Phần 1
– Cha, chuyện hôn sự của con sao cha lại vội quyết định mà không hỏi ý kiến con…
– Con gái à, cha làm như vậy cũng là vì không còn cách nào khác, chỉ có con mới giúp được gia đình mình…
– Cha nỡ lòng nào đem bán con cho họ sao?
– Con hãy hiểu cho cha, cuộc sống trên dưới Chúc gia hơn 100 người chỉ còn phụ thuộc vào quyết định này của cha. Vả lại, Mã gia cũng không phải không tốt.
– Cha, họ ép cả nhà mình vào đường cùng mà cha vẫn nói tốt cho họ sao, con quyết định rồi, còn lâu con mới gả cho cái tên mập đó.
– Con gái à…
– Cha chỉ biết nghĩ cho gia tộc, cha không hề nghĩ cho con, con ghét cha, huhu…
– Đài nhi, đứng lại, nghe cha nói đã, Đài nhi à…
Chúc lão gia lập tức đuổi theo, nhưng sức già làm sao đuổi kịp…
– Lão gia, đừng gọi nữa, nó đi rồi nó lại về thôi mà – Chúc phu nhân nói…
– Nhưng… ta thật sự không mong nó quay về – Chúc lão gia trầm ngâm – nó nói không sai, nhà họ Mã quả thật hiếp người quá đáng, ta thân làm cha mà không bảo vệ được con gái của mình – Đôi mắt lão nhăn nheo ngấn lệ…
– Tổ tiên linh thiên phù hộ, thiếp tin Đài nhi sẽ không sao đâu – Chúc phu nhân an ủi…
– Đài nhi ơi Đài nhi, con hãy đi thật xa, cha hy vọng con sẽ có được cuộc sống tốt, chuyện gia tộc cứ để một mình thân già này gánh vác. Mã gia, Mã thái thú, sau này dù ta có làm ma cũng không tha cho ngươi.
Hàng Châu, tại Di Hồng viện…
– Mã công tử, đã lâu rồi không ghé chơi…
– Đúng vậy – Người thanh niên họ Mã trang phục bóng bảy sang trọng, đi theo là hai tên thuật hạ, nghênh mặt khinh thường đáp – cái chỗ tồi tàn này đối với ta chả có gì thú vị, chỉ là ta đi ở những nơi khác chán rồi nên mới quay lại xem sao, xem như ban cho ngươi 1 chút ân huệ…
– Dạ – Người phụ nữ cúi mặt đáp, ánh mắt cay độc liếc về phía đứa trẻ chỉ đáng tuổi con mình, lòng đầy hậm hực nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vui vẻ – Mã công tử đến đây đúng là phúc của Di Hồng viện, Bối Bối đâu, ra tiếp Mã công tử đi nào.
– Bối Bối – Mã Văn Tài nghi hoặc – Thế Hương Nhi đâu, hoa khôi chỗ của bà chẳng phải là Hương Nhi sao?
– Công tử có điều không biết, vị trí hoa khôi này đã thuộc về Bối Bối từ nửa tháng trước rồi ạ, hơn nữa, Hương Nhi đêm nay đã có người đặt trước, xin công tử thông cảm…
– Đặt trước? Ai, là ai dám phổng tay trên của bổn công tử? – Mã Văn Tài hỏi…
– Người này… – Tú bà ngập ngừng – quả thật ta cũng không dám trái lệnh, xin công tử thứ lỗi ta không thể nói.
– Xoảng – Mã Văn Tài hất tay làm bình trà rơi xuống đất vỡ toang – to gan, bà sợ hắn mà lại không sợ ta sao, ta không tin ở cái đất Hàng Châu này còn có ai khiến ta phải nhân nhượng.
– Công tử bớt giận…
– Được rồi, mặc kệ hắn là ai, bà cứ sắp xếp Hương Nhi cho ta, ta trả gấp đôi, thế nào…
– Vẫn là công tử nên suy nghĩ lại, nơi này của ta vẫn còn phải làm ăn lâu dài, không thể đắc tội người kia được ạ…
– Khốn nạn, ta không tin tiền của bổn thiếu gia lại không to bằng hắn, ta trả gấp 5, thế nào, nói với hắn nếu có gan thì cứ trả cao hơn, ta phụng bồi tới cùng.
– Gấp 5 sao – Tú bà liền đáp – vậy Mã công tử chờ một chút, ta sẽ sắp xếp Hương Nhi đến ngay, chuyện kia ta sẽ cố gắng giải quyết.
