Vẽ tranh – Phần 115

Phần 115
“Đây cô phụ cho…” – cô Hiền đứng kế bên Cương từ lúc nào.
Anh chưa kịp bất ngờ, tim đập thình thịt thì:
“Hm hm… Lên chơi với mấy đứa đi… Để chị với cô phụ cho…” – Dung LL bên phía còn lại xuất hiện.
2 cô cháu gái kè 2 bên Cương như 2 Thiên Nữ đang trấn áp linh hồn của thằng con trai ô uế đi lên trời học đạo… dụ. Nói thật là giờ có bị đuổi thô bạo, Cương cũng chả thèm đi đâu ngoài đứng luôn dưới bếp để hưởng nhan… nhan sắc của cô Hiền và chị Dung LL.
“Thôi để em làm cho xong luôn… 2 người đứng đây vướng quá à…” – Vẫn cái thói nói năng vô duyên tự nhiên của Cương.
2 cô cháu kia hơi ngớ mặt ra 0.5s sau đó phì cười cái.
“Ừm… Vậy là cô với con Dung ra đường đứng mới hết chướng con đúng hông…” – cô Hiền nói kiểu chậm rãi, vừa lau khô chén dĩa, và mỉm mỉm.
Chị Dung thì lắc nhẹ đầu, cũng lườm nhẹ ánh mắt hút hồn với Cương, rồi sắp đũa muỗng mà Cương mới rửa xong lên hộc đựng đồ.
“Chừng nào trời nắng, cô hẳn ra đứng. Giờ mát thấy mồ… ra ngoải chi…” – rồi ổng nhe răng cười.
Đáp lại lời vô diên của thằng bóng, Dung thì phì cười nghe thấy rõ, còn cô Hiền thở dài một hơi, chếch môi qua 1 bên như “thằng này hết trị nổi rồi”. Xong cô Hiền hỏi han về tình trạng học tập, công việc của Cương, kể cả con nhỏ tưng. Chia sẻ kinh nghiệm này nọ như dạy đời thằng nhỏ. Còn Dung cũng vẫn im lặng nghe và dọn dẹp phụ. Mấy người kia, nhất là bà Minh, bị úm chân có chút mà lò mò gì lâu lắc, không thèm ló mặt xuống cho Cương dòm, rồi làm chuyện nhà nữa. 3 người im 1 hồi, tự dưng cô Hiền:
“Con Dung này, nó kén lắm nha… Bởi tới giờ cứ vậy đó…”
Cương quá bất ngờ vì cô đổi chủ thể qua Dung, anh ngó qua, thấy chị như cũng y chang, nét mặt ngơ ngớ, miệng hơi hé ra mà nhìn cô Hiền, xong nhìn qua Cương kiểu không hiểu cái ất gì đang xảy ra. Lát sau, chị nhăn nhăn mặt, rồi nhìn trừng trừng cô Hiền. Cương cũng ngó lại cô, thấy cô cười cười.
“Đúng rồi… Làm gì nhìn cô dữ vậy…” – cô Hiền.
Lúc này bé Ý từ đâu bước xuống. Phía sau là nguyên 1 dàn harem gồm nhỏ tưng, Minh, Sương nối mông nhau mà miệng lanh lảnh vừa đi vừa nói. Giọng cười của Minh là lớn nhất. 3 người dưới này phải ngước lên, tò mò không biết có gì mà rôm rả thấy sợ. (Huyền về phòng làm gì rồi, nên chưa biết)
“Coi nè… coi nè nha… Tah tah…” – nhỏ tưng đứng trên vài bậc thang, dựa vô tay vịnh và giơ cánh tay như đang muốn giới thiệu gì đó.
