Vẽ tranh – Phần 111

Phần 111
Chuông điện thoại kêu…
Cương ngỏng ku mở mắt, thông não. Chụp cái phone gần sát mặt trả lời:
“Alo… Gì đó nhỏ kia…” – anh nhựa nhựa với bé Tuyền.
“Người ta pự… Chứ không có nhỏ à nha… Hớ…” – Tuyền.
“Sáng sớm, muốn chọc cho cắn hả…” – Cương.
“Dữ dữ… Quýnh…” – Tuyền đang nói gì đó thì điện thoại tự cúp ngang.
Cương nhăn nhó, chu mỏ nhìn vô màn hình, bấm tất cả các nút anh nhìn thấy được, trừ 2 cái nút hồng trên ngực là không hề nghía tới.
Điện thoại hết pin òi…
Nhờ vậy mới tỉnh hẳn. Không cứu vãn được tình thế, bắt buộc ghim sạc rồi chờ thời chứ làm gì nữa. Cương sực nhớ nay sáng lên lại bệnh viện lãnh kết quả. Tự dưng nghĩ tới, thấy hơi sợ sợ. Lỡ bị phù mề, ung thư hay gì ngay chỗ nguồn sống của đàn ông… tự tử vẫn không trôi hết ức. Vậy là bay đi vệ sinh rồi gắn điện thoại vào pin dự phòng, mang theo lên bệnh viện… Tới nơi ngồi trước cửa chờ vài người.
“Alu… Nãy điện thoại hết pin ớ… Nãy tính nói gì đó nhỏ kia…” – Cương gọi Tuyền.
“Hèn chi… Hèn chi… Tưởng trốn né người ta rồi chớ… Mà làm cái gì đthoại sáng sớm hết pin… Tối nhắn tin nhỏ nào đúng hông… Đúng hông…” – Tuyền.
“Đâu có… Tối bay qua nhìn em ngủ đó chớ… Ghét…” – Cương.
“Hơ… Làm thấy ghê… Đang làm gì ớ…” – Tuyền.
“Đang bệnh viện nè. Nay có kết quả.” – Cương.
“U vậy đó hả… Hm hm… Chắc dương tính rồi gì… Hỉ hỉ hỉ…” – Tuyền khoái chí.
“Vui quá ha… Muốn bệnh gì dương mà mừng vậy… Nhỏ kia…” – Cương.
“Thì tó… Con người anh là dương thịnh, âm suy tó… Còn gì nữa… Hé hé hé…” – Tuyền.
“Ờ vậy đó hả… Vậy anh truyền dương qua cho âm em suy luôn nha… Nha…” – Cương nhấn mạnh.
Hên là ổng đi ra chỗ ban công, chứ ngồi chung mấy người kia, chắc ngồi nhìn anh như dâm tặc không mặc sịp.
“Hớ… Giỏi qua truyền nè… Qua đây em tiếp… Hé hé hé…” – Tuyền dụ khị.
“Xía… Người ta khám xong, đi về luôn. Mắc mớ gì qua bển chi. Xía…” – Cương.
“Ờ nhớ nha… Về đi… Về nhà chơi mình với ma đi… Ghét…” – Tuyền.
Ẻm vừa nói xong, cúp máy cái ụn. Cương có thương yêu nhỏ tưng đó gì đâu, mà phải nghe theo lời dụ dỗ của con bé.
Lấy giấy kết quả về, vừa nhìn vừa buồn thê thảm. Mọi thứ đều “tốt” và “bự”, trừ cái “âm tính”. Coi như từ đây, CƯơng chính thức là thằng âm thịt, dương teo.
Cũng 9h mấy, lết xác qua động banh đầy âm khí khiến đàn ông sợ hãi, phụt vòi.
“Tính toong…” – bấm chuông.
Một người phụ nữ ra mở cửa… bé Ý.
“Ơ ơ…” – đoạn văn hội thoại đầy xúc cảm của con bé.
“Lâu không gặp mà chửi anh rồi ha…” – Cương.
“Bốp bốp… Bốp…” – Ý đánh Cương lia lịa như kẻ thù, môi bặm lại cười cười hả hê.
Ấm ức dắt xe vô nhà như thằng mọi bị đàn áp.
“Em coi chừng anh… Nè… Cầm này vô…” – Cương đưa Ý mấy bao… đựng nước…
“Ối…” – cô Hiền trong nhà la lên.
“Qua chơi đó hả con… Qua thôi… Còn mua gì nữa vậy trời…” – cô Hiền vừa đi ra vừa nói.
“Hm hm… Nước trái cây, sinh tố thôi cô…” – Cương.
“Trời… cái thằng… Còn bày đặt nữa. Thôi vô đi… Mới đi khám về hả… ih… Tháo băng rồi hả con…” – 3 cô cháu vừa đi vô phòng khách vừa nói.
“Dạ… Hm hm…” – Cương ngồi xuống ghế.
