Ba chồng cưỡng dâm con dâu – Phần 25

Phần 25
“Mộ Dung Hàn! Em vừa về nước rồi. Tối nay em với mấy người bạn qua biệt thự ở trên đảo chỗ anh. Anh có ở đấy không?”
Giọng nói trong trẻo đầy vui vẻ vang lên từ điện thoại vang lên.
Mộ Dung Hàn vừa nghe điện thoại vừa nhìn biểu đồ số liệu trên màn hình máy tính trong phòng làm việc, không nghĩ tới người gọi điện thoại tới là cậu, biểu tình nghiêm túc khi làm việc lập tức dịu xuống, mang theo vài phần vui vẻ, ôn nhu cùng sủng nịnh, giọng nói trầm thấp, từ tính mang theo tiếng cười vang lên đáp lại câu hỏi:
“Nhĩ Tín!! Em về khi nào? Sao không gọi anh ra đón?! Uhm! Em đang đến hòn đảo rồi ah? Vậy sao, uhm uhm! Được, em muốn làm gì ở đó cũng được, tùy em a! Ân! Mang bạn tới đó sao? Được, cứ chơi vui vẻ đi, ở đó có món đồ chơi mơi, em cùng bạn mình khám phá thử xem. Khá tuyệt, một vưu vật! Oh, sao giống em chứ! Em vui chơi thỏa thích đi, đợi anh, tối nay anh ra đảo gặp em!! Ân! Bye”
Cúp điện thoại, Mộ Dung Hàn vui vẻ như đón gió xuân, người kia đã về rồi a.
Đúng vậy, người vừa gọi điện thoại cho anh là Ôn Nhĩ Tín – em họ bên ngoại nhà anh, cậu đã ở cạnh anh từ khi lên bảy tuổi, mẹ cậu là em gái của mẹ anh, có ba là tướng quân trong quân đội, mẹ là người trong giới chính trị, hai người thường đi xa, nên dứt khoát để cậu sống ở nhà anh luôn, thi thoảng mới về nhà. Cậu khi bé thường ở với anh, có thể nói Ôn Nhĩ Tín được anh nuôi lớn cùng dạy dỗ, cũng là người được anh cưng chiều nhất, hơn hẳn những người anh em khác. Vừa suy tư vừa cầm điện thoại ấn vào một dãy số, sau hai hồi chuông thì được kết nối:
“Alo, Trương thúc, a Tín cùng mấy đứa bạn của em ấy sắp ra đảo đấy, em ấy muốn làm gì cũng được, cứ tùy ý em ấy đi!”
Đầu dây bên kia đáp lại:
“Vâng thưa thiếu gia, tôi sẽ chăm sóc tiểu thiếu gia thật tốt, vậy còn… Mục tiểu thư thì tính sao ạ?”
“A! Cô gái đó hả, tình hình sao rồi, bác sĩ nói thế nào?”
“Thưa thiếu gia, bác sĩ nói đã không còn gì đáng ngãi!”
“Ân! Vậy sao?! Thế thúc cứ như mọi lần trước là được, mặc kệ a Tín cùng mấy đứa bạn của em ấy chơi thoải mái đi, không để chết là được!”
“Vâng! Tôi đã rõ thưa thiếu gia!”
Cùng lúc đó, ở một nơi trên biển, trên một chiếc du thuyền xa hoa, một thiếu niên tầm hai hai hai ba tuổi đứng trên boong tàu. Ánh nắng ban chiều chiếu lên thân hình thon dài cân đối khoảng 18 của thiếu niên, phản chiếu ra bóng dáng hoàn mỹ như siêu mẫu của cậu, làn da trắng nõn, gương mặt cùng ngũ quan tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc lên, không chút tì vết – như một thiên sứ giáng trần, nhưng khi ánh mắt hoa đào câu nhân của cậu mở ra, khí chất cùng ánh nhìn sắc bén cùng lạnh lùng cho thấy người này – không phải là thiên sứ mà là một ác ma, ác ma yêu nghiệt. Cậu chậm rãi nhếch khóe môi lên, nở nụ cười khinh miệt, tà ác xấu xa rồi thì thầm:
“Vưu vật sao?”
