Thiên thần hội – Phần 16: Giải cứu xuân nhi (2)

Phần 16: Giải cứu xuân nhi (2)
Hai tiếng trước…
“Con bé này nhìn ngon quá… Đại ca…”
“Vậy có cần thôi miên nó không?”
“Không. Tao muốn em nó tận hưởng cảm giác chân thật nhất…”
“Hắc hắc… Đại ca chí lý…”
Như được loáng thoáng tiếng trò chuyện bên tai, hai mí mắt Xuân Nhi chớp động, mở choàng ra. Nàng túm chặt chiếc váy ngủ mỏng manh trên người, hốt hoảng kêu lên:
– Các người muốn làm gì?
Nàng nhận ra mình đang nằm trên một tấm nệm giữa một căn phòng rộng thênh thang. Đứng xung quanh nàng là năm gã đàn ông khoác áo choàng đen đeo mặt nạ anonymous với nụ cười nham hiểm bất hủ nhìn chằm chằm xuống nàng. Xuân Nhi cả người hồi hộp vì nàng biết mình đã gặp được mục tiêu. Nhưng nghĩ đến chuyện sắp xảy ra với mình cả cơ thể nàng liền run rẩy sợ hãi.
– Cô bé thật xinh đẹp… – Một gã thân hình cao lớn cúi xuống vuốt ve gương mặt của Xuân Nhi. – Ta chỉ là nôn nóng muốn gặp mặt em trước nên không đợi được đến giờ hẹn mà thôi…
– Đừng động vào tôi… – Xuân Nhi quay mặt đi né tránh bàn tay anh ta.
– Ha ha… đúng là có tác phong của một cảnh sát tương lai đấy…
– Các người… các người biết… – Xuân Nhi há hốc, lòng liền dâng lên một nỗi sợ hãi.
Sáng sớm nay nghe tiếng động lớn bên ngoài, nàng liền bước ra khỏi phòng. Khi Xuân Nhi thấy thân hình của Anh Đào ngã gục trên sàn nhà còn chưa kịp phản ứng thì bên cạnh có một bóng người xuất hiện. Xuân Nhi chỉ kịp cảm nhận một mùi hăng hắc xộc thẳng vào mũi, cả người nàng liền mềm nhũn trời đất tối sầm. Khi tỉnh lại nàng đã ở nơi này… Xuân Nhi không biết đây là nơi nào, nhưng vẫn nghe được loáng thoáng bên tai tiếng còi hụ của xe cảnh sát xa xa…
– Hắc hắc… Cô em thật ngây thơ. Tưởng rằng chúng ta sẽ tự đưa đầu vào cái lưới giăng sẵn sao? – Gã đàn ông bên trái nói.
– Các người muốn gì? Động vào người tôi Trung Úy Chi sẽ không để yên cho các người đâu… – Xuân Nhi lấy hết can đảm nói.
– Ha ha… Trung Úy Chi sao? Con bé đã bị dắt đi lòng vòng còn lâu lắm mới có thể mò ra chỗ này…
– Ha ha… Mấy ngày trước nếu không phải có người phá đám thì Trung Úy tài ba của cô em cũng không thoát khỏi tay ta…
– Các người nói dối… Chị ấy rất giỏi. Chị sẽ bắt hết các người… – Xuân Nhi uất hận gắt lên.
– Ha ha… Rất giỏi sao? Dĩ nhiên là giỏi rồi, còn rất bạo lực đó… Ha ha… – Một người trong nhóm cười lớn.
– Thôi không nói nhiều nữa… – Người đàn ông cao lớn đầu tiên nói.
– Ta cho em hai lựa chọn… Một là ngoan ngoãn phục vụ năm người chúng ta. Hai là…
Xuân Nhi nhìn theo bàn tay hắn chỉ ra phía sau lưng nàng. Một gã bước đến kéo tấm màn vải đen ra, lập tức bên trong xông ra mùi tanh hôi không chịu nổi. Xuân Nhi gương mặt tái nhợt nhìn cảnh tượng trước mắt. Đó là một cái lồng sắt rất lớn cao đến sát trần nhà. Bên trong lồng là hơn năm mươi gã đàn ông toàn thân trần truồng, ánh mắt ngơ ngác. Những người đó khi nhìn thấy nàng liền hai mắt mở lớn, chen chút chồm qua làm cả khung sắt cũng run lên.