Cô Hiền với Ý săm soi bàn tay mới lành của CƯơng, giờ đã trần trụi, kèm vết khâu nhìn mà thốn. Ý thì mặt tỉnh queo, còn cô Hiền nhăn nhó biểu lộ cảm giác “ớn óc”. Cô hỏi thăm Cương bữa giờ làm gì, rồi xuýt xoa thương hại thằng dâm dê tối ngày lấy cây nhọn lụi con gái người ta, cuối cùng bị quả báo xỉa lại. Cái style mặc áo quần thun dài y chang chị Dung LL của cô… Đúng là cô nào cháu nấy. Không thứ gì có thể che lấp đi 2 trái bưởi lâu năm của 2 người này dù có cố cách mấy. Mặt thì hiền như cục bột. Bởi đời nó lạ… Mấy chị em quậy quậy thì ngực mông phải bơm, trong khi phụ nữ dịu dàng thì toàn tự nhiên ban tặng. Đó là châm ngôn, hay tục tĩu ngữ gì đó do Cương suy diễn.
“Ủa nhỏ kia đâu rồi cô…” – Cương hỏi về Tuyền.
“Hả… Nhỏ nào… Ah… Bé Tuyền đó hả… Nó ăn sáng xong chui vô phòng tới giờ đó.” – Cô Hiền.
Cương xin phép cô rồi len lén vô phòng con nhỏ đáng ghét.
“Cửa gì không thèm khóa luôn…” – Cương thầm nói.
Anh cố mở nhè nhẹ cửa phòng bé Tuyền ra, không dám gây tiếng động. Lú cái đầu vô nhìn giường ẻm. Con bé lại mặc style áo thun rộng phủ qua mông, còn quần có hay không… chả ai biết, dù đang nằm vuông góc tầm mắt Cương, phơi cái khe đen tối trước mặt anh. Mới ngắm mà thằng ku dựng ngược, thốn cả đầu.
“Ăn trộm bưởi nè… Cây bưởi đâu ta…” – Cương nói tone biểu cảm.
Tuyền đang nằm sấp, quay mặt ra cửa số thì lập tức ngỏng đầu lên dòm Cương.
“Hứm…” – Tuyền lại ạch đầu xuống gối, nhìn tiếp cửa sổ.
Cương cười nham nhở, lò bò lên giường, dọc thân người ẻm từ chân lên. Kê mặt sát má ẻm.
“Ê… Kêu qua sao giờ nằm mình dạ… HẢ…” – Cương.
“Hớ…” – Tuyền.
Cương nhìn cặp mông lâu ngày không mó, thấy lạ. Bèn ịnh hạ bộ mình lên.
“Hứm… Đi ra…” – Tuyền xoay mạnh người, đập bờ mông tưng vô thằng ku làm người Cương nằm ngã qua 1 bên.
Cương chai mặt, đâu biết sợ. Ổng thò tay lên, chụp vào bộ ngực em nó. Không biết do lâu quá không chạm, không nắn nên cảm giác lạ hay sao, mà Cương thấy nó bự hơn hồi trước. Làm như mùa này cái gì nhạy cảm, thuộc hàng cây trái thì đều to lên sao á!
Em nó kéo tay CƯơng, hất ra khỏi người. Cương hơi quê độ, tự ái. Nhưng chắc con bé thỉnh thoảng giận hờn vú vơ. Anh không biết làm gì ngoài móc tờ giấy ra, đưa trước mặt, chắn ánh nhìn của ẻm đang ngắm khung cảnh cây cối bên ngoài.
“Anh tiêu rồi… Âm khí quá trời luôn… không có miếng dương… Coi nè…” – Cương.
Vậy đó, mà em nó nhìn nhìn hồi, chừng mấy giây sau, giật luôn tờ giấy kết quả… Vài chục giây nữa, em nó:
“Hm hm hm… Thôi thua zòi… Chòng bê đê chắc zòi…” – Tuyền chọc quê.
Thấy nhỏ tưng cuối cùng cũng vui vẻ, Cương:
“Bày đặt giận giận… Giờ cái hả… cười…”
“Hớ… Ai biểu… Đang nói chuyện… Tự nhiên cúp máy… Xong rồi hả… kêu không thèm qua… Ghét…” – Tuyền trách.
“Vậy giờ thằng nào đang nằm đây…” – Cương.
“Này thằng bê đê… Chứ chòng em đâu có vầy… Hỉ hỉ hỉ…” – Tuyền quay qua nhìn Cương sau lưng.
“Bê đê mà đi dê con gái hả… Hả…” – Cương hất mặt lên.
Nhìn gương mặt bị phủ cả nùi tóc của Tuyền, có vẻ dễ thương mà bí ẩn. Em nó:
“Đâu… dê đâu… Thấy gì đâu…” – Tuyền ngó qua ngó lại, làm bộ làm tịt.
