Vẽ tranh – Phần 90

Phần 90
Sau cơn dâm, trời lại sáng.
Cương mở mắt dậy, thấy chị Trang vẫn còn nằm kế bên, vẫn dúi mặt vào vai Cương y xì tư thế từ lúc đầu. Công nhận thiên thần nhắm mắt ngủ, nhìn đẹp không nói được gì luôn…
Tranh thủ rãnh, nằm hồi tưởng và lỡn mệnh tí xíu. Tội cho một thiên thần sống cả trăm tháng với kẻ kỳ dị mà không biết… còn bị “bỏ đói”. Cha nội kia cũng ác nhơn… Đã biết cái thân mình không bình thường, cũng đi cưới con gái người ta về, chắc để làm bình phong. Mà đúng là thứ biến thái… Lúc thằng chả còn tỉnh, thì Cương còn sợ, tới khi xong vụ bê bối tối qua… Cương càng ghê tởm ông chồng của Trang. Nhìn chị bây giờ, anh thấy thương không tả nổi. Đang diễn văn hay quá chừng, tự nhiên chị cục cựa, mắt lờ đờ mở ra mà ngó qua, liếc lại. Dừng lại ánh nhìn ngay bản mặt Cương, chị:
“Nhìn gì ớ…”
Cương đưa tay, xoa xoa bắp tay chị mà nói:
“Nhắm mắt ngủ tiếp đi… Đang ngắm đẹp… tự nhiên thức dậy hỏi hỏi à… Cắn cho giờ…”
Trang bặm môi, thò tay nhéo eo CƯơng 1 cái. Chị vẫn nhìn chằm chằm mặt anh như soi mụn. Được 1 lúc, chị lại dúi đầu mà nhìn xuống dưới bụng anh, lấy tay khều khều, xoa 1 mảng, vẽ vẽ gì đó như đang suy tính. Chắc còn buồn phiền gì đây…
Muốn thể hiện sự đồng cảm, kèm thói nhìu chuyện của mình… Cương hỏi:
“Rồi giờ… ông kia tính sao chị…”
Trang chợt ngưng mọi hoạt động, chị thở dài 1 cái. Lúc lâu sau, chị lại nhổm người dậy, nhìn qua ngó lại, rồi dừng ánh mắt ở phía mặt Cương mà kêu:
“Thôi dậy… Chở chị đi ăn sáng nè… Đói muốn chết…”
Cảm giác chị cố tình lơ qua chuyện khác để né tránh nội tâm, Cương không hỏi thêm nữa, mà cùng Trang vệ sinh, tắm rửa, rồi chở nhau ra ăn phở bò cho ấm bụng. Trái với suy nghĩ là chị sẽ ăn không ngon, ngủ không yên. Cương thấy Trang là thân nữ nhi, mà quất 1 lần 2 tô phở. 2 chị em vẫn cười nói bình thường, hỏi nhau về việc sắp sửa làm trong ngày. Tới độ Cương báo chị biết mình sẽ đi ra đảo cuối tuần, chị kêu:
“Đi với em nào đúng hông…”
“Đâu mà với em nào… Em đi với mấy em lận đó… Hm hm…” – Cương khoe khoang.
“Gì ghê dữ vậy… Tui chưa đủ hay sao mà lăn nhăn tùm lum vậy hử…” – chị gằn giọng như trách, nhưng mặt vẫn cười cười.