– Hai là… ta cho em vào đó… vui vẻ với chúng… Yên tâm, chúng không ăn thịt người. Chỉ là hơi nghiện đàn bà thôi…
– Lựa chọn đi… Em có mười giây quyết định. Chín… Tám… Bảy…
Xuân Nhi khuôn mặt tái nhợt nhìn những ánh mắt ngây dại, những cái miệng mở lớn nước dãi chảy ròng ròng, còn có những cái dương vật to lớn dựng ngược kia, cả người nàng run rẩy sợ hãi.
– Ba… Hai… Một…
Gã đàn ông kia vừa đếm xong, hai gã đàn ông khác túm chặt hai cánh tay Xuân Nhi lôi cả người nàng sền sệt đến trước cái lồng.
– KHÔNG… Làm ơn đừng… Tôi đồng ý. Tôi đồng ý mà… – Xuân Nhi cố vùng vẫy khóc thét lên.
– Ha ha… Vậy phải xem em tình nguyện đến mức nào rồi…
Xuân Nhi được đặt xuống tấm nệm. Nàng mím chặt môi trong đầu nghĩ đến Thùy Chi. Nàng có một niềm tin mù quáng rằng chị ấy sẽ đến cứu mình. Phải, chị Thùy Chi rất giỏi, chị sẽ mau chóng tìm ra nơi này… Xuân Nhi quỳ gối lên, hai mắt nhắm chặt, tay kéo chiếc váy ngủ qua đầu.
– Ha ha… Ngon quá em gái ơi…
Mặc tiếng cười đùa thích thú của năm gã đàn ông, Xuân Nhi kéo tuột chiếc quần lót nhỏ ném xuống bên cạnh. Cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của nàng phơi bày trước bao nhiêu ánh mắt đàn ông làm gương mặt nàng thoáng ửng đỏ gay gắt. Phía sau lưng Xuân Nhi bắt đầu vang lên âm thanh gào rú phấn khích, còn có tiếng thở ồ ồ như điên dại của những con thú động dục bị nhốt trong lồng chỉ có thể nhìn một con cái bên ngoài. Cả khung sắt cũng chấn động liên tục làm cơ thể lõa lồ của Xuân Nhi run rẩy sợ hãi.
– Ha ha… Lại đây đi…
Năm gã đàn ông cởi áo choàng, phô bày những cơ thể trần trụi bên trong. Năm cái dương vật to lớn dí sát vào mặt Xuân Nhi làm nàng uất nghẹn muốn khóc. Đôi môi nàng mím chặt, vẫn bị một bàn tay cứng rắn bóp quai hàm ép mở ra. Một cái dương vật to lớn đầu tiên đi thẳng vào miệng nàng, đè ép trên chiếc chiếc lưỡi nhỏ của nàng mà đi thẳng vào trong.
Xuân Nhi cả gương mặt đỏ bừng lên. Đầu nàng bị kéo sát vào hạ thể gã đàn ông để dương vật hắn lấp kín trong vòm miệng nàng. Bốn gã đàn ông khác quỳ gối bên cạnh, những bàn tay không ngừng vuốt ve sờ soạng khắp cơ thể nàng. Xuân Nhi cả người nóng rang lên thở dốc với cái dương vật to lớn không ngừng ra vào trong miệng. Hai bầu vú tròn trịa căng tràn nhựa sống của nàng bị liên tục xoa nắn rồi bóp vung lên để những ngón tay đùa nghịch se se hai đầu núm đỏ hồng đến săn cứng lên…
– Ư…
– Ah…
Tiếng rên khẽ của Xuân Nhi như bị chìm lấp trong tiếng hít hà phấn khích của những gã đàn ông bị nhốt trong lồng. Những gã đó bắt đầu dùng tay tự vuốt ve sục sục dương vật mình đến căng lên…
Xuân Nhi ngàn vạn lần không muốn nhưng tuổi nàng còn quá trẻ để vượt qua sự kích thích ồ ạt mãnh liệt này. Âm hộ nàng bắt đầu rỉ nước khi một bàn tay ấm áp không ngừng day day mân mê nó. Tấm lưng nàng ưỡn cong lên để hai bầu vú phập phồng trong những bàn tay vuốt ve xoa nắn.
