Cô bé đi xe wave đỏ – Phần 63

Phần 63
Ngày hôm sau 8h sáng, tôi cùng Quân đến cửa hàng thằng Vũ để khai trương. Qua cửa hàng mua lẵng hoa đem đến cho oách. Lúc đến thì còn lưa thưa vài người. Toàn người quen với họ hàng của thằng Vũ, khách vãng lai thì có 1,2 người.
– Đây chúc mày làm ăn phát đạt. Mà nhớ trả lương cho vợ tao, à nhầm người yêu tao cao 1 tí đấy.
– Làm ăn tốt nha, chúc này sang năm mở thêm cửa hàng cho em bé nữa là đẹp.
– Cảm ơn 2 anh -Huyền cười tươi.
– Cảm ơn 2 thằng bạn tốt. Được thế thì còn gì bằng. Vào đây làm chén rượu đã.
– Mày đùa tao à.
– Đùa gì, tiệc ngọt nhẹ, có bánh gato với rượu vang thôi.
– Kinh chưa, làm ăn chuyên nghiệp vãi. Mà cái cửa hàng này to gấp đôi cái shop ở nhà mày ấy nhỉ.
– Thì khách đến cũng phải có cốc nước hoặc chén rượu chứ. To hơn xíu thôi. Được cái mặt tiền cũng rộng nên làm xôm xôm tí.
Tôi đi vào trong thấy Linh Nga đang đứng chọn đồ cho khách. Tôi khẽ mỉm cười và khoanh tay đứng nhìn cô ấy đang mải miết chọn đồ. Người yêu tôi, cô ấy tốt lắm. Người yêu tôi, cô ấy hiền lắm. Người yêu tôi, khi nhìn nghiêng cô ấy xinh lắm. Người yêu tôi … Đợi cô ấy xong việc tôi tiến lại sau và nói.
– Bà chủ có thể chọn cho tôi cái quần Doraemon được không nhỉ?
– Ơ – ngoái lại – Anh!
– Anh nào thế, tôi hỏi ở đây có bán quần doraemon không?
– Đồ cho trẻ con ở đây không bán đâu anh. Hì – nhe răng cười.
– Thế thôi tôi đi hàng khác vậy. Hề.
Đầu tiên tôi cũng tỏ vẻ nghiêm túc nhưng về sau không nhịn được, nên 2 đứa đều cười như ngô rang
– Này nha, anh không muốn em cười chút nào luôn ấy.
– Sao anh lại nói thế.
– Anh chỉ muốn em cười với anh thôi. Vì lúc em cười làm anh … anh có tham quá không vậy.
– Quá tham luôn, nhưng em không cười thì ai mua hàng.
– Đùa thôi, nhưng nay em trang điểm xinh lắm. Cho anh hôn cái coi.
– Ơ kìa, đông người thế này. Không được.
– Anh có ý này, giờ anh giả vờ là anh thì thầm vào tai em. Xong rồi anh thơm má 1 cái thôi. Không được à.
– Anh thông minh đấy, nhưng không được đâu thỏ ạ.
– Người gì mà ki bo, lần sau không đến ủng hộ mua hàng bây giờ. Đùa thôi mà sáng đến giờ bán được cái nào chưa em.
– Thì toàn người quen mua thôi. Được vài bộ rồi. Để em chọn cho anh bộ nha. Em tài trợ luôn.
– Ghê chưa, anh chọn bộ đắt nhất bây giờ.
– Không quan trọng, miễn anh thích là được mà.
– Đùa thôi, lúc khác mua, anh với thằng Quân bỏ tiền vào phong bì kia rồi. Chứ ở nhà quần áo nhiều anh có mặc hết đâu.
– Thì cứ mua lấy may. Em chọn cho anh 1 cái áo nhé.
– Ừ, em chọn đi.
Cuối cùng Linh Nga chọn cho tôi 1 cái áo kẻ. Tôi mặc vào trông trẻ lắm.
– Chọn cái khác đi em – tôi tủm tỉm cười.
– Sao thế anh, em thấy trẻ mà, hợp với anh nữa.
– Không, anh sợ mặc cái áo này ra đường mấy đứa con gái nó mải nhìn anh nên gặp tai nạn giao thông.
– Anh đúng là … – cười – thống nhất lấy cái này nha anh – vừa nói cô ấy vừa lấy tay chỉnh cổ áo với body tôi lại cho vừa vặn.
– Kể ra sau này lấy vợ vào cứ như thế này thì thích nhỉ. Lương của vợ cứ lấy đi mua quần áo thôi. Hehe.
– Cười gian chưa kìa. Cái đó sau này tính nha. Anh thích thì sáng nào em cũng làm cho anh được. Chỉ có điều em sợ anh cả thèm chóng chán thôi.