– Tốt, haha, tưởng thế nào, trên đời này có cái gì mà lão tử ta muốn mà không được – Mã Văn Tài cười đắc chí…
– À mà Mã công tử, vậy còn Bối Bối thì sao ạ – Tú bà nắm tay một nữ tử xinh xắn tiến về phía trước…
Mã Văn Tài liếm mép ngắm nhìn, từ từ tiến lại gần, bàn tay không ngần ngại bắt đầu táy máy. Tú bà mỉm cười không nói gì, nếu là người khác thì bà ta đã cho người đuổi cổ ra ngoài từ lâu, nhưng với Mã Văn Tài thì khác, hắn dù gì cũng là thần tài ở Hàng Châu này, không thể đắc tội.
Bàn tay Mã Văn Tài vuốt từ bờ vai nàng, dọc xuống sống lưng trần, rồi dừng lại trên đôi mông căng mộng, xoa bóp vài cái chán chê, hắn vuốt ngược lên trên, len vào trong chiếc áo yếm màu hồng phấn rồi vòng ra phía trước, nắm trọn bầu ngực của nàng ta vào lòng bàn tay, cảm giác mát rượi đàn hồi làm hắn vô cùng thích thú, gật đầu hài lòng.
– Được, đêm nay ta bao cả Bối Bối…
– Vậy thì còn gì bằng nữa – Tú bà mỉm cười – Mã công tử quả là phong độ phi phàm, trước giờ chưa có ai đủ khả năng được như công tử đâu…
– Đó là điều đương nhiên, ta mà lại đi so với cái đám phế vật kia sao – Mã Văn Tài nhìn quanh 1 vòng, đón nhận những ánh mắt phức tạp đang hướng về mình – Sao, các ngươi chưa thấy qua sao, được rồi, ngày mai, hai nàng hãy kể lại cho họ biết là ta đã khiến 2 nàng chết đi sống lại như thế nào, à mà, chắc gì bọn họ đã đủ tử cách ngồi với 2 nàng chứ, haha, phế vật cũng chỉ là phế vật, cứ nhìn ta mà ngưỡng mộ đi, hắc hắc…
Mã Văn Tài đắc chí kéo Bối Bối và Hương Nhi sang hai bên, hai bàn tay không yên phận đặt lên mông hai nàng từ từ tiến lên phòng.
Tú bà quay sang người hầu bên cạnh…
– Chuẩn bị mọi thứ cho thật chu đáo, hai phòng bên cạnh cũng phải để trống, có gì sai sót ta sẽ hỏi tội ngươi…
– Dạ – A hoàn cúi đầu định bước đi thì dừng lại – À mama, thế còn người khách đặt trước của Hương Nhi thì sao ạ?
– Hắc hắc – Tú bà mỉm cười đắc chí – làm gì có người khách nào đặt trước chứ, những tên công tử như hắn ta còn không hiểu sao, ngân lượng không thiếu, ngu xuẩn thì có thừa, bất quá ta thích, ngươi cứ chờ xem, đêm nay ta còn moi của hắn thêm gấp mấy lần con số đó nữa…
… Bạn đang đọc truyện Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài tại nguồn: https://gaigoi.city
Mã Văn Tài ngồi chễm chệ trên ghế, ngắm nhìn từng mảnh vải trên người Hương Nhi và Bối Bối rơi xuống đất, da thịt thiếu nữ dần hiện ra, hắn vô thức nuốt ực một cái.
Hai nàng ôm lấy nhau, hai bầu ngực to tròn cọ xát đến biến dạng, bên dưới thì không ngừng giúp nhau vuốt ve dọc theo hai mép thịt mềm mại khiến nó dần dần trở nên ẩm ướt…
– Hảo… rất tốt… hai nàng đến đây… hắc hắc…
Mã Văn Tài vô cùng hài lòng, đứng nghênh ngang, hai tay dang rộng cho hai nàng giúp hắn cởi bỏ y phục. Thân hình hắn núc ních mỡ với làn da trắng bóc trông như một con lợn, bên dưới khúc thịt cương cứng chĩa thẳng nhưng lại ngắn cũn cỡn lấp ló dưới đám lông lòa xòa.