Ngọc…
Em nó mặc nguyên bộ áo dài trắng và vàng 9999 mà thoạt nhìn như bình thường, nhưng đập vào mắt Cương là độ xuyên thấu không kiềm chế. Cái gì mà có mỗi chỗ ngực là hoa văn bông hoa cây lá nổi cộm, màu vàng nhũ, viền áo cũng vậy. Nhưng toàn bộ phần vải còn lại như eo, lưng và cánh tay gần như trong suốt, thấy rõ cả mép hoa văn của áo ngực trắng ở trong. Còn quần hơi đục, nhưng cũng đủ mỏng để thấy luôn loại quần lót ẻm mặc ra sao. Đúng là Cương từng chạm tới được chỗ ấy của Ngọc cũng không gọi là ít, nhưng với cái kiểu che che, khoe khoe nửa nửa như vậy… nó còn nứng nóng hơn bình thường. Nhìn Ngọc y như nhân vật trong game, với tà áo bay bay hùng hồn nhờ hiệu ứng đặc biệt.
Cương chả biết bé Ngọc lôi đâu ra bộ đồ mà anh thấy ẻm giống 1 ai đó nổi tiếng lắm vậy. Cả động đang nhìn Ngọc, tự nhiên nhỏ tưng bặm môi cười cười, đi lại gần Cương.
“Hứm… Cái gì vậy nhỏ này…” – Cương kêu lên.
Tuyền tưng bịt 2 tay lên mắt Cương như kiểu người lớn che không cho con nhỏ thấy cảnh nóng trên màn hình.
“Hớ… Làm gì nhìn con người ta chằm chằm vậy…” – nhỏ tưng.
“Thôi… Nó có ham thú gì chị em mình đâu mà bây làm vậy chi zạ…” – Minh kêu.
Cảm ơn chị… Lần đầu Cương thấy bà chị mở đường rước că… giặc về nhà. Cương gỡ tay nhỏ Tuyền với ý định ngắm cho đã nữ chính trong hang động hiện thời. Nhỏ tưng cố ghì tay lại nhưng sao bì lại sức Cương. Vậy là anh lại được ngắm Ngọc, còn Tuyền thì hậm hực, chu mỏ cố bẻ cổ Cương cho anh quay mặt chỗ khác, trong khi mọi người đang xúm lại chỗ Ngọc để sờ sờ, vuốt vuốt bộ đồ độc lạ của ẻm.
“Ui… Này đẹp quá ha… Em mua đó hả…” – chị Dung LL với cái giọng dễ thương hỏi.
“Đố biết đó…” – Huyền.
Dung tròn mắt, lắc đầu tỏ vẻ thua. 1 hồi…
“Đây… Của này đây…” – Minh chìa 2 tay về phía Ý như đang giới thiệu một sản phẩm.
“Ủa… Làm em mua đó hả… Ý…” – Dung LL.
“Ơ… ơ ơ…” – Đương nhiên không phải “ờ”, mà Ý vừa lắc đầu vừa kêu.
“Ý may đó chị… Hm hm…” – Sương phụ họa vô.
Cô Hiền với Dung trợn mắt vì không tin vào mắt mình. Thì ra, bé Ý nhìn thường thường vậy chứ, gu thẩm mỹ và khéo léo cũng xịn xừ lắm chứ không dỏm chút nào. Cương cố đi tới gần chỗ mọi người, thì con nhỏ tưng cứ níu níu như cảm anh lại. Tới gần mới thấy được độ ngầu của bộ đồ. Cứ như bốc nguyên giáp chiến binh nữ trong game Online Hàn xẻng mà trùm lên người ẻm Ngọc vậy. Phải công nhận là áo dài nó làm cho phụ nữ đẹp thêm gấp chục lần. Chưa kể nhỏ Ngọc có sẵn cái dáng thon thả, rắn chắc, nên dếnh thêm bộ này là đảm bảo, ra đường là con gái cũng phải khen… ông già sốc nhiệt chết và thanh niên cũng nổ mắt, trào máu não khi thấy.