– Đúng vậy, cậu chính là em họ của Mộ Dung Hàn, Ôn Nhĩ Tín. Đột nhiên, vang lên giọng nói cắt ngang suy nghĩ của cậu:
“Joy! Tàu cập bến rồi! Xuống thôi!”
Xuống khỏi du thuyền, xa xa đã thấy Trương thúc – quản gia khu biệt thự này ra đón.
“Trương thúc!”
“Tiểu thiếu gia!”
Trương thúc cúi người một góc bốn lăm độ, mặt mày loan loan cười nói, ông khá quen thuộc với Ôn Nhĩ Tín, vì trước đây cậu thường được Mộ Dung Hàn đi ra đây cùng anh, hơn nữa trong Mộ gia ai ai cũng biết, Ôn Nhĩ Tín là người được Mộ Dung Hàn cưng chiều nhất!
“Ân! Tôi cùng mấy người bạn ra đây nghỉ ngơi mấy hôm!”
“Vâng! Tôi đã được thông báo rồi. Phòng cùng bữa chiều tối tôi đã chuẩn bị xong, tiểu thiếu gia nghỉ ngơi rồi có thể xuống ăn bữa chiều tối.”
Trương thúc vừa đi vào đại sảnh biệt thự vừa nói…
“Được rồi! Cảm ơn thúc nhiều.”
Nói xong liền dẫn theo hai ba người bạn của mình đi lên lầu hai…
Trương thúc mang theo người giúp việc, mang theo đồ của ba vị khách mang lên lầu hai, dẫn họ vào phòng, sau đó xuống lầu đi chuẩn bị bữa chiều tối.
Sau khi vào phòng, tắm rửa, thay quần áo hưu nhàn ở nhà, bốn người Ôn Nhĩ Tín xuống dưới đại sảnh ngồi chuyện phiếm, đợi ăn cơm chiều, bọn họ đều đi máy bay bốn tiếng tiếp đó lại đi du thuyền một tiếng, từ trưa tới bây giờ mới ăn một bữa trên máy bay khá là đói, lười biếng không muốn làm gì a.
Tiêu Thành, một trong ba người bạn của Ôn Nhĩ Tín, dáng người cao lớn, uy vũ, gương mặt anh tuấn phi dương, lười biếng nằm trên sô pha như một con sư tử đang ngủ nói:
“Uy, Nhĩ Tín, có tiết mục gì không?”
Vừa nói xong đã nghe thấy hai tiếng cười vang lên, một thanh niên trẻ trung, dáng người cũng cao ngất, ngũ quan thâm thúy, góc cạnh, mang vẻ đẹp của người tây âu, cả người mang theo khí tức lạnh lẽo, nhưng trên mặt lại treo nụ cười ngả ngớn, hoàn toàn bất đồng khí chất, hắn liếm liếm bờ môi, cười đầy ái muội, nói:
“Sao, chưa gì đã lên cơn động dục rồi?”
– Bọn họ đều hiểu ý của Tiêu Thành là gì, tiết mục đương nhiên là… – thứ để bọn họ thoải mái phát tiết a. Người cuối cùng trong ba người không nói gì, chỉ nhìn về phía Ôn Nhĩ Tín, anh mắt hiện lên câu hỏi tương tự Tiêu Thành.
“Ha ha, không phải vội a, mấy cậu cứ ăn xong bữa chiều, nghỉ ngơi lấy sức a, tôi nghe anh tôi nói, mấy hôm trước kiếm được một cái vưu vật a! Giữ sức kẻo muốn chơi lại không được!”
