Phần 68
Trung ương quyết định, đồng chí Quốc Hàm Dương đảm nhiệm Ủy viên thường vụ. Bí thư tỉnh ủy tỉnh Ninh, đồng chí Mã Vạn Chính không hề đảm nhiệm chức vụ Ủy viên thường vụ, Bí thư tỉnh ủy tỉnh Ninh.
Mã Vạn Chính một bước lùi xuống tận đáy!
Ngẫm lại cũng thấy, tuổi tác của Mã Vạn Chính cũng đã gần đến lúc, lần này đề cử vào Bộ chính trị không được thông qua, con đường làm quan cũng đi ngược dòng nước, không tiến mà lại lùi, việc Mã Vạn Chính phải thoái lui, cũng không phải là điều bất ngờ.
Nhớ năm đó đã gặp Mã Vạn Chính, trong lòng Hạ Tưởng đối với Mã Vạn Chính cũng có phần kính trọng, nhưng tiếc là chính trị không phải trò chơi, không thể nói chuyện tình cảm. Ngai vàng Ủy viên Bộ chính trị, cũng giống như tài nguyên hiếm có, bất luận là xuất phát từ góc độ nào, Cổ Thu Thật thăng tiến so với Mã Vạn Chính thăng tiến đều có ảnh hưởng quan trọng, sâu sắc hơn nhiều.
Bởi vậy, với tư cách là một trong những lãnh đạo lão làng, Mã Vạn Chính từ chức khiến Hạ Tưởng hơi có chút thổn thức.
Mã Vạn Chính lui ra là điều đã đoán được từ trước, Quốc Hàm Dương thay thế chức vụ, ít nhiều ngoài dự đoán của Hạ Tưởng. Trong nước từng có tiền lệ Giám đốc doanh nghiệp nhà nước cỡ lớn trực tiếp nhậm chức Chủ tịch tỉnh, nhưng một bước thăng tiến lên đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy, thì vẫn là lần đầu. Điều đó chứng minh có thế lực rất lớn đằng sau Quốc Hàm Dương, trong việc bổ nhiệm lần này, đã bỏ ra rất nhiều công sức, đầu tư lực lượng không nhỏ.
Nếu Hạ Tưởng không đoán sai, Quốc Hàm Dương là người thuộc lực lượng chống đối.
Tuy nhiên, liên tưởng đến thân phận Ủy viên Bộ chính trị của Quốc Hàm Thanh, thân phận của hai anh em đều hiển hách, tuy rằng truyền thông trong nước không đưa tin, tìm kiếm trên internet cũng sẽ bị phong tỏa tin tức liên quan đến quan hệ thân thích của các cán bộ cao cấp, nhưng Hạ Tưởng vẫn có thể kết luận, nhiệm kỳ mới hai năm sau, Quốc Hàm Thanh khẳng định sẽ lui ra, cũng bởi vì lý do này, Quốc Hàm Thanh mới có thể một bước ngồi vào chỗ, trực tiếp đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy.
Quốc Hàm Dương đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy tỉnh Ninh, chỉ khiến cho Hạ Tưởng kinh ngạc một lúc, bởi vì Trung ương sau khi chính thức tuyên bố thông tin, hắn thông qua con đường nội bộ biết được, không lâu sau, Chủ tịch tỉnh và Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Ninh cũng sẽ được thay đổi!
Ngô Tài Giang có một thời gian từng đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh tỉnh Ninh, sau khi ông ta từ nhiệm, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Thạch Nhuận Anh tiếp nhận chức vụ, Thạch Nhận Anh cũng đã lớn tuổi, cũng sắp phải lui ra.
Mà Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Ninh Lan Hạo Thành có triển vọng được rời khỏi tỉnh Ninh, nói cách khác, sau khi tỉnh Ninh thay đổi Bí thư tỉnh ủy, tiếp theo, sẽ có hai nhân vật quan trọng cũng sẽ được thay đổi.
Có lẽ người ngoài chỉ thấy kinh ngạc khi thấy phạm vi điều chỉnh bộ máy lãnh đạo tỉnh Ninh quá lớn, hết sức hiếm thấy. Hạ Tưởng lại vô cùng nhạy cảm với phát hiện này bởi vì, hai ghế trống sắp tới ở tỉnh Ninh, có lẽ, Diệp Thiên Nam sẽ giành được một ghế.
Nếu Diệp Thiên Nam được thuyên chuyển đến tỉnh Ninh giữ chức Phó bí thư tỉnh ủy, Hạ Tưởng cũng khó hiểu được. Tỉnh Ninh lạc hậu hơn rất nhiều so với tỉnh Tương, cũng không thể so sánh với tỉnh Yến, trong nước là một tỉnh lạc hậu và không làm cho người ta chú ý, Diệp Thiên Nam được thuyên chuyển qua đó, kỳ thật vẫn là có ý gì khác.
