Thế giới tối tăm – Phần 13: Ân nhân

Phần 13: Ân nhân
Máu từ vết dao đâm chảy ra không ngừng, Tuấn một tay vịn chặt vết thương ngăn nó chảy máu, hắn đau đớn đi loạng choạng về phía kẻ vừa đâm mình, trên tay siết chặt con dao.
Hắn muốn gã kia đền lại một dao, đúng hơn là cả tính mạng.
Tâm lúc này cực kỳ sợ hãi, một cô gái lương thiện chỉ biết đến sách vở như nàng chưa từng tự tay giết con gà chứ đừng nói đến việc nhìn cảnh tượng đâm chém nhau thế này.
Trời tối cộng mắt cận nên nàng chẳng thấy gì, nhưng tai nàng nghe rõ những tiếng đánh đấm, tiếng gào thét, tiếng đau đớn.
“Đừng… đừng giết tao… tao xin mày!” Thấy Tuấn tiến đến với con dao trong tay gã kia sợ đến vãi đái ra quần cầu xin tha.
Lúc này Tuấn đột nhiên gục xuống, hắn hết sức rồi… máu chảy nhiều quá, mắt hắn bắt đầu mờ đi. Hắn mất dần ý thức, bên tai chỉ nghe văng vẳng tiếng hoảng hốt của Tâm.
“Mình không xong rồi!” Tuấn thầm nghĩ, sau đó chìm vào hôn mê.
“Tuấn… Tuấn mau tỉnh lại đi em… huhu!”
3 ngày sau tại bệnh viện…
Bên ngoài phòng bệnh, Tâm đứng nhìn qua ô kính cửa mà không khỏi nghẹn ngào. Thầy Ba ngồi ở hàng ghế chờ, vẻ mặt cũng không mấy tốt hơn.
“Nếu không phải em ấy cứu em thì…” Tâm lấy tay nhấc kính cận lên lau nước mắt.
Thầy Ba an ủi: “Đừng tự trách, đâu ai muốn chuyện này xảy ra.”
“Liệu em ấy có tỉnh lại không ạ?” Tâm bất an hỏi, nàng thực sự rất lo lắng.
Thầy Ba đáp: “Suy nghĩ tích cực lên, chắc chắn thằng nhóc sẽ tỉnh lại.”
Lời động viên của thầy Ba chẳng làm Tâm bớt lo, nàng vẫn đứng nhìn vào bên trong với ánh mắt lo âu cùng nỗi tự trách rất lớn.
4 ngày sau…
Tâm bắt xe ôm tới bệnh viện, hớt hải đi thang máy tới phòng bệnh Tuấn đang nằm vì nghe được tin Tuấn tỉnh lại.
Lúc này thầy Ba đang đứng ngoài cửa trao đổi với bác sĩ.
“Chúng tôi cũng đã rất bất ngờ, bệnh nhân mất máu quá nhiều cộng với chấn thương ở vùng đầu. Dự kiến phải nửa tháng thậm chí một tháng mới có thể tỉnh lại, nhưng kỳ tích đã xuất hiện… cơ thể cậu bé bình phục nhanh gấp 3 người thường, lượng máu sản sinh ra bù lại lượng máu đã mất cũng gấp mấy lần tốc độ thông thường…” Bác sĩ nói với một thái độ hết sức ngạc nhiên.
Thầy Ba cười cười dúi vào tay bác sĩ vài triệu rồi nói: “Thằng bé là võ sinh của tôi, tôi thường cho cậu bé tập luyện nên cơ thể rất khỏe mạnh hồi phục nhanh chắc cũng không quá bất thường… phiền bác sĩ giấu kín điều này.”
Bác sĩ nhận tiền, dù sao hồi phục nhanh cũng là điều tốt chứ không có hại gì. Bác sĩ nói: “Hiện tại chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi, nếu không có gì thay đổi khoảng nửa tháng nữa cậu bé có thể xuất viện.”
“Vâng cảm ơn bác sĩ!” Thầy Ba gật đầu nói.
Khi bác sĩ đi khỏi, Tâm cũng vừa hay chạy tới trong bộ dạng hớt hải.
“Anh Ba, Tuấn tỉnh rồi sao? Bác sĩ có cho vào thăm không?” Tâm cười mừng rỡ hỏi.
Thầy Ba gật đầu: “Vào thôi.”
Tuấn tỉnh lại trên giường bệnh. Hắn thấy mình mặc quần áo bệnh nhân, dây dợ cắm đầy người. Miệng đeo máy thở oxy đầu băng bó, nói chung là toàn thân chỗ nào cũng có vết thương.
Hắn nhớ lại đêm hôm đó, một đêm liều chết, một đêm kinh hoàng.
