gì Cương… Dễ thương gì hả…”
Tính nhìu chuyện lại chiếm trọn con tim. Cương lại lò đầu vào trong, mấp mé nhìn. Thấy Trang nhăn mặt nhìn ông kia. Còn ổng thì cứ gục gà gục gật, miệng lầm bầm:
“Hờ hờ hờ… Em dữ quá à… Hờ hờ hờ… Kệ vợ anh đi mà… Hợ hợ hợ…”
Vậy là biết ông Vinh này bị loạn não rồi. Nói mà Cương không hiểu một thứ gì hết. Đây gọi là “xác một nơi, hồn 1 hướng”. Chị Trang không biết lấy đâu ra sức mạnh, đẩy cái hụi 1 chiêu là “chim tuột khỏi ổ”, còn cái thây Vinh thì ngã qua 1 bên như mất hết sức sống. Ổng còn khều khều, níu níu khủy tay chị Trang lúc chị mới ngồi thẳng dậy nữa. Trang cúi nhìn ông chồng như tâm thần kế bên, chị cứ nhìn ổng một hồi. Bỗng chị quay ra cửa, thấy Cương cũng liều mạng nhìn vào, chị vẫy Cương lại mà không nói gì. Cương lủi thủi đi vô, thấy ông kia nằm phè như ngủ, chị Trang nói nhỏ:
“Phụ chị… lôi ổng vô phòng kia…”
Cương không hỏi nhìu, chỉ sáp lại ngồi kế bên cái xác không hồn kia, lòn 2 tay qua nách ổng rồi xóc lên. Chị Trang trong trạng thái “phơi da trước gió”, còn mỗi áo lót, cũng phụ Cương bợ 2 cổ chân Vinh lên. 2 chị em loay hoay khiêng xác vào phòng chị. Khi tẩm liệm xong… lộn… đặt xác vào giường xong, Cương lùi lại, đứng kế bên Trang mà thở. Chị ngồi ngay mép giường, nhìn chằm chằm chồng mình. Mấy chục giây sau, như suy nghĩ gì đó xong xuôi, Trang chợt sụt sịt. Cương bất ngờ không biết chuyện gì nữa đây. Anh ngồi xuống nệm, sát người chị. Liếc liếc thấy ông kia chèo queo như heo quay mấy lửa… anh hỏi:
“Gì vậy chị…” – kèm bonus ôm chị vào lòng và vuốt vuốt vai.
Trang tiếp tục sụt sịt, dựa hẳn đầu vào vai Cương và ôm lấy cánh tay anh… không nói một lời nào dù có chồng nằm kế bên.
Cảnh căn phòng tối om, chỉ có 2 đèn ngủ vàng lờ mờ hai bên đầu giường tỏa ra luồng sáng đủ để thấy được cơ thể và vài nét cơ bản trên mặt nhau. 1 hồi lâu nức nở không hiểu tại sao, Trang nhổm đầu dậy, cách mặt Cương có vài cm mà nhìn anh. Chỉ có Cương ngồi ngược sáng, còn mặt chị ít ra cũng còn thấy hơi rõ, cặp mắt long lanh như của một người đang cầu khẩn gì đó… rất đáng thương. Cương như theo phản xạ tự nhiên, anh ngã đầu tới gần mặt chị, mút nhẹ lên môi chị. Khi nãy Trang né mỏ ông kia nhiu, thì giờ ngược lại bấy nhiêu. Chị cũng tự ép môi mình về phía Cương như chủ động đón nhận phong cách dịu dàng của thằng em nhỏ hơn mình 10 tuổi. Trong ánh sáng vàng lỡn mợn… 2 cơ thể đang ngồi, quấn lấy nhau như cặp đôi mới quen. Còn cái xác nằm chết ngửa thì không được màn tới ở đây. Cương cảm nhận đôi môi mềm mỏng của Trang và làn da mặt láng mịn một hồi, anh nhả môi chị ra, tự cởi hết đồ cho toàn thân trần trụi 100% không che giấu. Cương lại sà vào, ngồi ôm Trang. Mặt chị lờ đờ, mắt nhắm hờ như kiểu “Vầy mới được nè… Chịu liền…”. Nãy đã nói ở trên sao, thì giờ áp dụng vậy. Cương nổi danh “bóng”, nhưng bản chất lại như 1 thằng thanh niên bình thường, anh vừa nhai môi chị bằng miệng, vừa rê tay nhẹ nhàng, chụp lên túi sữa tròn mềm, tưng mẩy của người chị thiên thần. Ngón tay miết dọc mép áo ngực để cảm nhận vùng da ngực và bề mặt hoa văn của lớp lót. Chị ưỡn ngực về phía tay Cương như để mời gọi. Cương liền luồn tay vào 2 bên dây vai áo ngực mà kéo nó qua 2 bên, xong vạch luôn 2 mảng áo đang che lấy bộ ngực của Trang xuống. Cương cúi đầu, đớp lấy luân phiên 2 bầu vú Trang. Nãy giờ chưa được ai bú, nên nó vẫn khô ráo, nhưng mềm mềm, sướng sướng. 1 tay anh xoa nhẹ lưng chị, tay kia rê xuống mà miết vào âm vật dai dai, tròn tròn. Trang:
“HƠ… HƠ… Em… em… Hơ… hơ…” – thở gấp và sâu.