Cương cũng toan tính ghê lắm. Thay vì xạo xạo kêu “đi công tác” hay gì, thì cứ nói thẳng ra. Nhìu khi lúc mình nói thật, người ta lại nghĩ ngược lại hông chừng. Cương kể chị nghe về nguyên nhân thật sự mà bàn tay bị đâm, đương nhiên không kể vụ ăn nằm bên bển rồi. Lúc đầu chị cũng trách vì không chịu kể rõ, nhưng hồi sau, chị nghĩ lại hay sao… nên chỉ lườm nhẹ Cương 1 cái. Rồi chị hỏi thăm về vết thương của Cương. Với bản lĩnh 1 thằng đàn ông, Cương chỉ:
“Còn đau lắm ớ… Muốn khóc luôn nè… Hông biết có ai thương… cho em ôm hoài… chắc mau lành lắm đó…”
Thể hiện tình thương với thằng ku bất hạnh, Trang tặng cho Cương 1 đạp dưới chân cho tỉnh người. Chị còn “Hứm…” cái như con gái còn teen vậy. 2 chị em xàm xàm ở quán ăn chừng hơn 30″, rồi lại chở nhau về nhà Trang. Tưởng đâu chị lại chui vô nhà, lên phòng nằm 1 đống tự kỷ như người ta… nhưng không. Chị xuống xe và nói Cương:
“Dắt phụ chị cái xe ra đi… Chị qua nhà bạn xíu…”
Nghĩ thấy cũng mừng. Ít ra chắc chị cũng kiếm ai đó để tâm sự vụ chồng con. Cương hăm hở chạy vô, dắt xe chị ra. Thấy nét mặt chị vẫn vui vẻ mà tạm chia tay Cương rồi chạy đi. 1 thằng hơi nghĩ nhìu như Cương thì cũng tự hỏi không biết chị có đang che giấu nỗi buồn, vui vẻ ngoài mặt không nữa. Nhưng ai có chuyện người nấy, Cương cũng phải về để chuẩn bị rước 2 vệ nữ kia qua nhà làm đồ án. Tự dưng thấy nóng cả con người.
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: https://gaigoi.city
Cương dắt xe vào trong nhà Lộc, mới bước vô phòng khách, chưa chi đã thấy cô Linh và Lộc ngồi ở bếp mà nói chuyện gì đó. Vừa thấy anh cái là Lộc kêu:
“Đi đâu dữ thần vậy ông… Tối qua không báo, làm mẹ tui hỏi miết luôn kìa…”
Cương nhướn mày, ngơ người ra và nghĩ:
“Chết bà… Hôm qua bận não, mệt chym quá, quên nói nhà Lộc biết luôn.”
Nhưng suy nghĩ 1 hồi, thấy cũng hơi phiền. Như ở phòng trọ, đi hay về có ai nói năng gì đâu. Còn ở ké thì cứ ra vô cổng là phải khai báo, rồi chờ đợi nhau này nọ. Đó cũng là lý do Cương thà ở trọ của 1 người xa lạ, còn hơn ở ké người quen. Anh nói:
“Ờ tui quên… Để mốt tui nói… Xin lỗi cô nha…”
“Thôi không sao con… Tại tưởng con bị gì nữa nên lo… Rồi ăn uống gì chưa…” – cô Linh nói.
“Dạ rồi cô… À… Lát con dẫn mấy đứa bạn qua làm đồ án… Có gì phiền nhà mình chút nha…” – Cương.
“Ui… Ông cứ làm gì làm… Nhà tui đâu có khó đâu lo… Mà… bạn nam hay nữ…” – Lộc hỏi.
Thấy bản mặt tò mò của Lộc, Cương kêu:
“2 Bạn nữ học chung.”
“U… Ghê quá ta… Ai vậy…” – bản mặt Lộc ham hố thấy rõ.
“Thì con bé hôm bữa, với 1 bé nữa. Người ta hiền lành không đó nha…” – Cương.
“Bé bữa hả… Hm hm… Thấy nó dễ thương lắm mà… Ừ kêu qua đi… Để cô nấu đồ cho mấy đứa…” – cô Linh sốt sắng.
“Thoi thoi thoi cô… Người ta qua xíu về mà… Đừng nấu gì hết á… Lát con mua đồ ngoài về nè… Đừng nấu…” – Cương.
“Trời tiếc gì đâu… Lát tui đi có chuyện rồi… không thấy mặt 2 bé bạn ông…” – Lộc than thở.
Cương bẻ lái:
“Trâm đâu rồi mà đòi nhìn bé này bé nọ…”
Cô Linh chỉ cười mỉm, còn Lộc như né tránh:
“Người ta đang đi học mà… Trâm triết gì… Hoi tui đi công chuyện luôn đây. Mẹ con đi…” – Lộc chào mẹ mình.
Cũng đã 8h mấy, Cương cũng lên phòng để thay đồ, rồi nhắn cho con bé tưng:
“Cái mặt thấy ghét đâu rồi… Dậy chưa… Anh qua bắt về hang nha…”
Đợi 1 lát, Tuyền nhắn:
“Bắt cái đầu anh… Lát em tự qua… Hớ…”
“Ừa qua đi… Vẽ xong có đồ ăn đó…” – Cương dụ khị.