Trong đầu Xuân Nhi lúc này chợt hiện lên hình ảnh của bạn trai của nàng. Anh cũng đang học tại Học Viện. Anh rất thích nàng ngậm mút dương vật anh trước mỗi lần ân ái. Trước anh, Xuân Nhi đã từng quen vài người khác. Người nào với nàng cũng có phát sinh quan hệ thân xác. Nàng vốn rất thoải mái trong quan niệm quan hệ trước hôn nhân. Nhưng đó là những người con trai nàng yêu thương gần gũi… Còn bây giờ nàng sắp phải làm tình một lúc với năm người đàn ông hoàn toàn không biết mặt.
Cái dương vật đầu tiên vừa rút ra khỏi miệng, Xuân Nhi chưa kịp thở dốc thì bốn cái dương vật khác đã cùng lúc chèn tới. Gương mặt xinh đẹp của Xuân Nhi ửng đỏ, miệng nàng chèn căng bởi hai cái dương vật cùng lúc, hai cái khác liên tục cọ vào hai gò má mịn màng của nàng.
– Đỡ con bé lên…
Người đàn ông có thân hình cao lớn ra lệnh, lập tức hai người khác cúi xuống nâng cả cơ thể trần truồng của Xuân Nhi lên không.
– Đừng…
Người Xuân Nhi tựa vào ngực của hai gã đàn ông phía sau. Hai cánh tay mạnh mẽ luồn dưới cặp đùi non của Xuân Nhi kéo căng ra hai bên. Gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng cúi gằm xuống khi hai cánh tay cũng bị giở ra không thể che đậy nơi thầm kín nhất của mình phơi bày trước ánh mắt của bao nhiêu gã đàn ông. Gã đàn ông cao lớn chợt rút điện thoại ra, bắt đầu quay phim…
– Đừng… không được… tôi van anh…
Xuân Nhi phẫn uất hét lên, nhưng không thoát ra được. Cơ thể lõa lồ của nàng tênh hênh trên không, ngay cả nơi thầm kín nhất của cũng lọt vào ống kính điện thoại hắn.
– Hắc hắc… Ngoan đi…
Gã đàn ông kia khoái trá cười hăng hắc quay từ hai mép âm hộ ướt át lại đến hai bầu vú căng tròn ửng đỏ rồi qua gương mặt đỏ bừng hai mắt nhắm chặt của nàng. Hắn đưa điện thoại cho đồng bạn, tiếp tục quay video. Hắn lấy ra một dây bao cao su thật dài, xé lấy một cái, đeo lên dương vật mình.
Khi Xuân Nhi cảm nhận được âm hộ mình bị ép căng ra, nàng liền mở choàng hai mắt. Hai tay hắn đỡ dưới bờ mông nàng, hạ thể đẩy mạnh để dương vật đi sâu vào người nàng. Hai mắt Xuân Nhi đỏ hoe nhòe ướt nhìn chằm chằm vào hai khe hở trên cái mặt nạ ngat trước mặt mình. Nàng có thể thấy được ánh mắt đó rất sáng, còn mang theo vẻ hả hê đắc ý dào dạt. Hạ thể hắn liên tục đẩy dương vật vào thật sâu trong âm hộ nàng. Gương mặt Xuân Nhi mỗi lúc một đỏ ửng lên, hai cánh mũi phập phồng kìm nén, bờ môi mím chặt chịu đựng vẫn không ngăn được tiếng ư ử thật khẽ.