Không biết chị đang tự xưng “em”, hay kêu Cương là “em”. Nhưng không quan trọng, anh nghĩ:
“Chồng chị mắc giống gì mà tệ hại, dở ẹc. Thằng nhóc mới dậy thì còn biết phải làm gì trên cơ thể phụ nữ, con gái. Còn ông thì cứ vô là PHẬP. Làm như con gái người ta là mì ăn liền hông bằng.”
Miết cho tới khi khe bướm rỉ nước chèm nhẹp, hạ bộ Trang thì cứ vểnh lên như tiếp sức lực ấn. Cương nghĩ chị muốn lắm rồi, mà cái thế 2 đứa ngồi mép giường vầy hơi vướng, vì cái xác chiếm bà nó chỗ. Cương thỏ thẻ bên tai Trang:
“Qua bên kia cho trống chị…” – Cương nhìn qua phía nệm giường cạnh cái xác.
Trang hiểu ý, chị xoay người bò qua bển. Cương vừa đi vòng theo bằng con đường nền đất, vừa thấy 2 bầu ngực Trang thòng xuống mà đung đưa, kèm cặp mông tròn lẳn lắc qua lắc lại… Chị nằm ngửa cái “ạch” lên nệm, xác cha nội kia cũng nhấp nhô theo nhưng vẫn là xác chết. Giống như 2 đứa còn tỉnh chả thèm quan tâm tới sự hiện diện của Vinh kế bên nữa. Trang nằm mà chống chỏ 2 tay lên nệm, như đang ở bãi biển, chờ đợi Cương sấn tới làm trò tình cảm. Cương vừa đi, thằng ku vẫy lên vẫy xuống, Trang nhìn thấy mà phì cười cái. Anh vừa chống 1 đầu gối lên nệm, giữa 2 đùi chị Trang, vừa chống 2 tay qua 2 bên người chị và áp mặt sát mặt chị mà hỏi:
“Cười gì hả… Chị muốn gì… Hửm…” – nói nhỏ nhẹ sợ bên kia tỉnh.
Trang cười bẽn lẽn, chị đưa bàn tay lên, vẽ vời gì đó trên ngực Cương, rồi nói:
“Muốn ơ… Hm hm… Muốn anh ớ… Hí hí…” – nhìn chị tí tởn phát ghét.
Cương lại mút môi Trang. Chị sờ tay, xoa xoa ngực, rồi bụng… sau đó đụng nhẹ trúng đầu thằng cu cứng ngắc mà la:
“Ưm… Cứng quá à… Anh làm gì… cứng vậy hả…”
“Cứng… mới lụi em được chớ… Hm hm…” – Cương khẩu nghiệp.
“Ứm… Anh… tính lụi đâu dạ…” – Trang nhìn Cương mà nói kiểu nhão nhão.
“Để anh… Minh họa cho biết…” – Cương cười cười.
Trang bặm môi, nhéo eo Cương cái. Cương leo cả người lên giường, quỳ dưới hạ bộ Trang mà sủi 2 đùi chị gác lên đùi mình. Anh chưa đâm ghim gì hết, mà chồm lên bú lấy 2 khuôn ngực tròn mẩy của Trang khi chị vẫn đang chống 2 chỏ tay xuống nệm. Chị rên rỉ tiếng gió chứ không “ưm ah” gì. Người vặn vẹo kiểu sung sướng. Cương vừa bú, vừa bóp vú Trang nhẹ nhàng, ấm áp đầy tình thương. Anh chợt chống tay xuống nệm, tay kia thò xuống, ấn đầu thằng ku cho gục xuống, chĩa ngay cái khe của Trang. Đầu thằng ku vừa chạm vào gần mép lỗ ẩm ướt là chị “Ơ…” và thở mạnh. Cương chống 2 tay phía sau chị, dịch đầu lên mặt chị để nhìn phản ứng. Anh hẩy nhẹ hông lên… thằng ku chui tọt vào hết phần khấc. Trang liền kẹp chân vào hông Cương như đã cảm giác được sự xâm nhập của cây gậy gân guốc bên dưới. Cương nhìn chị Trang đang há hốc mà nói:
“Anh lụi vô đây… Em thấy hông…”
Trang vừa thở, vừa nói:
“Anh lụi như vậy… rồi… anh làm gì nữa…”
“Anh… thụt cho… em la làng luôn… Được hông…” – Cương.