Vẻ mặt Ngọc nhìn rất tươi khi thấy ai cũng khen mình, con gái mà… được vậy ai chả khoái. Bé Ý cũng vui lây vì biết thành quả của mình được hưởng ứng tích cực tới vậy. Cương cảm thấy sự giúp đỡ của anh cho Ý là không uổng phí. Không biết nếu bé nó còn bị trấn áp bởi đám trộm cướp, tội phạm kia, thì đời bé nó còn tia hy vọng nào không. Hay nếu giao lại cho công an, chắc gì được ai bảo vệ hay lại bị tống cho đám lừa đảo đem về lợi dụng các thứ… ai biết được.
Bé Ý nhìn Cương như thể hiện sự cảm ơn. Tới nỗi…
“Trời… Ai làm gì khóc dữ vậy em…” – lại bà Minh nói với Ý.
Bé nó rưng rưng nước mắt. 2 tay đưa lên chùi lia lịa. Cương cũng chả hiểu sao tới mức như vậy. Anh có đâm chọc gì lủng da Ý đâu mà làm thấy ghê. Mấy chị em xúm lại ôm Ý như dỗ cho nín, tay vuốt tóc Ý. Tuyền thì đứng nghệt mặt ra kiểu cũng ngố như Cương. Đúng là 2 con mắm tối ngày dính vô nhau chứ chả tinh tế gì hết.
“Sụt sịt… sụt sịt…” – Ý chắc bị cảm sổ mũi.
Nó hất hất mặt về phía Cương, lấy tay chỉ chỉ anh.
“Hả… Cái gì… Nó chọc em khóc đó hả…” – Minh làm mặt dữ tợn.
Bả đang vỗ vỗ lưng Ý, tự dưng với ra vỗ bèm bẹp lên vai anh làm chả hiểu cái ất giác gì hết.
“Ơ… Cái gì vậy… Tự nhiên quýnh em…” – Cương kiểu bất bình.
“Nó vầy vầy… là em chứ ai… Chọc cho nhỏ nó khóc…” – Minh.
Mấy người kia cười cười. Đúng thật là Cương mấy lần có “chọc” em nó, nhưng đứa nào khóc đâu.
“Tự nhiên thừa cơ đánh em à… Vô duyên…” – Cương.
“Chị có viên nào đâu mà vô… Há há há…” – Minh.
“Ơ ơ…” – Ý lắc lắc đầu, xong móc điện thoại ra bấm bấm.
“Em cảm ơn anh, mấy chị… Em mới làm được vậy…” – Ý bật âm đọc trong điện thoại.
“Àh… Là vậy hả… Trời… Có gì đâu cưng…” – Huyền.
“Đó… Ai mới quýnh tui… Đi ra đây hỏi tội coi…” – Cương.
“Xía…” – Minh lườm lườm, chề chề cái môi đỏ đỏ của bả. Không quên nhìn chỗ thằng ku đang núp như muốn thách thức “giỏi ra đây đấu mu đôi nè…”
“Thôi… Có gì đâu con… Chị em đây, ai cũng tốt hết. Có gì cứ nói để mấy đứa, rồi cô hỗ trợ cho… Ha…” – cô Hiền vịnh vai Ý.
“Sụt sịt… sịt sịt sụt…” – Ý lại hít vài hơi, nhướn vai mấy cái như lấy hơi.
Một hồi nói chuyện, Ngọc mới nói là ẻm mua bộ độ thần nữ này chứ không muốn lấy không. Vì Ý lúc đầu tính tặng cho Ngọc, chứ không muốn bán. Nhưng Ngọc vì thương nên làm vậy cho Ý có đồng ra đồng vô. Một lát sau, Cương mới nói ý định của anh cho mọi người nghe, khi hỗ trợ tài chính, vật liệu cho Ý. Đơn giản là muốn con bé làm ra những mẫu đồ khác lạ, nhưng đẹp để đem bán, với phương châm “độc nhất vô nhị”, không phải kiểu sản xuất hàng loạt. Giống như limited Edition (phiên bản giới hạn). Mọi người tròn mắt vì biết được tầm nhìn mạo hiểm, táo bạo của Cương. Bản thân anh cũng nghĩ Ý chỉ làm được đồ đơn giản, đâu phải ghê gớm như cái hiện tại. Ai ngờ thấy rồi mới xanh mặt vì độ khủng của phong cách thiết kế từ em nó.