“Hớ… Làm như người ta con heo, lấy đồ ăn ra khè… Mua gì đó…” – cũng lòi bản chất nhìu chuyện của con nhỏ tưng.
“Qua rồi biết… Để anh kêu Thi qua luôn…” – Cương.
“Ủa… Chỉ biết đường qua anh chưa…” – Tuyền.
“Chưa… Giờ mới nhắn địa chỉ nè…” – Cương.
Phát tính hiệu cho Tuyền xong, Cương quay qua Thi:
“Em chuẩn bị chưa… Anh nhắn địa chỉ qua nè… Hay cần thì anh qua chở…”
Cũng đợi 1 lát, bên kia nhắn:
“Anh nhắn địa chỉ đi. Em tự đi được mà…”
“Uhm. Qua có đồ ăn đó nha…” – Cương.
“Sao anh mua hoài vậy…” – Thi hỏi.
“Thôi qua đi… Để anh nhắn địa chỉ…” – Cương.
Có lẽ Thi thấy Cương hay mua đồ đạc, em nó ngại nên hay hỏi tới. Cương biết tính nên dùng skill bẻ lái để khỏi loằn ngoằn. Rồi cũng gửi địa chỉ cho Thi, xong phóng ra ngoài mua gỏi, mì xào, cóc ổi mía ghim từa lưa về… Đang cùng cô Linh soạn thức ăn ra, nghe điện thoại kêu, Cương ngó vào, là Thi gọi anh kêu cửa. Không ngờ chưa tới đây bao giờ, mà em nó lại là người qua sớm nhất. Chứ như ai kia, suốt ngày khịa Cương mà giờ còn chưa thấy mặt.
Cương ra mở cửa, Thi:
“Wa… Nhà to thế… Anh ở trong này á…”
Thấy Cương đứng chần dần trong nhà còn hỏi. Cương kêu:
“Anh ở ké chứ có phải gì đâu… Thôi vô nè… Ăn gì chưa…”
“Em… ăn rồi…” – Thi trả lời ấp úng.
Ai chứ, bé Thi là Cương thừa biết hay nhịn ăn để tiết kiệm. Anh không hỏi thêm, mà phụ dắt xe em nó vô, rồi chào hỏi người nhà. Cô Linh khen Thi này kia, cũng kiểu lễ nghi vậy thôi. Lúc sau thì con mén lại gọi điện kêu cửa. Anh tiếp tục phụ em nó dắt xe, rồi lại vào nhà. Mới gặp Thi là Tuyền:
“Ah chị của em… Hỉ hỉ hỉ…” – Tuyền nhào vào mà ôm tay Thi còn hơn cả chị em ruột thịt.
“Xía… Ai ôm không ôm… Đi ôm gái…” – Cương lườm lườm con mén mà nói.
“Ơ… Hông lẽ ôm anh… Hớ…” – Tuyển vênh cái mặt lên.
“Hai bé này… Dễ thương gì đâu á ta…” – Linh vừa cười vừa khen Tuyền và Thi.
Thi che miệng, đỏ mặt cười mỉm, còn con mén khoái chí, nhe răng ra nói:
“Đúng dòi cô… 2 tụi con dễ thương vầy… Vậy mà cứ hả… bị cái ông xấu xa xấu xí đi kế bên… Mất hình tượng muốn chết…”
“Ê nói gì đó…” – Cương gằn giọng, bặm môi nhìn con bé.
Tuyền hí hửng nắm tay Thi, kéo lên lầu cái vèo cứ như nhà ẻm vậy. Cô Linh thì cười cười, xong kêu:
“À… Có nước chưa… Để cô ra mua mấy chai nước ngọt nha…”
“Thôi cô… 2 đứa kia hổng uống đồ ngọt đâu… Có chanh cam gì hông cô…” – Cương.
2 cô cháu lục đục dưới bếp, pha cho cả can nước chanh. Xong bê đồ ăn và nước lên phòng Cương để. Thi thì bản tính ít nói, còn nhỏ kia thì cứ:
“Chù ui… Gì mà đồ ăn nhìu vậy… ih… Có ổi xoài nè… Há há…”
Ẻm bay vô thầu luôn nguyên dĩa trái cây, ngồi ăn như khỉ. Cương tranh thủ bới một dĩa mì xào hải sản rồi đưa Thi mà không hề năn nỉ em nó ăn gì hết, chỉ kêu:
“Nè ăn đi em… Nhịn là đói, hết vẽ vời gì luôn à…”
“Ơ… Em… ăn rồi mà…” – Thi lại ấp úng.