“Em… la… Anh sướng lắm hả…” – Trang.
“Uhm. Anh sướng… anh mới… bắn em chết luôn á…” – Cương lúc này hết chịu nổi, ảnh bắt đầu đâm vào, rút ra thằng ku bên trong lỗ.
Trang nhăn mặt kiểu phê não, sướng mu. Cương lụi chị được mấy chục cái, anh không chồm về phía Trang nữa, mà ngửa người ra sau, chống 2 tay về phía sau lưng mình. Rồi anh lại tiếp tục hẩy hông cho thằng ku đâm xéo lên thành âm đạo trên của Trang. Chị như muốn nó đâm sâu hơn, nên co 2 chân và chồm hạ bộ ép sát vào gốc cây gậy. 2 người trượt tới trượt lui, ngực chị tưng tưng theo từng nhịp. Tóc Trang rung rinh như sóng nước. Mặt chị lờ đờ cảm nhận từng cú lụi của Cương bên trong mình. Cái lỗ bướm càng ngày càng bó chặt lấy thằng ku, nước phọt ra càng nhiều tới nỗi tạo âm thanh như ai đang nhai chóp chép thức ăn. 2 chị em ngắm nhìn 2 bộ phận sinh dục cứ mút lấy nhau như ăn kẹo, thằng cu bóng lưỡng vì dịch nhờn mà lấp lánh nhưng không phải kiểu thơ mộng như ánh sao.
Nhấp được chắc cũng cả trăm cái, chân Cương tê mỏi vì nãy giờ gập lại. Anh mới chồm lên, dựa trán vào nhau mà thủ thỉ:
“Em chổng mông ra… cho anh lụi đi…”
Trang cười phì, rồi chờ Cương lùi người lại. Thằng nhỏ mới rút ra khỏi lỗ bướm nhầy nhớt là bún cái Pặc chĩa lên trời vì lực đàn hồi. Trang nhìn thấy nó sung máu dữ dội, chị lại cười phì thêm cái nữa, rồi xoay người lại như đang bò, chĩa cặp mông tròn lẳn về phía mặt Cương. Tự dưng anh không đâm thằng ku vào ngay, mà úp mặt vào cái khe thần thánh của chị mà bú rồn rột. 2 tay anh vuốt lên, rờ xuống cặp đùi thon thả của Trang. Chị như nhột, nên xoay tròn mông như đùa giỡn, uốn người đủ kiểu, và nhìn ra sau coi thằng Cương nó làm trò gì. Nghe tiếng chị bắt đầu rên to “Ưm… ưm…” mà Cương càng thích. Vùng kín của Trang không hôi tẹo nào, dù nãy bị cha nội kia đâm không thương tiếc, cộng thêm bị Cương thụt cho vài chập. Thế mới gọi chị là thiên thần không tì vết, gần tinh mà chẳng hôi tanh mùi trùng.
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: https://gaigoi.city
“Đút vô đi mà…” – chị như cầu khẩn với giọng thì thầm.