Cậu cười cười nói, nhìn về phía ba người bạn của mình.
Người vừa nói đầu tiên là Tiêu Thành, được mọi người gọi là tam tiểu vương gia của Tiêu gia, một trong năm thế gia lớn của thủ đô nổi tiếng trong cả hắc bạch lưỡng đạo, nhưng nói tới Tiêu gia trong giới hắc đạo, có thể nói là ai ai cũng biết tới trùm buôn bán vũ khí lớn nhất châu Á, và đứng hàng thứ hai trên thế giới, Tiêu Thành người này tuy trẻ tuổi, nhìn anh tuấn phi dương, lúc nào cũng mỉm cười ấm áp nhưng thực ra là một con sư tử độc ác, hắn là người dòng chính Tiêu gia, được gia chủ Tiêu gia hiện giờ – anh cả của hắn rất tín nhiệm, là người nắm giữ sinh ý buôn bán vũ khí tại Châu Âu.
Người thứ nói thứ hai nói chuyện là Mạc Thanh – con trai út của của người đứng đầu Mạc gia, cũng là một trong năm gia tộc lớn của thủ đô, Mạc gia có vị trí rất quan trọng trong cả giới chính trị cùng quân sự, gia chủ hiện giờ của Mạc gia là Mạc Thiên – là một trong ba tướng quân, đứng đầu trong quân khu trung ủy của trung ương, là một lão hồ ly – theo quan điểm của Mạc Thanh, có hai em trai, người em thứ hai giữ chức vụ quan trọng trong bộ chính trị, còn người thứ ba cũng theo sự nghiệp của ông tham gia vào quân đội, khá bí mật cậu cũng không rõ. Trên Mạc Thanh còn một anh trai cùng một chị gái, đều theo sự nghiệp của gia tộc, vào trong quân đội, chỉ có riêng Mạc Thanh, đứa con út được sinh ra khi Mạc Thiên đã lớn tuổi, được cả ông và hai anh chị hắn yêu thương cưng chiều như hoàng đế, hắn không thích vào quân đội hay đi làm quan chức, hắn cũng không hề ăn chơi trác táng hay hư hỏng, rất hiếu thuận với ba hắn cùng yêu quý anh chị, tuy nhiên theo lời hắn nói – cả nhà làm quân nhân làm gì? Dù hắn vô công rỗi nghề thì gia đình hắn cũng có thể nuôi hắn tới già a. Vì vậy hắn theo đuổi đam mê của hắn a – chính là làm đạo diễn phim. Mạc Thanh là một đạo diễn nổi tiếng thế giới, phim hắn làm đạo diễn luôn luôn có doanh thu phòng vé rất cao, hơn thế nữa hắn từng năm lần đạt giải đạo diễn xuất sắc nhất của Oscar cùng nhiều giải thưởng danh giá khác ở trong và ngoài nước, nhưng một năm chỉ làm một bộ phim, mà khi hắn làm đạo diễn, diễn viên do chính hắn chọn, không do nhà đầu tư chỉ định, dù là người không có tí diễn xuất nào qua tay hắn cũng sẽ bị mài ra diễn xuất, chỉ cần hắn thấy phù hợp với vai diễn, hắn sẽ chọn, nếu người không hợp với vai diễn nhưng nhà đầu tư yêu cầu nhét vào dù chỉ là vai phụ hắn cũng sẽ từ bỏ không làm tiếp, mặc kệ là phim đang quay hay kịch bản hắn thích nhất. Vì thế không ai dám đắc tội hắn vì tài năng của hắn cũng như bối cảnh sau lưng hắn.