“Ghê ha… Còn trẻ mà lo xa dữ ha… Anh…” – Sương nói.
“Đâu có… Tại hồi đó nhà nghèo, phải suy nghĩ đủ thứ để tồn tại nên phải tính nhìu chút. Ở đây em thấy ai cũng vậy mà, đâu phải mình em” – Cương.
“Hèn chi… Há há…” – Minh tự nhiên nói, mà Cương chả hiểu ý bả là gì hết.
“Chị còn thiếu nợ vụ úm chân đó nha… Ở đó mà chọc tui…” – Cương thầm hăm dọa.
Nói tình cảm, lỡn mợn vậy chứ, Cương cũng ráng địa hàng nhỏ Ngọc phơi phơi trước mặt. Ngọc chắc bắt gặp được ánh mắt anh, ẻm trợn mắt hăm dọa.
“Ủa bộ… Lát tính mặc vậy đi làm luôn hả…” – Minh hỏi Ngọc.
“Chưa giặt, mặc gì chị… Mà hoi… hông mặc đi làm đâu…” – Ngọc chu mỏ.
Bữa nay sao nhìn ẻm làm gì cũng đẹp dữ thần không biết. Ngọc hết nhìn Cương, mà cứ ngắm nghía bản thân, véo tà áo lên sờ sờ, ngắm ngắm.
“Này mà… Hm hm… Vô công ty… chắc khách sạn đắc lắm nè nha… Hm hm…” – Sương lại khen.
“Cần gì vô khách sạn. Giờ cho nó chạy xe ra đường đi, đảm bảo xe kẹt cả đống. Há há…” – Minh.
“Tông xe ngủm cả đám chứ kẹt gì…” – Huyền thêm vô.
“Mấy cái đứa này… Nói hồi con nhỏ hết dám ra đường luôn giờ…” – cô Hiền.
Điều lạ là con nhỏ tưng im re nãy giờ, mặt có vẻ ấm ức gì đó. Cương phát hiện khi ngó qua bên hông mình. Tay bé tưng cứ níu níu tay áo Cương, nhìn tội nghiệp với mỏ chu thần thánh.
“Ey… Làm gì chu chu mỏ ra vậy nhỏ kia…” – Cương.
“Hứm… Kệ người ta…” – mặt bé tưng vẫn không vui.
Cương cũng chả hiểu sao lại vậy. Anh hỏi:
“Kêu Ý may cho 1 bộ nha…”
“Hong… Hỏng thèm…” – tưng phồng má lên, xong tỏ vẻ giận dỗi mà lủi vèo về phòng.
Mọi người như tụt mood vì hành động của con bé. Mọi người ngó Cương, anh cũng lắc đầu tỏ ý không hiểu.
“Rồi… Làm gì nó giận rồi phải hông…” – Minh.
“Em biết đâu… Tự nhiên nó vậy nãy giờ á…” – Cương.
Huyền chợt hất hất mặt lên, đảo đảo mắt như muốn Cương vô hỏi thăm nhỏ tưng.
“Để em vô coi nó bị giống gì…” – Cương hiểu ý Huyền.
Sáng tới giờ vui vẻ, tự nhiên trưa trời cái dở chứng gì đó… Cương gõ cửa phòng, đợi một hồi không thấy tưng ra mở. Vài chị em như Sương, Ý, Minh nhìu chuyện lú đầu từ nhà trước nghía vào coi. Cương thử vặn chốt cửa…
“Rụp rụp…” – không có dấu hiệu bị block.
Cương đi từ từ vô, khóa trong để phòng trường hợp có kẻ gian đột nhập.
“Hứm…” – nhỏ tưng bò xuống giường, lú cái đầu ra, thấy Cương nên rút lại kèm ánh lườm cay nghiến.