Cương không làm theo, mà vẫn bú lấy bộ phận nhạy cảm của Trang. Anh nắn bóp cặp mông mà biết bao thằng muốn chạm nhẹ còn không có cửa. Chị chợt với lấy cái gối trước mặt mà ôm vào, coi như đúng tướng đang chổng mông lên trời. Trang như hết chịu nổi, chị không nói hay năn nỉ, mà với tay nhéo vào tai Cương mà lôi lên gần mặt mình, rồi nói:
“Đút vô đi…”
Nghe 1 cô gái chủ động kêu mình đút cái vòi bơm vào khe bướm nhạy cảm, Cương khoái như lên tiên để hiếp chị Hằng Nga vậy (không phải bà già chát trong phim Tây Du Ký nha). Cương từ tốn quỳ thẳng dậy, hai tay bấu nhẹ 2 bên eo cong cong của Trang. Anh từ từ nhích người cho thằng ku tiến chậm vào cánh cửa không khóa, ấm nhờn của Trang. Đút tới đâu, cánh cửa siết thằng ku tới đó, kèm thêm vài cú bóp như đang đo chu vi của khúc thịt dài dai. Trang “Hơ…” 1 tiếng dài như sảng khoái, cho tới khi thằng ku cắm ngập hết vào trong. Cương bắt đầu nhấp từ từ… rồi nhanh hơn. Tới khi tốc độ như giã tiêu, đâm ớt thì cũng là lúc chị Trang không còn nể nang gì nữa, cứ vậy mà rên “ư ử” khắp phòng. Chồng nằm chèo queo kế bên cũng không hề tỉnh rượu. Vô dụng…
Thấy chị la làng, mà ông kia chả thèm phản ứng, Cương được nước tới luôn. Anh dập mạnh hơn vào bướm chị, tiếng bành bạch phát ra vang khắp phòng. Cảnh tượng lụi vợ người ta ngay kế bên ông chồng, nó vừa hơi sợ, nhưng phần sướng bao trùm hết màn não của anh chàng bị kêu là “bóng”. Giã được mấy chục bận, chưa biết Trang ra chưa, Cương liền chỉnh cho người chị ngửa ra, phần dưới chị để nằm nghiêng. Anh dùng đùi mà đẩy 1 chân chị co lên, chân kia duỗi thẳng để ngay giữa háng Cương. Anh lại nhét thằng ku vào trong cái lỗ bướm chị. Cứ mỗi lần phơi Ku trước gió, đang lạnh lạnh mà thụt vào trong “cửa sổ tâm dịch” của phụ nữ… đó mới là lúc phê nhất. Vừa ấm, vừa bót.
Cương chống tay lên sau mông mình, trợ lực để thụt nhanh vào trong chị. 1 tay với lên, bóp nắn 2 bầu vú kia. Trang nhìn anh trìu mến, một tay bấu nệm, tay kia bấu bắp tay Cương như cho có chỗ bám víu trong cái thế bị người ta đâm tưng cả người. Từ trên nhìn xuống, tướng Trang giống như tấm ảnh biểu tượng của Nữ Hoàng Băng Giá Elsa đang co chân lên mà bắn phép băng vào đâu đó. Kiểu tạo dáng nhìn cho hầm hố. Cộng thêm tướng Trang cũng eo ót, mông ngực cong cong còn chuẩn hơn nhân vật kia. Tưởng tượng bay bổng, một hồi thì thằng ku cũng không kìm nén nổi. Thằng anh thay mặt thằng em mà chồm lên báo chị:
“Sắp ra em ơi… Sướng quá…”
Trang vòng tay, ôm chầm lấy đầu Cương mà ép vào cổ mình. Chị rên nhỏ như thì thầm:
“Anh… HƠ hơ… bắn hết… vô em đi… HƠ hơ hơ hơ…”
Câu nói đó công tắc kích hoạt, kiểu ông Elon Musk ra lệnh phóng hỏa tiễn ở SpaceX. Được cho phép, thằng ku xả cổng… bao nhiu nòng nọc và dịch dâm cứ vậy mà phụt thẳng vào trong. Còn tay Cương thì liên tục vò nắn 2 bầu ngực của Trang. Chị không gồng người, nhưng âm đạo co siết khá mạnh bên trong từng đợt, cũng đủ thấy bươm bướm cũng chả thua gì thằng ku. Cả ngày ứ đọng như vậy, chất lỏng dư thừa quá mức tới nỗi trào ra ngoài, phát lên âm thanh “roẹt roẹt” như sùi bong bóng vì áp lực bên trong khoang chứa. Cảm giác sướng nhất là khi mép bướm bóp chặt lấy gốc cây thịt mà vuốt vuốt 1 khoảng nhỏ. Ai từng trải thì thế nào cũng biết. Chắc vậy để hút triệt để sữa ông Cương cho khỏi phí.