“Chị ăn đi chị… Ăn cho mạc ổng luôn… Hí hí hí…” – Tuyền.
Cương như mồi lửa, anh no rồi nhưng cũng ngồi kế 2 cô bé mà ăn này, uống nọ cho Thi khỏi ngại. Vừa nạp năng lượng, vừa mở điện thoại coi clip đủ thể loại cho có không khí. Con mén tưng miệng thì chê Cương dữ lắm, mà cứ hễ canh anh ngồi yên là ẻm sà vào ngồi sát rạt người anh. Trời hơi lạnh lạnh mà được 2 vệ nữ tỏa hơi vào 2 bên… không còn gì hạnh phúc hơn.
1 lát xong xuôi, tới giai đoạn vẽ. Cương hỏi:
“Rồi giờ… Ai làm mẫu trước đây…”
2 cô gái nhìn nhau, Thi lại không có vẻ ngại ngùng, nhưng con bé tưng thì chu cái môi hồng hồng ra như không biết làm gì. Cương nhìn vào 2 đứa, Thi làm như biết sẽ phải khỏa thân ra, nên ẻm chỉ mặc cái áo thun tay ngắn màu xám, kèm quần Tây đen. Còn Tuyền mặc áo sơ mi tay dài trắng kèm quần Tây đen. 2 Đứa nhìn đúng y như học sinh chứ sanh viên gì đâu. Lại kiểu mồi lửa, Cương đề nghị:
“Hông mấy giờ… Anh làm mẫu trước cho 2 đứa vẽ nghe…”
Thi gật đầu tỉnh queo, như kiểu quá quen thuộc. Còn Tuyền thì cười tủm tỉm mà la:
“Đúng dòi đó… Hỉ hỉ… Thách anh dám ở truồng ớ… Có chị em ở đây nè… Dám hông…”
Làm sao Tuyền biết được anh với Thi đã làm gì. Anh hất mặt lên đáp:
“Xía… Bình thường… Đứng làm mẫu chứ phải gì đâu mà sợ…”
“Hm hm hm… Chị dám nhìn ổng hông… Ổng ghê thấy mồ luôn á…” – Tuyền.
“Không sao mà… Cũng chỉ là vẽ thôi… Chị thấy bình thường mà…” – Thi nói với giọng rất điềm tĩnh.
“Đó… Anh thấy chưa… Tới chị em còn thấy anh quá bình thường luôn kìa… Hỉ hỉ… Trong này chỉ có 2 người đẹp hoi…” – Tuyền.
“Đừng có bẻ lời người ta nha nhỏ kia… Anh oánh chết giờ…” – Cương gằn giọng.
Thi cười phì cái, Tuyền còn nhây:
“Ở truồng đi… Coi ai quánh ai biết liền… Hm hm hm…”
Cương không thèm nói nữa. Anh ra khóa cửa phòng lại, bắt đầu tuột hết quần áo khỏi cơ thể. Thấy 2 chị em, Thi vẫn có vẻ bình thường, riêng Tuyền cứ nhìn qua lại 2 người kia, như coi Thi phản ứng ra sao. Ẻm còn cười khúc khích như bị ai chọc lét. Cương thấy em nó đáng ghét quá, kêu:
“Lo vẽ đi nha… Ở đó cười… Giờ muốn đứng kiểu gì…”
Hai chị em xì xầm gì đó, xong lát nhỏ Tuyền đi ra. Nó tạo dáng cho Cương sao, 1 hồi anh đứng cái tướng mà chân phải duỗi ra sau, chân trái khuỵu lên trước như đang dạng ra chạy. Bàn tay phải chống gối chân trái, còn chỏ tay trái chống lên đùi chân đó luôn. Mặt quay xéo về phía 2 đứa nhưng không nhìn trực diện. 1 cái thế vừa kỳ lạ, vừa mau mỏi. Ở thế này thì Thi và Tuyền nhìn ngang hông Cương mà vẽ, đặc biệt sẽ thấy thằng ku đang lủng lẳng cắm đầu phía đất. Chợt con mén ngồi xuống, che tầm nhìn của Thi và cười khúc khích. Ẻm thò tay, bóp thằng ku 1 cái làm nó dựng cứng lên mà chĩa xéo về hướng mặt anh đang nhìn.
