Phần 7
Trên sàn nhà được trải thảm mềm mại, Mục Tiếu Lan hai tay chống quỳ dưới sàn, đầu chúc xuống đất, bị bắt tạo thành dáng chữ N, phía sau cô hoa huyệt bị xỏ xuyên bằng cây gậy thịt cực to lớn rất nóng sưng đỏ tím thẫm, với tốc độ ra vào lúc nhanh lúc chậm…
“Ân… dâm huyệt trời sinh có khác, càng thao càng chặt a, đúng không hửm?!”
Vừa nói vừa lấy hai ngón tay vân vê kéo ra hạt châu đã bị hắn chà đạp đến sưng đỏ.
“Ư… a… không con không, Tiếu Lan… không a… nga… ân…”
Vừa khó vừa nhỏ giọng phản bác, lý trí Mục Tiếu Lan không muốn thừa nhận điều này, đạo đức và quan điểm của hai tư năm không chấp nhận thừa nhận nhưng cơ thể cô không nghe theo lý trí, thừa nhận, sung sướng rên rỉ theo bản năng.
“Lại chối sao, dâm phụ! Ba cho ngươi chối này, chối này, chối nay”
Cùng với từng tiếng “chối này” là từng cái thúc mạnh, đẩy dương cụ đã to hơn trước một vòng vào sâu tử cung và kéo căng hạt châu làm hoa huyệt phản ứng theo bản năng hút chặt hơn, dâm dịch tiết càng ngày càng nhiều thảm sàn ướt sũng một mảng.
“A!” Mục Tiếu Lan hét lên, trùng kích liên tiếp làm hai chân cô run rẩy, cơ thể bị đẩy mạnh về phía trước, suýt ngã sấp.
“Cái miệng phía dưới thành thật hơn a! Ồ còn có cái miệng phía sau nữa này, hửm”.
Lấy hai tay banh ra cánh mông đã sớm bị vỗ cho đỏ ửng, Phùng Mặc Ngôn lấy tay quệt dâm dịch đang ồ ồ chảy ra tại nơi đang kết hợp, rồi bôi lên miệng tiểu cúc huyệt.
“A… đừng… đừng chạm… chạm… vào đấy a… ân… ba… xin… xin ba”.
Mục Tiếu Lan kinh hãi cầu xin, bên trên Phùng Mặc Ngôn mặc kệ lời cầu xin của cô, hai ngón tay đã đi vào cúc huyệt, chật nóng, nếp uốn bị căng ra, mút chặt lấy ngón tay.
Mục Tiếu Lan cảm nhận dị vật ra vào cúc huyệt của mình, cơ thể run lên dâm huyệt phía trước đã chặt nay càng chặt hơn, làm Phùng Mặc Ngôn ra vào khó khăn hơn.
“A! Dâm phụ, định ép khô ba sao! Dâm đãng! Hai cái miệng trước sau đều cắn chặt ta a!!”.
Vừa nói vừa đâm mạnh ngón tay vào sâu hơn trong cúc huyệt. Như chạm phải điểm nào đó trong cúc huyệt làm Mục Tiếu Lan giật mạnh thân người, hoa huyệt lại chặt thêm một vòng, dâm dịch đua nhau tiết ra, Phùng Mặc Ngôn biết cô sắp lên đỉnh, ra vào càng nhanh, tay rút ra giữ chặt lấy eo cô, va chạm mãnh liệt.
“Ân… sâu… sâu… a… nga… nhanh quá… chậm… chậm chút… b… a con… chịu… không a… nổi…”.
Nói dứt, Mục Tiếu Lan đã bị lực thúc mạnh mẽ từ phía sau đẩy ngã xuống mặt vùi vào thảm, eo bị hai cánh tay mạnh mẽ giữ chặt, mông vểnh lên cao thừa nhận từng đợt va chạm.
Mục Tiếu Lan cảm giác cơ thể bị xỏ xuyên đến tận cùng, lý trí bay dần theo từng cái va chạm, cuối cùng là pháo hoa rực rỡ đưa cô lên đỉnh. Phía sau vẫn thô lỗ vào chạm được một lúc thì bắn trọc dịch vào cơ thể cô. Hoa huyệt của cô không chịu thua kém ra sức mút chặt, hấp thu hết từng đợt bạch trọc nóng hôi hổi đang phun vào tử cung mặc dù trước đó đã có rất nhiều.
“A! Tiểu dâm huyệt! Vẫn đói đến thế sao! Ba cho tiểu dâm phụ thỏa mãn!! A!”.
Phùng Mặc Ngôn thấy dương cụ bị mút chặt, hàng trăm cái miệng nhỏ điên cuồng mút lấy bạch dịch của hắn, như muốn ép khô hắn! Nhưng với người thân kinh bách chiến như hắn thì điều này chỉ làm tăng kích thích tình dục. Hắn khá ngạc nhiên là con dâu hắn lại là vưu vật trời sinh thế này, hắn đã chơi rất nhiều phụ nữ: Có xử nữ, có phụ nữ đã có chồng, đẻ con nhưng hoa huyệt bị chơi nhiều lần như vậy lại đẻ qua mà vẫn chặt như xử nữ thì là lần đầu tiên. Điều này khiến hắn hưng phấn, cự long không vì lên đỉnh qua ba lần mà giảm xuống mà lại có xu hướng to lên gấp ba nữa.