Cương phải trừng trị con bé. Anh thò tay ngay vào trong áo Tuyền từ dưới lên, biết nó lại trần trụi hoàn toàn trừ áo ngoài, rồi ốp lấy bầu sữa ứ đọng hơn cả ngàn phút đồng hồ từ khi du lịch về tới nay.
“Ứm…” – Tuyền giật nẩy nhẹ, nhưng vẫn trơ ra không thèm cản.
Cảm giác nhỏ tưng cho Cương sờ mó vô người thỏa thích mà không thèm chống chế… Giống như cơ thể em ấy trao toàn quyền cho mình vậy. Hoặc nhìu khi chỉ có anh nào được bé tin tưởng, thì cho khám vô tư lự. Phần Cương thì ổng bóp, phần Tuyền thì ẻm soi tờ giấy kia. Lâu lâu nhăn nhó, rên nhẹ khi anh kẹp vào 2 núm hồng.
Bí ẩn đó chưa được VẠCH trần.
Cương xoay ngửa Tuyền lại, tốc luôn áo em nó tận cổ, lộ cả con sò và 2 bầu sữa tròn. Anh mút nhẹ “chụt” vào núm.
“Ah… Anh này… Để yên em coi cái đi…” – Tuyền năn nỉ như rên rỉ.
Nay chiều em nó chút. Cương ngưng bú cặp vú mềm mẩy, chỉ vê nhẹ 2 núm ti rồi ngã đầu, ịnh má vào mặt ẻm rồi 2 anh em ngắm tờ giấy. 1 lúc sau…
“Dương vật phát triển bình thường, tĩnh mạch lớn… Gì gì là sao dạ…” – Tuyền chu mỏ hỏi.
Cương cũng làm biếng giải thích. Anh đơn giản nói:
“Thì nhìn rồi biết, chứ giải thích hông zui…”
“Hớ…” – Tuyền.
Em nó vẫn nhìn ra cửa sổ, để tờ khai HIV (High Five) xuống nệm. Sau đó lần mò bàn tay nhỏ bé, mềm múp ra sau mông, chui vô quần Cương để dò tìm thằng ku. Nhìn em nó từ nãy giờ, làm gì thằng đầu trọc hư đốn kia không gân cổ lên. Vừa nhột vừa thích như được ủ ấm, Cương còn ưỡn thêm lên, làm tay con bé vuốt ụp vào cả thân cây.
“Ủa sao… kỳ zậy ta…” – Tuyền nói giọng như con nít.
“Kỳ gì… Nhỏ kia…” – Cương.
Tuyền lập tức nhổm dậy, vạch luôn quần Cương ra mà cắm cúi kê mặt ngắm nghía. Dưới ánh sáng tự nhiên từ ngoài hắc vô, con bé:
“Chùi ui… Gì mà gân gì nổi lên ghê quá à…” – Tuyền như lần đầu thấy giòi lạ.
Nói ghê, mà tay vẫn bóp bóp, vuốt vuốt mà mặt cười cười. Đúng là hình như con gái ngồi ngược sáng… lúc nào cũng đẹp hay sao á. Cương kêu:
“Người ta nói… này bình thường chứ không có gì đâu… Làm thấy ghê…”
“Người ta là ai… À nha… Bác sĩ nào khám… Nam hay nữ… Nói…” – Ẻm như tra khảo, môi bặm hăm dọa.
Ai dám xạo, chứ Cương là đàn ông “cây ngay không sợ hết sữa”, anh khai thật:
“Bà bác sĩ 5 mấy… 8 chục tuổi khám ớ…”
Tự dưng Tuyền nheo mắt, kê sát mặt Cương coi anh nói thiệt hay không, 1 hồi hỏi:
“Nhìn mặt anh gian quá à… Ai khám… Nói thiệt ih, em tha cho…”
Làm như má người ta vậy. Cương:
“Người ta khám ra bệnh thôi, tự nhiên hỏi tùm lum… Bê đê khám đó… Được chưa…”
“Hư há há há há… Trời ơi… Vậy luôn hả… Chòng biến thái quá à… há há há…” – Vậy đó, mà bả cười muốn xịt sữa với 2 bầu trước ngực rung rinh.
Cương không nói gì, để con nhỏ nó há họng cho đã. Hồi sau:
“Xớ… Hm hm… Hỏi vậy thoi… chứ mặt anh ai thèm dòm. Chết òi… Thành bê đê zòi… hm hm hm…” – Tuyền.
Cười cho đã, xong ẻm bặm môi với nét mặt tinh nghịch, ngắm nghía, sờ sờ thằng gân cổ kia như đồ chơi. Bỗng dưng ẻm kêu:
“Ghê quá à… Gân không à… Rồi nè… gì mà lông không cạo nè… chĩa chĩa nhìn thấy gúm…”
Cương ngó xuống. Đúng thật là hơn tuần nay lo mấy vụ du lịch, làm video, khám bệnh đủ thứ mà quên thân, để cho cỏ mọc tràn lang cả vùng.
“Hớ… Vậy của em sao mà nói anh… Đâu dở ra coi coi…” – Cương.
