Vẽ tranh – Phần 97

Phần 97
Hội chị em đằng trước nghe tiếng cười “ha hả” của Tuyền – Ngọc nên quay lại nhìn.
“Cái gì vậy…” – Minh hỏi.
Cương không biết trả lời sao, mà thực sự rát mặt nên cũng chả nói được. Chắc Tuyền với Ngọc mỗi đứa đều không biết 1 mình Cương hái 4 trái đào, còn tay đâu mà chống đỡ, thành ra cũng biết cười khoái chá chứ chả làm gì hơn. Tới resort rồi, cả đám xuống xe.
“Trời… Cái gì đỏ ké vậy anh…” – Sương kêu.
Công nhận Sương là cô gái hay để ý trạng thái, hỏi thăm Cương nhiều nhất, trừ nhỏ tưng kia ra. Mấy chị em dồn ánh mắt về Cương, thấy nguyên phần trán anh đỏ chót.
“U ghê vậy… Ngồi làm trò gì… bị 2 đứa kia đập phải hông… Há há…” – Huyền chọc.
“2 Đứa đó mà dám đập em… Tại chị á… Thắng gấp làm đập mặt vô ghế à…” – Cương trách.
Không những không được thương cảm, hội chị em thi nhau cười, nhất là bà Minh có cái họng lớn nhất. Huyền biểu cảm thương hại 1 các giả tạo thấy rõ, lướt lại chỗ Cương.
“Chù ui… Tội hông nè… Thôi vô nhà chị sứt ớt cho đỡ đau nha…” – Huyền.
Cương bặm môi hăm dọa, Huyền bây giờ nhí nhảnh y như hồi mấy ngày đầu gặp Cương, chị chớp mắt lia lịa nhìn đáng ghét. Rồi hội banh tưng dìu Cương vào trong phòng, 2 con bé Tuyền, Ngọc cặp nách anh lôi vô trong giống như giải thương binh liệt dương. Do về trễ nên ai cũng đói vì chưa ăn trưa, mà mua vé ăn buffet thì chả có món gì hấp dẫn. Đói thì đói, nhưng cái mệt vẫn chiếm phần nhìu. Mọi người nghỉ ngơi, riêng Huyền qua phòng Cương kêu:
“Có đứa nào đi với chị ra chợ mua đồ về ăn hông…”
Sương với nhỏ Tuyền tưng nằm phè trên giường tỏ vẻ lười biếng. Gái nứa… ẻo lả thấy ớn.
Cương không biết có ai đi theo chung không, nghĩ chắc Huyền 1 thân 1 mình định phiêu lưu giữa chốn hoang đảo có còn xác trở về không. Anh quyết định tình nguyện hết mình theo chị… Đúng thật là có mỗi Cương với Huyền đi trên chiếc xe 16 chỗ thôi. Công nhận phí xăng… Anh phụ chị bưng bê đồ ăn, thức uống. Nhìn chị giống như kiểu phụ nữ dam dang, nãy đi chơi về xong không thèm ngủ, tót ngay ra chợ. Huyền đi tới đâu là bị trai làng nhìn tới đó, chắc do thấy dân trong đất liền ghé chơi nên để ý chứ ai thèm mấy quả dưa, quả bưởi đâu. Lúc chị đi thì cái nào bự bự, tròn tròn đàn hồi là nó cứ rung rinh, tưng nẩy như thạch rau câu. Mỗi khi Huyền cúi xuống là Cương có dịp lồi mắt ra mà nhắm vào 2 vật thể kỳ lạ trước người chị. Xui sao nhiều lần bị chị bắt gặp, bị trừng mắt vài cái làm thằng ku bên trong sợ hãi, không dám rụt đầu vào. Khi mua đồ xong, lúc gần tới chỗ xe, Cương kêu:
“Nặng hông em đỡ phụ cho…”
Huyền tỏ vẻ ngơ ngác vì hầu hết hàng hóa đều do Cương bê, còn chị cầm có mỗi mấy túi nhỏ nhỏ chắc chừng 1 – 2kg. Huyền hỏi:
“Đỡ gì trời… Xách 1 đống còn đòi gì nữa… Để chị xách được òi…”
“Hông… Đỡ 2 trái kia kìa… Nhìn nặng quá trời quá đất… Hè hè hè hè…” – Cương hất cằm về phía 2 trái bưởi.
Chị Huyền đột nhiên nhìn qua nhìn lại, xong vung chân thụi đầu gối vô mông Cương cái.
“Nặng… nặng nặng… Lâu ngày chưa trị tội là lờn ha…” – Huyền trợn mắt hăm dọa.
Cương cười trừ chứ sao dám chống lại người phụ nữ vĩ đại. Rồi 2 chị em lên xe, Huyền lái. Khoảng cách từ chợ về lại resort của mấy chị em chừng 15′. Nhìn nét mặt bên hông của Huyền có gì đó đẹp đẹp mà mê mê. Cương đang ngắm chị cầm vô lăng thì Huyền quay qua:
“Nhìn gì…” – miệng chị hơi hé như sắp cười.
Cương nhìn lại phía trước 1 hồi, xong quay qua chym ngưỡng nét mặt Huyền tiếp. Chị lại:
“Thằng này… Muốn gì nói nha… Tự nhiên nhìn tui cười cười…”
“Hớ… Muốn gì làm luôn chứ nói chi mất công… Hm hm hm…” – Cương.
