Thằng Tâm – Quyển 1 – Phần 33

Phần 33
Tối 30, khi trên tivi chiếu táo quân, là lúc nhà nó vừa ăn cơm chiều 30 xong. Mọi người quây quần bên tivi vừa xem vừa cười. Tâm thì khác, cơm áo gạo tiền dường như làm mất đi sự trẻ con nơi nó. Tâm lặng lẽ đi rửa bát. Mẹ định rửa mà nó ngăn lại, bảo mẹ đi tắm. Mẹ luôn là người tắm muộn nhất, là người xông lá thơm sau cùng của cả nhà. Tâm đang rửa bát thì thấy thằng Mạnh đi từ sau vườn vào, lấm la lấm lét.
– Mày làm gì thế Mạnh.
– Á… à anh Tâm à. Sao anh ngồi lù lù ra đấy làm em sợ hết hồn.
– Mày không thấy tao đang ngồi rửa bát à. Có mày có tật giật mình.
– Hehe, em có tật gì đâu. Thằng Tính đang xem táo quân trong nhà hả anh.
– Ừ, mày vác balo đi định đốt pháo giờ này à.
– À không. Em rủ nó chuẩn bị đi treo thôi. Giờ này ai chả xem táo quân, đi treo xong tí giao thừa đốt, chứ tí nữa sợ không kịp.
– Anh vừa mượn được ít khẩu trang của anh Công đấy. Mày bảo thằng TÍnh nó đưa, phân phát cho mọi người. Nhớ mặc đồ ít sặc sỡ, tránh bị phát hiện.
– Vâng, em biết rồi. Em đi đây.
Cuối cùng cũng đến giao thừa. Anh Công đi đọc bài cúng giao thừa. Thằng Tâm lúc cúng tổ tiên xong nó chạy mất hút, chắc ra địa điểm chuẩn bị nổ pháo. Mẹ vẫn đứng cạnh anh Công cùng khấn. Có lẽ sự phát triển và bình an của anh em tôi là lý do để mẹ luôn nhờ cậy đến thần linh và tổ tiên. Tâm bùi ngùi đứng ngóng sao trời. Nó đã qua tuổi 18, con đường nó đi còn rất dài, nhưng nó đã đứng trên con đường đó, khác với các bạn nó, giờ vẫn còn chuẩn bị thi tốt nghiệp.
Tâm bỗng nhận được tin nhắn của chị Vân. Chị hỏi nói chuẩn bị giao thừa chưa, tết có vui không… chị hỏi mùng 2 tết chị đi chùa xxx ở trên huyện, hỏi nó có bận không qua chở chị cùng đi chùa. Tâm khẽ cười nhắn tin lại. Trong sự tịch mịch của đêm giao thừa, chị như cành lộc xuân đem lại sức sống mới cho nó.
– Em nhận được tin nhắn của người yêu hay sao mà vui vậy. Chị Thanh đứng bên cạnh nó lúc nào hỏi.
– Không, bạn em. Hỏi mùng 2 em có đi đâu chơi không thì đi chơi.
– Bạn trai hay gái.
– Bạn cả trai cả gái. Mùng 2 chị với anh Công phải về à.
– Ừ, đằng nào mùng 4 tết anh Công cũng phải đi trực mà.
– Tạch… tạch… tạch…
Tiếng pháo đì đoàng chợt vang lên, ban đầu lác đác, nhưng dần dường như khắp nới đều có. Bọn thằng Tính thằng Mạnh bắt đầu đây. Cái lũ này không nhanh rồi trốn đi, không có mà ăn chửi ngập đầu.
– Tiếng pháo ai đốt thế em nhỉ. Dường như nhiều nhà đều đốt. Năm ngoái chị có thấy đâu nhỉ.
– Em cũng không rõ, chắc trẻ con nó nghịch.
– Để chị ra xem. Lâu lắm rồi không được nghe tiếng pháo.
Chị Thanh mở cổng ra để xem pháo. Đúng là tiểu thư, tính vẫn trẻ con mà. Tâm nghĩ nghĩ vẫn đi ra theo chị. Bỗng “Á” chị la lên thất thanh kèm tiếng pháo. Một bánh pháo đùng được buộc vào vào cổng, chắc kèm theo pháo chuột dễ nổ. Cổng mở ra ma sát làm pháo nổ, làm chị Thanh giật mình, ngã nhào ra sau. Tâm nhanh tay giữ lấy chị, để chị ngã vào lòng.