Tuyền trở lại ngồi với Thi. Không biết Thi có biết nhỏ Tuyền vừa làm gì không, mà ẻm vẫn bình thản ngồi trên cái ghế cao nửa mét mà phác phác. Tuyền tủm tỉm cười vài đợt, mới bắt đầu ngồi vẽ tiếp… Kiểu như làm việc (hay làm tình) với nhau quen rồi, Thi như sợ Cương mỏi, em nó vẽ được 5′ thì kêu:
“Anh nghỉ tí đi… Để mỏi…”
“Ơ chị… Em chưa xong gì mà…” – con mén ác độc lên tiếng.
“Để anh ấy nghỉ tí đi em… không mỏi lắm á…” – Thi.
“Ổng có biết mệt đâu mờ… Chị…” – Tuyền.
Cương kệ con bé tưng, anh đứng hẳn dậy, khởi động tay chân cho máu huyết lưu thông. Thằng ku cũng vì vậy mà tưng tưng theo. Chưa đâu vô đâu là nghe:
“Á… Anh kỳ quá à… Ghê quá à… Nó cứ gục gật, gục gật à… Íh…” – Tuyền làm như lần đầu thấy thằng ku quay lắc vậy.
“Nha… Làm mẫu cho… đứng mỏi chết mồ mà còn ghê nha… Lát anh cho ra đứng cho biết…” – Cương.
Tuyền “hong…” nghe tiếng gió, kênh cái mặt mà chu mỏ ra. Thông huyết được mấy chục giây, Cương lại đứng đúng cái tư thế khi nãy. Anh đơ cổ ra, tránh nhúc nhích, nhìn thấy Thi đã tranh thủ vẽ tiếp, còn Tuyền nhìn qua bản vẽ của Thi nói:
“Chị làm nhanh quá dạ… Này sao chị…”
2 chị em chỉ nhau vẽ. Cương nhìn gương mặt có ánh sáng từ giấy vẽ hắt lên của 2 chị em, hút hồn gì đâu. Tuy mỏi, nhưng được ngắm 2 bé chăm chỉ học hành, mọi mệt nhọc gần như tan biến dù cái bản vẽ đang che hết thân hình 2 cô bé kia. Không khí lùa qua như trêu chọc thằng ku… nó cứng lên và gật gật. Cương thấy Thi có phần nhìn vào hạ bộ anh mà khựng lại 1 lúc, xong cười mỉm cái và tiếp tục vẽ. Tuyền thì thôi, ẻm chắc cũng thấy, nhưng không dịu dàng như người chị kế bên, mà quay qua quay lại kiếm gì đó. Bỗng Tuyền lụm đâu ra cục giấy vò, ẻm chọi cái vèo vào ngay thằng ku. Cục giấy bay trúng và tưng rớt đất. Cương vớ lấy và quẳng lại về phía Tuyền rồi kêu:
“Nhỏ này nha… Lần nữa… đừng trách anh á…”
Thi che miệng cười, không biết cười ai. Còn Tuyền chống chế:
“Hơ… Ai biểu… Đứng không lo đứng… Làm gì mà nó cứ ấy ấy… Ghê thấy mồ luôn…”
“Ghê gì… Thì nó vậy chứ đòi gì nữa…” – Cương.
“Hơ… Cái gì mà cứ nhỏng lên hoài dạ… Có ý đồ gì nó mới như vậy…” – Tuyền.
Cương biết Tuyền thừa biết thằng ku của anh thế nào, nhưng có vẻ ẻm muốn khịa anh giữa chốn đông 2 người nên làm vậy. Anh cảnh báo:
“Quậy đi… Lát anh làm lại cho biết…”
“Làm gì mà đòi làm lại gì… Hớ… Đứng yên nhanh đi…” – Tuyền.
