Phần 62
Rồi mẹ và chị Thanh cũng về, anh Công đi mời họ hàng về sau đó 1 lúc. Cả nhà nháo nhào nấu nướng rồi ăn trưa. Cái nóng oi ả của ngày hè làm ai cũng không muốn động đậy, ăn xong là bật quạt nằm. Tâm vẫn miệt mài ngồi ở ghế đọc tài liệu, mãi đến khi thằng Tính lò dò dắt xe đi chơi nó mới để ý, vậy mà đã gần 4h chiều. Mẹ mang ít mít vừa bóc ra với cốc sữa chua mẹ làm để nó ăn. Anh Công và chị Thanh đi đâu qua nhà bạn anh chơi rồi. Tâm ngồi đó vừa đọc vừa ăn, mẹ đứng sau lưng nó, vuốt ve mái tóc nó.
Tâm bỏ quyển sách xuống, cười cười với mẹ. Mẹ đánh đét vào tay nó, mẹ hiểu nó định làm gì.
– Anh chị con không biết lúc nào về đâu, đừng có cười hề hề làm gì.
– Để con đi khóa cổng.
– Không, con biết mẹ sao biết con và thím Lan vừa làm chuyện đó không, đó là mùi đấy. Khi con vừa làm xong, sẽ có 1 thứ mùi rất rõ rệt, phụ nữ ngửi là biết. Con đợi qua giỗ bố đi.
– Thế hả mẹ, thế sao tối qua mẹ lại… cho con.
– Thì… cũng lâu quá rồi. Mẹ cũng… nhớ con. Mà chỉ thế thôi, hôm nay không có cửa đâu.
Tâm và mẹ đang đối đáp thì cổng chợt mở ken két, cái Liên thò đầu vào:
– Cháu chào bác ạ, cháu mới về.
– Liên à, về có nắng không. Sao không đi chuyến muộn hơn, tối tối vê đến nơi là mát.
– Bố cháu bảo về sớm qua thăm mấy bác ở quê. Đợt trước mấy bác ốm mà bố bận không về được.
– Ừ, bố cháu tính thế là đúng đấy. Thế cả nhà về à cháu.
– Vâng, bố mẹ cháu đang nghỉ, tí sang bác sau. Cháu qua chơi với bác một tí rồi đi thăm mấy đứa bạn cũ.
– Ừ, cháu ngồi đi, để bác lấy cho hộp sữa chua ăn cho mát.
Mẹ lấy hộp sữa chua cho Liên rồi tất tả đi chợ. Chú thím nó về thế này thường không nấu cơm, mà hay sang mẹ ăn luôn. Chỉ còn nó với cái Liên, đang ăn sữa chua, thi thoảng nhìn nó hằm hằm.
– Em có thù oán gì với anh à, sao cứ nhìn anh thế.
– Thì sao, em nhìn anh không được à.
– Thì em cứ nhìn anh như kẻ thù ý.
– Em ghét anh! Em ghét anh vô cùng!
– Nhưng anh có làm gì em đâu.
– Có, anh là đồ dê già. Em mỗi lần ngủ lại nghĩ đến cảnh anh và mẹ em… em… thấy khó thở.
– Em… anh xin lỗi… nhưng mà lúc đó anh cũng chỉ nghĩ đến cách đó… anh cứ tưởng em không nói ra… là em đã bỏ qua cho anh rồi.
– Em không quên được… nhiều lúc 1 mình là em cứ thấy hình ảnh của anh và mẹ em… 2 người như hai người tình ý. Cái cách mà anh và mẹ em hôn nhau… em chỉ muốn giết anh. Liên mặt đỏ gay lên, mắt như chực khóc.
– Liên… nghe anh nói. Anh và thím cũng chỉ là đàn ông và đàn bà. Lúc đó 2 người đang làm chuyện đó… hôn nhau cũng là không tránh khỏi. Em thông cảm cho anh, thím đẹp đến thế, em cũng thế. Giả sử lúc đó là em thì anh cũng không kiềm chế được. Còn thím lúc đó đầu óc đâu bình thường, em so đo với cả anh hay cả thím. Nếu là anh thôi thì còn được, đừng nghĩ xấu về thím.