– Giật cả mình, đứa nào chơi ác để ngay bánh pháo ở cổng thế này. Có ngày chị đau tim mà chết mất.
Chị nói đến đây bỗng ngừng lại. Tâm cũng chợt nhận ra, hóa ra vì đỡ chị, cả bàn tay nó vẫn đang úp lên một phần bầu ngực chị. Một cảm giác mềm mại của bộ ngực chị qua lớp áo len. Tâm rụt tay lại, chị cũng ngượng ngùng đứng dậy. Đúng lúc này anh Công và mẹ cũng đi ra.
– Tiếng pháo ở đâu thế nhỉ.
– Có đứa nó đặt pháo trước cổng nhà mẹ à.
– Bọn nào nghịch ngợm thế. Nghe cứ như đốt pháo quanh cả làng.
– Thôi kệ nó anh ạ. Thế anh cúng giao thừa xong rồi à.
– Ừ, vừa xong thì nghe tiếng Thanh kêu. Anh và mẹ ra ngay đây.
– Vâng, pháo giắt ngay cổng. Em nghe giật cả mình. May có em Tâm đỡ lấy em.
Tâm viện cớ đi xông đất rồi đi tìm bọn thằng Tính. Tâm đến đúng lúc mấy thằng đang tụ tập định đốt địa điềm cuối.
– Chúng mày còn ở đấy làm gì. Tao đi đường thấy ông dân phòng đang đi lùng đứa nào đốt pháo đấy. Chúng mày ở đây đeo khẩu trang hóa ra lạy ông tôi ở bụi này. Tản ra rồi đi về ngay.
– Còn 2 điểm nữa anh ơi.
– Mày có thích chết không, mau, tao chạy hụt hơi mới vượt lên mấy bác dân phòng. Chúng mày liều thì cứ ở lại. Thằng TÍnh thằng Mạnh về ngay.
Tâm lôi cổ 2 thằng đi không cho đòi hỏi. Mấy đứa kia cũng lũ lượt tản đi. Tâm dẫn 2 đứa đi 1 vòng qua đình làng rồi đi về. Làng nó có lệ giao thừa nhiều gia đình đem đồ lễ lên đình và đi chùa để cầu bình an cho năm mới. Về nhà thì có mỗi mẹ ở nhà, anh chị đi xông đất ngay sau nó giờ vẫn chưa về. Tâm thay quần áo rồi len vào trong chăn. Mẹ đã nằm ở đó, người mẹ ấm nóng, thơm thoang thoảng mùi lá xông.
– Con vừa về à.
– Vâng, con vừa về. Mẹ không xem tivi à.
– Không, mẹ xem chúc tết của chủ tịch nước xong rồi đi nằm luôn. Ở nhà một mình cũng buồn.
– Thế để con làm mẹ hết buồn.
– Thôi ngay, thằng Tính bên kia. Còn anh CÔng chị Thanh chưa về.
– Con biết rồi, con đùa mẹ thôi.
Tâm kéo mẹ lại gần. Mẹ áp vào người nó, chân gác qua người nó.
“Ngủ thôi, người đàn ông của mẹ. Mẹ ngủ đây”
Tâm khẽ hôn lên trán mẹ, tay nó cầm bàn tay mẹ, để lên trước bụng nó. Tâm xoa nhẹ bàn tay xương gầy của mẹ, được 1 lúc thì mẹ thở đều. Tâm biết mẹ đã ngủ, nó cũng dần đi vào giấc ngủ. Hơn chục năm trước nó là đứa hay gác ôm mẹ ngủ. Giờ nó lại là người đàn ông, để người đàn bà – là mẹ nó gác lên mình để ngủ.
Sáng mùng 1 diễn ra như mọi năm. Mọi người hối hả làm cỗ cúng. Cúng xong một lúc thì chú thím sang chúc tết, rồi chung mâm cỗ ăn tết. Vì khá đông người nên không khí khá rôm rả, vui vẻ. Được 1 lúc thì chú xin phép đi chúc tết, vì mai phải lên Hà Nội. Tâm chưng hửng khi thím cũng phải đi. Nó cứ nhìn theo đến khi xe thím đi khuất, thì cái Liên ở đâu thò ra:
– Anh đang nhìn gì đấy.
– Anh đang nhìn thím.
– Anh nhìn mẹ em để làm gì.
– À… anh đang nhìn lốp xe thím. Có vẻ nó hơi non.
– Anh… không có gì nói với em à.
