Phần 6
Đi vào phòng, Phùng Mặc Ngôn thả cô ra để cô đứng chống tay lên bàn phấn, hai chân dạng ra rồi mạnh mẽ từ phía sau tiến vào cô thật sâu đến tận gốc.
Mục Tiếu Lan giống như con búp bê vải rách mặc hắn muốn làm gì thì làm. Một tay hắn giữ chặt eo cô, một tay nắm lấy tóc cô kéo đầu cô ngửa ra sau điên cuồng rong ruổi trong cơ thể cô như một kỵ sĩ.
Trong phòng tràn ngập tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc, chỗ kết hợp mỗi lần đi ra kéo theo rất nhiều nước, hoa huyệt bị chà đạp đến sưng đỏ nhưng không có dấu hiệu lỏng ra mà có xu hướng càng ngày càng chặt.
Phùng Mặc Ngôn kéo cô hướng gương lớn dùng để soi khi mặc quần áo ép Mục Tiếu Lan ngẩng đầu nhìn vào trong gương. Qua gương, Mục Tiếu Lan thấy bản thân mình trần truồng, cơ thể đầy vết xanh tím, hai bầu vú cao vút bị nắn bóp đến tím xanh, núm vú sưng đỏ dựng đứng ngạo nghễ, dưới thân đong đưa theo từng cái đưa đẩy của người đàn ông. Đằng sau hai chân dạng rộng có thể nhìn thấy rõ ràng chỗ kết hợp của hai người. Côn thịt ra vào trong cơ thể rất nhanh và hoa huyệt lại cắn chặt cự long không buông, dâm thủy từ chỗ kết hợp chảy xuống tạo thành vũng nước nhỏ dưới chân hai người.
Mục Tiếu Lan nhìn bản thân trong gương, ý thức vẫn còn, vẫn có thể cảm thấy đau đớn, xấu hổ, tủi nhục khi bị ép loạn luân nhưng cơ thể không nghe theo mình, hùa theo dục vọng đáng xấu hổ phun ra nuốt vào côn thịt lại rên rỉ…
“Ân… a… nhanh nữa… ba… a… sâu… ân… sâu nữa! A… aha”.
Mục Tiếu Lan không dám tin mình là người đang dâm loạn trong gương, cô nghĩ có phải đúng là cô sinh ra đã dâm đãng không biết xấu hổ tự trọng hay không? Sao có thể ở dưới thân ba chồng rên rỉ đầy mị hoặc cầu hoan ngay trong phòng ngủ của vợ chồng mình như vậy.
Đột nhiên người đằng sau kéo mạnh hai cánh tay cô tốc độ rút ra chọc vào càng điên cuồng. Hắn ép cô bẻ cong người ra sau, Mục Tiếu Lan hét lên…
“Đừng chậm… â… ân… chậm lại… ba… con… chịu… không nổi…”.
Phùng Mặc Ngôn lại thả hai tay cô ra, một tay đưa ra trước bắt lấy bầu vú phải đang rung lên kịch liệt vì va chạm nắn bóp, một tay đi xuống chỗ giao hợp đút một ngón tay vào. Mục Tiếu Lan hét lên…
“Đừng ba… a… đừng… ân… đau… nó không chứa nổi nữa… tiểu huyệt nứt… a… ân ra… mất”.
Phùng Mặc Ngôn mặc kệ cô kêu la nhét ngón trỏ vào vừa ra sức điên cuồng rong ruổi đâm sâu vào tử cung nói…
“Sao nứt được, dâm huyệt thật dâm đãng mà, vẫn còn nuốt được ngón tay ta nữa nè.”
Vừa nói vừa co ngón tay banh tường thịt vừa rút ra chọc vào…
“Dâm phụ, thấy rõ bộ mặt thật của ngươi chưa. Dâm đãng, không biết xấu hổ, ti tiện, thèm muốn được thao tới mức quyến rũ cha chồng. Nằm dưới thân cha chồng không biết thẹn rên rỉ cầu hoan, cầu được thao, ta thao chết ngươi đứa con dâu loạn luân”
“Ba ba ba ba”.
“Không không đúng con không phải ân… ân… a”
“Còn không biết xấu hổ phủ nhận, tiểu dâm đãng nhìn vào trong gương xem kia là ai!”.
Hắn rút ngón tay ra bắt lấy bầu vú còn lại đem Mục Tiếu Lan kéo thẳng dậy sát với với người hắn. Dưới thân luật động không ngừng bên trên hai bàn tay vân vê hai núm vú càng mạnh, miệng nói…
“Nói xem kia là ai”.
Hai tay Mục Tiếu Lan không có chỗ trống mất điểm tựa liền vội vàng đưa tay ra sau giữ chặt eo hắn tránh khỏi ngã, ánh mắt dại ra, khuôn mặt toàn nước mắt nói…
“Người kia là tôi Mục Tiếu Lan – dâm phụ trời sinh không biết thẹn loạn luân cùng cha chồng! A! Aaaa!”
Dứt lời cô hét lên toàn thân co giật dâm thủy bắn ra ào ào như suối, tử cung hoa huyệt co rút khiến phùng mặc ngôn cũng lên đỉnh va chạm mạnh mẽ hơn chục cái rồi bắn tinh dịch nóng hổi vào sâu tử cung.
Sau khi cao trào qua đi hắn giữ nguyên côn thịt chưa suy giảm tí gì trong dâm huyệt, nâng hai chân cô lên thành tư thế bế em bé đi tiểu bế về giường, tinh dịch bị chặn không ra được rò rỉ từng chút một xuống thảm. Cảnh tượng dâm mỹ đến vô cùng.