– Ư… ư… ư…
– Ahhh…
Đám đàn ông trong lồng lúc này càng lồng lộn gào rú. Vài cái dương vật căng cứng bắt đầu run rẩy xuất tinh xối xả ra sàn nhà. Gã đồng bạn bên cạnh tiếp tục quay phim từ vị trí âm hộ đỏ hồng ướt đẫm nước căng phồng liên tục đón nhận cái dương vật kia, quay đến gương mặt xinh đẹp há hốc thở dốc của nàng. Hai mắt Xuân Nhi nhòe đi. Không biết vì nước mắt hay cảm giác sung sướng dơ bẩn đang xâm chiếm cả đầu óc nàng. Xuân Nhi không kềm được nữa bắt đầu rên lớn…
– Ưmmm… ưm…
– Ah… Em chơi đã lắm… Lại rất ngoan…
Gã đàn ông cao lớn không ngừng thúc đẩy dương vật vào người nàng, vừa nói. Xuân Nhi hai mắt đỏ hoe căm phẫn nhìn lên hắn. Nàng chỉ muốn mình có thể lột xuống cái mặt nạ đang nhếch mép cười kia. Âm hộ nàng liên tục đón nhận dương vật hắn. Hai bầu vú nàng lại bị hai tên đồng bạn hai bên nhào nặn, còn đùa nghịch se se hai đầu nhũ hoa làm cả người nàng run rẩy không kềm được rên lớn.
– Ưm… Ư…
Gã đàn ông nghiến răng thúc dương vật vào âm hộ Xuân Nhi như vũ bão. Nàng ưỡn cong người đón lấy hắn, miệng há hốc rên siết thật lớn. Khi âm hộ nàng bắt đầu co thắt, hắn chợt lùi lại thật nhanh.
– Ưm…
Xuân Nhi há hốc mặt đỏ ửng lên rên lớn, hai chân nàng không khép lại được, cơ thể trần truồng ưỡn cong lên. Từ trong hai mép âm hộ ửng đỏ nhòe nhoẹt ướt đẫm của nàng ồ ạt một dòng nước trong vắt chảy ra thành dòng… Nhìn thấy ống kính điện thoại đang chiếu thẳng vào mình Xuân Nhi bật khóc nức nở, nhưng cơ thể nàng vẫn run rẩy không ngăn được dòng nước bên trong tuôn trào…
– Ha ha… Thiên thiếu thật lợi hại…
Xuân Nhi được thả xuống tấm nệm, bưng kín mặt oà khóc. Nàng chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy. Nàng là nạn nhân của một vụ cưỡng bức lại đạt cực khoái trước mặt năm kẻ hãm hiếp mình. Chúng còn quay phim lại…
– Thiên thiếu… không nên…
Chợt mái tóc Xuân Nhi bị kéo căng, đầu ngửa ra sau. Bờ môi nàng bị tách ra đón nhận dương vật ướt đẫm đi sâu vào trong. Dương vật hắn chợt rờn rợn rồi xuất tinh xối xả trong miệng nàng. Một mùi đàn ông nồng đậm kinh tởm làm Xuân Nhi ho lên sặc sụa. Hai cánh mũi nàng bị bóp chặt, cổ họng thiếu không khí bắt đầu nuốt xuống. Hắn rùng mình vài lần khoan khoái rồi buông lỏng tay để Xuân Nhi ngã sấp xuống nệm. Gương mặt nàng úp trên nệm, bờ mông bị thô bạo kéo quỳ cao lên. Sau đó là một cái dương vật thứ hai lấp kín âm hộ nàng…
– Ưm…
Xuân Nhi hai mắt nhắm chặt lại, kìm nén. Một tay nàng bưng kín miệng để một ngón tay lén lút chọc sâu vào trong. “Oẹ…” Nàng nôn khan một tiếng thật khẽ không ai chú ý. Xuân Nhi lén lút nhổ ra tấm nệm một bãi nước nhờn chua pha lẫn với tinh dịch. Nếu hôm nay dù nàng có chết đi, chỉ hy vọng chị Thùy Chi có thể tìm thấy nó.
– Ưm… ôi…
– Sung sướng không em? Ha ha…
Cả gian phòng tràn ngập hơi thở hổn hển và âm thanh da thịt phành phạch không ngớt. Cách tấm nệm nơi Xuân Nhi luân phiên bị năm gã đàn ông cưỡng bức, trước cái lồng sắt đã đóng một lớp nhầy nhụa trắng đục tanh hôi của đám bệnh nhân tâm thần. Những gã đàn ông trần truồng như những cái xác sống, vật vờ qua lại ánh mắt mờ đục vẫn không ngừng thèm thuồng nhìn cô gái lõa lồ kia.