Tâm quay lại nhìn nó. Chắc cái Liên nhắc đến chuyện hôm nọ, đúng là muốn tránh cũng không tránh được.
– Anh xin lỗi, anh thật sự không cố ý.
– Không cố ý sao anh lại làm vậy.
– Chắc lúc đó máu anh không lên não. Anh xin lỗi em.
– Máu anh không lên não. Anh có biết mấy hôm liền em không ngủ được không. Anh chỉ xin lỗi là được à.
– Chứ em muốn sao đây. Chỉ còn tấm thân trinh bạch, em muốn xẻo muốn nướng hay chiên xào tùy em vậy. Mà đâu phải lỗi 1 mình anh.
– Thế đấy là lỗi của em chắc. Anh là đàn ông sao cứ quanh co vậy.
– Thế anh hỏi em, lúc đó anh có trêu gì em không. Tự dưng em ra hù anh. Anh vì tránh cho em mang tiếng với thằng Mạnh thằng Tính, kéo em lại có gì sai đâu. Tự dưng em túm lấy chim anh. Mà chưa kể 2 lần trước ở nhà chú, em làm anh tí gãy chim.
– Anh điêu, mẹ em kiểm tra bảo không sao. Cái Liên phì cười, mặt đỡ căng thẳng hơn. Tâm tiếp tục tưới nước hạ hỏa.
– Em có hỏi rõ thím không. Thím phải dùng khăn ướt chườm cho anh đấy. Em xem, anh trai tân thế này, chim anh vừa bị em nhìn vừa bị em túm, lại đến 3 lần. Là em cố ý phải không. Anh chẳng qua không kiềm chế được, sờ em một tí.
– Em không cố ý sờ của anh. Có gì hay ho đâu. Cái Liên đỏ bừng mặt giải thích.
– Còn nữa, anh có biết anh sờ em xong. Em hoảng loạn thế nào không. Em định kể với mẹ, xong em sợ bố mẹ mắng anh. Em cứ nghĩ mãi, mấy hôm rồi em không ngủ được. Em rất mệt, nhưng chẳng thấy anh nói gì cả.
Cái Liên nói xong nước mắt nó lã chã rơi. Có lẽ lần đó mình làm quá tay thật, Tâm nghĩ. Tâm liền kéo cái Liên vào ngực mình, khẽ xoa lưng nó. Liên khẽ vùng vẫy, đấm vào ngực Tâm, nhưng Tâm mặc kệ. Cái Liên càng đánh càng hăng. Nó đấm, nó đá, rồi nó lên gối…
– Ôi, em… em giết anh mất rồi… Đau quá.
– Cho chừa đi… đồ dâm tặc.
– Này… dậy đi. Em đá nhẹ mà. Dậy để em đánh 1 trận nữa.
– Anh đừng có giả vờ. Anh có dậy không không em đạp nát chim bây giờ.
Tâm vẫn nằm đó quẳn quại, làm cái Liên hơi hoảng. Nó ngồi xuống xem Tâm thế nào.
– Anh đau thật à. Em nhớ là đâu đá trúng chỗ đó đâu.
– Không trúng sao… đau thế này. Lần này… không có thím khám… à không cần thím khám… cũng biết hỏng rồi.
– Đau thế à… để em gọi thằng Mạnh đèo anh đi bệnh viện.
– Đừng… để anh nằm một lúc xem sao.
– …
– Anh đỡ chưa.
– Có… hơi hơi đỡ rồi. Giá mà…
– Giá mà sao?
– Giá mà có ai xoa xoa thì nó đỡ đau hơn đấy.
– Cái đồ dâm tặc này, để em đạp cho nát luôn.
– Đừng, anh nói thật, vừa mới đỡ tí thôi.
– Đừng nói điêu em. Em đai vàng vovinam đấy.
– Anh nói thật. Tâm lồm cồm bò dậy. Nó mà đạp 1 phát chắc xong.
– Anh nhớ đấy. Coi như lần này em tha. Anh mà còn có lần sau em cho chim anh đi luôn.
– Anh xin lỗi. Anh thật không nên làm vậy. Nhưng… anh sẽ không hối tiếc, nếu có thể anh vẫn sẽ làm vậy.
– Anh…
– Em đẹp như vậy, đẹp như thím ý. Em mà không phải em gái anh thì…
– Nếu em không phải em gái anh… Cái Liên mặt chợt buồn so, lẩm bẩm trong mồm câu gì đó rồi đi về nhà nó.

To top
Đóng QC