“Vẫn còn cái mạng!” Tuấn thở phào, hắn tưởng mình sẽ chết khi gục xuống nhưng hắn vẫn sống.
Trong cơn mê sảng, Tuấn nghĩ tới khoảnh khắc được ở bên gia đình, bên mẹ và em gái. Lúc đó hắn không muốn tỉnh lại, nhưng mẹ hắn lại đuổi hắn đi.
Sau khi bị đuổi đi thì hắn tỉnh lại, có lẽ lúc đó hắn đã đối diện với cái chết. Mẹ hắn dù trong mơ vẫn muốn bảo vệ cho hắn.
Hắn cảm thấy sau lưng có chút đau nhức, trên đầu cũng vậy. Lúc này cửa phòng mở ra thầy Ba và Tâm đi vào.
Tuấn đeo mặt nạ thở oxy nhưng vẫn nói chuyện bình thường, hắn mở miệng chào: “Thầy… chị Tâm!”
Thấy Tuấn vừa tỉnh sau hôn mê và rất tỉnh táo, Tâm bước đến ngồi xuống bên giường bệnh đôi mắt lại đỏ hoe, nàng không kìm nổi cảm xúc.
“Tuấn… em vẫn nhận ra chị sao… tốt quá rồi em tỉnh làm chị mừng quá… chị đã rất lo lắng.”
Tuấn cười đáp: “Em không sao… mừng vì chị an toàn.”
Tuấn liếc mắt qua nhìn thầy Ba, lúc này thầy Ba cũng nhìn hắn rồi nói: “Tỉnh dậy là tốt rồi.”
“Em nằm đây bao lâu rồi?” Tuấn hỏi.
Thầy Ba đáp: “7 Ngày.”
Tuấn trợn mắt, vậy mà đã 7 ngày trôi qua rồi. Hắn lại nhớ tới đám người định giở trò với Tâm và bị hắn đánh, không biết chúng giờ sao rồi.
“Vậy còn… mấy gã kia đâu ạ?” Tuấn hỏi.
Thầy Ba trầm giọng đáp: “Xử sạch sẽ rồi… nhóc cứ dưỡng thương cho tốt đi rồi mau trở về tiếp tục huấn luyện.”
Toàn đã được đưa về nhà, cái chân gãy đó có lẽ vài tháng nữa sẽ khỏi. Còn về phía Tâm, nàng tự thấy bản thân nợ Tuấn nên đã chủ động tới thăm và chăm sóc hắn như một lời cảm ơn.
Việc Tuấn nằm viện thầy Ba không cho ai biết, ngay cả tiểu thư Ngọc Anh. Tất nhiên Chiến cùng những em đào kia cũng không biết, chứ nếu không bọn họ đã kéo tới đây rồi.
Mấy ngày tiếp theo sáng nào cũng thế, Tâm thường tới thăm Tuấn khoảng 1 tiếng trước khi tới thư viện làm việc. Nàng thường đem hoa quả tới cho hắn ăn, ngồi trò chuyện cho hắn đỡ chán. Sự dịu dàng chu đáo của Tâm làm Tuấn thầm ước có một cô bạn gái như vậy.
“Em bình phục nhanh thật đấy, bác sĩ nói hơn một tuần nữa em có thể xuất viện rồi.” Tâm vừa cầm miếng táo đút cho Tuấn ăn vừa cười nói.
Tuấn lúc này đã được gỡ mặt nạ oxy, dây dợ lằng nhằng cũng không còn chỉ còn một ống truyền nước. Mặt hắn tươi tỉnh hơn rất nhiều, miệng há ra nhận lấy miếng táo ngọt như cặp đùi trắng trẻo của Tâm đang vắt chéo trước mắt hắn.
Tâm hôm nay mặc đồ rất đẹp, một bộ váy xinh lung linh, váy xòe ngắn tới ngang đùi, nàng trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc nửa búi nửa xõa cộng thêm cặp kính tri thức. Tuấn nhìn cặp đùi của Tâm mà chảy nước dãi, thầm ghen tị với Toàn.
Hắn đã làm tình với 2 cô gái, cả hai đều có thân hình bốc lửa, kỹ năng làm tình tuyệt vời nhưng cả hai người họ đều có công việc rất vi diệu nên hắn mới dễ dàng đụng vào được thân thể họ.
Giờ đây đối diện với một cô gái hoàn toàn khác, sự mong muốn chiếm hữu nổi lên. Nhưng hắn luôn tự nhủ với bản thân rằng Tâm đã có bạn trai rồi, hơn nữa Toàn cũng không phải kẻ tệ bạc gì, tốt nhất không nên xen vào làm kẻ thứ ba.