Huyền lộ ánh mắt dè chừng giống như 1 con nai sắp bị vồ. Cương quay mặt lên trước, nhưng mắt hơi liếc qua chị. Xe có 1 ghế lái và 2 ghế chung hàng… cộng thêm không có cần số xỉa lên nên tầm nhìn thông thoáng, tầm với bao la. Cương mò tay qua, chạm vô đùi chị mà vuốt lên xuống vài cái.
“Bốp…” – Huyền đập vào tay Cương.
“Đang lái xe… Hông giỡn nha…” – Chị gằn giọng chứ không la.
Cương lúc này nằm xuống ghế, chĩa đầu về phía chị. Chị hơi nhăn nhăn kiểu không biết thằng nhóc nó tính làm trò gì. 1 hồi Cương lại nhích đầu qua, tựa lên luôn cái đùi to của chị.
“Ey… Thằng này… Làm gì vậy… Đang lái xe nha…” – Huyền lại gằn giọng.
Chị hất hất đùi lên như đuổi Cương ra xa, nhưng anh vẫn trâu lì yên đó, không thèm nói tiếng nào. Anh nằm ngửa lên. Tầm nhìn bây giờ là 2 trái bưởi trước mắt. Rung động từ hệ thống treo của xe truyền qua 2 quả bưởi mọng nước làm nó rung rinh, nẩy nhẹ. Huyền chợt dòm xuống mặt Cương, bấu 1 tay vào đầu anh cố đẩy ra khỏi người. Anh ghì người xuống tạo lực ma sát, tránh bị hất đi. Chị luôn miệng cảnh báo, kêu Cương né ra. Không những không làm theo, giờ Cương vén nhanh áo chị lên, vụt mặt vô bụng chị mà hớp.
“Bẹp…” – chị đánh vào sườn Cương.
Chị hơi uốn éo, nhưng tay bận giữ lái và mắt nhìn đường nên coi như sức phòng vệ chỉ còn khoảng 2/10. 1 hồi sau, chắc cản không nổi thằng nhỏ, Huyền buông xuôi, chỉ biết bấu 2 tay vào vô lăng và chạy xe trong miễn cưỡng. Đi từ sáng giờ mà người chị còn thơm quá trời. Bụng chị không phải kiểu phệ phì, mà chỉ là hơi mềm và nhô ra chút, đớp miệng vào vẫn có độ căng dai. Cương không dám làm mạnh, mà từ tốn, êm dịu… giống như mát xa liệu pháp sinh học. Thấy người chị hơi oằn èo, Cương nhìn lên, thấy rõ 2 núm ti chị nhô ra. Huyền thả rông.
Mặt Cương nóng lên, Huyền vừa lái xe, lâu lâu liếc xuống nhìn xem thằng nhóc tính làm gì mình. Cương từ từ đưa tay lên, kẹp nhẹ 2 ngón vào 1 núm ti trên trái bưởi đó. Huyền giật mình chụp tay anh lại.
“Thằng này… Để yên chị ấy coi…” – Huyền gằn lên.
Thằng ku không sợ, mà còn gân cổ lên tính cãi. Hên nó không có dây thanh quản nên chả phát được âm nào. Dù bị tay Huyền ghì chặt, nhưng thôi thúc của con trym đánh bay mọi cản trở. Cương ép lòng bàn tay mình vào trái bưởi to mềm đó, Huyền hơi chau mày lại, liếc lên liếc xuống nhìn Cương. May có cặp bưởi che bớt ánh nhìn của chị, chứ không là Cương khiếp sợ vãi đái.
May mà Huyền cũng không cao lắm, nên nhìn từ trước mũi xe, chỉ thấy mỗi phần cổ trở lên. Xung quanh kính xe có lớp dán màu sậm, loại chỉ có người ở trong nhìn ra thấy, còn người ngoài nhìn vô đen thui… trừ khi bật đèn. Nắm được lợi thế đó, Cương mới dám động tay, mò chân vậy… chứ bản mặt bóng lộn của anh nhát như thỏ.
Nhìn cặp bưởi chín mọng 4 mùa của chị bị nhào nặn qua lớp áo 2 dây mỏng léc thực sự rất đã. Huyền vẫn vẻ nhăn nhó nãy giờ, tay vẫn bấu tay Cương như không cho anh làm quá. Nhưng sao kiểm soát được sức nóng của bầu tinh dọng lên não. Cương muốn hơn nữa. Anh luồn tay từ phía nách áo của Huyền, từ từ áp lòng bàn tay vào má ngực, rồi dừng lại khi ôm trọn được 1 trái bưởi. Chị cũng cố ghì lại, cố kéo tay anh ra nhưng vướng vụ lái xe nên coi như bất lực. Cương bây giờ đã trực tiếp chạm vào da thịt chị. Cái núm ti cứng lên nãy giờ bị Cương se se, vân vê liên tục.
“Ây… Đừng… Bỏ ra coi…” – Huyền la lên.
Cương nghe nhưng không thèm chiều chị. Anh nắn bóp 1 hồi cho đã tay, xong lại liều mạng hơn… rướn đầu lên cao, tay đồng thời vạch luôn cổ áo chị xuống cho lòi cả cái núm hồng đỏ ra. Anh nhanh miệng ngoạm vào đó. Huyền hết hồn giật nẩy người. Tay chị giờ lại bấu vào đầu Cương kèm 1 lực đẩy ra. Đương nhiên là những hành động chống cự của Huyền đều vô dụng trong lúc này. Lưỡi Cương không ngừng liếm vòng vòng quanh quầng vú, sau đó lại lia qua lia lại núm ti tới nỗi phát ra những âm thanh như đang hút sợi mì. Nước dãi anh phủ khắp đầu vú chị. Huyền hơi ưỡn ẹo để phản ứng lại, làm Cương càng bị kích thích. Anh liếc nhìn chị, thấy chị bặm môi với vẻ mặt chịu đựng bợi sự cưỡng hôn vú của anh. Thực ra trong lúc này, nhìn như một người mẹ đang cho thằng con già chát bú sữa. Cương chưa dừng ở đó, anh còn thò tay ra sau mà bóp lấy 2 bầu mông to căng của chị. Ở đâu cũng mềm, cũng tròn và dai… thật là sướng…
“Ái…” – Chị la lên khi cái mỏ Cương chợt mút cái chụt thật mạnh vào ti mình, do cái xe đột nhiên thắng lại, quán tính khiến đầu Cương trượt lên trước.
