Phần 14
“Ô ô… ngô… ô… uhm…”
Trên chiếc giường kingsize, một người phụ nữ thân thể trần truồng, bị trói chặt toàn thân bằng dây thừng. Hai tay cô bị trói quặt ra sau, hai bầu ngực bị dây thừng chèn qua rãnh, trói chặt, dồn ép khiến chúng trước đây đã no đủ nay càng to lớn, đẫy đà. Núm vú xinh đẹp bị lúc trước bị trêu chọc cho kiên đĩnh, đứng thẳng bên trên bây giờ đang bị hai chiếc chuông làm bằng cao su chụp lên, vì hơi thở dồn dập, mà bầu vú lên xuống làm hai chiếc chuông rung rung phát ra tiếng chuông…
“Đinh linh! Đinh linh!”
Trông càng gợi cảm. Đôi chân dài trắng noãn, thẳng tắp hiện tại bị trói gập lại với đùi, hai đùi bị ép mở rộng ra.
Tư thế hiện giờ của cô là bị ép ngồi quỳ, hai chân dang rộng ra, nơi bí ẩn bị phơi bày rõ ràng, miệng bị bịt lại bằng một quả cầu thủy tinh, tóc xõa ra trên hai bờ vai cùng bầu ngực, trên người không một mảnh vải che thân, hình ảnh hiện tại dâm mỹ, lẳng lơ tới tận cùng mà đồng thời cũng là sự đả kích, nhục nhã tới tận cùng với Mục Tiếu Lan.
Tiếng “ô ô” kháng nghị của Mục Tiếu Lan vang lên trong căn phòng sáng rực, rộng rãi lại trống trải.
Mục Tiếu Lan hiện giờ đang rất sợ hãi, cô cứ nghĩ là yêu cầu của Mộ Dung Hàn chỉ là quan hệ với hắn, nhưng với tình trạng hiện giờ cô không biết bản thân phải ứng phó ra sao!
Ba mươi phút trước…
“Nào! Em đã chấp nhận điều kiện thì bây giờ làm theo lời tôi!”
“Tự cởi hết quần áo ra nào!”
“Anh!!! Sao… anh…”.
Gương mặt Mục Tiếu Lan đỏ bừng xấu hổ vì yêu cầu thái quá của Mộ Dung Hàn. Nhưng cô vẫn làm theo, trong đầu mặc niệm, chỉ một lần là tốt rồi, làm xong lấy lại được video, cô chắc chắn xin nghỉ việc, tránh xa người đàn ông nguy hiểm này.
Như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, hắn nhếch miệng, tạo thành nụ cười hoàn mỹ làm bao người si mê, trong ánh mắt lại là sự đùa cợt…
“Ồ! Em nghĩ mình đoan trang, ngoan hiền sao! Nằm dưới thân bao người đàn ông rồi, còn giả vờ trinh tiết liệt nữ gì nữa, tiểu dâm phụ?! Em nghĩ em làm xong lần này, lấy video, xin nghỉ việc là thoát khỏi tôi sao? Hửm?! Em nghĩ cũng đừng nghĩ a! Từ lúc em lên chiếc taxi đó, em đã không còn đường lùi rồi. Em phải ở lại nơi này, cho tới khi tôi chơi chán em, thì em mới được thả ra!”
Vừa đi tới cạnh Mục Tiếu Lan đang ngạc nhiên, cùng kinh hãi, Mộ Dung Hàn vừa nói.
“Anh!! Anh… là đồ khốn nạn! Khốn nạn, tôi, tôi…”
Mục Tiếu Lan căm hận nhìn người đàn ông đứng cạnh mình, cô muốn mắng chửi người nhưng với gia giáo tốt, cô cũng chỉ nghĩ được đúng câu đó. Cô bây giờ thực sự rất hối hận, bản thân tự cho là đúng.
“Giờ em hối hận cũng đã muộn rồi. Bây giờ thì làm theo điều tôi nói rồi đi tới nằm úp sấp lên giường ngay nào!”
Hắn vuốt ve đầu cô như người lớn vuốt đầu đứa trẻ nhà mình, nhưng ánh mắt đầy tình dục làm Mục Tiếu Lan sợ tới co rúm người lại. Những gì muốn nói vướng ở cổ họng, không dám nói ra, sợ chọc giận hắn, cô càng khổ sở hơn.
