Phần 59
Tâm cảm giác như ai đang chạm vào mặt mình. Nó hơi hé mắt ra, thì thấy cái Liên. Bàn tay nó vừa mới rụt lại. Tâm mở hẳn mắt ra, trời có vẻ đã tối. Cái Liên đang ngồi cạnh giường, bên cạnh nó. Mặt nó đỏ như gấc, nhưng Tâm vừa mới tỉnh ngủ, cũng không nghĩ được nhiều:
– Liên à, tối rồi à.
– Mẹ… bảo em lên gọi anh xuống ăn tối. Bố em về rồi.
– Thế à, cảm ơn em.
Tâm ngồi dậy đi ra nhà vệ sinh định rửa mặt đi đái. Cái Liên vẫn đứng đó. Tâm hơi ngạc nhiên không hiểu sao. Cái Liên chợt phát hiện Tâm đang nhìn nó, nó mới nhớ ra mình vẫn đứng giữa phòng. Mặt vừa bình thường lại đỏ ửng, cái Liên chạy vội xuống nhà. Tâm rửa ráy cho tỉnh ngủ thì cũng xuống nhà. Chú đang ngồi ăn dưa xem tivi, thím vẫn đang nấu nướng chưa xong.
– Chú, chú về lâu chưa ạ.
– Lâu rồi, mà lúc nãy thím lên thấy mày vẫn ngủ nên không gọi. Sao có việc gì cần hỏi chú thế.
– À, chuyện là thế này…
Chú trầm ngâm hồi lâu khi nghe nó kể xong chuyện. Rồi chú leo lên phòng 1 lúc, khi xuống cầm 1 đống sách đã phủi bụi. Chú cầm giẻ lau bớt bụi bám trên sách rồi để ra bàn chỗ Tâm ngồi:
– Đây là sách về thiết kế và kết cấu thi công nhà cao tầng. Còn đây là tài liệu kết cấu chung cư chú làm đợt trước, chú cũng chỉ được làm 1 phần thôi. Trước chú cũng chỉ nhận được 1 phần, chú ghi chú tính toán kết cấu ra đó hết. Cháu nghiên cứu xem.
– Còn nếu như lời cháu nói, người ta đưa kỹ sư đến hỗ trợ, cháu chỉ cần làm thì đây là cơ hội tốt. Mê Linh dù đang phát triển nhưng cháu nghĩ lại xem, nếu cháu thi công xong 1 công trình khách sạn, thì lý lịch kinh nghiệm nó khác hẳn cháu xây 20 – 30 cái nhà dân. Cháu có cơ hội nhận những công trình tương tự. Phải biết chớp lấy cơ hội. Như chú đây lỡ mất rồi. Vừa rồi chạy mãi mới được 1 hạng mục nhỏ ở bên Xa La, nếu là hạng mục chú ngắm trước mà được chọn thì ngon, cả năm không lo ăn uống.
– Cháu cũng muốn làm, mà hơi run vì chưa làm bao giờ. Có lẽ cháu nghe chú, để tí cháu gọi cho cô ấy.
– Không, để mai. Từ giờ cứ suy nghĩ cho kỹ. Nên nói như thế nào cũng nghĩ luôn đi. Mai nói cho nó bình tĩnh.
– Ừ, cứ nghĩ cho kỹ cháu ạ. Thôi hai chú cháu ăn cơm đi.
Thím ở đâu nhảy vào kéo 2 chú đi ăn cơm. Cơm ngày nóng có thịt gà rang, rau muống luộc và cà muối. Tâm làm 4 bát đầy hết veo. Thím gặp thịt cho chú và nó, làm thằng Mạnh mè nheo ghen tị. Cả nhà cười vui, chỉ có cái Liên chả nói gì suốt buổi…
Buổi tối đó cũng chả có gì. Thím cũng vướng bận, mà chắc ngại cả cái Liên, nên không lẻn lên với nó. Tâm ngủ 1 giấc tới sáng, rồi nó gọi cho cô Sương. Cô vui lắm, bảo nó đợi vài hôm cô gửi chuyển phát tài liệu thiết kế cho nó xem trước. Trước khi cô vào cô và nó sẽ ký hợp đồng. Cô yêu cầu nó phải đi đăng ký kinh doanh thành lập công ty, để có pháp danh. Cô không thể ký hợp đồng với thợ suông được. Tâm lại lui cui tìm hiểu, rồi hỏi chú cách thành lập công ty. Chú nó vứt nó 1 cô kế toan, giúp nó tài liệu và cách thức lập công ty. Công ty thành lập, nhân sự cũng 1 phần công ty của chú. Thế là mùa hè ấy Tâm đã trở thành giám đốc, oai hơn cóc.