“Chị… Gì vậy…” – Cương ngớ mặt hỏi, khỏi bú nữa nghe con.
“Tới rồi còn gì gì cái gì…” – Huyền nói kiểu trách móc.
Cương nhổm thẳng người dậy, không ngờ nãy giờ lo bú sữa chị mà quên trời quên đất, tới chỗ resort mình ở còn không biết. Huyền nhanh tay tắt máy xe.
“Bốp… Bốp bốp chát… chát…” – Chị tát lia lịa với lực vừa phải vào vai Cương, kết thúc bằng 1 cú xỉa vô mặt cho chừa cái tội hiếp dâm bà mẹ 1 con.
“Em nghe chưa… Chơi mà chơi kỳ quá nghe chưa… Lỡ gì tai nạn… không biết nói sao luôn á…” – Huyền chửi.
Khảo sát địa hình cho thấy, phía trước kính chắn gió là 1 bức tường. Xung quanh là vài chiếc xe không người đang đậu. Cương không cự cãi với chị, mà chồm ngay người tới, đè chị vào ghế và bịt môi chị bằng miệng mình. Huyền giơ tay đánh thêm mấy cái, cố đẩy người Cương ra nhưng không được. Cương liên tục đớp lấy môi chị từ mọi phía, lúc ngang lúc dọc, khi thì xéo. Hơi thở mạnh của 2 chị em phà ra nghe thấy rõ. Thừa cơ 2 tay chị đang vịnh vào vai mình, Cương quỳ xéo bên hông chị mà bợ 2 tay vô 2 trái bưởi của chị. Huyền cứ “ứm… ứm…” như cô gái nào đó bị bắt cóc, đang kêu cứu. Mọi chuyện cứ như vậy, cho tới khi.
“Bin bin…” – tiếng kèn xe của cha nội mắc dịch nào đó từ xa.
Cương nhả môi chị ra, mặt 2 người lờ đờ như mới ngủ dậy, tay anh vẫn còn nắn nhẹ vào 2 trái bưởi, còn ngực chị vẫn hơi ưỡn ưỡn theo nhịp chuyển động tay của Cương.
“CỤp… cụp…” – Cương cắn gió vài cái dù mặt 2 chị em cách nhau không quá 5cm.
Chị bặm môi, giơ tay chùi miệng để bôi đi nước dãi. Huyền hất mặt lên mấy cái xong nói:
“Hớ… Làm nhỏ kia chưa đã sao… còn đè người ta ra nữa…”
“Mỗi người một cảm giác khác chứ bộ… Hm hm…” – Cương biết cười trừ chứ biện minh gì được nữa.
“Gan quá ha… Lỡ ai thấy sao… Dê xồm…” – Chị chửi.
Cương không cãi lại, nhích mỏ lại gần mặt chị tính tiếp tục, ai ngờ bị chị tống lực đẩy mạnh người anh về chỗ.
“Lo bê đồ vô đi kìa… Xà quần hồi người ta nghi giờ…” – Huyền.
“Để em bê chị vô cho… Hè hè hè…” – CƯơng vẫn thói dê không chừa.
Chị “bốp” thêm cho vài cái, ảnh mới chịu xuống xe, rinh mấy bịch đồ vô. Nghĩ chắc chị suốt nãy giờ bị bú hết sinh lực, đuối, nên anh tình nguyện bê hết đồ, không cho chị xách bất kỳ thứ gì. Huyền có nhờ bê 2 trái bưởi… chắc ổng cũng sẵn sàng bợ đi luôn. Biết ý thằng quỷ con dâm đãng, Huyền để Cương đi trước, chị ở sau cho khỏi bị soi. Rãnh tay quá, nên lâu lâu canh chỗ không người, chị “chát” vào mông Cương mấy cái trả thù. Nhí nhảnh như Huyền dâm công chúa.
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: https://gaigoi.city
Hôm nay cũng na ná hôm qua, khác biệt là Cương phải đi gõ cửa từng phòng để triệu hồn hội banh tưng ra ăn. Ai nấy đều hẹn thề là để thay đồ xong rồi ra. Cương với Huyền bận túi bụi lo miếng ăn cho cả hội (nghe ghê ghê, chứ chi phí do cô Hiền tài trợ hết). Bữa ăn có cua ghẹ, vẫn mấy món hải sản và thêm vài món thịt bò, dê rừng các thứ do ở nhà mua sẵn đem theo… tất cả được bày ra bàn để trên cát biển.
“2 Người làm gì ớ…” – tự dưng nhỏ Tuyền từ đâu lú ra.
Cương đờ người trước sự “xấu xí” của con bé. Nó chơi nguyên bộ đồ tắm liền mảnh màu đen bó sát thân. Nói thẳng ra là chỗ nào nhô cong sao là lộ hết. 2 dây áo mỏng manh tạo cảm giác “không biết lúc nào đứt nữa”. Còn đáy áo thì ôm sát vào cái mu mũm mĩm, nhìn kỹ chắc thấy được chỗ lõm vào vì cái khe.