Không biết thời gian qua bao lâu. Xuân Nhi cả người trần truồng rã rời thiêm thiếp trên tấm nệm. Nàng không còn ý thức để thấy một gã đàn ông đeo mặt nạ trắng bước lại nhặt cái váy ngủ và mảnh quần lót ném vào trong lồng sắt… Vô số cánh tay nhào tới giành giật xé tan hai mảnh vải trong tích tắc. Hắn lại dùng chìa khóa mở cửa lồng sắt… Hai gã đàn ông bên trong muốn lao ra liền bị hắn đạp ngã lăn. Đám người còn lại sợ sệt co ro tại chỗ. Xuân Nhi không biết gì đến lúc cơ thể nàng bị nâng lên rồi ném bay lên không trung.
“Graoooo…” – Tiếng gào rú chấn động làm cả căn phòng rung động.
Xuân Nhi chỉ thấy cả người mình như rơi vào giữa vô số cánh tay từ địa ngục muốn lôi kéo mình xuống. Hai mí mắt nàng hé mở chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa sắt kia đóng sầm lại và một cái mặt nạ trắng đang nhếch mép cười.
– Không… không… đừng…
Tiếng kêu yếu ớt của Xuân Nhi chỉ vang lên rồi tắt lịm. Trước mắt nàng như một bầu trời bằng da thịt đổ ập xuống, tối đen. Cơ thể trần truồng của nàng như lọt vào giữa một cơn bão tố, giằng xé, rung lắc dữ dội. Ngột ngạt… Đau đớn… ý thức của nàng bị nhấn chìm vào bóng tối.
… Bạn đang đọc truyện Thiên thần hội tại nguồn: https://gaigoi.city
Hiện tại…
– XUÂN NHI… – Thùy Chi hét lên bưng mặt bật khóc.
Thùy Chi lúc này không diễn tả nổi sự đau đớn trong trái tim mình. Hai mắt nàng như nứt ra rớm máu nhìn cảnh tượng trong cái lồng sắt to lớn. Thân thể Xuân Nhi như một miếng bèo trôi nổi dập dềnh lên xuống trong dòng nước cuồn cuộn da thịt đàn ông. Hơn năm mươi gã đàn ông như ngụp lặn vờn quanh cơ thể trần truồng rũ rượi vô thức của nàng. Những cái dương vật nhầy nhụa tinh dịch cứ chen chúc nhau ra vào âm hộ và miệng nàng. Mái tóc đen dài cũng bết chặt lại, cơ thể Xuân Nhi lúc này như bị nhấn chìm trong một vũng bùn nhơ nhớp trắng đục.
– CÚT ĐI… Buông con bé ra… Xuân Nhi… – Thùy Chi gào lên đến lạc giọng.
– Trung Úy… Con bé còn sống…
Giọng nói nôn nóng của A Cửu làm Thùy Chi bừng tỉnh. Nàng căng mắt ra nhìn nhận ra Xuân Nhi còn hơi thở, chỉ là rất yếu ớt.
– Phá cửa nhanh…
– Khốn kiếp… Chúng đã bẻ gãy chìa bên trong ổ khóa… – Anh Trung hét lên.
– Chúng ta lại không có súng… Trời ơi… – A Cửu đấm mạnh làm cả khung sắt chấn động.
– Cái cưa… tìm một cái cưa…
Anh Trung lao nhanh ra ngoài. A Cửu cũng lao sang phòng bên cạnh. Chỉ hơn phút sau hai người trở lại với một cái cưa cầm tay nhỏ. Thùy Chi hai mắt nhòa lệ, nhìn hai người bắt đầu điên cuồng cưa một thanh sắt gần với vị trí Xuân Nhi đang nằm. Nhưng nàng chợt nhận ra lưỡi cưa đó quá nhỏ với thanh sắt, lòng nàng liền trùng xuống. Thùy Chi mím chặt môi nhìn những gã đàn ông còn sức lực không ngừng bò trên người đồng bạn đến bên cạnh Xuân Nhi. Liệu khi thanh sắt kia được cưa đứt, Xuân Nhi còn mạng hay không? Thùy Chi mím chặt môi nhìn Xuân Nhi không ngừng bị giày vò, ánh mắt lóe lên tia kiên quyết. Nàng bắt đầu cởi quần áo của mình… Từng mảnh đồng phục xanh, từng mảnh đồ lót rơi xuống chân càng làm lòng Thùy Chi kiên quyết lạnh lùng hơn bao giờ hết… Ngay cả đối diện với ánh mắt sửng sốt của hai đồng nghiệp nam, nàng vẫn không chút e ngại.