Tâm lang thang trên con đê, ngắm sông Hồng đang chảy lượn lờ dọc theo làng nó. Sau khi xong hết vụ giấy tờ, nó gửi bản photo công chứng cho cô Sương rồi đi về. Sắp đến ngày giỗ bố, vốn định về với mẹ sớm hơn mà không được.
Tâm lại đi đến đoạn đê nó và An ngồi. Đã lâu rồi An cũng không gọi nữa. Chỉ mỗi đợt sau tết An gọi bảo bố An vẫn ốm, mẹ phải đi kiếm tiền lo cho bố. An và em phải ra rẫy làm mỗi khi học xong. Có lẽ An không thi đại học được năm nay. Tâm có bảo nó muốn gửi tiền cho An để lo cho bố, mà An từ chối. Nó cũng biết An tự trọng nên thôi. Cô bạn nhỏ thời thơ ấu giờ có lẽ thành quá khứ, An giờ có 2 người phụ nữ bên cạnh, có lẽ nó và An cũng chả đi đến đâu.
Tâm về đến cổng nhà, nó đẩy cổng vào. Tiếng ken két của cái cổng như cái chuông cửa, mở cổng là người trong nhà biết. Thằng Tính ngó đầu ra, nó gọi với vào:
“Mẹ ơi anh Tâm về rồi”
Ra đón nó không phải là mẹ mà là anh Công và chị Thanh. Còn 2 hôm nữa mới đến ngày giỗ bố, 2 anh chị năm nay về sớm thật. Anh nó vỗ vỗ vai nó kéo nó vào nhà. Hóa ra anh nó cũng mới về gần trưa nay thôi. Anh Công giờ đã làm chính cho công ty Nhật, lương gần 18t rồi. Mẹ có gọi bảo nó anh vẫn gửi về quê cho mẹ mỗi tháng 5t. Mẹ không nhận thì anh giận, làm mẹ đành cất hết 1 chỗ sau này cho lại chị Thanh.
Tâm vào đến thềm nhà, mẹ giờ mới ra đón nó. Mẹ vẫn vậy, gương mặt trìu mến nhìn nó, đón đứa con của mẹ về. Tâm nhẹ nhàng ôm mẹ 1 cái, hít 1 hơi mùi cơ thể mẹ. Nó muốn ôm lâu nhưng không tiện, nên rời mẹ ra luôn. Mẹ mang đĩa dưa lê ra để anh em ăn. Cả nhà lại ồn ào thêm khi có nó. Tâm kể qua công việc, kể cả việc nó định vào Đà Nẵng làm. Thằng Tính háo hức, anh Công gật gù đồng tình, chị Thanh yên lặng, còn mẹ nặng trĩu nỗi lo. Tâm an ủi mẹ, rằng giờ máy bay sẵn, muốn ra HN chỉ mất 2 – 3h, thêm vài tiếng về quê nữa thôi. Nhưng mẹ vẫn vậy, lo nó đi xa, lạ nước lạ cái, đây lại là công trình to nữa.
Dần câu chuyện chuyển qua anh Công. Hóa ra anh Công và chị Thanh cũng định tháng 9 năm nay cưới. Sau giỗ bố, mẹ phải lên đó đưa trầu cau dạm ngõ nhà chị. Anh về để bàn bạc với mẹ lo vụ việc.
Tâm hít 1 hơi, cảm nhận không khí đêm của quê nhà. Cái không khí mát hơi lành lạnh do cây cối, cái mùi cây cối, rồi mùi phân trâu bò lợn gà thoang thoảng, quen thuộc đến nao lòng. Thế là tối nay nó lại được ngủ ở nhà… với mẹ. Tâm cầm cái điện thoại làm đèn pin, lững thững đi trong vườn. Nó muốn đi đái cái, đái vào vườn bao giờ cũng sướng nhất, cái tật cũ này nó không bỏ được.