Nằm một mình trong căn phòng rộng lớn, trống trải, ánh đèn sáng rực chiếu xuống, bên ngoài đã là một màu đen như mực, đen tối như số phận mục tiếu lan. Mục Tiếu Lan nhìn đối diện cửa kính sát đất, phản chiếu trong đó hình dáng đầy nhục nhã của cô, cô lặng lẽ rơi lệ cho bản thân. Đã bị buộc, ép phải tạo tư thế xấu hổ này đã gần một tiếng, cô cảm thấy rất mệt mỏi, vài lần cử động làm dây thừng cọ xát làn da mềm mại, trắng noãn, làm hằn lên vết đỏ ửng quanh người.
Tiếng “đinh linh! Đinh linh…” từ chiếc chuông nơi đầu ngực là âm thanh duy nhất trong phòng. Nước mắt đã cạn khô, Mục Tiếu Lan đã hoàn toàn chấp nhận số phận làm nô lệ tình dục của mình, ba chồng cũng vậy, Mộ Dung Hàn cũng thế, cuộc sống của cô đã hoàn toàn biến đổi kể từ ngày đầu tiên mình bị hãm hiếp, không còn cách nào xoay đổi thì chỉ còn cách chấp nhận thôi.
Đang miên man suy nghĩ thì…
“Cạch”
Tiếng mở cửa phòng đã kéo cô về hiện thực tàn khốc. Nhìn hình ảnh phản chiếu qua tấm kính thấy, Mộ Dung Hàn sau hơn một tiếng biến mất giờ đang ung dung, thản nhiên đi vào, trên tay còn cầm rất nhiều dụng cụ tình thú.
Mục Tiếu Lan da đầu run lên, nhìn những thứ sẽ áp dụng lên bản thân có dương cụ bằng điện to lớn, bề mặt xù xì có, có dương cụ nhỏ, bề mặt nhẵn nhụi có, có roi, có lưỡi gãi, có trứng massage, còn có một hộp là lạ đang bốc hơi lạnh mà cô không biết tên.
Mục Tiếu Lan biết những thứ này đương nhiên không phải là do cô đã sử dụng, cô biết chúng là bởi vì có lần mấy cô bé trong phòng cô trong giờ giải lao, thảo luận ngút trời, thấy cô đi qua, thì túm lấy cô giáo dục bằng lời kiêm tranh minh họa một trận, làm cô vừa bực mình vừa buồn cười không biết phải phản ứng ra sao. Giờ nhìn những thứ sẽ ở trên cơ thể mình này, cơ thể cô tự động cứng lại, tiếng “ô ô” phát ra từ miệng để phản đối.
Tới giường, Mộ Dung Hàn như hiểu được ý cô nói…
“Em không muốn những thứ này, hửm?!”
Mục Tiếu Lan thấy hắn hiểu ý mình, ánh mắt đáng thương nhìn hắn, mong mỏi, cầu xin hắn đừng dùng, nhưng câu tiếp theo hắn nói đã đạp tan hy vọng của cô.
“Em yên tâm, mấy thứ này sẽ cho em cảm giác sung sướng chưa từng có!”
Vừa nói tay cầm chiếc lưỡi gãi lên ngắm nghía, rồi đặt xuống…
“Tôi sẽ cho em dục tiên dục tử, hơn bất kỳ thằng đàn ông nào em đã quan hệ”
Tay lại cầm quả trứng massage lăn lăn trong tay…
“Tới lúc dùng quen rồi em sẽ không chỉ không phản đối mà còn yêu thích cho coi!”
Thả quả trứng massage xuống cầm chiếc dương cụ giả vừa to lớn vừa dài đến đáng sợ kia nói…
“Hơn nữa, nếu em không dùng quen cái này (chỉ cái dương cụ giả), của tôi còn to lớn hơn a, em phải thích hợp dần dần chứ. Ok! Bây giờ bắt đầu thôi”.
Câu nói cuối cùng đẩy Mục Tiếu Lan vào vực sâu, địa ngục tối đen không lường được trong một khoảng thời gian dài sau đó: Có trầm luân, có đau khổ, có tuyệt vọng. Một thời gian dài sau này, khi bản thân dần dần thích ứng với những hành động của Mộ Dung Hàn, cô không còn nghĩ đêm đó là đêm đáng sợ nữa, đêm đó mới chỉ là mở đầu, mở đầu cho những thứ đáng sợ hơn gấp trăm nghìn lần ở phía sau…