Vừa nói, anh ngay tức khắc kéo Tuyền nằm ngã xuống.
“Áh… Hông cho… Hông cho coi… Tránh ra…” – Tuyền la ó.
Cái tội thả rông khoe lông. Vừa mới vạch cái mép áo lên, thấy mấy sợi đen lỉa chĩa không khác gì Cương. Có cái là không nhìu và cứng như của anh. Cương thừa cơ ụp bàn tay lên mu con bé. Xoa vuốt chỗ đó, mà thằng ku bị cứng theo. Ngộ đời…
“Gì đây… Hửm… Chê anh… rồi em cái gì đây… Hả…” – Cương.
“Ưm… Hực hực… Hỏng chịu… Tự nhiên ấy người ta à… Hu hu hu…” – nhỏ tưng giả tạo thấy rõ.
Lâu rồi mới bóp lại mu con bé, chắc ghiền hay sao mà CƯơng làm hoài. Nứng nên hông anh cũng ưỡn lên lia lịa theo bản năng, giống như muốn có cái chỗ chật chật, trơn trơn để đút vào. Con bé bấu 2 tay lên tay Cương, môi bặm kiểu cam chịu mà mắt nhìn long lanh.
“Bữa nào đi triệt laser hông… Hửm…” – Cương nhỏ nhẹ.
“Hoi… Mắc ắm… Tự nhiên bỏ mấy triệu ra bắn bắn… Hỏng có xiềng…” – vừa nói ẻm vừa lắc đầu 180 độ muốn trật cổ.
Tự dưng Cương nảy ra 1 ý nhưng để trong lòng.
“Ghét… Muốn bắn hông… Anh bắn cho… Đạn còn nguyên băng luôn nè… Hm hm hm…” – Cương.
“Đâu đâu… đâu… Có thấy gì đâu… thấy gì đâu…” – biết mà xạo xạo nhổm đầu lên kiếm.
Quên cảm giác ăn sò lông của Tuyền ra sao rồi, Cương cúi xuống kê mặt gần sát vùng tam giác mà hít một hơi. Sáng chắc mới tắm, nồng nặc mùi xà bông nữ tính. Đang cách mặt Cương chừng vài cm, tự dưng con sò nẩy mạnh lên, đập vào mũi Cương mà chảy luôn nước mắt.
“Ứm… Con nhỏ này…” – Cương.
“Hí hí hí…” – Tuyền cười khoái chí.
Chờ con sò hạ xuống, Cương trả thù bằng cách 69 mà “anh trên, em dưới”. 2 Đầu gối anh chống 2 bên nệm gần vai ẻm, tay bóp cặp đùi trắng mịn, đồng thời banh ra rồi ngoạm cả miệng vào cái khe hồng ở dưới. Tuyền chợt nẩy người lên giật mình. 2 Đứa không nói 1 một lời. Thằng ku như cái chuông gió lủng lẳng ngay môi Tuyền, cách nhau chưa tới 1cm. Cương tuy đang bú liếm sò lông, nhưng vẫn cảm nhận được luồng gió từ mũi em nó phà vào thằng đầu trọc đỏ hỏn. Một hồi, thấy hơi nhột nhột, ướt ấm. Cương ngưng ăn sò, chút đầu nhìn vào hạ bộ mình, thấy đầu lưỡi con bé như ngọn gió, đang chọc chọc, liếm liếm đầu trọc thằng ku. Cương thích thú quay trở lại chọc lưỡi vào âm vật.
“Ứm…” – Tuyền rên nhẹ.
Cương làm 1 hồi, con bé chắc không chịu nổi dẫn đến sự trả thù. 2 tay Tuyền vừa bóp mông, vừa mân mê 2 trái dừa mini chỗ hạ bộ Cương. Anh thấy hơi tức tức nhưng tê tái. Đột nhiên, Tuyền ép mông anh xuống, làm thằng ku chui tọt vào trong miệng con bé từ hồi nào không hay. Định thần lại, Cương mới cảm nhận độ nhám, ấm và hơi thở từ phổi tống vào thằng ku. Cương nhổm mông lên cao, là con bé lại ép xuống. Cứ như vậy một lúc, Tuyền để cho Cương tự dập lên dập xuống, thụt cây dừa vô miệng ẻm. Đôi môi ép thằng ku chả khác gì cặp môi con sò. 2 trái dừa be bé đập nhẹ vào mũi Tuyền nhìn dâm tục. Tiếng “ưm ưm” con bé kêu lên tạo cảm giác nứng tợn, thằng ku dần nở ra thấy rõ, hoặc có khi là mấy cái rễ cây bí ẩn đang phình lên. Cương nhận rõ sự ma sát khi trượt ra vào môi ẻm, dù có màng nhầy phủ khắp thân cây. Anh cũng đút nhẹ 2 ngón tay vào lỗ dâm trước mặt. 2 Đùi ẻm kẹp chặt lại, cục cựa mọi hướng. Phải công nhận hạ bộ con gái, phụ nữ cho dù ngắm ở hướng nào, thấy cũng sướng mắt, ù tai không hiểu nổi. Nhất là còn được chạm vào nữa thì khỏi có lời nào tả được. Trừ mấy cú có gai là dẹp nha… lòng thòng nhìn dơ gớm.