“Đang bắt bếp thảy em lên nướng nè…” – Cương trả lời.
Tuyền “hơ” cái, rồi lẹt đẹt sà xuống chỗ Cương, chu mỏ zãnh mông, khom người xuống nhìn vô bếp nướng. Huyền ngó qua con bé kêu:
“Thấy ăn cái là sáp sáp vô… Mà ăn là không có tắm nha… Đau bụng ráng chịu…”
“Làm gì đau bụng… Mà… không tắm mặc cũng có sao đâu… Cho người ta ngắm chơi vậy ớ…” – Tuyền chống chế.
“Ai thèm ngắm bây…” – Huyền.
“Hơ… Có đó… Quá chời luôn…” – Tuyền.
“Đâu… Đứa nào khùng đòi ngắm bây…” – Huyền.
“Nè… nè…” – nhỏ Tuyền chỉ thẳng mặt Cương.
“Đây đây… Qua làm đồ ăn đi… để anh ngồi ngắm cho… Qua đây…” – thừa nước đục cái là Cương thả chym.
Tuyền phồng cái má lên như nói “hong” mà không ra tiếng. Cương thấy ghét, vỗ nhẹ cái má của nó làm em nó “phụp” bụi nước miếng ra. Huyền la:
“2 Đứa này… Chơi dơ dính hết đồ ăn là nhịn hết nha…”
“Tại ổng ớ…” – Tuyền cãi.
Cương giơ tay lên ngó xuống cặp mông ụ lên thấy thương của con bé, tính vỗ cho cái thì…
“Ủa… Nấu xong chưa dạ…” – Ngọc từ đâu lướt tới, kèm bé Ý đằng sau.
Không ngờ 1 đứa con gái mạnh mẽ, bạo lực với cái tật khoái đá Cương… mà giờ khoác lên 1 bộ bikini liền mảnh đen. Mép trên che nửa ngực, có một sợi dây bắt chéo từ mép áo dưới nách, kéo lên cổ rồi vòng ra sau lưng. Giữa eo áo có một khoảng hở ngang như có ai chém vào khiến nó rách từ giữa bụng, ra tới phía giữa lưng. Đáy quần cũng y như nhỏ Tuyền.
Còn bé Ý không biết moi ra đâu bộ đồ mà không biết có phải do ẻm tự nguyện mặc, hay bị bắt ép. Con bé ngây thơ, nhưng bộ bikini lại làm Cương mơ màng. Nhìn y như áo lót đen thông thường, nhưng dây áo nối từ mảnh che ngực này, vòng ra sau cổ, rồi trở ngược xuống nối vào mảnh ngực bên kia. Áo có tới 2 dây nịt ngang lưng. 1 cái nối từ bên hông 2 mảnh ngực vòng ra sau lưng như áo lót, rồi thêm 1 mảnh dây bọc từ sau lưng mà vòng ra trước, kết thúc ở phần giữa khe ngực. Nhìn như có nguyên con bướm bự đậu trước người ẻm. Quần thì là dạng bikini bình thường, có 2 dây 2 bên thắt nơ, chứ không thôi đi tắm là tuột bà nó xuống, làm mấy anh mất máu não.
Hai đứa đi tới đâu là 4 vật thể tròn mềm cứ tưng tới đó. 4 chị em xúm vô là xì xào chuyện gì đó mà Cương chả thèm để ý, mắt ảnh lo ngó trái banh. Ức chế quá, Cương hỏi:
“Lụm đâu ra bộ đồ đó dạ Ý…”
Em nó ngớ mặt ra, xong bặm môi rồi chỉ chỉ qua Ngọc. Ngọc ngẩng mặt lên ngó qua lại, rồi kêu:
“Hớ… Lụm cái đầu anh… Người ta mua đàng hoàng chứ đâu ra… Hứm…”
“Em lựa hay Ý nó lựa…” – Cương.
“Thì… em lựa… Mà hỏi cái nó gật gật nên mua luôn chứ bộ…” – Ngọc.
“Lựa gì kỳ cục… Người ta còn nhỏ xíu… Cho mặc mấy cái này người ta chảy máu mũi hết sao…” – Cương.
“Chảy chảy… chảy…” – Ngọc bặm môi đấm cho Cương vài cái.
“Nè… Nè nè… Chảy hả… Sao… anh không chảy đi…” – nhỏ Tuyền phụ họa đánh Cương ké.
“Chời… Nó mất cảm giác với con gái… chảy nổi gì… Há há há…” – bà Minh từ đâu xuất hiện với Sương.
Bả mặc đồ liền mảnh y như nhỏ Tuyền, có khác là màu đỏ tươi. Nếu Tuyền với bả đứng chung thì có vẻ như của bả hơi nhỏ hơn Tuyền xíu. Còn cảm giác bóp thì chưa biết được vì hồi sáng mới có ấn ấn, ép ép sơ bộ lên thôi chứ có cơ hội nào rõ ràng để kiểm chứng nó săn hay mềm đâu. Sương thì ăn bận có vẻ giống tiểu thư xíu, mặc bikini xanh lá sậm với áo quần mỏng trơn tách biệt. Phần áo nhìn như cái yếm, khác chỗ là phía lưng kiểu 1 mảng vải che chứ không xài dây nhợ. Còn quần y như kiểu short sát háng, hai mép bên có dây thắt nơ. Công nhận mấy chị em bình thường mặc đồ không sao, chứ mà dếnh cho đồ tắm là mông – ngực – đùi tự nhiên có cảm giác to bự, trắng trẻo hơn. Cương ước có thể chạm hết vào đấy.