Cương cười cười, đứng kế cạnh giường, thấy nhỏ tưng ôm gối, úp mặt vào đó, quay lưng phía Cương. Dòm từ trên xuống, thấy rõ 1 bên ngực tròn ép đè vào gối ôm trong cái áo 2 dây mà nhìn giống “bưởi treo cọng tóc”. Để dỗ em nó, Cương:
“Đang đông vui, tự nhiên chui vô đây nằm chi. Mặc đồ nhìn thấy ghét…”
“Hơ… Ghét ra kia đi… Nhìn người ta đi… Hứm…” – ẻm nói giọng ngậm kẹo vì bị gối che.
Cương thực sự không hiểu, anh hỏi:
“Nhìn người ta là ai… Tự nhiên nhìn người ta… Trong đây có nguyên con bé đẹp hổng nhìn…”
“Hứm… Nãy thấy người ta mặc áo dài đẹp mà… Nhìn khoái lắm… Giỏi ra ngoải nhìn tiếp đi… Hớ…” – Tuyền lẫy.
Vậy là Cương thông suốt ống dẫn TINH thần rồi. Chắc tại cái tật thấy gái là trố mắt nhìn chằm chằm, bị con bé bắt gặp, nên hơi ghen ghen. Mà lạ ghê, Cương có phải bợn trai hay chồng con gì ẻm đâu mà phản ứng kỳ cục.
“Xớ… Thấy đẹp thì người ta nhìn. Không lẽ ngó chỗ khác… Thử em mặc giống vậy coi anh nhìn hông…” – Cương lý do lý chấu.
“Hớ… Ở đây mập… Hông có hợp áo dài… Hông mặc gì hết ớ…” – Tuyền ấm ức.
Ù… vậy lại thêm nguyên nhân bé tưng giận Cương vu vơ trời đất quỷ thần linh ơi. Cương hiếm khi dỗ ai lắm. Anh chỉ biết vỗ và xoa dịu khu vực được cho là có trái tim bên trong của phụ nữ hoi.
“Mỗi người có nét riêng… Như em… Mặc thử áo dài chưa mà biết hông đẹp…” – Cương.
“Hong… Pự… pự… Hong mặc…” – Tuyền phồng má lên, ngửa mặt hướng trời rồi chỉ chỉ ngón vô eo mình.
Hành động đáng ghét làm Cương bật cười ra hơi.
“Ưm… Sao tự nhiên cười…” – nhỏ từng giờ mới quay qua ngó mặt Cương, nhưng lưng vẫn quay phía anh.
“Bụng vậy pự, chắc bụng anh mỡ quá…” – Cương.
“Tau… tau… Mỡ đâu…” – Tuyền chu mỏ ra.
Cương đâu có gì ngại với con nhỏ này, anh vén mảng áo trước lên, dùng cằm giữ lại để lộ nguyên đám múi sầu riêng của mình. Đột nhiên nhỏ tưng cười cười hí hửng, ngồi dậy, bò bò tới gần cương như bé ngựa. Hai bầu sữa đong đưa qua lại, lắc như bong bóng nước treo lủng lẳng. Cương soi kỹ, thấy 2 bọng sữa đó ép vào nhau tạo khe sâu huyền bí. Cứ như đó là công tắt làm thằng ku ẩn dật lâu năm phải bừng tỉnh mãnh liệt, gồng mình nổi gân.
“Ghét hông… Đã bự, còn mặc cái áo kiểu đó… Có ngày…” – Cương.
“Cái gì… Áo này ớ hả… Có ngày gì…” – Tuyền vừa dừng lại cách Cương dưới 30cm, mặt đối diện bụng anh mà tròn mắt hỏi.
“Đứt dây… bung trái cây… Hé hé…” – Cương.
“Hơ… Ghét… Hổng cho nhìn… Hổng cho nhìn… Giỏi ra kia nhìn chị Ngọc kìa… Hớ…” – Tuyền bày đặt lấy 2 tay che ngực, rồi lẫy tiếp.
Nhìn cái mỏ chề chề của bé tưng, muốn đút… gì đó cho khỏi lý sự nữa.