Hương Nhi và Bối Bối cố nhịn cười, trông vẻ huênh hoang quá lố của hắn khi nảy so với bộ dạng bây giờ quả là một trời một vực, nhưng dù gì hắn cũng là khách nhân, phục vụ hắn tốt có khi lại được thưởng thêm nên hai nàng nhanh chóng tiếp tục nhiệm vụ.
Hai bờ môi quyến rũ thay nhau chăm sóc cả thân thể mập mạp của hắn, Hương Nhi quỳ gối trước mặt hắn, ngón tay khó nhọc tách dương vật hắn khỏi mớ lông rậm rạp, rồi nén sự kinh tởm cho nó vào miệng giả vờ mút một cách say mê…
– Khà khà… ngoan lắm…
Hắn khoái chí úp mặt vào ngực Bối Bối, ngón tay không ngừng ra vào âm hộ ướt đẫm của nàng, tay còn lại đưa xuống nhào nặn bầu ngực của Hương Nhi.
Được một lúc, hắn kéo hai nàng lên giường, bắt hai nàng nằm chổng mông cho hắn tha hồ thưởng thức.
Âm hộ các nàng thật đẹp, da thịt mịn màng căng phồng mọng nước ép chặt vào nhau che chắn lối vào nơi huyền bí. Hắn đưa một ngón tay tách chúng ra tò mò đi vào trong, bất giác một dòng dâm thuỷ bị bịt chặt giờ trào ra ngoài làm ngón tay hắn ướt đẫm, hắn thèm thuồng mút lấy, miệng cười khà khà khoái chí.
Không dây dưa nữa, hắn lập tức úp mặt vào đó, lưỡi hắn len sâu vào trong, đôi môi mút rồn rột, cổ họng nuốt xuống liên tục như chết khát. Chán chê, hắn lại quay sang bên kia làm tương tự, vẻ đẹp của hai nàng làm hắn quên mất hai nàng cũng chỉ là kỹ nữ hằng đêm phải tiếp vô số đàn ông, có thể ngay vừa rồi trước khi gặp hắn, hai cái âm hộ xinh đẹp này đã bị gã nào đó bơm đầy ắp tinh trùng vào rồi.
Hắn say mê mút đến khi hai nàng sung sướng tuôn trào tung tóe mới thôi, ánh mắt còn hếch lên tự hào. Hắn ngồi dậy, bắt hai nàng nằm úp lên nhau, tay cầm mẫu dương vật bé tí của mình khó nhọc nhét vào âm hộ Bối Bối rồi bắt đầu nhấp.
Trái với cái miệng ăn tạp lợi hại của hắn, dương vật hắn lại chẳng cho nàng một cảm giác gì, nàng chỉ đành giả vờ rên rỉ để chiều lòng hắn.
Được một lúc hắn lại chuyển sang Hương Nhi, nàng cũng chịu chung số phận…
– Nàng sướng không…
– Thiếp sướng… chàng thật mạnh mẽ…
– Khà khà… Ta sẽ cho hai nàng biết sự lợi hại của bổn công tử…
Hắn gồng hết sức nâng thân hình nặng trịch của mình lên mà nhấp tới tấp, dương vật hắn vị va đập mạnh nên tiến sâu vào hơn được một chút, Hương Nhi bắt đầu cảm nhận được nó, cảm giác đê mê dần tăng lên, nhưng ngay khi cơ thể nàng bắt đầu sẵn sàng đón nhận thì hắn đã không còn chịu đựng được nữa…
– Ahhh… ta ra…
Hắn cố nhét dương vật vào để ra trong người nàng, nhưng cơn co giật vì lên đỉnh lại khiến nó tuột ra ngoài, thế là hắn bắn tung tóe tinh trùng lên khắp người hai nàng.
Hương Nhi và Bối Bối hụt hẫng, chưa bao giờ cả hai lại trải qua một cuộc vui chóng vánh đến như thế, nhưng nghĩ đến thân phận của hắn, hai nàng không hề dám tỏ vẻ xem thường…
Hai nàng dùng lưỡi vét hết tinh trùng dính trên người đối phương xuống, rồi chia nhau nuốt vào bụng như một món ngon làm hắn càng thêm hài lòng.
Sau đợt đầu tiên, cả hai chờ mong hắn sẽ làm lại một lần nữa chất lượng hơn, nhưng hắn chỉ nằm im hai tay ôm hai nàng ngủ 1 mạch đến sáng, thôi vậy cũng ổn, ít ra cũng không phải diễn với hắn một lần nữa vậy.
