Phần 74
Gần đây Cẩm hơi lạ. Mọi khi Cẩm rất hay gọi cho Tâm, đôi lúc nói chuyện cho dễ ngủ. Nhưng dạo gần đây Cẩm không gọi, toàn Tâm gọi cho Cẩm. Trong điện thoại Cẩm cũng ậm ờ, không nhiệt tình như trước. Nên đợt này về Tâm muốn gặp hỏi Cẩm xem sao. Điện thoại vang lên mà mãi không ai bắt máy. Tâm gọi, rồi gọi mà Cẩm không trả lời. Mãi 1 lúc sau Cẩm mới nhắn tin đang cùng con gái lên thăm chồng cũ, lúc khác Cẩm gọi. Tâm gọi lại mà Cẩm không trả lời. Tâm chợt thấy có gì bất ổn, nó lấy xe phi đến nhà Cẩm, nó bỗng nghĩ có lẽ Cẩm vẫn ở nhà.
Tâm đạp xe đến nhà Cẩm giữa hè nắng. Cổng và cửa nhà Cẩm vẫn khóa. Tâm muốn bấm chuông rồi lại đắn đó. Nó dắt xe sang bên hè, dựa vào gốc cây bàng xù xì để che nắng. Tâm cứ ở đó, mặc đôi lúc có những ánh nhìn soi mói. Đến cuối giờ chiều, 1 chiếc xe máy xịch ở cổng nhà Cẩm. Đó là xe của Cẩm, và Cầm ngồi phía sau. Người đàn ông phía trước trông cũng hiền hiền tầm tuổi Cẩm, Cẩm xuống xe nói cười với anh ta.
Tâm chợt thấy con tim đau nhói, nó muốn dắt xe về ngay nhưng cái chân không cất bước. Cẩm mở cổng và cửa, người đàn ông dắt xe vào nhà cho Cẩm. Cửa hơi khép lại, Tâm nghĩ có lẽ nên về thôi. Dẫu biết rằng mối quan hệ này là Cẩm bắt đầu trước, và tính ra nó không hề thiệt. Cẩm và nó chưa hề hứa hẹn, nhưng Tâm vẫn thấy buồn. Nó lững thững dắt xe trong trời chiều oi ả. Tiếng điện thoại chợt vang lên, Tâm mở ra thì là của Cẩm.
– Alo, anh à. Lúc nãy em bận. Có chuyện gì không anh.
– À, anh vừa về. Định gặp em mà em đi vắng.
– À… vâng. Mấy hôm nữaem mới về.
– Mấy hôm nữa có lẽ anh đi vào Đà Nẵng rồi.
– Sao lại thế… Sao anh bảo cưới anh trai xong mới đi mà.
– Anh đi khảo sát trước. Xong có lẽ ở HN, khi nào cưới anh trai anh mới về.
– Giọng anh nghe hơi lạ, có chuyện gì không vui à.
– Ừ, có chút chuyện. Thế nhé, em cứ đi chơi vui vẻ.
– Chờ đã nào. Không phải anh ghen chứ.
– Có… có ghen.
– Haha… sao anh lại ghen với chồng cũ của em được. Em đã bảo anh ấy… không làm ăn gì được mà.
– Không… anh ghen với người khác.
– Với ai???
– Alo???
– Thôi, anh có việc phải đi. Sau này nói chuyện.
Tâm tắt máy. Nó cũng không muốn về nhà bây giờ. Mà về giờ mẹ cũng biết ngay. Nó muốn đi đâu đó, mà chả nghĩ tới muốn đi đâu. Tâm lững thững đi, trong dòng người đi lại giờ tan tầm. Nó đi lang thang lên đê. Con đê này nó đã ôm An, ôm chị, và ôm Cẩm. An giờ càng ít nói chuyện với nó. Bố An ốm, An làm việc thay bố mẹ suốt ngày. Lần cuối nói chuyện cách đây đã 2 tháng. Nó muốn giúp mà An không chịu, cái tính bướng bỉnh tự trọng của An vẫn vậy, không muốn ai giúp. Chị Vân đã là quá khứ, vì hoàn cảnh của nó và tính của chị không thể cùng nhau được. Cẩm thì lại khác, 1 người tự dưng dính với nó. Đến khi nó quen thuộc thì lại rời đi…
Tâm nằm trên mặt đê, tự dưng nó thấy buồn bã. Nó nhắm mắt lại, hít thở mùi cỏ cây, để tâm hồn nhẹ bớt. Chợt nó thấy tối sầm, 1 nụ hôn đặt lên môi nó. Tâm mở mắt, thấy 1 đôi mắt đẹp nheo nheo nhìn nó. Cẩm cười, vẻ đẹp chín muồi của người đàn bà vào tuổi 40. Một giọt mồ hôi rơi trên mặt nó, mặt Cẩm vẫn đỏ bừng vì nóng.