Bản mặt ổng bơ phờ chắc do say bướm, chưa kịp định thần thì…
“U… Mua hồi nào vậy con…” – cô Hiền cùng chị Dung LL lù lù bước tới.
2 nữ Boss của động banh không biết có phải tại khiêm tốn hay e thẹn, mà cách ăn mặc khác là kín đáo. Cô Hiền chỉ mặc mỗi cái đầm xanh dương phủ vừa qua khỏi mông 1 xí. Phần eo ôm gọn vào và phần ngực được che bởi 2 mảng vải lớn kéo từ chấn thủy rồi xẻ ra 2 bờ vai, không tay áo. Tuy chỉ lộ ra một khe ngực dài, nhưng nhiêu đó cũng đủ hớp hồn thằng ku dựng ngược bên trong. Chị Dung LL còn kín ác nữa. Chị đi bơi mà cứ như đi gym. Mặc mỗi áo thun bó với mảng trước màu trắng, mảng lưng màu đen giống phần tay áo dài 2 bên, còn lại là quần legging xám dài tới mắt cá chân. Che thì che chứ những chỗ cong cong, tròn tròn bự bự của chị không thể nào giấu chỗ nào nổi.
Cương ngố mặt ra, không thèm trả lời gì cô Hiền. Ổng lại tập trung “tinh thần” để săm soi từng đường nét cơ thể của hội banh tưng. Giờ là giờ hấp thu năng lượng (ăn đó), ai nấy chỉ chăm chú vào cái bàn với cả đống đồ có thể nhai nuốt đầy hương vị. Cương khỏi ăn cũng đủ no mắt rồi… gọi là “bú sữa bằng niềm tinh”. Sợ chị em bị tróc da, đau lỗ chân lông… Cương tình nguyện hiến tinh… thần thượng võ để lột cua, bóc bưởi… lộn… bóc tôm sẵn để ai ăn thì ăn. Cảm kích trước sự hào phóng của thằng đàn ông duy nhất, mấy chị em hì hụt nhai nuốt và cười khinh bỉ vào mặt thằng dại gái. Đương nhiên là cô Hiền và Dung LL người ta ý tứ… cười lén trong bụng, trong bộ đồ lòng thôi chứ ai lộ nguyên con ra ngoài. Ăn uống thôi mà mấy cặp bưởi, cặp đào cứ rung rinh phát ghét. Ngộ…
Xong màn nạp năng lượng chán chê. Cả đám vừa ngồi ngắm cảnh, vừa bàn tán, nói đủ thứ chuyện trên đời. Thấy mọi người chuyển qua nói về chuyện con gái, Cương ngại chết… bèn lủi thủi ra ngoài biển tắm.
Chắc ở đảo nên nước ở đây có vẻ lạnh hơn trong đất liền (mùa thu đông mà đòi nóng). Bãi biển cũng ít khách nên trong lành. Cũng có vài cô gái, bà già lởn vởn xung quanh nhưng ít ai tắm. Cương bơi 1 hồi, lạnh quá tính đi lên… thì ôi thôi. Mấy cô gái lạ ngắm anh thấy sợ, làm như lần đầu thấy bóng lên bờ. Chưa kịp hiểu tại sao, thì Hội banh tưng từ đâu ùa xuống, cầm thêm mấy cái phao đen bự như bánh xe máy cày, trừ Huyền, Hiền, Dung là còn chỗ bàn nhậu. Cương nhìn qua Tuyền hỏi:
“Ủa đâu ra phao hay vậy…”
“HỚ… Mướn chứ đâu ra… Hỏng bơi nữa hả…” – Tuyền.
“Hỏng xuống tắm nữa anh… Đi đi… Có phao nè…” – Ngọc.
Mọi cảm giác sợ lạnh bỗng dưng biến mất. Cương ham hố với bản mặt gian manh đú theo mấy bé. Ghớm… Có nhiu đó người mà quất cho 3 cái phao. Kéo nhau ra chỗ mà nước ngập tới cổ, rồi nguyên đám cứ bám vào phao thấy thương. Trong nhóm có mỗi Cương và Ngọc biết bơi nên bảo nhau canh chừng lỡ có gì. Mấy cô gái cũng biết lạnh, nên bu vào 1 phao mấy mạng, rồi la hét um xùm than thở. May cho Cương, anh được thí cho 1 cái. Đang nhìn mấy cô gái chơi giỡn, Tuyền đột nhiên lướt qua chỗ anh. Em nó chui vào trong lòng phao với Cương, 2 đứa đối mặt, đối thân nhau. Chợt Tuyền quắp 2 chân vào hông Cương, anh mới kịp tròn mắt bất ngờ là con bé liền ép cái mu căng mọng vào thằng ku nhô ra, kèm nụ cười bí hiểm. Cương hơi hoảng, nhìn ra xung quanh sợ bị thấy. Nhưng nhỏ Tuyền:
“Ai thấy đâu… Hè hè hè…”