– Trung Úy…
Anh Trung và A Cửu sững sờ nhìn Thùy Chi. Hai người cũng là đàn ông. Ánh mắt không kềm được nhìn lướt qua cơ thể lõa lồ tuyệt đẹp của bóng hồng xinh đẹp nhất của ngành. Hai bầu vú nàng vung cao tròn trịa, hai đầu núm đỏ hồng xinh xắn làm cổ họng hai người khô khốc. Khi ánh mắt hai người chạm bờ mu hồng hào mũm mĩm phơn phớt lông tơ kia cả người đều căng cứng, đũng quần cũng chật chội khó chịu.
– A Cửu, Anh Trung… chuyên tâm đi. Tôi sẽ kéo dài thời gian cho Xuân Nhi…
Lời nói lạnh lùng của Thùy Chi làm anh Trung và A Cửu bừng tỉnh, xấu hổ với biểu hiện của mình. Hai người mắt đỏ hoe cúi xuống thật thấp, hì hục cưa thanh cưa thanh sắt, không dám nhìn lên lần nào.
Thùy Chi gương mặt xinh đẹp đã tái nhợt, toàn thân trần truồng bước đến sát khung sắt. Gần như ngay lập tức vô số cánh tay từ bên trong vươn ra chộp cứng lấy cơ thể nàng. Ngay cả những gã đàn ông đang quần thảo trên người Xuân Nhi cũng rời đi bỏ qua con mồi đã gần như không còn sức sống. Đám đàn ông che chút bổ nhào dẫm đạp lên nhau cố nhoi đến sát khung sắt. Cả người Thùy Chi bị kéo chặt dính sát vào khung sắt. Nàng nhận ra trên cổ tay từng người đều có một tag nhựa với mã số và mã QR. Nàng nhắm chặt hai mắt, răng cắn chặt hai bờ môi đến ứa máu chịu đựng cảm giác kinh tởm trên khắp cơ thể. Những bàn tay nhầy nhụa dơ bẩn liên tục nhào nặn hai bầu vú nàng. Cặp mông tròn trịa của nàng bị xoa nắn đến biến dạng. Hai chân nàng không kềm được bị tách mở…
Thùy Chi cắn chặt như muốn tự nhai vỡ cả hàm răng của mình. Hai đầu vú nàng day dứt chịu đựng những cái miệng luân phiên ngậm mút. Giữa hai chân nàng là hơn mười bàn tay chen chúc sờ soạng… Hai mép âm hộ ẩm ướt của nàng bị tách mở, đón những bàn tay dơ bẩn mò mẫm luồn sâu vào trong. Mặt nàng bị kéo sát vào khung sắt, một cái lưỡi ướt át liếm dọc theo gò má mịn màng của nàng. Một cảm giác kinh tởm làm Thùy Chi muốn nôn mửa. Nàng nhận ra bên trong lồng là một gã đàn ông cao lớn, chính là kẻ vừa nãy còn dai dẳng hì hục trên người Xuân Nhi. Hắn thô bạo gạt những kẻ xung quanh ra, áp người lên song sắt. Cơ thể hắn to lớn, lông ngực rậm rịt xoăn tít cọ xát vào hai bầu vú căng tròn mơn mởn của nàng. Hai cánh tay hắn to lớn vươn dài ra ngoài vòng bên dưới cặp mông tròn trịa của Thùy Chi, nhấc bổng cả người nàng lên. Hai bàn tay đó bóp nghiến bờ mông nàng, kéo ghì sát lại. Hai chân Thùy Chi mở rộng không ngăn được cái dương vật to lớn gớm ghiếc của hắn trượt dọc theo rãnh âm hộ của nàng.