Nhưng nếu điều Diệp Thiên Nam muốn chính là giành được vị trí Chủ tịch tỉnh tỉnh Ninh, thì ông ta mượn việc từ chức để hóa giải nguy cơ của Diệp Địa Bắc, lại dùng khổ nhục kế lấy lui làm tiến, thủ đoạn cao siêu để mưu đồ xa xôi chức vị Chủ tịch tỉnh, tất cả không sót một điểm, đều hiện lên trong mắt của Hạ Tưởng!
Thật tốt cho một vở tuồng bi kịch, thật hay cho một kế dương đông kích tây!
Hạ Tưởng cười lạnh một tiếng, tuy rằng, hắn đã sớm đoán được Diệp Thiên Nam sẽ không chịu ngồi yên, sẽ không chịu từ bỏ, nhưng vẫn không ngờ rằng, ham muốn của Diệp Thiên Nam lại lớn như thế, càng không nghĩ tới, thế lực đứng đằng sau ủng hộ Diệp Thiên Nam cũng to lớn như vậy.
Hơn nữa, điều chỉnh ở tỉnh Ninh cũng đã trọn vẹn chứng minh, Diệp Thiên Nam không hề nghĩ muốn từ chức, dã tâm của ông ta rất lớn, đầu tiên là ham muốn ngôi vị Chủ tịch tỉnh tỉnh Ninh, nếu như cầu không được, tốt xấu gì cũng được thuyên chuyển ngang qua đảm nhiệm Phó bí thư tỉnh ủy.
Không ngờ vẫn quá coi thường thủ đoạn chính trị của Diệp Thiên Nam, Hạ Tưởng thầm than một tiếng, không, chính xác mà nói, vẫn là xem nhẹ Diệp Thiên Nam mặt dày tâm đen, cũng xem nhẹ quyết tâm và cường độ của thế lực phía sau Diệp Thiên Nam ở Trung ương, không cần phải nghĩ, hệ bình dân và lực lượng phản đối liên kết với nhau, đẩy Diệp Thiên Nam lên ngôi vị, chính là muốn hòa một ván.
Chính trị, vĩnh viễn là đấu trí giữa người với người.
Đâu phải là muốn từ chức? Rõ ràng là minh tranh ám đấu, ám độ Trần Thương, là muốn không mất một cọng tóc rời khỏi tỉnh Tương, là kế hoãn binh, là sau khi muốn bảo vệ an toàn cho Diệp Địa Bắc, lại tiếp tục đi lên!
Hạ Tưởng sỡ dĩ vẫn chậm chạp không quyết định sắm vai gì trong vở tuồng từ chức của Diệp Thiên Nam, hay ra tay như thế nào, chủ yếu vẫn là do chưa nhận thức rõ được ý đồ của đối phương, dù sao những chuyện liên quan đến cấp cao, hắn vẫn không có khả năng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu bản chất, cũng không biết lực lượng bên trên muốn bảo vệ Diệp Thiên Nam lớn bao nhiêu.
Hiện tại, xem ra, lực lượng đó rất lớn, thực sự rất lớn, lớn hơn nhiều so với dự đoán của hắn.
Diệp Thiên Nam thật đúng là một nhân vật, đã tưởng lung lay sắp đổ, nhưng vẫn lại tránh được một kiếp, ông ta hiện tại chẳng những là hữu kinh vô hiểm (có kinh hãi mà không có nguy hiểm) vượt qua cửa ải khó khăn, mà hơn nữa còn có khả năng sắp vỗ cánh bay xa…
Chẳng trách, họp hội nghị bí thư hôm đó, Diệp Thiên Nam lại đề xuất mời hắn ăn cơm, hóa ra trong lòng đã sớm ung dung chắc chắn không lo, là muốn làm ra dáng vẻ sung sướng của người chiến thắng với hắn.
Hoàn hảo, lúc ấy hắn cũng không có để cho ông ta mặt mũi, nhẹ nhàng mà hoàn trả lại một cước.
Chỉ có điều…là cứ để cho Diệp Thiên Nam một bước ra khỏi tỉnh Tương, từ nay về sau, trời cao biển rộng, hay là lại tìm một cái ngáng chân, không để cho Diệp Thiên Nam đắc ý vênh váo, khiến ông ta thất bại chạy một lần nữa?