“Ao ủa anh… Ự óa à…” – Tuyền kêu lên.
Cương ngưng lại, dù vẫn bị cái lỗ dâm kẹp chặt ngón ở trong.
“Hả… Gì em…” – Cương.
Tuyền nghiêng đầu qua bên, thằng ku vuột khỏi miệng em.
“Anh… bự quá à… Mỏi miệng nè…” – Tuyền than vãn.
“Vậy… Cho miệng dưới ngậm nha… coi mỏi hông…” – Cương.
“Bốp bốp…” – Tuyền đánh xuống mông Cương.
Anh mới trở người xuôi lại, là Tuyền liền ấn đầu anh xuống giữa 2 bầu sữa. Thằng ku đang gác lên mu ẻm, chưa kịp làm gì. Chắc con bé muốn có gì đó khiến 2 núm hồng nhột lên mới chịu. Cương miệng ngậm vú bên này, tay nặn vú bên kia để tạo hình thành đủ dạng, biến hóa khôn lường. 2 núm ti ướt bóng nhờ ánh sáng, nước dãi và mồ hôi. Em nó càng lúc càng ưỡn mạnh ngực lên như nãy giờ chưa đủ đô với ẻm. Cương chiều theo mà làm mạnh hơn, ngoạm và bóp muốn bầm dập 2 trái bưởi sữa. Theo phản xạ, hông Cương cứ ủn ủn lên, thằng ku trượt dài trên nền cỏ đen mướt. Cương không chịu nổi thêm nữa, đành lùi thêm ra sau xíu, cho thằng ku rớt xuống, kê ngay gần lỗ mà ủn lên cái.
Hụt…
Cố thêm vài lần nữa.
“Ọt…”
“Ah… Hơ hơ hơ…” – Tuyền rên.
Cả khúc cây đút gọn nửa thân vào lỗ con bé. Vẫn cảm giác chật chội, co siết bởi thành xung quanh… Cương ấn thêm cho nó tọt luôn tận gốc.
“Ah… Hạ hạ hạ…” – Tuyền như muốn khóc.
“Làm gì ghê vậy…” – Cương thì thào.
“Hựm hựm… Thốn quá à…” – Tuyền rên rỉ.
“Vậy thoi ngưng nha…” – Cương.
Em nó lắc đầu lia lịa, rồi nhún nhún vài cái như mở màn. Cương hiểu ý, nên lại rút ra chừng 2/3 chiều dài cây dừa. Em nó nhăn nhó cực độ, khác hẳn vẻ mê sảng như lúc trước. Cương bắt đầu nhấp nhẹ chừng 1 – 2cm, ngay cái chỗ được coi là điểm G của phụ nữ. Tuyền bấu víu vào nệm giường xung quanh, mặt đau khổ như đang đẻ con không bằng. Vậy mà Cương lại nứng dã man rợ.
Anh cà nhích, cà nhép 1 hồi, chuyển qua lún cán vào trong, rồi lại rút hoàn toàn ra ngoài cho cây dừa bọc rễ phơi trước làn gió mát. Cứ như vậy mà biết bao thứ xảy ra. Hết cảm giác ma sát mạnh, rồi không khí lùa, sau đó là từng cơn bóp siết kèm độ nóng bên trong… cuối cùng là tiếng thở mạnh, âm rên léo nhéo của con bé tưng. Chưa bao giờ anh thấy Tuyền đáng thương như bây giờ, giống mới lần đầu làm chuyện ấy.
Theo thời gian, Tuyền như quen dần với sự lạ của cây dừa bén rễ, mà ẻm bắt đầu nhún theo nhịp của Cương. Dù tiếng rên không thể nén lại được. Gái 18t nên giọng còn trong trẻo, lảnh lót như chim. Cương thích nhất là mỗi lần thốc tới trước, thì con bé nhăn mặt, “Ớ…” lên cái. Rồi dần dần, tiếng “òng ọc, chèm chẹp và nhóp nhép” phát ra từ dưới cái lỗ nhỏ tưng. Cương cảm nhận rõ dịch nhờn không còn chỗ để thoát, như piston trong nòng động cơ. Mỗi khi trượt vào thì đầu ku thấy có áp suất dọng ngược lại, y như phản lực trong ống bơm xe đạp. Kiểu này là có nhiu chất lỏng, coi như bị tống thẳng vào buồng tử cung.