– A CỬU… NHANH… – Thùy Chi hét lên.
– Trung Úy… gần được rồi…
Thùy Chi thở dốc hai cánh tay ghìm cứng trên khung sắt muốn đẩy người mình ra, nhưng không chống lại được. Dương vật hắn nóng hôi hổi liên tục hì hục trượt vào giữa hai chân mở rộng của nàng. Hai mép âm hộ truyền đến cảm giác nóng hôi hổi làm Thùy Chi uất nghẹn muốn bật khóc. Như chưa tìm được đích đến, gã đàn ông theo bản năng kéo cơ thể nàng cao lên. Hai chân nàng bị hắn ép vào khung sắt đến đau nhói. Nàng cảm nhận được âm hộ mình đang từng chút bị ép căng ra… Thùy Chi nhắm chặt hai mắt, vẫn không ngăn được dòng nước mắt chảy dài trên mặt.
– A Cửu…
– Ahhhh… Tránh ra…
A Cửu gầm lên gạt anh Trung sang một bên, anh ta vung chân đá thật mạnh lên thanh sắt vừa bị cưa hơn phân nửa. “Rầm…”. Cả cái lồng sắt to lớn rung chuyển. Thanh sắt lớn bằng ngón tay gãy đoạn cong oằn vào trong. Anh Trung và A Cửu mừng rỡ dùng sức bẻ nó ngược ra ngoài. Khoảng trống vừa đủ để anh Trung lách người vào, nắm lấy tay Xuân Nhi kéo cả người nàng ra.
A Cửu vội lao sang phía bên này. Hai mắt anh như muốn nứt ra nhìn cơ thể trần truồng của Thùy Chi bị gã đàn ông to lớn kềm chặt. Anh gầm lên chộp lấy những bàn tay dơ bẩn của hắn, bẻ quặp. Những bàn tay khác bên trong lại lao ra không buông tha… A Cửu liên tục tấn công ngược lại. Thùy Chi hai mắt nhắm chặt, bên tai liên tục vang lên tiếng la hét đau đớn. Đến lúc cả người được buông lỏng ngã vào vòng tay của A Cửu, nàng mới nhận ra mình đã thoát khỏi cơn ác mộng kinh khủng nhất của cuộc đời mình.
– Trung Úy, tôi đưa Xuân Nhi vào bệnh viện trước… – Anh Trung bế cả người Xuân Nhi trên tay nói gấp.
– Anh đi nhanh đi…
Thùy Chi tựa vào người A Cửu yếu ớt nhìn lên Xuân Nhi. Nàng muốn lấy mẫu tinh dịch trên người cô bé nhưng nhìn lại nàng chỉ có thể thở dài chán nản. Cả người Xuân Nhi bê bết như ngâm trong tinh dịch, lấy mẫu thế nào đây? Làm sao có thể tách ra mẫu ADN của những kẻ kia từ năm mươi gã đàn ông khác? Huống chi năm gã kia luôn dùng bao cao su, cẩn thận vô cùng. Dù cuộc chiến này nàng vẫn thất bại, nhưng Thùy Chi đã thắng được mạng của Xuân Nhi.
Khi anh Trung mang Xuân Nhi đi khuất, Thùy Chi được A Cửu dìu đứng dậy. Hai chân nàng run rẩy không đứng vững. A Cửu phải dìu nàng vào phòng tắm ở cuối căn phòng. Đến lúc đối diện với tấm gương trên tường, Thùy Chi mới nhận ra cả người mình trần truồng tựa sát lên người A Cửu.
– Để tôi tự vệ sinh… Anh cần chụp lại hết cảnh tượng ngoài kia… Chúng ta cần bằng chứng khởi tố kẻ quản lý nơi này tội nuôi nhốt người như súc vật.
– Vâng Trung Úy.
– A Cửu, anh lưu ý mã code họ đeo… chụp vài tấm hình rõ ràng một chút.
– Vâng.