– Em thương mẹ em, sao nghĩ xấu được. Nghĩ xấu chỉ có về anh thôi, đồ dê già. Lần trước anh còn… ấy ấy em.
– Trời… em vẫn còn nhắc chuyện đó. Chuyện đó tất cả đâu phải do anh. Mà anh cũng mới 19 tuổi, em cứ có mấy hành động khiêu khích trước nên anh mới…
– Thôi, em không nghe. Em nói với anh luôn, từ giờ gặp mẹ em đừng có cười cười thân thiết. Em không thích, nghe chưa. Anh không muốn em ghét anh thì đừng có làm vậy.
– Em hơi quá rồi đấy. Anh ở nhà em bao năm nay, thím cũng nuôi chăm sóc anh nhiều, anh cười nói với thím thì có làm sao. Hả?
– Em… Em biết, nhưng em không chịu được. Em chỉ muốn đạp anh mấy cái thôi.
– Đây, em đạp đi. Tâm đứng lên cười cười trêu nó.
– Á, em đạp thật à. Ư… chết anh rồi.
– Cho đáng đời. Này… đừng có giả vờ. Lần trước em về mới nghĩ lại thấy anh giả vờ. Này…
Liên đá đá vào người thằng Tâm đang nằm lăn dưới đất. Nó vừa đạp trúng chim thằng Tâm. Có đau thật nhưng không đến nỗi lăn lộn, nhưng Tâm vẫn làm trò trêu nó. Liên giơ chân lên di di chỗ chim nó, dọa sẽ đạp bể chim nó. Tâm giờ mới chú ý, Liên đang mặc 1 bộ áo phông và quần đùi. Cái áo rộng thùng thình, sẽ chẳng có gì nếu nó không nằm dưới đất thế này.
Từ đây nó có thể nhìn thấy ngực Liên từ dưới lên. Bầu ngực tròn, trắng hồng non tơ của gái mới lớn. Không to như của mẹ, chĩa thẳng ra. Cái quần thì lại quá thể, mặc gì mà ngắn thế, chỉ vừa qua mông. Tâm có thể ngắm đôi chân trắng nuột và dài của Liên. Liên chắc mang gen bố, cao hơn mẹ, cao đến tai của Tâm.
Cái Liên bỗng chú ý đến Tâm đang nhìn nó. Nó bỗng ý thức được Tâm đang nhìn gì. Nó tức giận day day bàn chân vào chim Tâm ấn ấn xuống.
– Cái đồ dê già này, anh đúng là chứng nào tật nấy. Lại còn dám nhìn trộm em. Có tin em dẫm nát chim anh không.
– Thôi đi, thế là đủ rồi.
Tâm tức giận, nó gạt bàn chân đang dẫm lên chim nó ra, kéo mạnh xuống. Liên mất thăng bằng ngã xuống người Tâm. Liên định vùng dậy thì Tâm ghì chặt nó không cử động, bàn tay Tâm vỗ bốp bốp vào mông nó.
– Ái… ái… đau. Anh làm gì thế. Em mách bố.
– Ái… đừng đánh nữa. Đau quá anh.
– Anh không muốn đánh… nhưng em quá lắm rồi biết không. Em cần thì em kể hết ra đi, kể chuyện anh và thím đi. Đừng có giữ trong lòng rồi hành hạ anh kiểu này. Anh làm gì em hả.
– Em xem em ăn mặc như thế nào. Con gái con nứa dẫm lên chim con giai rồi kêu ai dê già. Em xem ăn mặc thế, anh nhìn lên là thấy, chứ anh nhìn trộm gì em. Bốp… bốp…
– Ái… huhu… em biết rồi. Đừng đánh nữaem đau.
Tâm thấy nó khóc lóc thảm thiết thì ngồi dậy vuốt ve cái lưng nó. Liên càng khóc tợn, nó khóc đến thương tâm. Tâm ôm nó vào lòng dỗ dành, nó vẫn khóc.
– Này, có thôi không. Em mà cứ khóc là anh hôn em để em hết khóc bây giờ.
– Huhu… anh dám, em cắn đứt lưỡi anh.
– Thế để anh thử xem, nào để anh hôn nào.
– Không, tránh ra. Này em bảo không, em mách bố đấy.