Giờ thì Cương cũng biết được phần nào nguyên do hơn tuần nay, cứ hễ đâm cô nào, thì cô đó than đau, than thốn. Tại rễ cây hết, chứ thân dừa làm gì nên tội. Và rễ cây lại là nơi nhạy cảm, nhìu xúc giác dội ngược lên não nhất. Vì vậy mà sau này, anh thấy mình không được dai như trước nữa. Đương nhiên thẩm du thì vô dụng đối với thằng đầu trọc lì lợm kia, trừ khi có nữ tác động trực tiếp mới làm nên chuyện. Anh giờ thấy mình giống mới dậy thì, nhưng là đợt 2. Còn nguyên do tại sao nó vậy, thì thần tinh chắc mới biết.
“Thốn không…” – Cương nhẹ nhàng hỏi.
Tuyền lắc đầu, rồi níu cổ Cương lại mà xoắn lưỡi bên trong họng anh. 2 núm ti vui vẻ cứ cạ vào ngực Cương… nhột nhột, ướt ướt. Có khi nào em nó nứng quá, chảy sữa mẹ ra luôn không biết.
1 hồi sau, Cương dừng lại tính đổi tư thế. Nhưng con bé lắc đầu.
“Ấy vậy đi… Sướng quá à… Của chòng… đã quá à… Thương em đi…” – Tuyền chu mỏ ra nói, bắt đầu nhún tiếp để mớm nhịp cho Cương.
Thôi thì bé nó muốn vậy, cộng thêm sáng lười biếng, không thích chổng mông, nghiên vú… Đành chiều theo mà THỤT tiếp.
“Chắc sáng ra tắm rửa nhiệt tình, xong kêu tui qua đâm mấy trăm nhát cho xịt máu trắng chứ gì… Bởi nãy giả bộ nói không thèm tới, cái mặt em bí xị… Thấy ghét…” – CƯơng thầm nghĩ.
Nãy giờ còn nương tay nhường nhịn, còn hiện tại là một tốc độ và lực mới. Cương dập vào hạ bộ con bé điên cuồng, phát ra âm bành bạch còn lớn hơn khi vỗ tay. 2 bầu sữa tưng nẩy đủ hướng, tới nỗi Cương chơi trò úp mặt giữa 2 tụi nó, để rồi 2 má anh bị va đập.
“Mày đâm chị tao hả… Tao tán thấy cha mày…” – 2 trái bưởi hùng hồn chửi rủa.
Ngoài ra, khi nghĩ tới mấy cô gái còn trong nhà, Cương còn thích thú hơn. Giống như đang public giữa chốn đông mèo (pussy).
“2 Đứa nãy giờ trong đây dọng ầm ầm, bên ngoài không biết ai nghe, ai nghi không vậy ta…” – suy nghĩ biến thái của thằng dâm.
Yếu tố tăng thêm độ nở của rễ cây và thân gốc. Thấy có gì đó nén mạnh ở trong cái túi chứa sữa đặt ngay bụng, Cương biết cái gì sắp xảy ra. Tuyền thì đã có que ngừa thai lâu rồi, nhưng muốn tăng khoái cảm, Cương xạo xạo:
“Anh ra nè… không thèm rút… Cho em dính bầu á…”
Tuyền nhướn mày lên như không hiểu, 1 hồi ẻm bặm môi, tát mông Cương cái:
“Ghét anh… quá à… Đừng bắn vô… Ấy ra… đi…” – Tuyền như hiểu ý tưởng.
“Chết rồi… Ra nè… Ra…” – vậy là cứ “roẹt roẹt, ục ục” có nhiu bơm mạnh vào cái lỗ chật hẹp của con bé.
“Hạ hạ hạ… Sao… Bắn vô trong… Hưa hưa hưa…” – Tuyền diễn sâu phát gớm.
Cương khoái chí, nhồi chầm chậm cây dừa bọc rễ vào trong, khi luồng sữa đặc còn phún từng đợt muốn thốn cả ống tinh. Biểu hiện thì ấm ức, như bị cưỡng hiếp, nhưng dưới hạ bộ, nhỏ tưng vẫn uốn éo lên xuống, qua lại để cây dừa chọc ngoáy tứ xự ở trong.
“Nóng quá à… Ah… Ah…” – Tuyền rên.
Con bé la theo mỗi đợt phun trào sữa đặc. Có nghĩa em nó cảm nhận rất rõ vòi bơm đang hoạt động, và thứ dịch trắng nhầy. Cương đã thử với chị Bs Thanh, nhưng lúc đó gần như cạn kiệt, nên chắc chị không lạnh nhận được trọn vẹn như Tuyền. Cương hơi tiếc vì không cho chị bs cảm giác trọn vẹn như vầy. Nhưng thôi… trời cho gì lấy nấy. Ấy được với 1 bs ngay trong phòng khám là một cảm giác ít ai trải được. Coi như mình cũng may mắn.
Tay con bé dần thả nệm giường ra khi con sò đã uống sữa no nê. Cương thấy mặt Tuyền đỏ ửng, mắt lờ đờ nhìn anh.
“No chưa… Hửm…” – Cương thỏ thẻ.