“Chi zạ… Nhìn rồi có làm được gì đâu… Trong này vừa nhìn… Vừa làm được nè… Hé hé…” – Cương.
“Hoi nha… Bạn hỏng có được pậy pạ đâu nha… Chị người ta chứ không phải ai đâu mà dễ dãi cho anh đụng à nha…” – Tuyền.
Tự dưng con bé nói mấy câu mà Cương không hiểu nổi nó đang nghĩ gì, muốn gì. Anh đơ hình 1 hồi, nhỏ tưng lại:
“Người ta mặc vầy cả buổi cho, hông thèm ngắm. Ai kia mới bận có áo đó thôi… nhìn thấy sợ luôn. Hớ…”
Tuyền biểu hiện trách móc. Giờ Cương đã hiểu. Tội lỗi cũng do anh thật. Bé nó ngồi sát bên, ôm châm, bóp cẳng mà chớ hề ngoảnh qua dòm chỗ con bé muốn khoe. Cứ lo cạ cạ bấu bấu chân ai kia bàn đối diện. Cương lảng tội bằng cách:
“Hông lẽ giờ đang ngồi ăn mà nhìn chằm chằm vô em hả… Kệ mấy người kia luôn hả…”
Tuyền hất mặt lên như bảo “còn chưa biết tội không ngắm trái cây 4 mùa nữa hả…”. Cuối cùng, Cương nhờ tới trợ giúp của thằng ku nhỏ bé mà uy lực.
“Áh… Làm gì dạ… Ghê quá à…” – Tuyền la lên.
Vì Cương nhanh tay tuột phăng quần lớn quần nhỏ xuống để thằng ku bật ra, chĩa thẳng mặt con bé. Ẻm giả bộ che 2 tay lên mặt, nhưng cố tình hé mấy ngón tay để thấy thứ gân cứng trước mặt mình.
Cảm giác cây giò gân của Cương được phơi gió mát, mắt thì ngắm được gần nửa bầu sữa mọng nước… không có gì nứng bằng lúc này. Thằng ku còn phải gật gù đồng ý. Nhỏ từng thấy Cương đứng trơ ra không nói gì, ẻm “Hm hm…” xong kê mặt sát vào, ngắm 360 độ như lần đầu thấy đồ lạ.
“Làm gì vậy bé…” – Cương.
Tuyền liếc qua anh.
“Hớ… Người ta hông có bé à…” – Tuyền.
“Vậy hả… Đâu anh mò coi bé hay lớn…” – Cương vừa nói xong, 1 tay với xuống chỗ ngực con bé.
“Hong… Hong cho…” – em nó ngã ngửa ra giường như né, tay bắt chéo để che ngực mình lại mà miệng cười cười.
Cương vật lộn với con bé. Công nhận hôm nay hơi khác mọi khi. Tuyền chống chế rất quyết liệt. Cứ Cương thò tay tính chạm vào 2 bầu sữa, là ẻm dùng mọi cách để hất, đánh tay Cương ra. Thằng ku lâu lâu đâm chọt vào đùi, mông, lưng con bé khi nó quay lưng về phía anh. Tới nỗi Tuyền dùng sức mà vật luôn Cương xuống, ngã ngửa ra nệm. Tuyền ngồi lên luôn ngực Cương, lưng hướng phía đầu anh và hai tay giữ chặt tay Cương 2 bên không cho nhúc nhích. Cương vừa hơi tức ngực vì sức nặng, vừa đau hết cổ tay do Tuyền có vẻ ghì mạnh hơn thường ngày. Chắc do ăn no buồn ngủ, Cương mới đuối yếu như vậy.
“Nằm yên đó… Chừa cái tội dê gái, nhìn con gái người ta…” – Tuyền gằn giọng.
Cương có thể đè lại em nó, nhưng cố tình buông xuôi coi nó muốn làm gì.
“Cấm nhích nhúc à…” – Tuyền từ từ bỏ 1 tay khỏi cổ tay Cương.
“Muốn gì… Nhỏ kia…” – Cương.