– Sao em lại ở đây…
– Đi tìm anh chứ sao. Sao anh lại nằm ở đây.
– Anh nằm nghỉ ngơi chút, cho đỡ mệt.
– Sao lại mệt. Anh nói đi gặp ai đó cơ mà.
– Gặp rồi. Rồi lại đi về.
– Gặp ai nào, vừa mới gặp đã về rồi. Không nói chuyện với người ta sao.
– Không, tự dưng không biết phải nói gì.
– Cái đồ hâm. Anh nhìn thấy em lúc nãy phải không.
– … Ừ.
– Rồi sao, rồi anh đi về.
– Ừ.
– Đáng nhẽ anh phải lao vào, đánh ghen chứ.
– Đánh ghen với ai. Anh và em cũng chả phải gì của nhau. Em tìm hạnh phúc của em, anh có tư cách gì.
– Anh nói lại xem nào. Anh chả kêu anh anh em em với em, rồi vợ vợ chồng chồng còn gì. Hay anh chỉ nói vậy, em già như mẹ anh nên anh chỉ coi em như hoa dại ven đường.
– Sao em lại chất vấn anh. Rõ ràng em…
– Chả rõ cái gì cả. Anh thấy gì anh phải hỏi rõ chứ.
– Rõ thế còn gì. Anh gọi em chả bắt máy. Em bảo em ở Hà Giang với cái Hiền thăm chồng cũ. Rồi có người đèo em về, dắt xe máy vào nhà với em…
– Thế rồi anh cũng đi về được. Anh phải ba mặt 1 lời xem thế nào chứ. Em thấy chị Thương suốt ngày ca ngợi ông con trai đang có 3 tốp thợ xây, chững chạc như trai 30, hóa ra vẫn còn non lắm.
– Em… có lẽ em nói đúng. Anh vẫn còn non nớt về mấy cái này. Mà thôi, giờ gặp nói thế là được rồi còn gì.
– Đồ điên này, chưa nói gì cả, nói gì mà nói. Anh có biết em vừa đi đâu không?
– Không, anh vừa về nhà gọi ngay cho em. Đi đâu mà biết.
– Em vừa đi khám thai. Em đang có thai rồi. Người đèo em là anh hàng xóm nhà em. Hồi trưaem lau nhà bị ngã, hơi đau bụng. Em nhờ anh ý đèo đi viện, rõ chưa.
– Có thai. Em nói thế nghĩa là…
– Em có thai với anh, không phải của ông hàng xóm đâu.
– Sao trước giờ em không nói gì với anh?
– Em chả biết. Có lẽ em sợ.
Cẩm nằm xuống bên cạnh Tâm, gác lên cánh tay rắn rỏi của nó, Cẩm lặng yên không nói gì. Tâm cũng không nói, nó cảm thấy Cẩm đang có tâm sự, có lẽ nàng sẽ nói, nên nó đợi. Cẩm vân vê đầu ti nó qua lớp áo sơ mi, nàng bắt đầu thủ thỉ:
– Em giờ đã 40 rồi, anh thì còn trai trẻ. Từ trước em đến với anh ban đầu cũng vì tình dục, giờ vẫn vì điều đó là chủ yếu. Bao năm quaem nuôi cái Hiền, giờ tự dưng có thai, em sợ. Em sợ vì mình già rồi, không hiểu có nên có con nữa không. Bố nó thì còn quá trẻ, không hiểu anh có chấp nhận đứa con này không. Rồi còn cái Hiền nữa, nó không hiểu có chấp nhận không. Rồi nếu đứa con này sinh ra, quan hệ của chúng ta sẽ như thế nào. Tất cả quay cuồng, em chả biết xử lý sao nữa. Cái Hiền bảo nhớ bố, em vội đẩy nó lên với chồng cũ em, để nó chưa biết em có thai, mà cũng để em có thêm thời gian quyết định.