Đang đứng với Linh Nga thì có điện thoại. 18001091 calling. Linh Nga ngó qua điện thoại của tôi.
– Anh nghe đi.
– Hôm nay cô ta mổ … – tôi ngập ngừng
– Anh cứ đi ra ngoài nghe đi – Linh Nga đẩy người tôi ra ngoài cửa – anh nghe đi, em tiếp khách.
Tôi bốc máy
– Tôi nghe
– Tùng phải không.
– Ai đấy ạ.
– Bác là mẹ Q.Nga, em nó sắp lên bàn mổ.
– Vâng, cháu biết.
– Cháu có thể sắp xếp thời gian đến đây được không. Q.Nga nó muốn gặp cháu.
– Cháu..
– Cháu bận à?
– Bác nói với Q.Nga lát nữa cháu mới đến được. Mà mấy giờ mổ ạ.
– Bị chậm 2 tiếng nên 11h mới mổ cháu ạ. Cháu đến được à, thế thì tốt quá rồi. Bác cảm ơn nha.
– Không có gì ạ.
Cúp máy tâm hồn lơ lửng theo. Dự định của tôi là khai trương xong rồi mới đến bệnh viện. Dù sao trong hoàn cảnh này cô ta cũng đáng để thương hại. Mà biết đâu cái sự thương hại của tôi có thể làm cô ta khá lên chút ít.
– Ai gọi mà mặt đực ra thế? – thằng Quân hỏi.
– Mẹ Q.Nga.
– Ủa, bà ý gọi mày làm gì?
– Q.Nga nay nó mổ tim, bà í nói tao qua động viên. Chắc giờ tao phải đi.
– Thế còn Linh Nga? Mà đi thì nói với thằng Vũ 1 câu.
– Chắc Linh Nga hiểu thôi – tôi vỗ vai nó và chạy đến chỗ thằng Vũ vẫn đang tươi cười tiếp khách.
– Tao phải đi có việc chút.
– Việc gì?
– Lúc khác nói đi.
– Ơ thế mày định bỏ Linh Nga lại đây à, lúc nào cũng tham công tiếc việc, có vài ngày nghỉ mà cũng …
– Nói nhiều, thế nha.
– Ơ à mà này, trưa quay lại đây rồi ra quán nhậu ăn mừng.
– Chưa biết, tính sau đi.
– Anh đi đâu ạ – tiếng Linh Nga sau lưng tôi .
– Anh có chút việc phải đi bây giờ.
– Vâng … vậy anh đi đi – Linh Nga có vẻ buồn, cô ấy cúi mặt xuống và cũng chẳng thèm nhìn tôi lấy 1 lần.
– Em không hỏi anh đi đâu à ?
– Anh muốn đi ắt hẳn có lí do, em không muốn biết. Mà thôi anh đi đi kẻo lỡ việc.
Dường như cô ấy linh cảm được điều gì đó nên giọng nói có vẻ tủi thân
– Hôm nay cô ta …
– Anh đi đi, đang đông khách, em đi tiếp khách.
Muốn đi thì ít mà muốn ở lại thì nhiều. Nhưng dù gì tôi cũng sẽ đi, đành giải thích với Linh Nga sau vậy. Nửa tiếng sau tôi có mặt ở bệnh viện. Đức ra ngoài đón tôi lên phòng Q.Nga, cửa phòng hé mở. Tôi và Đức đứng khựng lại bởi tiếng nói vọng ra từ trong phòng
– Anh về đi, cút về đi.
– Anh xin lỗi, anh chỉ muốn đến …
– Không xin lỗi gì hết, anh chẳng có lỗi gì. Lỗi tại tôi ngu thôi.
– Dù gì chúng mình cũng là vợ chồng, anh mong em …
– Thôi anh đi về đi, khuất mắt tôi đi.
– Nhưng mà anh vẫn còn …
– Tôi nói anh giả vờ điếc à, hay anh không hiểu tiếng người. Đi đi…
Nghe giọng nói thì tôi cũng đoán ra được là ai. Vài giây sau anh ta chạm mặt tôi ngoài cửa. Anh ta không quên liếc tôi 1 cái với sự khinh bỉ rồi bước đi. Tôi cũng lẳng lặng mở cửa đi vào. Dưới đất giỏ hoa quả văng tứ tung.
– Này – tôi gọi khi cô ta đang nằm quay lưng vào tường
– Anh đến đấy à – khuôn mặt vẫn không giấu nổi vẻ tức giận khi nãy.
– Có nhất thiết phải cáu thế không?
– Anh nghe thấy hết rồi sao ?
Tôi gật đầu, cô ta cúi gằm mặt và ngồi chống cằm vào đầu gối
– Em xin lỗi.
