Thằng Tâm – Quyển 2 – Phần 17

Phần 17
Hôm sau Tâm đi sớm. Nó chỉ kịp nằm ôm Cẩm một lúc, ăn sáng cùng gia đình rồi ra bắt xe về Hà Nội. Chiều mới bay nhưng nó cần lên sớm. Còn một cô gái nó cần từ biệt. Tâm đến biệt thự ven hồ của chị Ngọc nhưng không có ai cả. Tâm bần thần một lúc, giờ sắp trưa rồi chả hiểu chị đi đâu. Tâm cầm điện thoại gọi, mãi đến lần thứ 2 chị mới nghe máy.
– Alo… Yến à… gọi gì tao đấy.
Tâm ngạc nhiên, nó nghe giọng đúng là của chị. Tâm nhìn lại số điện thoại, dường như không có gì sai cả, nó đã lưu số chị vào danh bạ rồi.
– Chị Ngọc… em Tâm đây.
– À Yến à… có chuyện gì thế… tao nghe không rõ.
– Em Tâm đây… chị đang ở đâu.
– Tao đang ở Tam Đảo, đi cùng ông bà già tránh nóng.
– Vậy… bao giờ chị về.
– Chắc… mai hoặc ngày kia. Mày để dịp khác đi, ông bà muốn chơi cùng bé Su. Đợi chút tao đi uống nước.
Tâm nghe thấy tiếng chân chị lạch bạch. Lát sau nó mới nghe thấy chị thì thào trong máy:
– Chị đây… vừa nãy ở cạnh bố mẹ chị không dám nói.
– Làm sao không dám… em có làm gì chị đâu.
– Chị đã khai ra bố bé Su tên là Tâm rồi. Ông bà đang muốn gặp em lắm.
– Vậy em đi gặp rồi xin cưới con gái ông bà luôn nhé.
– Em đi đi, đợi ăn một dao của bố chị đã nhé.
– Èo… thật thế à.
– Thật… em nghĩ sao. Giờ mà em tới là có khi em phải cưới chị thật đấy. Chị vẫn còn yêu đời, chưa muốn có cái dây buộc vào người.
– Vậy… mai chị mới về à.
– Em đã ở đấy rồi à. Chị không biết em tới nên đi mất rồi.
– Thôi không sao. Em vào một thời gian rồi lại ra đây. Giờ… em xin địa chỉ và số Phương có được không?
Đáp lại lời nó là một khoảng không tĩnh lặng. Rồi bất chợt Tâm nghe tiếng chị cười phá lên trong điện thoại. Dường như đó là chuyện làm chị rất buồn cười đến nỗi không nhịn nổi. Chị Ngọc vừa cố nhịn cười vừa hỏi nó:
– Em thích cái Phương à.
– Không… không phải… em có hẹn bảo khi nào đi… qua chào cô ấy một câu.
– Em qua đó sợ rằng nó sẽ cầm dao chém em đấy. Em có sợ không?
– Em có làm gì đâu, sao cô ấy chém em.
– Thì bởi vì… em là đàn ông. Ở công ty đàn ông cũng không dám gần nó, kể cả sếp.
– Vậy… thôi… chị cứ cho em địa chỉ với số điện thoại. Nếu không qua được thì em… gọi điện.
– Haha… thôi chị cứ cho em cả địa chỉ. Biết đâu đấy nó không cầm dao chém em.
Tiếng chị Ngọc phì cười trước khi tắt máy. Tâm ngẩn người, có lẽ nào… Tiếng điện thoại tinh tinh báo tin nhắn. Tâm nhìn chằm chằm vào tin nhắn chị Ngọc đưa, rồi nó quyết định… cứ đến đó xem sao.
Tòa nhà Phương làm cũng ở trung tâm thành phố nên đi lại cũng không khó khăn quá. Tâm xuống taxi rồi đi bộ một đoạn ngắn tới trước cửa tòa cao ốc. Nó nhìn tòa nhà mà thở dài. Chẳng nhẽ giờ nó lại sợ con gái đến mức phải gọi điện nói lời tạm biệt. Sự háo thắng luôn muốn chinh phục trỗi dậy trong Tâm. Chả phải hai lần trước nó đều đè được Phương ra sao.
Tâm cầm điện thoại định bấm số thì chợt thấy mấy cậu con trai từ trong chạy vội ra. Nó hướng ánh mắt nhìn theo thì chợt thấy Phương. Nàng hôm nay mặc bộ vest nữ màu hồng phấn ngắn tay ôm gọn theo cơ thể thanh mảnh của mình. Bên dưới cũng là một đôi giày màu hồng tôn lên đôi chân trắng đẹp của nàng. Mái tóc vẫn cắt ngắn, nhưng ai bảo Phương giống đàn ông đâu. Tâm càng nhìn càng thấy Phương nữ tính và ưa mắt.