“Hì hì… em nói mà, võ vông em cao cường nên mới nhanh hồi phục đó.” Tuấn cười cười vén tay áo lên gồng con chuột nhắt khoe làm Tâm cười khúc khích.
“Rồi rồi… võ công em cao cường! Giờ nghĩ lại chị vẫn thấy sợ. Lúc đó em dũng cảm thật đấy, đổi lại là chị chắc đã chạy mất dép rồi.” Tâm nhìn Tuấn rồi nói, nàng thực sự rất khâm phục lòng dũng cảm của Tuấn đối với việc cứu một người không thân thích như nàng.
“Chị đừng khen nữa làm em ngại!” Tuấn sắp nở mũi đến phát nổ rồi.
… Bạn đang đọc truyện Thế giới tối tăm tại nguồn: https://gaigoi.city
Cuối cùng Tuấn cũng được xuất viện, hôm đó Tâm đưa cả Toàn tới. Toàn vì gãy chân nên được Tâm đẩy đi bằng xe lăn.
Khi Tuấn thay xong bộ đồ, Tâm đẩy Toàn đi vào phòng.
“Ê nhóc… cảm ơn em đã cứu bạn gái anh!” Toàn hết sức cảm kích nói với Tuấn.
Tuấn mỉm cười: “Không có gì đâu anh, nhiệm vụ của em mà.”
Toàn mời Tuấn nếu rảnh tới nhà hắn chơi hắn sẽ tiếp đón nồng nhiệt. Tuấn đồng ý, dù sao thì Toàn cũng là một công tử nhà giàu, tuy không bì được với gia đình họ Vũ nhưng cũng rất gì và này nọ. Có mối quen biết thế này càng có lợi cho Tuấn về sau này.
Vì việc huấn luyện Tuấn nằm hết trong tay của thầy Ba nên không nhất thiết phải trở về biệt phủ nhà họ Vũ. Thầy Ba nói nếu muốn thực chiến tiếp thì cứ lang thang bên ngoài, dù sao thì những thứ căn bản đã dạy cho Tuấn hết rồi, bây giờ phải xem hắn dùng những bài học đó vào thực tế như thế nào.
Tuấn nghĩ ngay đến việc trở về giúp Chiến, mấy ngày sau Tuấn tới vườn xoài. Đã gần 4 tháng hắn chưa về đây, mùa xoài đã qua đi chỉ để lại những cây xoài xanh lá. Tiết trời tháng 11 mát mẻ, Tuấn đứng trước cổng nhà Chiến thì bất ngờ.
Căn nhà cũ đã thay bằng một ngôi nhà mới, khang trang hơn. Chiếc võng vẫn còn đó nhưng không thấy Chiến đâu, Tuấn muốn gọi cửa nhưng lại nghĩ ra mình có thể trèo qua.
Nhờ thân thủ nhanh nhẹn cùng sức khỏe hơn người Tuấn dễ dàng vượt qua hàng rào mà vào bên trong.
Bên trong căn nhà đóng kín, có thể thấy ánh đèn nháy lập lòe qua khe cửa. Tuấn nhíu mày thầm nghĩ: “Họ đang bay lắc bên trong?”
Tuấn định mở cửa nhưng nó đã cài bên trong, lúc này Tuấn lấy điện thoại gọi cho Chiến nhưng không thấy phản hồi. Tuấn sợ Chiến phê thuốc bất tỉnh nên liền đạp cửa xông vào kết quả nhìn thấy cảnh tượng ngỡ ngàng.
Hóa ra trong phòng thực sự đang tổ chức tiệc bay lắc nhưng tiệc đã tàn, mọi người đều phê thuốc mà ngủ lăn lóc. Ngoài Chiến, Thảo, Hoa, Vân ra thì còn vài người mà Tuấn không quen nhưng hầu hết đều là phụ nữ, bọn họ ăn mặc mát mẻ quần đùi áo dây.
Tuấn bước vào trong né tránh không dẫm vào những người đang nằm ở dưới sàn, hắn tới bên Thảo đang nằm trên ghế rồi lay nàng tỉnh lại: “Chị Thảo… chị Thảo!”
Thảo mơ mơ màng màng, nhìn thấy Tuấn thì liền mỉm cười: “Oa… Tuấn đó hả… em về thật tốt… chị nhớ em quá.”
Thảo lúc này giống như người phê thuốc uống rượu sau, trong cơn hoa mắt chóng mặt nàng nhìn thấy hình bóng của Tuấn, tưởng mình mơ nhưng vẫn nhào tới ôm hắn.
Nàng không mơ, hắn ở ngay đó và đỡ lấy nàng. Tuấn nhìn mớ hỗn độn này mà không khỏi bất lực.