– Lỗi gì mà xin.
– Em nhờ mẹ điện cho anh, anh đang làm ở công ty à?
– Không, nay nghỉ.
Đức đi vào và hỏi:
– Bố mẹ đâu rồi chị?
– Vừa ra ngoài ấy. Em ra ngoài luôn đi, đóng cửa vào dùm chị.
– Chị cũng chuẩn bị đi, hơn tiếng nữa mổ rồi đấy. Anh Tùng trông chị giúp em nhé.
– Ừ.
Đức đi ra ngoài và để tôi ngồi lại với cô ta.
– Em cảm ơn – mỉm cười.
– Thích thì tôi đến, ơn huệ gì.
– Em cứ nghĩ anh sẽ không đến. Giờ anh ở đây rồi – cô ta thẹn thùng rồi nở 1 nụ cười tươi.
Vẫn cái nụ cười đó, cái nụ cười y như trong cái tấm ảnh mà cu Bin xé làm đôi. Vài năm rồi tôi mới lại thấy nụ cười này của cô ta.
– Mệt không?
– Em không, tí mổ hi vọng không sao. – lắc đầu.
– Ừ.
Thật sự tôi chẳng biết nên nói thế nào, tâm trạng cô ta có vẻ vui hơn, phấn khích hơn mọi khi.
– Anh đợi em lên bàn mổ rồi hãy về nha. Được không – lí nhí trong cổ họng
– Biết thế.
– Anh nói thế là em biết rồi.hì
– Biết sao?
– Là đồng ý ở lại. Mà anh này cho em mượn tay anh 1 tí.
– Làm gì – dấu hỏi to đùng hiện lên đôi mắt của tôi.
– Lâu rồi … em không được cầm nó – vừa nói xong cô ta chủ động cầm lấy tay trái của tôi, tôi co tay lại thì cô ta lại ra sức nắm lấ.
– Anh này, ngày trước mỗi khi nắm tay em, anh luôn bảo là tay em khô, tay em không mềm bằng tay anh, không đẹp và thon bằng tay anh. Bây giờ vẫn thế anh ạ. – cười – em vẫn luôn tin rằng anh sẽ chờ em. Vì anh đã nói cho anh 2 năm, lúc đó anh kiếm ra tiền. Em vẫn nhớ câu đó. Giá như bây giờ cho em được chọn lựa 1 lần nữa, cho em chọn lại thì tốt biết bao. Giờ anh đã có người yêu rồi, anh không đợi em nữa. Em có nên đợi anh không nhỉ?
– Không, đừng có nhắc lại chuyện ngày xưa nữa.
– Anh đừng thù hằn em nữa được không? Em biết anh vẫn còn ghét em lắm.
– Ừ, ghét – tôi thả giọng.
– Người yêu anh có tốt không?
– Tốt.
– Bố mẹ anh có thích cô ấy không?
– Thích.
– Lấy nhau là duyên trời định. Giờ em hầu như chẳng còn gì. Cuộc đời đã xô em đi quá xa rồi. Bao hẹn thề rồi cũng chẳng đâu vào đâu. Con người thì vẫn thay đổi từng ngày. Mỗi lần em nghĩ đến anh em lại thấy buồn.
– Thế thì nghĩ làm gì?
– Có thể chờ đợi, suy nghĩ không đem lại điều gì tốt cho em, nhưng anh hãy cứ để em nghĩ đến anh. Coi như đó là điều em làm được cho anh lúc này.
– Nói năng linh ta linh tinh, nằm xuống nghỉ tí đi.
– Nhưng hôm nay em vui thật mà. Hì, cảm ơn anh – Q.Nga ôm chầm lấy cổ tôi.
– Anh không ôm em 1 cái được à.
– Tôi …
– Ôm động viên em 1 cái thôi mà, được không – cô ta năn nỉ.
Tôi vòng tay ôm cô ta 1 cái. Vừa buông tay thì bố mẹ cô ta mở cửa bước vào.
– Cháu chào 2 bác.
– Ừ, chào cháu. Tùng đúng không? – mẹ Q.Nga hỏi.
– Dạ vâng.
– Bác nghe thằng Đức nó nhắc đến cháu nhiều, hôm nay mới gặp – bác trai lên tiếng.
– Dạ.
– Con chuẩn bị đi, sắp phải vào phòng chờ mổ rồi đó.
– Vâng.
– 2 đứa nói chuyện đi, bác ra ngoài chút – lần lượt lại đi ra hết
– Hôm nay tôi mới được gặp bố mẹ cô … một cách chính thức.
– Em xin lỗi.
– Sao cô cứ xin lỗi với cảm ơn suốt thế. Bình thường đi.