Phương đang đi cùng vài người bạn gái. Tâm vẫn đứng đó, và càng gần nàng hơn. Ánh mắt Phương chợt đụng vào Tâm và dừng lại. Tâm đứng đó nhoẻn cười nhìn Phương. Nàng vẫn lặng im nhìn nó không nói gì.
Vai Tâm bỗng bị kéo nhẹ, nó quay lại thì là một cậu thanh niên vừa chạy lúc nãy. Vẻ mặt cậu ta có chút cười cợt nhưng có phần nghiêm túc:
– Cậu lui ra đi. Bao nhiêu người muốn làm quen với cô ta đều lãnh đủ cả. Cô ta không thích đàn ông đâu.
Tâm quay qua nhìn Phương thấy nàng nhướng mày. Nó quay lại nhìn cậu thanh niên, gạt tay cậu ta ra khỏi vai nó:
– Cảm ơn, tôi cũng không thích đàn ông. Tôi chỉ thích phụ nữ.
Tâm mặc kệ những ánh mắt đang nhìn, nó tiến lại gần trước mặt Phương. Nàng vẫn nhìn nó không cười, nhưng Tâm thấy hình ảnh của nó trong ánh mắt nàng.
– Chiều nay tôi bay. Tôi đã bảo sẽ quay lại nhưng nhiều việc quá. Nên tôi xin số chị Ngọc tìm tới đây để… nói lời tạm biệt em.
Cô gái ấy vẫn lặng yên nhìn nó không nhếch mép. Tâm cũng có chút bối rối, nhưng nó cũng không quá nao núng. Lần nào nàng chả vậy. Tâm mặc kệ, nó đứng đó chai mặt… ngắm nàng. Vẻ đẹp thanh thuần như không dính chút bụi trần nào của Phương cùng với vẻ lạnh lùng như băng của nàng khiến cho bao kẻ phải tránh xa nhưng vẫn không nhịn được muốn ngắm nhìn nàng dù chỉ vụng trộm. Đôi lúc Tâm muốn đưa tay vuốt lên má nàng nhưng lại thôi. Nó cũng hơi rợn câu dọa của chị Ngọc. Tâm nhìn vào mắt nàng lần cuối:
– Tôi đi đây. Nhưng tôi sẽ sớm quay lại.
Tâm quay gót đi, nhưng nó chợt bị Phương gọi giật lại.
– Khăn. Dùng xong trả lại cho tôi.
Tâm chưng hửng. Nó chợt nhớ tới cái khăn thơm của nàng đưa để nó lau vết son trên mặt. Cái khăn đó nó để trong balo mất rồi. Giờ chẳng nhẽ lại lôi ra. Khăn đã vào tay nó sao có thể đưa lại. Tâm quay lại, nhìn Phương cười có chút trêu chọc.
– Khăn đó là của người yêu tôi đưa tôi mà. Trên khăn có thêu hai con chim còn gì. Tôi sẽ giữ nó mãi coi như là tín vật của em cho tôi.
Tâm thấy trán Phương hơi nhăn lại. Nó mặc kệ vác balo đi ra tìm taxi. Tâm không biết rằng nó vừa đi thì Phương cũng xoay gót đi theo hướng khác. Nhưng trên đôi môi nàng khẽ nở một nụ cười thật kín đáo.
Giờ mới đang buổi trưa, nắng như đổ lửa. Giờ mà lên sân bay đợi hơn 3 tiếng nữa mới lên máy bay. Nhưng cũng không thể vạ vật ở đây được. Tâm định kiếm quán café hay quán ăn nào ngồi tạm thì chợt nhớ tới chị Vân. Chỗ này cũng gần cửa hàng hoa của chị. Từ hôm nó bỏ bom chị ở bệnh viện không biết chị giờ thế nào rồi. Tâm đi bộ băng qua mấy con phố, cửa hàng hoa ở trước mắt. Cánh cửa khép hờ báo hiệu hàng hoa đã nghỉ trưa. Tâm nhìn qua khe cửa hẹp, nó vậy mà nhìn thấy chị. Chị đang mải xịt và chỉnh hoa nên cũng không quay lại nhìn nó. Tâm gõ nhẹ vào cửa trêu chị.
– Ai đấy, cửa hàng nghỉ chiều mới…
Chị nói một nửa câu thì quay lại. Tâm kéo cửa ra cười tươi đứng trước cửa. Chị sững lại rồi chạy tới ôm nhẹ vào nó. Tâm kéo chị vào lòng ôm siết lấy, ngửi cái mùi hoa cỏ vẫn thơm lừng trên người chị.