Đúng thật là cái phao nó dày quá, chỉ đủ lú được cái đầu lên nhìn đời chứ từ cổ trở xuống đều bị che… cộng thêm lớp nước biển xanh đen, khó thấy gì được trừ khi lái drone hay trực thăng dòm xuống. 2 Đứa như hiểu ý nhau muốn gì. Nhưng Cương lại check thêm 1 lần nữa cho an toàn. Thấy đám mấy chị em và những khách lạ khác đã trôi đi xa ở tận đâu rồi (kiểu vui quá không quên luôn nhau), Cương cười khoái chí trong bụng. Giống như giờ là không gian riêng của ta và nàng, con bé cứ quắp chân chặt hơn, rồi đập cái mu của nó vào Cương theo nhịp sóng biển. Thằng ku hưởng ứng, ển ra theo. Hai tư tưởng lớn đụng nhau. Cương bám 1 tay vào phao, tay còn lại sờ lên, nắn nhào cặp đào của Tuyền đang ngửa ra mời gọi. Em nó há miệng thở, ưỡn ngực lên đáp lại. Chỗ lún dưới đáy áo tắm của Tuyền cứ kẹp kẹp, nhéo nhéo thằng ku gân cổ. Nó càng ngày càng nở bự làm Cương thốn thấy rõ. Nhờ đang ở dưới nước, sự ướt ướt làm trơn mọi thứ. Cảm giác kích thích không tả được. Trước mặt là nhỏ con gái với bộ đồ tắm mà bao thằng muốn ngắm còn phải lén nhìn chứ ở đó đòi chạm vào… vậy mà giờ Cương đang đụng luôn vào đấy. Anh lòn tay lên cổ áo Tuyền mà vạch xuống. 1 núm ti hồng lộ luôn ra ngoài. Cương dùng ngón tay mà nghịch tứ hướng vào đó. Nước lạnh cộng độ trơn khiến bề mặt trái đào sờ vào rất đã. Đúng như kiểu đang bóp vào đầu 1 con sứa (hoặc bạch tuộc). Cương vạch quần mình xuống đang tính thả tự do cho thằng ku ngoe nguẩy thì…
“Áaaah…”
Tuyền chắc phê quá, quên luôn đang lềnh bềnh trên biển mà thả tay ra, làm cả người em tuột khỏi phao. Cương nhanh tay níu em nó kéo lên lại. Con bé không những không sợ, còn cười ha hả như không có gì. Thấy tình thế hành sự ở đây có vẻ ảnh hưởng tính mạng, Cương kêu:
“Thôi bơi vô gần kia đi… Đây sâu… tuột phao mất công nữa…”
Rồi 2 đứa éo sát người vào hông nhau, bơi bơi vào chỗ nông hơn. Tới được chỗ an toàn hơn, Tuyền bặm môi tỏ vẻ tinh nghịch, lại ngửa người ra, co chân lên cạ cạ ống quyển chân lên thằng nhỏ. Em nó cười cười như thích thú, Cương chỉ dám liếc xung quanh canh chừng trong khi cho thằng ku sung sướng. Nhưng không được bao lâu thì…
“Ê… Còn phao nào hông dạ…” – Huyền từ bờ với giọng ra.
2 Đứa nhìn lên. Ôi giời ơi… Huyền đã thay vào bộ đồ tắm siêu mỏng, siêu nứng tự bao giờ. Nhìn đồ chị như áo ngủ 2 dây, loại vải trơn mỏng, màu hường, dài đủ để phủ qua mông. Có thêm 1 sợi dây hình giọt nước nối 2 đầu từ giữa ngực rồi vòng ra sau gáy. Tổng thể như có chữ M trước ngực như cho mấy anh biết “em mệt”, mấy sợi dây mỏng manh chịu trọng tải của 2 trái bưởi nặng kg hỏi sao… Cương nhìn mà cứ muốn nhào lại “giúp chị 2 tay” đỡ bưởi phụ, chia sẻ bớt gánh nặng.
Cương và Tuyền dừng mọi hoạt động bí hiểm lại. Mặt đứa nào đứa nấy giả điên như tội nghiệp lắm. Huyền vừa tưng lại, trên tay chìa ra vật gì bé bé rồi kêu:
“Điện thoại kìa… nhỏ kia…”
Cương và Tuyền nhìn nhau, em nó bặm môi cười cười, ấn đầu Cương ngửa oài ra sau cái… xong đi lên bờ. Huyền đưa điện thoại cho con bé, nó nhìn vào màn hình với vẻ nhăn nhó, rồi cầm đi về hướng phòng mình để nghe. Cương tò mò nên chăm chú dõi theo Tuyền. Đang lơ mơ, tự dưng:
“Êy… làm gì ngồi thừ ra vậy… Chơi đã chưa… cho mượn cái phao coi…” – Huyền kêu Cương.
Ổng hơi tái mặt vì không hiểu chữ “chơi” của chị là ý đã biết anh làm gì nhỏ tưng hay không. Đánh trống lảng, Cương nói:
“Hớ… Hong cho mượn. Giỏi thì vô đây chơi chung với em… không thì thôi…”
Huyền ngó về phía mấy đứa kia đang lố nhố giữa biển rất xa, còn mỗi thằng Cương sung sướng 1 mình 1 phao. Chị xông xổng đi lại gần anh. Anh hốt hoảng tưởng đâu chị tính sáp lại đạp cho anh cái, hoặc đánh đấm gì đó… ai ngờ Huyền leo vào trong phao luôn. Chị vừa ngồi xuống là kêu:
“Có phao tự nhiên ngồi trong này chi… Người ta ra ngoài sâu sâu cho nó vui chứ… Thằng…” – nói như ngây thơ không quan tâm đã xảy ra chuyện gì luôn.
“Tại nãy nhỏ kia tuột phao… mém chìm nghỉm luôn… nên em kéo vô đây chơi ớ… Chị nhắm bơi được hông mà đòi ra…” – Cương cảnh báo.
“Xía… Chị gặp nước là tự nổi… bơi bướm chi… Há há há…” – Huyền.