Người cuối cùng là Tần Minh – Tần gia tam thiếu, là thái tử gia của giới hắc đạo, Tần gia là gia tộc hắc đạo rất lớn ở Châu Á, trên hắn có hai người anh cùng rất nhiều em trai em gái cùng cha khác mẹ, hắn là con duy nhất của người vợ chính thức của cha hắn, ông ta có rất nhiều tình nhân, sinh ra rất nhiều con riêng, nhưng những đứa con riêng kia của cha hắn đã bị hăn hoặc diệt trừ hoặc làm cho thân bại danh liệt không còn khả năng ngóc đầu dậy được để đi lên vị trí thái tử gia hiện giờ, mà ba hắn ông ta dù biết cũng không can thiệp chỉ nói với hắn một điều, theo như hắn thuật lại là – đó là chướng ngại của hắn, hắn phải tự triệt bỏ, như một con lang cắn chết đồng loại dành ăn với mình, Tần Minh không ghét ba hắn, hắn biết hôn nhân giữa ba mẹ hắn là hôn nhân lợi ích, ông nuôi dưỡng hắn như người thừa kế, mà có thể nói hắn còn hiếu thuận với ông ta hơn mẹ hắn nhiều!
Trong ba người này, hai người trước cậu quen từ khi còn bé, khi đi theo Mộ Dung Hàn, anh là bạn thân của anh Tiêu Thành cùng Mạc Thanh, còn Tần Minh quen nhau khi học cấp hai, có thể nói bốn người bọn họ là bạn nối khố a.
“Vưu vật sao?? Ha ha, hiếm thấy anh Hàn khó tính mà lại nhận xét như vậy a! Có vẻ sẽ chơi rất vui vẻ a! Dạo này tôi đang buồn chán chết đây, quay xong một bộ phim phải ăn chay mất nửa năm a.”
Mạc Thanh biếng nhác nói.
“Ha ha, món đồ chơi này ở đâu vậy? Muốn nhìn một lần xem sao a? Thật sự rất hiếm có khi anh cậu nói là vưu vật a!”
– Tần Minh rầm rì vừa nói vừa ngáp.
“Tiểu thiếu gia, Tiêu thiếu gia, Mạc thiếu gia, Tần thiếu gia, cơm chiều đã xong, mời ba người xuống ăn!”
Trương thúc đi lên cắt đứt cuộc đối thoại của bốn người.
“A! Trương thúc, nghe nói có một vưu vật ở đây a??? Hiện giờ đang ở đâu? Ta muốn đi nhìn trước a!”
“Mạc thiếu gia, mời ngài xuống dùng cơm trước, sau khi ăn xong tôi sẽ dẫn mọi người đi!”
Trương thúc mặt liệt nói nói.
“Ok! Ok! Nói với thúc chả vui chút nào! Thôi đi ăn a, ăn xong còn lấy sức vui vẻ chứ! Ha ha”
Mục Thanh vừa nói vừa cười đầy dâm đãng, ba người còn lại nhìn thấy chỉ cười đầy bất đắc dĩ, biết con người này đã nhịn tới sắp hỏng rồi, đây là hiện tượng mỗi khi hắn quay xong một bộ phim, cùng thời điểm này hay hẹn bọn họ đi xả a!
Dùng xong bữa tối, nghỉ ngơi, nói chút chuyện phiếm, thời điểm khoảng sáu giờ tối Trương thúc tới dẫn họ ra xe oto điện đi tới một tòa biệt thự khác, trên đường đi Mạc Thanh luôn miệng kêu:
“Mỹ nữ vưu vật, ta tới rồi đây.”
Riêng Ôn Nhĩ Tín, cậu nở một nụ cười sâu xa khó hiểu, Mộ Dung Hàn mà nhìn thấy thời điểm này, sẽ nói là:
“Thật quyến rũ! Thật mê người!”
Còn ba người kia a, sẽ rùng mình nói:
“Ai a, ai thật xui xẻo, đáng thương a, sắp bị tên biến thái kia ngược thân ngược tâm, muốn chết mà không chết được a!”