– Này, đừng có ôm. Chị đang có em bé đấy.
Chị nhắc Tâm mới nhớ. Tâm cúi đầu nhìn, cái bụng đã hơi nhô ra rồi. Chị có chút cười xấu hổ, vội kéo nó vào bên trong rồi đóng hẳn cửa lại. Không hoa cỏ gì nữa, chị kéo Tâm lên nhà. Căn phòng vẫn y nguyên như vậy như hồi xưa nó đến.
Chị đẩy Tâm ngồi ra giường, chị đi lấy nước pha cho nó. Tâm nhìn thấy mấy ổ bánh mì pate trên bàn với cốc nước mía, chắc là đồ ăn của chị.
– Sao chị lại ăn bánh mì pate. Đang có thai chị phải ăn uống đầy đủ chú.
– Chị không ăn được. Trời nóng ăn uống càng chán. Chị thế mà lại ăn được bánh mì pate. Kẹp thêm ít xúc xích với ớt là ngon tuyệt. Chắc chị thích ăn xúc xích.
Tâm hơi trợn mắt nhìn chị, câu trả lời của chị thật nhạy cảm. Chị thấy Tâm nhìn thì liếc nó, cái môi cong lên cười trêu nó. Tâm gãi đầu, chị dường như vẫn chưa thôi trêu chọc nó. Nhưng nói đi phải nói lại, chị có thai xong dường như tròn trịa hơn. Cái váy dù phủ qua đùi nhưng Tâm gió quạt thổi bay làm Tâm vẫn thấy thấp thoáng cặp đùi tròn lẳn của chị. Nó vẫn nhớ cái thân hình nóng bỏng nó ôm ấp hồi nào.
Chị mang nước ra cho nó, là một cốc nước mơ mát lạnh. Chị ngồi giục nó uống nước, mắt ngắm nghía chắc xem nó gầy hay béo:
– Em uống đi. Mơ này bác Hằng vợ bác Vui đi chơi về cho chị đấy. Chị ngâm uống ngon lắm. Mà cả hai bác vẫn nhắc hỏi thăm em suốt đấy.
– Thế ạ chị. Em cũng không có thời gian thăm hai bác. Bác Vui khỏe hẳn rồi chị nhỉ.
– Bác đỡ nhiều, đi chầm chậm được rồi. Bác Vui gái cứ hỏi thăm xem em có người yêu chưa, rồi khi nào ra đây đấy.
Tâm ngậm hột mơ trong miệng mà tí nuốt. Nó nhớ tới cái người đàn bà hừng hực tình chổng mông nằm trên bàn cho nó địt hôm ấy trong khi ông chồng còn ngủ trên gác. Chắc bác Hằng vẫn nhớ nó. Nhưng giờ Tâm quả thực bề bộn, cũng không thể phân thân thăm bác được. Nó vội kiếm cớ:
– Lần này ra đây vội vàng do công việc, em chỉ ghé thăm chị rồi tí ra sân bay thôi.
– Thế à… tiếc nhỉ. Chị còn tưởng em ở lâu. Đang định tối nay bảo em đèo chị sang chọn hoa.
Ánh mắt chị nhìn Tâm đầy ý nhị. Tâm sao không nhớ những lần đèo chị qua cầu. Mùi thơm của chị giờ nó vẫn nhớ. Cái thủa mới lớn, những cảm xúc đôi khi thật khó quên. Hai ánh mắt nhìn nhau, dường như đều hiểu nhau đang nghĩ gì. Tâm không dám nhìn tiếp vào mắt chị. Nó sợ chính nó cũng dần lạc theo những suy nghĩ khác. Tâm cười giả lả nhưng mắt nhìn về phía khác, nơi trên móc đang treo áo ngực của chị.
– Anh trai em đâu sao để chị vẫn lấy hoa thế. Lại còn đi đêm hôm nữa.
Nghe Tâm nói thế chị Vân khẽ thở dài. Ánh mắt có chút hơi buồn bã:
– Anh lại đi công tác rồi. Trước lúc chưa cưới thì chả đi, giờ cưới xong đi nhiều thế. Chị ở nhà không làm việc thì chán lắm. Ở nhà có mỗi đứa con gái anh. Chị và nó khác nếp sinh hoạt nhau. Chị nhiều khi nói mà nó đang cái tuổi mới lớn không chịu nghe. Chị đi làm để tránh điều tiếng mẹ ghẻ con chồng.