– Vậy nếu anh không về, em có thể bỏ cái thai này phải không.
– Em không biết nữa. Có thể.
– Thế giờ anh về và anh biết rồi. Em quyết định sao.
– Em… chưa biết.
– Thế nếu không có đứa con thì em và anh sẽ ra sao. Em sẽ tiếp tục đợi những lúc anh về và cùng địt nhau, phải không?
– Chắc vậy. Cặc anh to vậy em không dùng phí của ra. Cẩm đỏ mặt cười rồi đập đập vào ngực Tâm.
– Vậy… em có thể sinh thêm cho anh đứa con không. Anh biết em có nhiều đắn đo. Anh cũng không thể cam kết lấy em làm vợ được. Anh có nhiều mối quan hệ phức tạp, em cũng biết rồi. Anh chưa có ý định vợ con gì cả. Nhưng anh vẫn muốn em sinh con cho anh. Anh không muốn bỏ nó. Nếu không em sinh ra anh nuôi cũng được. Còn về anh và em, nếu em vẫn ở bên anh, thì anh sẽ không bao giờ bỏ em cả. Em sẽ là 1 người đàn bà trong cuộc đời anh, đi cùng anh đến khi nào em không muốn nữa.
– Em không biết. Em cũng không muốn bỏ đứa bé. Anh để em suy nghĩ thêm nhé.
– Ừ. Nhưng anh định bắt cóc em, trói em ở đâu đủ 9 tháng rồi đưaem đến bệnh viện.
– Anh có biết em giờ mang thai bao lâu rồi không? Hơn 1 tháng rồi đấy. Em tính nhẩm thì chắc đợt trước, tầm cái hôm mình ở bụi tre ý.
– Vậy con là trai hay gái. Trai đặt tên là tre, gái đặt tên là trúc.
– Tre trúc cái đầu anh, đồ đầu đất. Ai lại đặt tên con như thế. Để em hỏi chị Thương.
– Ừ em hỏi đi.
– Ơ… em đã quyết giữ đâu. Anh lừaem phải không.
– Lừa gì. Con anh, em không giữ anh đánh vào mông.
Tâm vỗ nhẹ vào mông Cẩm. Nó ôm ghì lấy Cẩm, cứ yên lặng vậy. Cẩm lúc đầu hơi giãy giụa, sau cũng ôm lấy nó. Hai người cứ như vậy 1 lúc Tâm mới bỏ Cẩm ra. Nó tiễn Cẩm về đến nhà, dắt xe máy cho Cẩm vào rồi đi về. Tâm lúc này vừa vui vui, lại rối bời. Nó chưa 20, giờ đã sắp có con. Chả biết nên vui hay buồn. Nhưng liệu Cẩm có bỏ cái thai đi không, nó vẫn không chắc. Tâm nghĩ tới mẹ, nó vội phi xe về. Mẹ sẽ giúp nó, Tâm tin là vậy.
Thương hoảng hồn, đánh rớt cái xong xuống đất khi nghe Tâm nói. Tâm phải giữ mẹ lại ổn định rồi mới nói từ từ. Thương ngồi thừ ra nhìn nó hồi lâu, rồi mặc quần áo đạp xe đi ngay buổi tối. Thằng Tính ngó đầu ra làu bàu, sát giờ cơm rồi, nó hơi đói. Tâm vào bếp nấu nốt bữa ăn. Tối muộn mẹ mới về. Mẹ bảo đã ăn bên nhà Cẩm rồi. Mẹ uống 1 cốc nước to rồi vào giường nằm. Tâm đợi 1 lúc cho thằng Tính nằm yên chơi điện thoại, nó mới vào buồng mẹ.
– Mẹ… Cẩm sao rồi.
– Sao gì nữa. Con giỏi lắm… sắp thành ông bố trẻ rồi.
– Mẹ đừng trêu con nữa. Cẩm có đồng ý giữ đứa bé không.
– Không biết. Mẹ phân tích đủ cách rồi. Giữ hay không thì tùy Cẩm thôi. Nhưng cô Cẩm có vẻ cũng muốn giữ. Mà mẹ cũng sợ con thật, cô Cẩm đặt vòng rồi mà con vẫn… mẹ phải bảo lại thím con, không thì có ngày…
– Con… mẹ có giận con không?
– Giận lắm. Rất giận.
– Mẹ…