Cương cũng mỏi dữ lắm, nhưng ráng cho xong, nên trở lại dáng đứng ban đầu. Tuyền như quậy anh thành công, ẻm cười khoái chí mà nhìn anh. Cương nheo mắt như hăm dọa em nó. Thi liếc nhìn 2 đứa và cũng cười mỉm 1 tràng. Còn thằng ku muốn ngoe nguẩy kiểu gì thì kệ nó. Lúc đầu chắc mới ăn no, còn sung nên Tuyền còn quậy quọ… sau chừng nửa tiếng phác thảo xong, em nó mới tập trung vào chủ đề chính, chăm chú vẽ y như Thi kế bên. 2 chị em chỉ trỏ nhau mà không thèm quan tâm tới Cương, coi ổng như vật thể vô hồn không bằng. Thi 1 thời gian ngắn sau cũng vẽ xong, đợi con mén. Em nó lâu lâu nhìn qua Cương cười cười, rồi lại ngó vào bức vẽ của Tuyền. 2 Đứa lại xầm xì. Tới gần cả tiếng sau mới xong. Cương như được giải thoát, anh bệt luôn xuống nền nhà mà thở, chống tay xuống nhìn Tuyền và Thi. Thi liền đi tới gần, cầm ly nước chanh đưa cho Cương uống. Tuy đang nạp nước lạnh vào người, nhưng sự quan tâm của Thi làm ly miễng cũng phải tan chảy, chứ đừng nói tới con tim của anh. Trừ thằng ku không những không chảy, mà còn săn lại như củ cải. Đang bay bổng hết biết… tự dưng con bé tưng ở đâu nhào lại chỗ 2 anh chị… khiến mọi thứ đột ngột lãng xẹt.
“Mặc đồ vô… nhanh lên…” – Tuyền cầm quần áo của Cương mà đưa ngay trước mặt anh.
“Để vậy luôn chứ mắc mớ gì mặc lại…” – Cương.
“Hông… Mặc vô… Để vậy ghê muốn chết…” – Tuyền ngụy biện.
Cương thấy em nó giống như không muốn người khác thấy nòng súng hủy diệt của anh, nên kêu trùm mền, bó chiếu lại. Cương kêu:
“Ghê mà sao nãy giờ ngồi nhìn cả tiếng vậy hả… Muốn gì hả…”
“Thì nãy… vẽ… Giờ có vẽ anh nữa đâu… Mặc vô…” – ẻm cương quyết.
“Hông… Để vậy luôn… Giờ em vô làm mẫu nè… Nhanh…” – Cương.
“Hả… Cái gì em… Tự nhiên kêu em à…” – Tuyền.
Thi vẫn im lặng nhìn 2 đứa loi nhoi. Cương nói:
“Vậy em hông làm mẫu đúng hông… Vậy để Thi làm… Làm nha Thi…” – Cương quay qua Thi nói.
“HÔng… Tự nhiên kêu chị em… lột đồ cho anh nhìn hả… HÔng chị… Hông cho ổng nhìn…” – Tuyền lườm Cương và quay qua Thi.
“Không sao đâu… Em ngại… thì để chị làm cho…” – Thi kêu.
“Ưm… Nhưng mà… ông này… Bộ chị hông sợ hả…” – Tuyền.
“Đâu sao đâu em… Anh ấy giúp chị em mình rồi… Giờ mình giúp lại chứ…” – Thi.
Tuyền zãnh mỏ lên, nhăn nhăn mặt. Không biết em nó muốn bảo vệ Thi, hay tại không muốn Cương thấy người con gái khác lõa thể. Cương nói Thi:
“Thoi em ra làm mẫu đại đi… Tuyền bữa nay nó sao sao á…”
Nghe xong, Tuyền dùng dằng nhổm dậy, đi ra phía của sổ, đứng nhìn ra ngoài. Thi ngơ ngác nhìn theo, rồi nhìn qua Cương. Anh thở dài mệt mỏi, nhưng cũng qua chỗ Tuyền rồi nói:
“Này làm mẫu vẽ chứ có gì đâu mà em nghiêm trọng dữ dạ… Cứ lòng vòng hết 1 ngày chưa xong, là mốt lại phải qua thêm một bữa nữa à nha…”
Tuyền quay lại nhìn Cương với vẻ mặt nhăn nhó, mắt long lanh. Cương tự đoán là em nó hơi ghen hay sao đó, mới vậy. Anh lại vỗ:
“Đi đi… Vô vẽ cho lẹ rồi chiều anh còn có công chuyện nữa… Để mất thời gian nhiều người nữa chứ không phải mình em đâu.”