Bên dưới bơm, bên trên bú. Cương nhổm đầu lên chút để mút cuồng nhiệt bờ môi Trang như chưa từng được làm vậy bao giờ. Hông anh vẫn còn nhịp nhè nhẹ, nhích nhích như kiểu “hậu chấn”, hay gọi là dư âm của sự trao đổi chất từ cơ thể nam – nữ. 2 người cũng không phải trâu bò gì, nên làm rồi thì mệt. Nằm đè nhau thở hổn hển. Tới gần cả phút mới định thần lại. 2 chị em nhìn nhau Cười phì. Trang đảo mắt nhìn khắp mặt Cương, rồi nói:
“Anh… làm gì… nay bắn quá trời luôn vậy…”
Không lẽ khai bậy là mọi bữa do làm mấy chập rồi nên xả ra ít. Anh xạo xạo:
“Thì… Nãy nhìn 2 người… Anh ấy quá… thành vậy luôn chứ sao nữa…”
Trang bặm môi, nhéo nhẹ anh cái chả đau miếng nào, rồi kêu:
“Hứm… Qua nhà người ta… rồi quất luôn vợ người ta nằm kế bên… Sướng lắm ha…”
Cương tò mò hỏi:
“Vậy chứ… em sao…”
Trang nhìn chỗ khác, lườm lườm Cương rồi kêu:
“Hổng sao hết ớ… Ghét… Tự nhiên hỏi…”
Cương cũng không bắt bẻ gì, chỉ rê mặt xuống, lấy lưỡi đá lia lịa núm vú đỏ hồng của Trang, làm chị cười Khà khà mà kêu:
“Ây… Nhột… Anh này… HỚ hớ hớ…”
Cương ngước lên nói:
“Cười đi… Ổng tỉnh giờ á…”
2 người nhìn qua xác chết tạm thời, rồi Trang nhìn Cương nói:
“Hứ… Ổng mà bia vô… là vậy tới sáng luôn chứ gì đâu lo…”
Cương nghe như mở cờ trong bụng. Anh kêu:
“Vậy… Lát ngủ đây với em luôn ha…”
“Hả… Gì… 3 người luôn… chật lắm sao ngủ…” – Trang kêu.
“Thì… đạp ổng lọt giường luôn chứ sao giờ…” – Cương xúi bậy.
“Anh hay ha… Chơi ác vừa thôi á…” – Trang.
“Hm hm hm… Giỡn chút chứ ai làm vậy… Vậy anh… đi về nha…” – Cương đề nghị.
“Cái gì nữa… Anh ngủ đây đi… Khuya rồi về nữa hả… Ngủ đây đi…” – Trang.
“Vậy… anh qua phòng kế ngủ nha…” – Cương.
“Ưm… ừm vậy đi… Qua đó ngủ mình đi… Hí hí hí…” – Trang che miệng cười.
“Hứm… Ghét… Anh ngủ bển đó… Đừng có mà mon men qua à… Chết với anh á…” – Cương.
Trang không nói gì, chờ Cương nhổm dậy, rút thằng ku ra. Đúng thực là như bị ứ dịch, chất lỏng cứ trào ra như ai bơm cả chục ml vào lỗ bướm chị gái thiên thần vậy. Như một thói quen, Cương tìm khăn giấy, chậm vào đó và kêu:
“Giữ chút đi cho nó bớt ướt… Còn không anh ẵm vô toilet rửa…”
“Thôi… Để em làm được rồi… Anh ngủ đi…” – Trang.
Thân tâm Cương thực ra lại muốn nằm kế mà ôm Trang ngủ, nhưng thấy chị hơi phũ phàng đuổi đi, Cương cúi xuống, “chụt” cái lên mu bướm Trang cái. Chị “ah…” nhẹ lên, rồi bặm môi như trách Cương chơi kỳ, xong giơ tay giá giá hăm dọa. Anh lườm chị cái, rồi lủi thủi lụm lại quần áo mà đi qua phòng bên.
Cương súc miệng, vệ sinh cá nhân sơ sơ… xong nằm tạm lên tấm nệm phòng studio. Đèn thì tắt hết, còn mỗi 1 cái đèn vàng treo tường lờ mờ. Nói chung nghĩ lại thấy cũng được thôi, chứ ngủ bên kia, rồi lỡ ông Vinh tỉnh cái, thấy thằng nào nằm kế vợ mình… ăn dao là chuyện không tránh khỏi. Tự hỏi không biết bên kia, Trang còn làm trò gì nữa không, hay ngủ luôn rồi. Tưởng tượng đủ thứ tà dâm 1 hồi, 2 mí mắt sụp xuống. Cương chìm vào giấc ngủ…
Đang thấy một màn đêm trước mặt, chả biết còn tỉnh hay đã thức… Cương nghe:
“Cạch… Eeeéc…” – y như phim kinh dị.
Một bóng đen từ từ mở cửa và lú vào như đang nhìn Cương. Lúc này không còn kiểu “anh hùng batman” nữa… mồ hôi Cương nhiễu như xông hơi, người anh đơ ra vì sợ…