Khi hết cơn phê, Chiến giật mình tỉnh lại thì phát hiện mọi người cũng đang dần tỉnh lại, Tuấn thì đang ngồi trên ghế cho Thảo gối đầu lên đùi nằm ngủ ngon lành.
“Con mẹ nó thuốc đểu… bị lừa rồi!” Chiến tức giận nghiến răng, tốn tiền mua ít thuốc về cắn cho phê ai ngờ thuốc dỏm làm ngủ luôn chứ đéo phê.
“Ủa Tuấn… mày đó hả?” Chiến thấy Tuấn thì mừng rỡ, nhưng sau đó tưởng mình còn chưa tỉnh thuốc nên loạng choạng đi tới tát vào mặt Tuấn.
“Đau… sao anh tát em?” Tuấn hét lên.
“Tao thử xem tao có đang mơ không… haha đúng thằng em anh đây rồi!” Chiến cười rách miệng xoa đầu Tuấn muốn trọc cả đầu.
Tối hôm đó, khi trong bữa cơm Chiến giới thiệu Tuấn với 3 cô gái mới đến: “Giới thiệu với ba em, đây là Tuấn… thằng đệ ruột của anh đó… còn ba em này là đào mới tên… Huệ, Bích, Phương… cả ba đều 16 tuổi và có 1 năm kinh nghiệm làm đào.”
Tuấn nghe vậy tròn mắt: “16 Tuổi?”
Chiến gõ đầu Tuấn: “Mày ngạc nhiên cái gì, mày cũng mới có 15 mà đã chén bà chị tao, tao chưa xử mày đâu.”
Nghe vậy Tuấn cảm thấy xấu hổ nhìn qua chỗ Thảo, Thảo đỏ mặt quay đi không nói gì.
“Sao… sao anh biết?” Tuấn cười khổ…
Chiến đáp: “Anh cái đéo gì chẳng biết, may lúc đó mày chuồn sớm không anh đấm mày rồi… thôi chuyện cũng qua rồi anh cho phép… nhưng phải nhớ đối xử tốt với chị Thảo biết chưa?”
Tuấn nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cũng may không bị ngũ mã phanh thây, lăng trì xử trảm. Thảo chỉ biết đỏ mặt cúi đầu bẽn lẽn như gái mới về nhà chồng.
“Mà anh này, làm ăn khấm khá lắm sao mà sửa lại nhà vậy?” Tuấn lúc này mới nhớ tới căn nhà liền hỏi.
Chiến gật đầu: “Mấy tháng nay phất liên như diều gặp gió, ngày nào cũng kín khách. 6 Đào không được nghỉ lúc nào.”
Cả đám tiếp tục ăn uống, khi đã ngà ngà say Chiến mới hỏi: “Ở chỗ đó thế nào?”
“Ổn anh ạ!” Tuấn đáp.
“Có chút tin tức của mẹ và em gái chưa?” Chiến coi Tuấn như em ruột nên cũng lo cho an toàn của Liên và bé Trang.
Tuấn lắc đầu: “Vẫn chưa có gì… nhưng em chắc chắn sẽ cứu được hai người họ.”
Thời gian có trôi qua, Tuấn dù đã chín chắn lên không ít nhưng tửu lượng thì vẫn thế, uống vài chén mặt đã đỏ gay lên rồi.
Hắn nhìn sang bên cạnh, Thảo đang ngồi bên hắn, cặp vú to tròn ẩn hiện trong lớp áo 2 dây chật chội. Đôi má ửng hồng vì rượu, ánh mắt lim dim ngồi đó mà nói chuyện cùng những cô gái khác.
Ngồi ăn chơi mấy tiếng cuối cùng cả bọn cũng say khướt, Chiến và Vân là tỉnh nhất. Vân dìu Hoa lên giường trong khi Hoa vẫn còn ú ớ: “Uống… uống nữa đi.”
Tuấn cũng muốn đỡ Thảo lên giường nhưng cả hai đã say mềm ngồi gục đầu vào đối phương.
Chiến đá đít Tuấn bảo hắn đứng dậy đưa Thảo lên giường, Tuấn khó khăn bế Thảo lên đi vào giường. Nhà sửa rồi nên có tới 3 phòng ngủ, Tuấn bế Thảo vào căn phòng sâu nhất.
Còn lại ba người Huệ, Bích và Phương, ba cô này cũng đã say mềm và đang hôn nhau tay ba đắm đuối, Chiến lắc đầu rồi quát lên: “Còn ba của nợ này nữa, muốn hôn nhau phệt nhau gì lên giường… tính làm trò ở đây hả.”
Nói rồi Chiến xốc từng cô một vứt vào phòng ngủ. Nhìn lại bãi chiến trường bát đũa, Chiến lắc đầu thở dài: “Để mai dọn vậy, giờ mệt vãi rồi.”

To top
Đóng QC