– Còn thằng cu đâu chị.
– Nó được bố nó đón rồi. Đi gần tuần rồi đấy. Chị đang định đêm nay đi lấy hoa thì tiện đi sớm xem nó thế nào. Từ ngày chị lấy anh ấy, nó có vẻ cuốn bố nó hơn.
Dường như cuộc hôn nhân cũng không thật suôn sẻ với chị. Luôn có những yếu tô mới làm người ta phải suy nghĩ. Hôn nhân thường nhiều vấn đề hơn khi còn yêu thì phải. Chị thấy Tâm đang nhìn chị ngẫm nghĩ thì bật cười, với đĩa bánh mì ra cho nó:
– Em ăn đi. Chị ăn cũng không hết. Mà không ăn thì cũng hỏng hết với cái thời tiết này.
Tâm nhìn chị cứ cố dúi cái bánh mì cho nó thì cũng cười cầm một cái lên ăn. Nó cũng chưa ăn gì đây. Bánh mì chị mua ở đâu ngon thật, nhân bánh nhiều và làm ngon vị thật đậm đà đặc biệt. Chị cũng cầm bánh lên ăn. Khác hẳn với vẻ chán nản lúc nãy, chị ăn trông thật ngon miệng. Chị hút một hơi hết nửa cốc nước mía rồi đưa Tâm. Tâm nhìn nhìn cái ống hút vừa chạm môi chị, vẫn còn chút son dính nơi nơi đầu ống.
– Sao, chị hút rồi em không dám hút à.
– Không phải… em đang nhìn… son môi chị trên ống hút.
Tâm cười, nhưng rồi nó dần im bặt khi chị rướn người qua gần nó. Đôi môi chị lại ngậm lấy… cái ống hút thêm một hơi nữa. Đôi môi ấy thật gần, bờ môi hờ hững như trêu ngươi ai đó. Tâm hơi hồi hộp, nó không biết có nên… làm gì đó không. Nó chỉ sợ vướng vào chị, làm chị khổ. Đôi môi ấy nhanh chóng khép lại, chị lại ngồi đối diện nó, chỉ có vẻ mặt có chút thất vọng. Cả hai người im lặng, Tâm ngồi nhìn chị, nó thấy thật khó xử. Càng trưởng thành nó càng khác xa trước, càng sợ nhiều thứ.
Chị chợt nhìn nó, chỉ vào cái bánh mì vẫn còn hơn nửa.
– Em không ăn sao. Không thích ăn à.
– Không, bánh ngon lắm. Mà hơi nhiều nhân.
– Chị lại thích nhiều nhân. Hay chị ăn hộ nhé.
– Đây, chị thích phần nào thì lấy, còn lại em ăn nốt. Còn mỗi vỏ bánh cũng không sao.
– Chị chỉ thích… ăn xúc xích thôi.
Ngón tay nhỏ nhắn nhón lấy miếng xúc xích thái lát mỏng trong bánh của Tâm. Nhưng tay chị chưa lấy được thì đã bị Tâm nắm chặt lấy. Nó nhìn chị, mọi thứ sợ hãi không còn nữa. Người đàn bà ấy cũng không rụt tay lại mà để mặc nó cầm lấy tay mình. Hai khuôn mặt cứ dần sát nhau. Tâm để cái bánh xuống, giờ có thứ khác cần nó ăn.
Cả hai con người không biết ai bắt đầu trước nhưng cứ lao vào nhau, cuộn chặt lấy nhau trên chiếc giường nhỏ. Chị giữ chặt mặt nó, hôn nó thật điên dại. Tâm cũng không kém, nó vẫn tiếc nuối về chị bao lâu nay. Đầu nó luôn mong chị hạnh phúc, bù đắp cho thứ hạnh phúc nó không thể đem tới cho chị. Nhưng giờ dường như chị cũng không hạnh phúc cho lắm, nó sẽ bù đắp cho chị. Hai con người cứ thế uốn éo dính vào nhau. Quần quần áo áo dần cởi sạch. Chị thở hổn hển sau nụ hôn dài, ánh mắt long lanh nhìn Tâm:
– Chị cứ tưởng em sẽ rời đi như cái lần nào.
– Nếu em làm thế thì sao.
– Thì chị sẽ không bao giờ gặp em nữa.
– Em chỉ sợ… làm ảnh hưởng tới hạnh phúc của chị.