Lát sau cô ta cũng được bác sĩ đưa đến phòng chờ mổ. Trước khi đi tôi cũng động viên.
– Cố lên. Cứ vào mổ đi, tôi đợi ở ngoài.
– Anh yên tâm đi, em không chết được đâu – cười.
Tôi đi ra hành lang thì Đức đang đứng ngoài
– Anh í muốn gặp anh.
– Ai cơ.
– Người đang ngồi đằng kia kìa – Đức hất đầu về phía xa xa sảnh chờ của bệnh viện. Tôi từ từ tiến lại, 2 tay đút túi quần với dáng vẻ tự tin và đứng trước mặt anh ta
– Anh muốn gặp tôi?
– Ngồi đi.
– Dạo này cậu thế nào?
– Vẫn thế, chả có gì thay đổi. Vẫn chưa mua được ô tô.
Vài năm về trước anh ta có ngồi uống rượu với tôi. Khi đó có Q.Nga ngồi bên cạnh tôi…
– Có người yêu xinh thế này cố mà giữ nhé.
– Em chẳng giữ, yêu thì tự giác. Muốn giữ đâu có được. Mà anh làm cùng công ty Q.Nga thì để ý thằng nào tòm tem anh cứ bảo em
– Bảo chú làm gì?
– Biết thôi.
– Khiếp mấy cái ông này, uống nhiều quá. À đại ca ơi, mai em đem cái lap đến anh sửa dùm em nha, hình như bị hỏng win rồi.
– Ừ.
– Anh sửa được sao không để anh sửa cho – tôi hỏi.
– Thì tiện, ai sửa chẳng được hả anh.
– Ờ, mà anh lương tháng được nhiều không?
– Đủ tiêu, tầm chục, mà anh đang định mua cái ô tô.
– Anh có rồi còn gì, em chẳng biết bao giờ mới mua được ô tô.
– Làm cái nữa, làm con morning rẻ rẻ thôi đi tạm. Xe này chủ yếu ông già đi thôi. Chú cứ cố gắng đi, giờ có con ô tô là gái nó theo như rệp ngay ấy mà.
Tôi mẩm bụng” tiền của bố mẹ mày chứ tiền của mày đếch đâu mà to mồm”
Trở lại cuộc nói chuyện tôi với anh ta.
– Ừ, thế vợ con sao?
– Chuẩn bị đi đăng kí.
– Thế à, tôi không ngờ đến giờ cậu mới chịu cưới đấy.
– Tôi đợi người yêu li hôn rồi mới cưới được.
– Cậu nói cái gì – anh ta quay ngoắt sang nhìn tôi.
– Ơ thế anh không biết gì à, vợ cũ của anh í, đang chuẩn bị mổ kia kìa. Mổ xong tôi với vợ cũ của anh đi đăng kí.
– Cậu dám.
– Dám chứ sao không? Gu của tôi nó hơi dị nên điều gì cũng có thể xảy ra mà. – nhìn anh ta có vẻ hơi tức và có chút gì đó ghen tuông. – tôi nghe nói nhiều cô cũng qua tay anh rồi, à nhầm anh qua tay nhiều cô chứ. Gì mà nóng thế.
– Sao phải nóng, bình thường.
Tôi đứng dậy và nói.
– Anh nghe cho kĩ đây này. Hôm nay là anh chủ động gặp tôi nên tôi cũng nói luôn. Anh thừa hiểu anh đã cướp tình yêu của tôi. Cách đây vài năm, cái tình yêu đấy nó làm tôi khốn đốn. Tôi cũng đã chưa từng chủ động nói chuyện với anh, cũng chẳng tranh cãi phân trần phải trái với anh, bởi vì tôi không giành giật 1 đứa con gái mà đi làm mất lòng tự trọng của mình. Tôi cũng muốn đấm anh lắm, nhưng thôi bẩn tay. Nếu 3 năm trước anh nói với tôi rằng ” chú nhường người yêu cho anh đi ” thì chắc là tôi còn chút tôn trọng anh. Làm thằng đàn ông thì đàng hoàng vào. Như tôi đây này, hôm nay tôi nói với anh là tôi sắp lấy vợ của anh đấy. Có vợ mà không biết giữ thì đừng hỏi tại sao.
– Cậu – anh ta chết đứng không nói nên lời.
Nói xong tôi đi ra chỗ bố của Q.nga và đang ngồi đợi. Còn anh ta thì vẫn đang bàng hoàng vì câu nói không có thật của tôi. Thực ra tôi không định nói thế, nhưng bởi vì chính anh ta gọi tôi lại và nói chuyện. Thêm phần nữa là tôi cũng ghét anh ta. Dù sao thì cũng nhẹ nhõm hơn.

To top
Đóng QC