… Bạn đang đọc truyện Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài tại nguồn: https://gaigoi.city
– Cuối cùng cũng đã đến nơi rồi, mệt chết đi được – Chúc Anh Đài thở hổn hển tựa lưng vào cửa than vãn…
Kể từ hôm nàng giận dỗi bỏ đi đến nay vẫn chưa thèm về nhà. Lui tới vài hôm không biết đi đâu, vô tình một hôm nàng đọc được tin tuyển sinh của trường Nghi Sơn, sẵn dịp không ai quản thúc, nàng lập tức lên đường đến Hàng Châu.
Sau 2 ngày được vất vả thì giờ đây nàng cũng đã đến nơi. Nhìn vào từ bên ngoài, nàng không khỏi hốt hoảng vì nơi này chỉ toàn nam sinh, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi thì sao làm khó được nàng. Chỉ đi qua vài con phố, nàng đã tìm cho mình được một bộ đồ nam nhân không tồi, khoát nó lên người, nàng lập tức tiến vào trường ghi danh.
Thêm vài canh giờ làm thủ tục, nàng cuối cùng cũng về được ký túc, điều nàng không hài lòng nhất lúc này là phải ở chung với một gã nam nhân nào đó, không còn được thoải mái ở riêng một khuê phòng như trước nữa.
Đưa tay gõ cửa phòng, vài giây sau cánh cửa lập tức mở ra…
– Đệ tìm ta có việc gì không – Người thanh niên lên tiếng hỏi…
– Ta, ta… – Chúc Anh Đài ngập ngừng…
Gương mặt anh tuấn của chàng trai trước mặt làm Chúc Anh Đài thoáng đứng hình, hóa ra ở đây cũng không tệ như nàng nghĩ.
– À… đệ là người mới, lão sư kêu đệ từ nay sẽ ở đây cùng huynh – Chúc Anh Đài đáp…
– À hóa ra là như vậy, đệ vào phòng đi, cứ thoải mái là được, ta không câu nệ tiểu tiết…
– Cảm ơn huynh – Chúc Anh Đài đáp – Mà tên của huynh là gì vậy?
– Ta tên là Lương Sơn Bá, vừa qua 17 tuổi, còn đệ?
– Đệ là Chúc Anh Đài, chỉ mới 13 thôi…
– Chúc Anh Đài, nghe không giống tên nam nhân lắm nhỉ…
– Huynh dám? – Chúc Anh Đài trừng mắt nhìn hăm dọa…
– Haha ta đùa đệ thôi…
Hai người nhanh chóng làm quen, Chúc Anh Đài dọn dẹp đồ đạc một chút, xong xuôi liền ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhìn Lương Sơn Bá loay hoay với chồng sách cao vời vợi bên cạnh khiến nàng không khỏi cảm thán…
– Lương đại ca, huynh đang làm gì vậy?
– À, ta đang giúp lão sư chuẩn bị một chút tư liệu cho bài giảng ngày mai ấy mà – Lương Sơn Bá mỉm cười đáp…
– Woaaa, huynh thật lợi hại a – Chúc Anh Đài tròn xoe mắt ngưỡng mộ, nàng từ nhỏ đã theo cha học chữ nên trình độ cũng không tồi, nhưng để làm trợ giảng cho lão sư thì không phải tầm thường, trường Nghi Sơn huy tụ biết bao nhiêu thư sinh tài hoa cơ chứ.
– Haha, ta thì có gì mà lợi hại, chỉ là ta học nhiều hơn người khác thôi – Lương Sơn Bá đáp…
– Đệ mặc kệ, từ nay huynh đã trở thành thần tượng của đệ, huynh đi đâu đệ sẽ theo đó – Chúc Anh Đài ra dáng quyết tâm, hai má phồng lên trông vô cùng buồn cười.
– Haha được rồi, nam nhân thì nên hành động để chứng minh, đệ cứ cố gắng, nếu cần giúp đỡ gì thì đại ca ta luôn sẵn lòng…
– Hay quá, thế thì đa tạ Lương đại ca…
– Thôi cũng tối rồi, ta đi tắm một chút đây…
Lương Sơn Bá nói xong liền bước ra ngoài nơi có chậu nước dùng sinh hoạt, nơi này được Lương Sơn Bá dựng hờ một tấm vách che phía bên ngoài để tiện làm nơi tắm rửa hàng ngày. Vì trước giờ chỉ sống một mình, cộng thêm xung quanh cũng đều là nam nhân nên Lương Sơn Bá rất vô tư, nhưng Chúc Anh Đài thì khác, nghĩ đến sau này mình phải tắm rửa ở đây khiến nàng không khỏi rùng mình.