Tuyền bặm môi cười cười, thở như đuối hơi. 1 hồi:
“Hứm… Bắn gì nhìu dạ… Lỡ có bầu thiệt sao…” – Tuyền.
“Bầu thiệt thì bắt em về nhà luôn… Hm hm…” – Cương.
“Hớ… Mặt này… nhỏ nào ưa đâu… đòi về nhà… Ghét…” – Tuyền.
“Nhắm bắt nổi hông…” – Tuyền.
“Xớ… Lôi về… Ngày nào cũng làm cho bụng… Ê háng… khỏi chạy luôn…” – Cương.
“Ah… Biến thái quá àh… Hớ… Hỏng thèm… Biết âm mưu rồi… Hỏng thèm…” – Tuyền cười cười, hất mặt lên lườm lườm.
Rồi 2 đứa im lặng, Cương nằm đè người em nó ít phút, xong cũng ngã qua bên nằm ngửa trên nệm. Nhìn cái trần nhà trắng bóc mà tưởng tượng lung tung.
“Ah… Chảy nhiều quá à… Của anh nè…” – Tuyền chợt la lên.
Cương sực nhớ ra cái vụ 2 mấy, 3 chục ml của mình. Anh nhổm dậy ngó xuống. Tự dưng không lấy khăn giấy như mọi khi, mà chụp cái điện thoại, chĩa vô khe trắng bệch của Tuyền mà quay.
“Ah kỳ quá à… Anh làm gì dạ…” – Tuyền bụm tay vô bướm, tính che lại.
Cương kéo tay nhỏ tưng ra. Anh quay được 1 clip ngắn cảnh dịch trắng đục trào ra như suối từ trong lỗ bướm. Nhìn cái đống đó trong hũ thì thực ra không có gì thú vị, nhưng ngắm nó chảy thành dòng không ngớt từ lỗ sinh dục phụ nữ… Vậy mới sướng rân cả con người.
“Hm hm…” – Cương quay xong.
“Anh kỳ quá àh…” – Tuyền nhăm nhó nhìn Cương, giờ mới bụm bướm lại được.
Cương với lấy khăn giấy, chặm vào chỗ nhầy nhụa đó. Anh nằm kế bên con bé, mở lại đoạn video mới quay.
“Nè nhìn nè…” – Cương.
“Biến thái quá à… Xóa đi hông…” – Tuyền gằn giọng.
Cương bất chấp, cứ mở video lên. 2 Đứa rảnh háng nằm chăm chú coi. Lúc sau:
“Ừi… Cái gì ghê quá à… Tinh của chòng đó hả…” – Tuyền tròn mắt hỏi.
“Hm hm… Chứ không lẽ của em… Ờ mà cũng có của em nữa á…” – Cương.
“Hoi ghê quá à… Xóa ih… Xóa hông…” – Tuyền hăm he.
Bổ mắt rồi, thỏa chí luôn. Cương lúc này mới xóa video theo ý con bé. Tuyền chợt quay qua nhéo ti Cương cái.
“Biến thái… Tự nhiên quay cái đó à…” – Tuyền.
“Thì cho em biết nó sao sao… Chứ nào giờ biết đâu… đúng hông…” – Cương.
“Hứm… Biến thái… Mà bộ… Dạo này hình như của anh bự hơn… Cái nó cũng nhìu lên sao hả… Thấy chảy ra nãy giờ chưa hết luôn á…” – Tuyền.
“Hông bự đâu, bác sĩ nói của anh gân máu ấy lên thôi. Chứ bự gì… Có của em teo lại á…” – Cương.
“Hớ… Của anh ớ…” – Tuyền.
2 Đứa cãi qua cãi lại. Quy chụp trách nhiệm cho nhau. Cuối cùng Cương mới nói thật ra cho con bé biết vụ SINH TINH không kiềm chế của anh.
“Hả… Thiệt vậy hả…” – Tuyền trố mắt hỏi.
“Giờ nói thiệt lại không tin. Ngộ…” – Cương.
“Ai biết anh… Mặt anh… Ai tin…” – Tuyền cười cười.
“Ừa… Hong tin mà cho bắn vô…” – Cương.
Tuyền hết đường chối cãi. Ẻm không còn biết làm gì khác trả thù, ngoài chộp luôn thằng ku mà bóp cái.
“Nhắm chịu thêm được cái nữa thì bóp à nha… không anh ấy cho nằm luôn trên giường nguyên ngày à…” – Cương.
“Hơ… Túm đầu… hông cho đút vô… lấy gì ấy… Lêu lêu…” – Tuyền lè lưỡi thấy ghét.
Cương còn sung lắm, nhất là khi biết mình có khả năng kỳ dị. Anh mới chồm người lên, tính đè con bé ở dưới thì…
“Thoi thoi thoi thoi… Thua thua… Hỏng chơi nữa… Thua… Hì hi hí…” – Tuyền xuống nước.