Thích thì chiều. Cương với Huyền đang ở chỗ mà mực nước chỉ cao tới bụng, anh mới kêu Huyền bám vào phao rồi lôi ra chỗ nhỏ Tuyền nãy mém chết trôi. Bây giờ mới thấy cái cảnh. Bản thân Cương ra đó, còn lơ lửng cái chân, không thấy mặt đất đâu huống chi là bà chị nhỏ con hơn.
“Úi trời ơi… Phao gì đâu mà nó cứ tuột tuột…” – Huyền vừa cố rướn người vịnh phao, vừa than mà mông chĩa về hướng Cương.
Nhìn chị thấy tội, Cương ra “yêu sách”:
“Nè… Quắp chân vô người em rồi trườn lên…”
Huyền chắc cũng đang hoảng vì không có điểm tựa, chị nghe Cương đề nghị cái là dùng chân mò mò, 1 hồi quắp ngược vào hông Cương đằng sau nên người có thế chồm lên được phao. Thấy chị nhiu đó mà thở như mệt lắm. Huyền hơi ngoảnh đầu lại hỏi:
“Ù… Bộ 2 đứa bây nãy giờ chơi vậy hả…”
Cương nghe xong, không trả lời liền, vì nguyên cặp mông to mềm của chị cứ đập đập vào thằng ku khiến nó độn bự ra ngoài. Áo tắm chị hở cả mảng lưng hơi ngăm nâu vì nắng, nhưng vẫn nóng bỏng. Váy áo dập dìu theo nhịp sóng, không ngờ ngoài lớp váy ra, còn có thêm 1 mảng tam giác như quần lót đang nịt lấy khe mông Huyền. Cái váy chỉ là bình phong thôi. Hai chị em không ai nói thêm lời nào. Cương lại rướn đầu lên cao, nhòm ngó xung quanh coi có ai gần kề. Thấy an toàn, anh lại rút xuống, thò 1 tay bấu vào 1 bên mông của chị.
“Ah…” – Huyền rên nhẹ lên, mặt quay lên trước như quan sát, hoặc canh chừng gì đó.
“Nãy em có chơi được miếng nào đâu…” – Cương.
Huyền quay lại:
“Xạo… Hông chơi… mà dụ tui ra vầy luôn hả…” – chị lườm cái.
“Thiệt mà… Đang cạ cạ… Tính móc ra đút vô… cái bị kia nên kéo vô bờ ớ…” – Cương tự sự.
“Chò oi… Ghê nha… Bởi nãy chị không ra kêu… chắc làm tới gì luôn á…” – Huyền khoái chí.
“Làm gì là làm gì… Em có biết làm gì đâu…” – Cương xạo sự.
“Ờ… không làm gì mà sao la đút đút gì hả… Đút gì…” – Huyền cũng xạo xạo.
Cương chu mỏ lên:
“Đút…” – ổng nói giữa chừng, cái cúi xuống, vạch nhẹ quần cho thằng ku trồi ra.
“Đút này nè…” – Cương.
2 chị em chăm chú nhìn vào thằng ku đỏ hỏn đang dập dìu trong làn nước. Sóng đánh làm cho nó quắt qua quắt lại. Huyền tủm tỉm:
“Chò oi… Gì ghê dạ… Cái đó tính đút vô gì vậy chời…”
“Thì… để em đút cho chị coi…” – Giọng Cương như 1 thằng nhóc nhão nhẹc.
“Hoi… Chị hong có coi đâu… Đút đút gì… chị có biết gì đâu…” – Huyền cũng nhão y chang.
Cương không nói nhìu nữa. Anh vẫn để thằng ku lộ thiên, nhưng bỏ 2 tay khỏi phao vào luồng tay xuống nước, ôm trọn vào 2 cái phao sinh học trước ngực Huyền. Chị “ơ…” lên cái nghe giống rên rỉ. Cảm giác được nắn bóp 2 cái phao mềm mềm, ấm ấm dưới nước sướng cả thần kinh. Mấy sợi dây áo tắm cạ cạ vào lòng bàn tay Cương, lớp vải mỏng ngăn cách nhưng vẫn thấy được độ dai của phao sinh học. Còn cái phao cao su là lá chắn cho 2 chị em tập bơi ếch tại chỗ. Theo phản xạ của giống đực, chứ bóp ở trên, là bên dưới phải thúc. Thằng ku chen vào giữa cặp mông mà trượt lên trượt xuống. Áo tắm có như không, y như đang cạ trực tiếp vào làn da bướm chị.
“Nãy… Hơ hơ… Em… có chơi giống vậy hông dạ…”
Cương vừa nhúng người, vừa kê mỏ sát mặt Huyền:
“Chưa… chị… Có… chơi vậy… với chị thôi á…”
“Đã… đã hông…” – Huyền rên.
“Đã chị… đã… Để em đút chơi chị… nha…” – Cương.
Huyền bặm môi, hết nói nổi. Cương nãy giờ bám víu vào người Huyền nhờ 2 cái phao tròn, bây giờ anh mới ngã ra sau, bám vào phao cao su, 1 tay vạch ngang đũng quần Huyền ra 1 bên, cả một khe hồng và lỗ nhị lộ hết trước mắt anh, ẩn hiện trong làn nước. Do 2 tay đều bận, Cương kêu:
“Chị… lùi mông lại đi…”
Huyền ngoan ngoãn nghe theo. Chị nhích người về sau xíu, tới khi cái khe chạm nhẹ đầu thằng ku…
“Ơ…” – Huyền rên.