Cách nhau một khung cửa sổ, Lương Sơn Bá nhìn vào nàng nhoẻn miệng cười, rồi đôi tay thoăn thoắt cởi bộ y phục trên người xuống, bắt đầu lấy nước xối lên người.
Chúc Anh Đài há hốc mồm bất ngờ trước sự tự nhiên như ruồi chàng ta, nhìn Lương Sơn Bá mỉm cười cứ ngỡ định nói gì đó với nàng, nàng còn đang tập trung lắng nghe thì chàng đã trần trụi không một mảnh vải. Hai má nàng đỏ bừng xấu hổ khi lần đầu nhìn thấy thân thể nam nhân, vật kia sao lại có thể to như thế cơ chứ. Đầu óc non nớt của thiếu nữ 13 tuổi vẫn chưa hiểu biết nhiều, nhưng bản năng bên trong lại thôi thúc nàng không ngừng.
– Đệ làm sao thế – Lương Sơn Bá thấy nàng trơ mắt nhìn mình đến đơ người liền thắc mắc bước lại gần hỏi…
– Aaaaa – Nàng giật mình liền phát hiện cái vật dọa người kia lại đang tiến gần đến mình, liền sợ hãi la toáng lên – không có gì, đệ đi nghỉ trước đây.
– Ồ, được thôi – Lương Sơn Bá nhún vai, quay về chỗ cũ tiếp tục tắm rửa – Thật khó hiểu…
Hôm đó, phải đợi đến khuya Chúc Anh Đài mới chịu đi tắm, với điều kiện Lương Sơn Bá phải ở yên trong phòng không được ra ngoài này, cũng như không được nhìn nàng qua cửa sổ mặc dù bên ngoài giờ đây đã tối đen. Lương Sơn Bá dở khóc dở cửa với tiểu đệ này, nhưng thôi chàng cũng mặc kệ mà chấp nhận.
Từ đó cả hai bắt đầu chung sống, hai người phát hiện ra đối phương và mình vô cùng hợp nhau. Ban ngày cả hai cùng nhau lên lớp, đêm về lại tiếp tục cùng nhau đọc sách, đối ẩm làm thơ, cuộc sống vô cùng tự do tự tại.
– Tại sao huynh lại đi học – Chúc Anh Đài hỏi…
– Nhà ta rất nghèo, chỉ có đỗ trạng nguyên ta mới có thể chăm sóc mẹ già, còn đệ?
– Đệ… chả có lý do gì cả, đệ chỉ thích học vậy thôi – nàng đáp…
– Ồ thật sao, ta thật khâm phục đệ – Lương Sơn Bá cảm thán…
– Tại sao?
– Đệ say mê văn chương mà không cần một lý do, cái đam mê đó mới thật sự quý báu, còn ta, nếu không vì hoàn cảnh khó khăn thì có lẽ giờ đây ta đang chăn trâu ngoài đồng rồi.
– Không phải đâu, đệ mới phải là người phải khâm phục huynh, huynh biết đối diện với khó khăn, làm chủ cuộc đời mình, có được mục tiêu đề mà phấn đấu, còn đệ, đệ không biết hiện tại mình sống để làm gì nữa, khi mà vận mệnh của mình phải giao cho kẻ khác.
– Ý đệ là gì, ta không hiểu? – Lương Sơn Bá thắc mắc…
– Thôi không có gì – Chúc Anh Đài mỉm cười thật tươi – Những chuyện đó không quan trọng, điều quan trọng nhất bây giờ là huynh đệ ta có nhau, huynh nói có phải không…
– Đúng vậy, chuyện riêng của đệ huynh sẽ không hỏi nhiều, nhưng đệ cứ nhớ là sau này nếu có khăn gì, Lương đại ca ta sẽ giúp đỡ hết mình.
Nàng không đáp mỉm cười nhìn Lương Sơn Bá, lòng tốt của chàng khiến nàng lay động, có lẽ ngoài cha mẹ ra thì Lương Sơn Bá chính là người đối tốt với nàng nhất, phải chi cái hôn sự kia đến từ chàng thì hay biết mấy.