Tuyền đang chu mỏ, tính nói gì, thì bỗng trợn mắt lên la:
“Á á… Gì vậy chị…”
Tuyền chạy lại phía Thi, Cương quay đầu lại, thấy Thi đang từ từ cởi đồ ra nhưng chỉ mới kéo lộ áo lót. Tuyền nhào vào mà chụp áo thun của Thi và kéo xuống lại. Tuyền kêu:
“Đừng đừng… Để em… để em…”
Thi ngố mặt nhìn Tuyền. Tuyền đẩy Thi lại chỗ ghế, rồi ra đứng, vừa bặm môi, vừa từ từ cởi đồ mình ra. Từng mảnh áo, cái quần tuột khỏi cơ thể phổng phao của Tuyền tưng. Lúc em nó vừa mở khóa áo lót, bộ ngực bung ra và lắc lắc. Thằng ku nhổm dậy, gân cổ lên tính chồm ra mà nghía. Cái quần lót tuột xuống làm lộ ra vùng tam giác múp rụp và lán o, không một sợi lông. Có cái khe hồng hồng lộ rõ ràng ở dưới. Bình thường ở với Cương, em nó bạo lắm… không biết sao nay có người thứ 3 góp mặt, em nó như gái mới lớn, non tơ không biết gì. Cương nóng dữ lắm, nhưng cũng bấm bụng đề nghị Thi:
“Em muốn vẽ sao… ra chỉnh tướng cho Tuyền đi…”
“Không sao mà anh… Em vẽ gì cũng được hết á… Anh xem chỉnh sao cho dễ là được rồi…” – Thi tỏ ý không muốn đụng vào Tuyền.
Nào giờ, Tuyền có đứng cho Cương vẽ lần nào đâu. Chắc em nó không có kinh nghiệm mà cứ tài lanh. Cũng cảm giác ẻm miễn cưỡng lắm mới đứng đó làm mẫu. Cương xuống ghế, tới gần Tuyền. Nhìn em nó bẽn lẽn, e thẹn hơn mọi hôm. Dễ ghét gì đâu á… Cương trấn an:
“Đứng mẫu xíu nha… Anh với chị ráng vẽ nhanh cho em đỡ mỏi…”
Tuyền chu mỏ ra thấy thương. Cương cười phì vài tiếng. Tuyền bặm môi, thụi cho anh 1 đấm rồi cười cười. Chắc ẻm cũng xuôi xuôi phần nào rồi. Cương để Tuyền chụm đùi quỳ lên tấm thảm cho khỏi đau, anh kéo cái ghế đôn thấp lại, cho Tuyền chống 1 tay lên, tay còn lại gác lên mông và hơi vặn người nhìn ra sau. Và góc nhìn để vẽ là cũng phía ngang bên hông em nó. Cái thế y chang như đang bị anh nào doggy mà nhìn ra sau vậy. Bộ ngực em nó thòng xuống, hơi lắc lư mà đập nhẹ vào cánh tay Cương khi anh đang chỉnh. Cương hơi lùi lại canh coi hợp dáng chưa, đồng thời cũng nứng dữ lắm, nhưng cố kìm lại. Tuyền như thấy thằng ku đang gật gật như đồng ý, em nó phì cười 1 cái, rồi bặm môi lại. Cương trở lại ghế, hướng anh nhìn Tuyền là có thể thấy 2 bầu vú, phần lưng hơi cong cong và khe bướm hồng bên dưới của ẻm. Thế vẽ nhìn kích dục, nhưng đỡ mỏi hơn cái kiểu mà khi nãy Tuyền tạo cho anh. Không hiểu ẻm nghĩ cái gì luôn.
Cương hỏi Thi: “Thấy vậy được hông…”
“Được mà anh… Tuyền xinh lắm ấy… Tướng cũng đẹp nữa… Hm hm…” – Thi khen.
“Thôi mình vẽ nhanh đi… Để nó quạo lên là mệt nữa á…” – Cương.
Thi cười phì cái. Tuyền không biết nghe gì mà kêu:
“2 Người nói xấu gì em đó…”
“Đang vẽ nè… Ở yên đó…” – Cương gằn giọng kêu.
Tuyền lườm anh như kẻ thù không đội giường chung, chỉ nằm nhúng theo nhịp thoi. Rồi Cương và Thi tranh thủ hết sức để cà ngòi chì lên giấy mà lưu lại hình ảnh của Tuyền.

To top
Đóng QC