Hạ Tưởng do dự, dù sao cũng rất liều lĩnh, mạo hiểm chính trị quá lớn, hắn có một ngàn lý do ngăn cản Diệp Thiên Nam, nhưng lại có đến một ngàn linh một lý do khiến hắn phải thu tay lại. Bởi vì hành động này sẽ đắc tội rất nhiều người, thậm chí còn có thể khiến Thủ tướng cuối cùng hoàn toàn thất vọng đối với hắn và hoàn toàn trở thành người đối địch.
Xuất phát theo chính nghĩa, theo công bằng, thì Diệp Thiên Nam không có đủ đức, không xứng với chức vị, nên tự nhận lỗi từ chức, nhưng nếu xuất phát từ đấu tranh chính trị, xuất phát từ hiện trạng trong nước, thì cho dù Diệp Thiên Nam cuối cùng có đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh tỉnh Ninh, cũng không lấy làm lạ.
Hạ Tưởng rơi vào giữa hai điều khó khăn này…hắn hận Diệp Thiên Nam, không liên quan đến tình cảm riêng tư, mà là xuất phát từ công lý và đạo nghĩa. Nhưng muốn đặt đạo nghĩa lên trên chính trị, thì hoàn toàn không thực hiện được. Một ngàn lý do vì nước vì dân lại gặp phải một ngàn linh một lực cản từ hiện trạng trong nước, nên đi đường nào đây?
Lần đầu tiên, trong đầu Hạ Tưởng có ý niệm muốn đi hỏi ý kiến ông cụ Ngô.
Sau khi tan sở, hắn không về nhà mà đi thẳng đến Nam Cung, Liên Nhược Hạm sắp rời khỏi Tương Giang, hắn phải đến tiễn cô.
Bên trong Nam Cung, chỉ còn hai người Liên Nhược Hạm và Lý Thấm, tuy rằng lạnh lẽo hơn rất nhiều, nhưng hai người vẫn như cũ nhiệt huyết hơn trời, bởi vì cuộc chiến tài chính đã sắp kết thúc, cuộc chiến này, chẳng những đạt được mục đích mong muốn, lại còn thu hoạch được khá dồi dào.
Hạ Tưởng cũng thu hoạch được rất nhiều, tuy nhiên, điều hắn quan tâm chính là lợi ích chính trị thu được bao nhiêu, còn lợi nhuận kinh tế nhiều hay ít, hắn cũng lười hỏi đến.
Hạ Tưởng vừa vào, đã nghe thấy Liên Nhược Hạm và Lý Thấm tranh luận với nhau.
– Tiền của ai chả giống nhau, không kiếm thì quá uổng.
Là tiếng của Lý Thấm.
– Hay là thôi đi, tổng cộng cũng không có bao nhiêu, không cần thiết phải khiến người khác khuynh gia bại sản. Thị trường chứng khoán trong nước còn chưa hoàn thiện, người chơi chứng khoán còn chưa đủ lý trí, bọn họ vốn đã bị những doanh nghiệp nhà nước mới ra thị trường và các kiểu cơ quan tài chính lừa đảo bóc lột rất nhiều rồi, chúng ta không nhất thiết phải thu lợi trên người họ nữa.
Là lời nói cảm thông của Liên Nhược Hạm.
– Lại nói, Hạ Tưởng cũng không cho phép chúng ta làm như vậy. Anh ấy là loại người này, cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi quá mềm lòng.
– Có tiền cũng không kiếm, không hiểu nổi. Không cần thiết phải mềm lòng, thị trường chứng khoán vốn có mạo hiểm, khi đầu tư phải cẩn thận, có ý muốn kiếm tiền, thì phải có dũng khí gánh vác bù tiền. Bọn họ không nhảy vào thị trường chứng khoán làm cừu, thì làm gì có ai đi mài dao làm thịt bọn họ. Dân chứng khoán Trung Quốc làm sao vậy? Ở trong mắt tôi, bọn họ với dân chứng khoán Mỹ giống nhau, đều là cừu non mặc cho người chém giết.
Lý Thấm không phục nói.
– Như tôi mà nói, bất chấp tất cả, kiếm được tiền rồi nói. Tôi chưa bao giờ thông cảm cho nhà đầu tư, đầu tư vốn là có mạo hiểm, không có dũng khí gánh vác tiền lỗ, thì tốt nhất nên đi nhảy lầu.
Hạ Tưởng lắc đầu cười, tuy Lý Thấm nói lời vô tình, nhưng sự thật đúng là như vậy. Chính trị cũng vậy, mà kinh tế cũng thế, luôn luôn có một mặt khiến cho người ta phải tuyệt vọng. Giống như Tập đoàn Văn Châu đầu tư nhà đất, vốn là bất động sản, không mang đến bất kỳ tác dụng thúc đẩy kinh tế gì, chỉ mang đến tiêu cực là nâng cao giá nhà, cuối cùng làm cho giá nhà toàn bộ sụp đổ.