Bởi cái nào cũng có 2 mặt. Hồi xưa anh thọc gậy mấy chập vô mà Tuyền vẫn chịu được, còn giờ khác thường rồi, nên để ý mấy ngày nay hễ ấy ai là được có 1 lần, xong người ta không dám cho anh đâm thêm phát nào nữa. Trong khi TINH thần thì có phần cao hơn, mà đối phương thì hầu như không đáp ứng nổi. Nên thấy lúc đầu tưởng hay, hóa ra thành bất tiện. Đàn ông mà… hễ sữa còn nhìu là ham muốn dữ dội lắm. Cứ cái đà “1 phát chết luôn con sò” thì chắc phải kiếm cách để giải phóng bí bách khỏi người sao cho tối đa nhất.
Cương thử quay qua, đâm đâm cạ cạ thằng ku vô đùi em nó…
“Hoi mà… Em còn đau á… Mốt đi… em cho nữa… Nha nha… Nha…” – Tuyền nhéo má Cương kéo ra.
Nể tình là gái còn non nớt, Cương tha cho đó. Sực nhớ tới mấy người kia không biết còn ở phòng khách hay không. Tự dưng qua động người ta rồi chui vô đây đánh lẻ… kỳ cụt…
“Thôi ra ngoài đi… Trong đây nãy giờ… kỳ…” – Cương.
“Cũng biết kỳ nữa hả… Quất người ta xong… giờ tính bỏ chạy hả…” – Tuyền.
“Ờ… Vậy hoi… mình ấy tiếp nha…” – Cương nhỏ nhẹ.
“Hoi hoi hoi… Đi ra… nghe cái là ham lắm… Giờ ghét rồi… Đi đi… Đi đâu thì đi…” – Tuyền cười cười.
Đồ vắt cam bỏ hột. Cương lườm bé Tuyền, bận đồ vô rồi đập bốp vào mông con bé, xong nhanh nhảu mở cửa chạy ra ngoài. Tuyền chỉ biết “Ah…” lên cái nhưng không dám dí theo, vì cái tội khoái trần trụi trước gió. Đố ẻm mạnh dạn mặc áo thun không quần ngồi chềnh ềnh giữa mấy bà chị, bà cô.
“Ra rồi đó hả…” – cô Hiền ngồi ở phòng khách kêu lớn.
Ý cô là ra gì… Đi ra… hay bắn ra…
“Dạ… Hm hm… Íh chết… Quên…” – Cương khựng lại.
Anh bèn lướt lại phòng nhỏ Tuyền. Ở trong, con bé đang dếnh cho cái quần lót trắng tinh mơ mà nham nhám, còn dưới lớp áo thun vẫn nhú lên 2 núm.
“Hơ… Đi rồi còn quay vô chi dạ…” – Tuyền.
“Tờ giấy nãy đâu… Đưa anh cất nè…” – Cương.
“Em nhai nuốt òi… Hớ…” – Tuyền.
Nói vậy chứ con nhỏ tưng vẫn cầm tờ kết quả khám HIV của Cương, đưa anh, kèm ánh mắt cay nghiến vì nãy bị tán mông. Cương đang tính đi ra…
“Ơ… Chờ em xíu ih… Ra chung nè…” – Tuyền.
“Đây anh phụ cho em ra nè… Lại đây…” – Cương cười nham hiểm.
“Hoi nha… Bạn này bậy bạ quá nha… Thấy người ta đẹp là cứ sáp sáp vô đòi ra bên trong người ta hà… Hong được à nha… Xấu nha…” – Tuyền nói như trả bài.
Cương sấn tới tính hiếp con bé thêm lần nữa.
“Hơ hơ hơ… Tránh ra… Ghét… Hong chơi nữa… Đi ra đi…” – Tuyền.
Cương mới đứng đợi Tuyền thay đồ. Thực sự con bé ngoài cái nhí nhảnh ra, thì còn lại không chê chỗ nào. Nhìn vô ngoại hình em nó mà ông nào không nóng nổi, chắc là 3d hết rồi.
“Nay tính làm gì…” – CƯơng.
“Em đâu biết đâu… Chứ anh tính làm gì…” – Tuyền.
Hỏi cũng như không. Cương suy nghĩ trong khi đợi Tuyền dặm son, bôi ít gì đó lên mi mắt.
“Đi mua vải may đồ với anh hông… Rủ bé Ý đi nữa…” – Cương.
“Hả… Mua chi vậy… Anh tính đổi nghề thợ may hả… Trời ơi trời…” – Tuyền tròn mắt.
“Ừa… May quần áo lót cho em ớ…” – Cương.
“Hơ… biến thái… Anh may… chắc em khỏi mặc luôn…” – Tuyền.
“Thì đi đi rồi nói sau… Hỏi hoài…” – Cương.
Xong 2 đứa mới đi ra phòng khách thật. Vừa mới thấy mặt cô Hiền, bé Ý là.
“Làm gì ra vô hoài vậy…” – cô Hiền hỏi.
“Cô toàn nói 1 câu, trúng 2 nghĩa không.” – Cương nói…

To top
Đóng QC