Tâm giở trò vô lại trêu nó, cái Liên từ khóc chuyển qua cười. Rồi nó nép vào ngực Tâm, đấm thùm thụp vào ngực Tâm, rấm rứt khóc.
– Anh xin lỗi… đừng khóc… anh không chịu được khi em cứ khóc thế này đâu.
– Anh… lần sau không được bắt nạt em nữa.
– Ừ, anh không bắt nạt em nữa. Nhưng đừng có lôi chuyện của thím ra nữa. Hãy để nó được quên đi.
– Em… sẽ cố. Nhưng em ghét anh lắm…
Liên bỗng vòng tay ôm chặt lấy Tâm, làm Tâm ngỡ ngàng. Tâm gỡ Liên ra, nhìn vào mắt nó:
– Em…
– Em không biết… Liên đỏ lừ mặt, quay vội mặt đi.
– Liên, nhìn anh này.
– Không, không nhìn.
– Em… chúng ta là…
– Không, đừng nói gì cả… em không biết… em không quan tâm…
Cái Liên vùng dậy bỏ chạy, để mặc Tâm ngồi đó thẫn thờ. Được 1 lúc thì mẹ cũng về, trên tay tất tả đồ ăn rồi hoa quả. Tâm cắm cơm rồi phụ mẹ nhặt rau cỏ. Rồi anh Công và chị Thanh cũng về, thằng Tính gặp đâu thằng Mạnh, hì hì hề hề lôi nhau về, rồi lại cắm mặt vào điện thoại. Cô chú và cái Liên cũng sang. Mẹ nói với cô chú mấy câu rồi vào bếp, thím vào theo. Chú nó ở đó uống nước nói chuyện với anh CÔng và nó, chú yếu vẫn là chuyện anh Công sắp cưới vợ. Cái Liên trốn bặt vào bếp, cứ khi nào Tâm tới gần là nó lại lảng đi chỗ khác.
Bữa cơm tối đầm ấm cứ thế trôi qua. Mọi người hỉ hả nói chuyện, từ chuyện anh Công cho đến chuẩn bị cỗ ngày mai. Tâm thi thoảng nhìn qua cái Liên, nó cắm mặt vào bát cơm, thì thoảng lại len lén nhìn Tâm. Tâm cuối cùng cũng tìm được cơ hội khi cái Liên bưng mâm cơm xuống. Đợi nó vừa ra khỏi bếp lên mang nốt thức ăn, Tâm cầm tay nó kéo xềnh xệch ra vườn, vào tít góc sâu trong vườn.
– Anh bỏ em ra, đau tay quá. Làm gì cứ kéo em thế.
– Chuyện hồi chiều, mình chưa nói hết.
– Có gì đâu, em chả có gì để nói.
– Anh cho em cơ hội cuối, em nói đi.
– Không.
– Tại sao em lại thích anh. Anh và em là anh em họ, em thích anh không được.
– Sao lại không được. Anh là đàn ông em là đàn bà. Mẹ em anh cũng…
– Im đi, đã bảo đừng nhắc chuyện ấy nữa, nghe chưa.
– Rồi, em không nhắc nữa.
– Ý anh là chúng ta là anh em họ. Về luật pháp là không được. Ngoài ra về huyết thống, nếu lấy nhau con cái dễ sinh dị tật.
– Em… không biết. Em biết những điều ấy, nhưng trái tim em nó không nghe em. Cái Liên ôm mặt thổn thức.
– Em thích anh từ lúc nào. Sao anh chả thấy biểu hiện em thích anh gì cả.
– Em cũng không biết. Chắc từ sau lúc bị anh dê lần trước, chả hiểu sao em cứ hay nghĩ về anh. Rồi em nhìn anh thì phát hiện… anh cũng khá đẹp trai, đàn ông, khác bọn bạn cùng trường em. Em cứ dần bị quấn hút bởi anh. Rồi khi thấy anh và mẹ… em thấy giận dữ, ghen tuông. Em hận anh, lại nhớ anh. Em đã cố tìm bạn trai, nhưng thấy nhạt nhẽo.
– Em thật là… em làm thế chỉ khổ em thôi. Có lẽ đây là cảm xúc nhất thời, 1 thời gian sau em sẽ gặp chàng trai em thấy thích.
– Em chả biết, giờ em chỉ thích anh. Em chỉ thích được gần anh như thế này.