Theo Hạ Tưởng nhớ, về sau này ngân hàng thắt chặt cho vay, khi giá nhà sụt xuống là lúc, tài chính của đoàn đầu tư nhà đất Vân Châu sẽ bị rạn nứt, đến lúc đó, sẽ có rất nhiều nhà đầu tư mất cả chì lẫn chài, thậm chí, đi vào đường cùng.
Nhưng tuy là nói như vậy, chủ đầu tư tuy rằng đáng giận, Hạ Tưởng vẫn không thể xuống tay đuổi tận giết tuyệt, vẫn là Liên Nhược Hạm hiểu rõ tâm tư của hắn, biết hắn quả thực có một mặt mềm lòng.
– Chuyển biến tốt hãy thu tay.
Hạ Tưởng đúng lúc nói một câu.
– Nếu không bù tiền, làm sao có lợi nhuận nữa, không cẩn thận còn làm đảo lộn thị trường chứng khoán non trẻ trong nước.
Liên Nhược Hạm và Lý Thấm đồng thời quay đầu lại, Liên Nhược Hạm cười hiểu ý, Lý Thấm thì cười bất đắc dĩ.
– Từ bất chưởng binh (hiền lành không nắm quân), mềm lòng như thế thì làm quan lớn thế nào được?
Lý Thấm ở lâu tại Mỹ, tiếp nhận đầy đủ tư tưởng chủ nghĩa đế quốc của Mỹ, vô cùng tin tưởng lực lượng tư bản, nhất định không chịu buông tay.
– Chủ nhiệm Hạ, cho tôi thời gian một tháng, tôi có thể lợi dụng tình trạng tài chính hiện tại, ở thị trường chứng khoán trong nước đạt được vài tỷ lợi nhuận.
Trong lòng Hạ Tưởng bỗng nhiên rung động, mềm lòng như thế thì làm sao làm được quan lớn? Hắn đối với vấn đề của Diệp Thiên Nam, nên mềm lòng hay nên lùi bước?
Trước đừng nói chuyện của Diệp Thiên Nam, Lý Thấm tính toán muốn cướp đoạt thì trường chứng khoán trong nước, Hạ Tưởng vẫn là không đồng ý:
– Thu tay lại, lui lại.
Lý Thấm thấy Hạ Tưởng đã hạ quyết tâm, cũng thản nhiên cười;
– Tốt, theo lãnh đạo định đoạt.
Cùng Liên Nhược Hạm lên lầu nói chuyện, Hạ Tưởng lo lắng, vẫn quyết định quay về thủ đô một chuyến:
– Anh và em cùng nhau quay về Thủ đô, anh có việc muốn hỏi ý kiến ông cụ.
Liên Nhược Hạm đương nhiên là không có ý kiến, chỉ là lo lắng chuyện khác:
– Em muốn ra nước ngoài, mang Liên Hạ cùng đi. Em cho rằng hoàn cảnh ở nước ngoài thích hợp cho Liên Hạ trưởng thành…
Hạ Tưởng không đồng ý, hắn phỏng đoán ông cụ cũng không đồng ý, Liên Hạ nếu lớn lên ở nước ngoài, cho dù là không nhập quốc tich Mỹ, về sau có muốn theo chính trị, cũng sẽ trở nên không phù hợp.
– Chuyện này, hay là cứ nên hỏi ý kiến của ông cụ, ông cụ cũng già rồi, cần có người an ủi, Liên Hạ là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của ông.
– Nghe có vẻ anh còn quan tâm ông nội hơn cả em, thật đúng là một người tốt.
Liên Nhược Hạm trừng mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, rất không vui.
– Em không nghĩ sẽ để Liên Hạ đi theo chính trị, em nghĩ để nó ra nước ngoài, cũng chuẩn bị để nó nhập quốc tịch Mỹ.
– …
Hạ Tưởng còn chưa kịp khuyên Liên Nhược Hạm, lại có điện thoại đến, là Cổ Thu Thật gọi.
Cũng là sau khi xảy ra chuyện Diệp Thiên Nam từ chức, Cổ Thu Thật lần đầu tiên chủ động lộ diện.
Điện thoại đến rất ngắn, Cổ Thu Thật chỉ nói một câu:
– Hạ Tưởng, đến Thủ đô một chuyến, Tổng bí thư muốn gặp cậu.