“Nằm yên… Nhích tay khỏi nệm là đừng trách à…” – Tuyền.
Từ phía sau, có thể thấy nửa mảng lưng trắng hồng của em nó. Áo bó làm mọi đường nét rõ ràng hơn. Tướng đầy đặn vậy, mà Tuyền tự chê mình mập. Không hiểu… Làm như con gái muốn ốm như cây khô mới vừa lồng hay sao đó.
Cương nằm yên, ráng nghe lời em nó. Tuyền từ từ bỏ hẳn 2 tay Cương ra. Anh chợt thấy đùi mình nhột nhột như có gì nhẹ nhẹ sờ vô. Nhột dữ dội, Cương co duỗi 2 chân liên tục.
“Nhột… Làm gì vậy nhỏ kia…” – Cương.
“Hm hm… Cho chừa… Nằm yên đó…” – Tuyền gằn giọng tiếp.
Con nhỏ tưng này lại rê rê bàn tay khắp 2 đùi Cương như thử sức chịu đựng của anh. Thằng lớn nhíu mặt nhột thấy bà nội, trong khi thằng bé thì càng ngỏng cứng. Nhỏ tưng dần dần nhích lên chỗ háng, xoa nhẹ vô đó, lâu lâu đụng trúng 2 quả cà chua bi.
“Hỉ hỉ hỉ…” – nhỏ tưng cười khoái chí.
“Làm gì zợ… Sao có làm gì đâu mà bé này cứ nhìn chị hoài zạ… Hỉ hỉ hỉ…” – Tuyền tưng.
“Nhột nghe…” – Cương gằn giọng.
“Hông có hỏi anh nha… Nằm im đó…” – nhỏ tưng nẹc lại.
Rồi Tuyền tinh nghịch ngoe nguẩy cặp mông tròn bự trước mặt Cương. Nó cạ cạ cái sự mềm dai vào ngực Cương. Tuy thực tế hơi bị ná thở, nhưng hình ảnh trước mặt của đứa con gái “ngây thơ” này khiến Cương quên mọi đau khổ xung quanh. Cương không kiềm chế cảm xúc được, tay theo phản xạ mà đưa lên bấu 2 má mông em nó.
“Hoi nha… Bạn này hông được dê vậy nha…” – Tuyền vừa kéo 2 tay Cương để xuống nệm lại, vừa nói tỉnh bơ.
Con bé nó muốn thử anh đây mà. Công nhận, lâu ngày không ấy… không biết do có sự thay đổi hay sao, mà tướng Tuyền có vẻ thon hơn trước, ngược lại, mông và 2 cái tô thì như bự ra thêm. Chắc tại mấy chỗ khác mất bớt mỡ, size mông ngực cũng vậy, nên tạo cảm giác nó lớn hơn thoi chứ gì đâu.
“Hm hm… Chòng ơi…” – Tuyền tự dưng kêu như ngân nga.
“Gì… Muốn gì nói đại đi…” – Cương lộ rõ sự mất kiên nhẫn.
“Hỉ hỉ… Làm gì thấy ghê zợ… Chòng ui…” – con bé cứ nhây nhây. 2 tay vuốt vuốt đùi Cương.
“Gì…” – Cương.
Tuyền cười cái khỉ gì đó, như có âm mưu thâm độc để áp chế thằng bóng. Rồi sau 1 hồi, em nó:
“Đố chòng…”
“Đố gì…” – Cương thúc giục.
“Hỉ hỉ… Đố chòng… hong xài tay… mà… bắt được sò á… Hí hí hí…” – Tuyền hí hửng.
Tay Cương dư sức giơ lên lột 2 lớp màng đang bọc lấy con sò của bé nó, nhưng có vẻ anh cũng muốn hùa theo lời thách thức của Tuyền nên cứ để yên 2 tay trên nệm. Chắc Tuyền thích chơi trò mới, nên đố anh vậy. Không xài tay thì chỉ còn một thứ.
Răng…

To top
Đóng QC