– Chị đang… chị không biết… nhưng chị cô đơn. Cuộc hôn nhân có nhiều thứ… làm chị không chuẩn bị kịp. Chị cần em… cần em làm chị… cân bằng lại…
Tâm để tay lên môi không cho chị nói nữa. Cần gì lý do nữa. Chỉ cần chị không ngại thì nó sao cần quan tâm. Tâm kéo chị vào nụ hôn mới của nó. Hai đôi môi tự động dán vào nhau, hai cái lưỡi uốn éo trong miệng trêu đùa nhau. Hai cơ thể trần trụi da thịt cứ thế cọ xát nhau nhưng vùng bụng vẫn tránh nhau thật tài tình. Những cánh tay cứ sờ soạng nhau không biết chán. Những cơ thể nóng dần dù gió điều hòa mát lạnh.
Tâm lật chị nằm xuống. Nó tách hai chân chị ra. Cái lồn chị như vẫn vậy từ ngày nó và chị chia xa. Hai chân co lên chờ đợi. Tâm cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đang hé ra thở những hơi nặng nhọc. Con chim nó tách dần cửa lồn đi vào. Chị ngửa cổ thở ra một hơi thật dài. Con chim cứ vậy đi dần vào cái lồn như khít rịt của chị. Tâm vẫn nhớ nó mấy lần đã tưởng không chịu nổi với lồn chị. Con chim như chợt nhớ ra kinh nghiệm đau thương mà đi vào chầm chậm. Tâm ấn chim thật sâu, đụng vào đáy lồn làm nó sướng run thì dừng lại. Nó không vội vàng làm gì hết, cái đầu lại cúi xuống vùi vào cổ chị. Tâm hôn hít cái cổ thơm tho, ngửi hít mùi da thịt của chị. Vẫn như ngày nào, cơ thể chị quằn quại theo những nụ hôn của nó, bàn tay cứ quờ quạng khắp tấm lưng đang dần lấm tấm mồ hôi của Tâm mà dần siết lại.
Tâm bắt đầu nhấp. Nó cũng không dám làm mạnh, một phần vì lồn chị thật khít, một phần vì đứa bé trong bụng chị. Những cú nhấp không nhanh nhưng sâu thật sâu rồi lại kéo ra gần hết. Chị cứ thở hắt ra mỗi khi chim nó đi vào, rồi lại như lạc lõng khi chim nó rút ra. Đôi chân chị dần quắp chặt hông nó, ngăn cho chim nó rút xa khỏi lồn chị. Hai chân ấn vào như thúc con chim nhanh dần vào cái lồn đầy thèm khát.
Con cặc Tâm thúc nhanh dần. Nhưng cơ lồn đang dần siết chặt, những nếp thịt cứ cọ vào chim làm Tâm thật sướng. Nhưng nó không có sự lựa chọn khác. Người đàn bà nằm dưới kia muốn con chim nó ma sát lồn chị thật nhanh thật mạnh. Những tiếng thở dần gấp gáp và chuyển dần thành tiếng rên rỉ.
– Ư… ư… ơ… hơ… hơ… hơ… hơ… sướng… sướng lắm… ôi Tâm ơi… nhanh hơn nữa đi… ơ… ơ… ôi… ôi… ôi… aaa… chọc sâu vào… chị sướng… ôi… ôi…
– Em sợ ảnh hưởng đứa bé.
– Không sao… ôi… ôi… aaaa… thai ở cao lắm… ôi… aaaa… aaaa… sâu vào… mạnh vào… ôi… ôi… ôi… Tâm ơi… chết chị mất… ôi… aaaaa… aaaaa… anh ơi… aaaaa… em vỡ lồn rồi… a. AAAAA… sướng quá… aaaaa…
Tâm biết mình sẽ không kìm được. Nhưng chị cũng đang rất sướng. Hai chân ghì chặt vào mông nó không nhả. Tâm bỗng nhấc cả người lên. Hai chân chị quặp nơi hông nó làm phần mông chị như cũng bị nhấc lên. Nó dập xuống, không quá mạnh nhưng đủ để con chim ma sát thật mạnh với vách lồn rồi chọc sâu vào cổ tử cung được. Tâm thấy lồn chị co bóp mạnh, nước lồn xịt vào cặc nó. Những tiếng rên rỉ làm nó lại nâng người lên rồi hạ xuống. Chị bấu chặt tay vào người nó, khóc lóc trong cơn sướng đang làm cả hai như không chịu nổi. Tâm nâng người lên được hơn chục lần thì cảm thấy đầu cặc như muốn bùng nổ. Nó ghì chặt vào người chị nhấp liên tục, con chim thụt vào lồn như pit tông. Tâm gầm lên, hòa cùng tiếng khóc rũ rượi của chị. Nó phụt thật mạnh đống tinh dịch nóng hổi vào cái lồn đang đầy khao khát của chị.

To top
Đóng QC