Tới nơi, Trương thúc nói với Ôn Nhĩ Tín tầm tám giờ Mộ Dung Hàn sẽ tới nơi, Ôn Nhĩ Tín nói đã biết và bảo ông bao giờ anh tới thì gọi điện báo cho cậu ngay khi hăn lên đảo.
Nói xong bốn người như bốn động vật nguy hiểm đi tới căn phòng mà Trương thúc nói.
Khi tới nơi, hé mở cánh cửa, đi vào phòng nhìn người đang ngủ trên giường, ba trong bốn người đều ngây người, trong đầu thầm than:
“Con mẹ nó! Đúng là vưu vật a!!!”
Mà nụ cười của Ôn Nhĩ Tín càng sâu hơn.
Cùng lúc đó trong phòng người ngủ trên giường đột nhiên rùng mình, cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng không tỉnh lại mà chỉ rúc sâu vào chăn hơn.
Ba người Tiêu, Mạc, Tần nhìn nhau, cho nhau ánh mắt hỏi:
“Ai lên trước?”
Người nào cũng muốn lên trước a, ai cũng muốn làm đầu tiên, đánh dấu mùi của mình lên cô gái trên giường trước tiên a, trước đấy họ từng chơi rất nhiều đàn bà có ngây thơ, có quyến rũ, có nhu nhược có mạnh bạo… mỗi loại một khí chất riêng biệt, riêng cô gái trên giường này lại có cơ thể quyến rũ, rực lửa, gương mặt tinh xảo lại mang vẻ nhu nhược, ngây thơ, khiến người nhìn vào chỉ muốn khi dễ, làm cô khóc lóc cầu xin tha thứ, hơn thế nữa từ cô có một khí chất sạch sẽ mà không có người nào bọn họ gặp qua khi đã bị điều giáo qua nhiều lần có được, giống như cô gái hai mươi trong sáng, cơ thể chưa bị khai phá, không biết cơ thể cô có tuyệt vời như họ nghĩ hay không?! Rất chờ mong a.
Đột nhiên giọng nói của Ôn Nhĩ Tín vang lên, cắt đứt sự tranh giành của ba người kia – vẫn trong giai đoạn đấu tranh làm trước tiên mà chưa có kết quả:
“Nếu đã không giải quyết được thì… ba người cùng lên đi! Sau đó luân phiên đổi cho nhau tới khi nào chán thì thôi, tôi đứng ngoài quay video rồi gợi ý cách chơi cho mấy cậu! Hôm nay tôi hẹn anh tôi rồi, bao giờ anh ấy tới tôi đi, mấy cậu ở lại mà hưởng dụng thoải mái, muốn chơi tới bao giờ, chơi như thế nào cũng được, miễn không chết là không sao hết!”
Nghe cậu nói, mọi người quay lại nhìn cậu ánh mắt sáng lên, chứng tỏ họ khá hứng thú với cách giải quyết này, mấy người họ cũng thường đổi người tình cho nhau, cũng thi thoảng hai người cùng chơi một cô cũng không thấy ngại, nhưng ba người thì… chưa bao giờ a, vì chưa ai có thể khiến bọn họ cùng có hứng thú như thế này, người này thích người kia lại không thích, đây có thể nói là lần đầu tiên a. Mà nghe tới việc Ôn Nhĩ Tín nói câu hẹn Mộ Dung Hàn thì ba người còn lại cũng đều hiểu, dù gì thì lần nào tới đây hay lần nào có Mộ Dung Hàn đi cùng thì hai người này đều nói chuyện riêng hết á, hay đi đâu bọn họ cũng không rõ, nhưng để vưu vật lại cho bọn họ chơi mấy ngày là được hết!
Nói rồi, ba con lang ánh mắt đầy dâm tà đi tới kéo cô gái xích lõa toàn thân đang nằm ngủ, đắp một tấm chăn mỏng nửa kín nửa hở đầy quyến rũ, dụ hoặc kia dậy, sau đó…

To top
Đóng QC