Tâm đang định móc chim ra thì nghe thấy tiếng loạt xoạt. Nó ghé mình vào cây để núp. 1 bóng người đi qua nó, là anh Công. Anh không nhìn thấy nó, cắm đầu đi về hướng nhà. Tâm định gọi rồi lại thôi, nó móc chim ra đái. Tâm xả lũ trong vườn, cái cảm giác lành lạnh con chim thật sướng. Chợt lại tiếng chân dẫm lá khô, bỏ mẹ ngu quá rồi. Nó thấy anh nó, nó phải nghĩ ra chị Thanh chứ. Tâm cầm cái điện thoại định tắt đèn pin đi thì chị đã đến, nó chỉ có đường che đèn hướng khác, cái tay còn lại đang cố che con chim tội nghiệp mới đái giữa chừng.
– Ai đó, anh Công à.
– Không, em Tâm đây. Anh Công vừa mới đi qua xong.
– Tâm à, em có điện thoại ở đó không cho chị mượn. Tối quá chị chả thấy đường gì cả.
– À… đây chị.
Chị Thanh nhận điện thoại từ nó, chị soi mấy phát để định hướng. Tâm nghiêng người, tay đang cố nhét con chim dài của nó vào quần. Cái của nợ này, đôi lúc cũng làm nó khó xử.
– Ái… aaaa. Chị Thanh bỗng hét lên, ôm chầm lấy nó.
– Sao thế chị.
– Có con gì chạy qua chân chị, có khi nào có rắn không.
– Trước giờ nhà em ít rắn lắm. Có lẽ là con thằn lằn.
Nói đến đây cả hai mới nhớ là chị đang ôm chầm lấy nó. Chị định gỡ nó ra mà mới để ý cái gì cưng cứng đang ép vào phía mu chị, nó lại càng cứng hơn thì phải, ép chặt lấy phía dưới háng của chị. Thanh cầm đèn pin chiếu vào…
“Ôi mẹ ơi”
Thanh há hốc mồm khi thấy con cặc thằng Tâm đang chĩa vào phía lồn nàng, thẩn nào thấy cưng cứng nong nóng. Thanh như hóa đá, quên mất phải tách khỏi nó.
– Sao… cái ấy của em… to và dài thế…
– Em cũng không biết. Chắc cũng chỉ như anh Công thôi chứ.
– Không… to chắc nhỉnh hơn một chút, còn dài hơn 3 – 4 cm gì đó. Sao em lại lôi nó ra.
– Em đang đi đái mà. Hết anh đi qua rồi chị đi lại. Em vẫn còn chưa đái xong.
– Thế… cái này… nó có to hơn được không.
– Nếu hết cỡ thì vẫn to và dài hơn chút.
Bỗng từ xa có tiếng chân. Hai chị em đứng cả tim. Tâm kéo chị ra sau gốc cây, nó cởi khuy quần bò ra để nhét chim vào, chứ giờ chim nó to quá, nhét qua khóa kéo không được. Chị cầm điện thoại cứ chiếu vào chim nó, có lẽ chị cũng không ý thức được việc mình làm.
– Chị làm gì thế, tắt điện thoại đi.
– À… ừ… chị xin lỗi.
Chị lúng túng tìm chỗ tắt chức năng đèn pin. Tâm phải giật lấy điện thoại từ chị tắt cho nhanh. Tắt xong thì tiếng bước chân cũng xa dần, chắc là thằng Tính đây. Thằng này giống Tâm, trước khi đi ngủ cũng hay ra vườn đái. May mà nó không đi sâu vào đây.
– Ai vậy nhỉ.
– Chắc thằng Tính, mà nó đi rồi.
– Làm chị đau tim quá.
– Có gì mà đau tim, mình có làm gì đâu.
– Thì… tự nhiên ai bảo em ra đây đái. Em cho… cái ấy vào quần chưa.
– Chị nhìn xem.
– Tối thế nhìn kiểu gì. Vớ vẩn… em trêu chị. Chị vào trong nhà đây.
– Chị không cần đèn pin nữa à.
– Chị biết đường rồi.