Tuy vẫn chưa đâm được vào trong, khám phá nội tâm con sò bí ẩn, nhưng trong hoàn cảnh lén lúc chốn công cộng, giữa khung cảnh trên trời, dưới biển và 2 bộ phận nhạy cảm đang ngâm giữa làn nước… sự kích thích chiếm trọn nỗi lo sợ hay ngại ngùng. Cương để nguyên thằng ku yên vị, anh miết 2 ngón tay vào con sò đỏ hồng. Mông chị hơi rụt lại vì bất ngờ, xong cũng thả lỏng ra. Cương làm vài đường để cảm nhận con sò dai dai, ấm ấm thì Huyền đồng thời zãnh mông lên cao để đáp lại. Không vòng vo chi thêm mệt, Cương túm vào mép quần lót cho con sò không bị bít đi. Anh từ từ ưỡn hông lên, thằng ku chậm rãi chui vào trong khe sò trơn ướt. Huyền gồng mình lên thở. Sự ma sát bao bọc lấy đầu ku, rồi thân… và cuối cùng, cả khúc thịt mất dạng trong người chị.
Bên ngoài nước lạnh, nhưng bên trong chị ấm. Cương bắt đầu nhồi tới nhồi lui thằng ku vào lỗ bướm Huyền dưới nước. Tốc độ tuy vừa phải, nhưng sao có cảm giác vân thịt xung quanh bó rất chặt vào thằng ku.
“Ứm ứm… ứm ứm… Áh… Á á…” – Huyền đang rên nhỏ, bỗng bật tiếng hơi bị lớn.
Độ thốn làm Cương hơi nhăn mặt. Chắc kiểu “chơi nước” lạ lùng khiến chị cũng phải nứng bạo, và siết thằng nhỏ hơn bao giờ hết. Huyền chợt ngoảnh đầu về sau:
“Em… em… ah ah… ah… Bự… bự quá…”
Chị này lại hay đổ thừa. Chẳng qua nước lạnh làm mọi thứ co lại, kể cả con sò của chị thôi. Cương đang bám 2 tay vào phao, bỗng chồm lên trước mà vòng tay, xoa nắn lấy cặp bưởi. Anh kề miệng vào tai chị:
“Nước lạnh… Của chị… co lại đó…”
Chắc thấy Cương lý giải khoa học có vẻ chuẩn, chị lại tiếp tục ngó về trước mà để cho thằng em tha hồ đâm sau lưng. Cương lại tiếp tục thụt Huyền dưới biển. Càng làm, tốc độ càng tăng và thằng ku càng nở. Độ thốn và ma sát cũng vì vậy mà lên theo. Bị gì bị, chứ hạ sát 1 cô gái bằng hung khí sinh học của mình… có khó chịu cỡ nào cũng chuyển thành sự sung sướng. Huyền càng lúc càng rên lớn, làm Cương sợ mọi thứ bại lộ, phải với tay từ ngực chị, mà bịt tiếng la lại. Anh dùng cẳng tay mình để cạ qua lại 1 bên núm ti chị qua lớp áo tắm. Còn tay kia hết xoa bụng, rồi thò xuống miết lấy âm vật. Huyền gần như vừa bấu víu vào phao vì bản thân, vừa chịu thêm lực kéo tới lui của Cương phía sau. Lâu lâu chị cứ nhoài người lên phao để khỏi bị chìm. Nhìn chị thấy thương, Cương lại ngả người về sau để bám vào phao, chị như cảm giác được có chỗ dựa vững chắc nên liền quắp chân chặt xung quanh hông Cương. 2 chị em tiếp tục người đẩy, kẻ lùi theo nhịp. Những gợn sóng nhỏ bập bềnh được tạo ra từ chuyển động của 2 người. Tiếng nước chành chạch kêu lên khi mông Huyền đập vào hạ bộ Cương. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, nhưng CƯơng đã bắt đầu thấy sự bùng nổ đang xộc tới nhanh chóng. Anh với 1 tay lên, lách vào trong áo chị từ nách để xoa nắn những đợt cuối cùng lên 2 trái bưởi lả lơi theo cơn sóng.
“Phụt…”
Bầu tinh òng ọc bơm từng đợt dịch trắng vào trong khe sò Huyền. Thằng ku co giật liên hồi cùng nhịp bóp của những vân thịt xung quanh. Cương vừa gồng mình, vừa nhìn xuống mông chị, thấy 1 quầng mây trắng phúng ra liên tục từ khe sò sưng đỏ. Người ta lặn lội đi săn mây săn đồ, nhưng ở đây không cần cũng tự có 1 áng mây mini do 1 nam 1 nữ tạo ra. Đột nhiên, chị Huyền bỏ 1 tay khỏi phao, với lấy cổ Cương mà kéo lại. Chị ngoạm luôn mỏ anh mà hôn ngấu nghiến như người phụ nữ đói tinh. 2 chị em vẫn dính cứng dưới hạ bộ, nhưng bên trên mút nhau chùn chụt phát ra tiếng. Cương cũng bám một tay vào chỗ phao gần tay chị, tay kia nắn bóp điên loạn vào 2 trái bưởi. Cảm giác thỏa mãn cực đại trào dâng khi thằng ku vẫn liên tục giật liên lục bên trong bướm chị, và dung dịch tạo mây nãy giờ còn bơm chưa hết khỏi bầu chứa của nó.
Cũng phải xoa bưởi, mút lưỡi gần mấy chục giây, Cương mới thấy “hết đạn”. Mọi thứ dần thả lỏng. Mặt 2 chị em lờ đờ như chưa hết độ phê. Chắc đang bay đi đâu rồi, hồn chưa hồi kịp.
Bỗng dưng, Huyền tuột luôn cả 2 tay khỏi phao.
“Áhh… Em em em…” – Huyền la lên.

To top
Đóng QC