A Cửu đi ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa phòng tắm lại. Thùy Chi mím môi kìm nén cảm giác ê ẩm bên dưới, bước vào vòi sen, mở nước. Dòng nước lạnh làm cơ thể nàng thả lỏng dễ chịu. Nàng cọ rửa thật kỹ những vết dơ bẩn trên cơ thể mình, còn rửa đi rửa lại bên trong âm hộ mình. Nhưng cảm giác những ngón tay dơ bẩn kia chọc ngoáy vào trong người mình vẫn còn nguyên vẹn không giảm bớt chút nào… Nàng lại rửa, lại rửa mà nước mắt cứ ứa ra. Thùy Chi ngồi bệt xuống ôm mặt. Hai bờ vai nàng run rẩy kìm nén… Nàng nhớ đến Trung Quân còn trong phòng tạm giam, nhớ đến ánh mắt bất mãn khó chịu của ông Can, lại nhớ đến Xuân Nhi cả người vùi lấp trong đám người dơ bẩn, lại nhớ đến bản thân mình bị vô số bàn tay bao phủ… Sức chịu đựng của Thùy Chi như một cái đập yếu ớt trước cơn lũ càn quét vỡ vụn thành từng mảnh. Nàng gối đầu trên hai cánh tay mảnh mai oà lên khóc nức nở.
– Trung Úy…
Thùy Chi chợt nghe giọng nói trầm ấm của A Cửu vang bên tai. Nàng ngẩng đầu lên nhận ra anh từ lúc nào đã đứng bên cạnh nàng, còn cầm một cái khăn lông đưa cho nàng. Thùy Chi không ngăn được nước mắt, lại vùi mặt vào hai cánh tay mình.
– Trung Úy có thể không cần hy sinh như vậy… – A Cửu quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng lau nước trên tấm lưng thon thả của nàng.
– Anh cho rằng… tôi làm vậy là không đáng sao? – Thùy Chi nghẹn ngào hai mắt đỏ hoe nhìn anh.
– Không. Rất đáng. Nếu không có Trung Úy thì Xuân Nhi đã không giữ được hơi thở cuối cùng. – A Cửu vừa nói vừa lau nước trên mặt nàng.
– Đúng. Rất đáng… – Thùy Chi thì thào yếu ớt.
– Vậy thì Trung Úy hãy quên cảm giác ghê tởm đó đi… được không?
Thùy Chi lúc này tinh thần rất yếu ớt, nàng gật đầu mà nước mắt vẫn chảy xuống mặt. A Cửu đỡ dưới cánh tay dìu nàng đứng lên. Ánh mắt nàng vô hồn mờ nhạt chỉ đứng tựa vào bồn rửa tay để mặc A Cửu lau khô cơ thể cho mình. Nhưng không lâu sau hơi thở nặng nề của anh ta lại làm Thùy Chi thức tỉnh. Nàng nhận ra mình toàn thân trần truồng đứng trước một người đàn ông, lại là cấp dưới của mình. A Cửu quỳ gối trên sàn nhà ánh mắt anh ta say mê nhìn chằm chằm vào bờ mu hồng hào phơn phớt lông tơ của nàng. Tay anh cầm chiếc khăn lông từ từ lau vào giữa hai chân nàng.
Căn phòng tắm lúc này rất yên ắng, chỉ có hơi thở hít sâu căng thẳng của hai người. Thùy Chi gương mặt đỏ ửng nóng rang lên khi lưng bàn tay ấm áp của A Cửu chạm vào da thịt mịn màng bên trong đùi non của nàng. Theo phản xạ tự nhiên nàng mở chân rộng ra… Nàng chợt nhận ra mình ngớ ngẩn đến thế nào, nhưng đã muộn. Ngay cả nơi thầm kín nhất của nàng, hai mép môi âm hộ đỏ hồng xinh đẹp cũng phơi bày trước mắt A Cửu. Tay anh cũng dừng lại, ánh mắt hừng hực nóng của anh làm cả cơ thể nàng rờn rợn nhộn nhạo.
Thùy Chi chợt quay người, hai bầu ngực phập phồng thở dốc. Nàng không quay lại, nói nhanh:
– A Cửu… Anh lấy giúp tôi quần áo đi…
– Vâng… Trung Úy.

To top
Đóng QC