Thằng Tâm – Quyển 1 – Phần 124

Phần 124
Xe xịch trước một ngôi nhà 3 tầng trên mặt một con phố gần ga. Tâm mở cửa xe, nó ra ghế sau kéo chú ra. Chú say nên người cứ đuỗn ra, dì phải phụ giúp thì nó mới cõng chú lên được. Nhà chú mặt trước tầng 1 cho thuê làm cửa hàng áo dài, tầng 2 chứa vải vóc và thợ nghỉ ngơi. Tầng 3 dường như là một căn cơi nới lợp tôn, chính vì thế cái cầu thang lên trên cũng tạm bợ, nhỏ hẹp.
Hôm nay là mùng 1 nên cửa hàng nghỉ, nhưng dì lấy đâu ra chìa khóa, mở hết khóa nọ đến khóa kia. Dì đi trước mở đường, nó cõng chú đi sau. Cái cầu thang chết tiệt, vừa hẹp, vừa xoáy, lại còn bậc cao bậc thấp. Tâm cắm đầu vừa đi vừa nhìn bậc cầu thang không lại ngã, nó vừa rồi tí vấp vì cái bậc quá cao. Chợt nó dừng lại vì đụng vào dì. Thực ra là mặt nó úp thẳng vào mông dì, thật êm ái và thơm thoang thoảng mùi nước hoa. Tâm muốn giữ nguyên thêm nhưng không được, nó lùi lại chút nhìn xem thế nào.
Dì đang dừng lại, ngó xuống phía dưới chân. Chân dì vừa dẫm phải bãi cứt chó, nên dì vội dừng lại…
– Ôi, điên thế, con chó của ông này ỉa mà không chịu dọn là sao. Vừa đầu năm đã dẫm phải phân chó.
Dì loay hoay chùi chùi xem có hết được không. Rõ ràng là nên tháo giày ra nhưng dì cứ chùi chùi gạt gạt. Tâm thấy rõ buồn cười, nhưng nó chả có thời gian để quan tâm. Nó đang ở phía sau dì, ở đây nó có thể thấy cặp mông của dì căng tròn qua lớp váy đen. Đôi chân thon nhỏ của dì, trắng mịn màng ngay trước mắt nó. Tâm hô hấp chợt nặng nề, con chim của nó ngóc lên, chọc qua lớp quần đùi đâm ra cái quần jean, làm nó đau đau.
Cái đau đó làm nó tỉnh táo lại. Tâm hắng giọng bảo dì:
– Dì chùi vậy không sạch được đâu. Nó còn lem nhem ra giầy nữa đó.
– Thế làm sao giờ. Tí nữa chả nhẽ dì đến gặp người ta với mùi cứt chó vậy.
– Dì để đó con lau cho.
– Thôi, làm vậy bẩn chết.
– Hahaa, bẩn với dì thôi. Phụ nữ thích sạch sẽ. Con hồi bé cầm cứt trâu ném nhau đầy.
– Khiếp, ghê chết. Thế để dì mở cửa, con tí làm sạch nó dùm dì.
– Ôi, dì đứng yên. Dì định đi lên cầu thang, mang theo cả đống cứt thế này à.
– Vậy sao giờ.
– Dì đứng yên, con gỡ giầy cho dì.
Tâm khom lưng, tay giữ chú cho chắc, tay kia nó chạm nhẹ vào cổ chân dì. Dì chợt run lên khi tay nó chạm vào. Da chân dì mịn và mát quá. Tâm khẽ giữ giầy, dì biết ý nhấc gót lên. Nó cứ thế cõng chú với tay cầm cái giày dính cứt. Dì khập khiễng đi lên mở khóa phòng chú. Con chó ta nhỏ nhỏ chạy ra vẫy đuôi mừng dì, có vẻ nó cũng quen với dì.
– Giường chú con đó, con vứt chú vào đó là được rồi.
Tâm để cái giày cẩn thận xuống không dính cứt. Nó ngả chú xuống giường, chỉnh cho chú nằm thẳng, đắp nhẹ chăn lên cho chú. Xong nó cũng nằm vật ra một bên, mỏi lưng quá. Chợt nó thấy dì nhìn nó. Nó ngóc đầu lên, chả hiểu sao. Dì thấy nó nhìn thì chợt quay mặt đi. Lúc này nó mới phát hiện ở chỗ đó của nó vẫn đang u lên một cục, chắc lúc lên đây nó tranh thủ nhìn mông và chân dì nên chim nó vẫn không hạ hỏa.
– Để con đi rửa giày cho dì.
– Ừ, làm phiền con rồi.
Tâm vội đi vào nhà vệ sinh để che dấu đi con chim vẫn đang đâm vào quần bò, mỗi lần bước đi là chim cạ vào quần, đau chết. Nó mở vòi nước nhè nhẹ xịt rửa hết cứt chó đi, rồi lại lấy giấy lau lại cho thật khô. Thế là xong rồi. Tâm chợt đưa cái giày lên mũi. Nó có mùi gì đó, có lẽ là mùi thơm từ chân dì. Dường như giày dì cũng xịt nước hoa thì phải.
Tâm đi ra ngoài, dì đang ngồi cạnh chú. Dì vừa cởi bớt áo ra cho chú ngủ đỡ cộm.
– Xong rồi hả con.
– Vâng, không có mùi gì nữa đâu dì.
– Thật không, không đến lúc đó gặp người ta ngại chết.
– Thật… chỉ có mùi thơm thôi, như mùi nước hoa.
Dì chợt nhìn nó, rồi dì tủm tỉm cười. Tâm cũng chả hiểu sao dì cười.
– Con nói vậy chắc sạch rồi. Đưa cho dì đi vào nào.
– Con đi cho dì nhé.
Tâm chả hiểu sao lại nói vậy. Có lẽ do rượu, làm nó không tỉnh táo chăng. Nhưng lời đã thốt ra không nuốt lại được. Dì ngạc nhiên nhìn nó. Mặt Tâm đỏ bừng lên, nó xấu hổ quá. Dì chợt vung vẩy cái chân, chĩa cái chân không giày ra cho nó. Tâm ngập ngừng, rồi nó tiến tới, hơi quỳ xuống. Bàn tay khẽ chạm vào phía bắp sau chân dì. Bắp dì không to, tay nó để vào như ôm gọn, mịn màng và trắng. Tay kia nó để giày vào chân dì thật chậm và nhẹ nhàng. Đôi giày khít khao ôm lấy bàn chân xinh được sơn màu tím nhạt. Tâm thở dài một tiếng, nó như trút được cái gì nặng nề lắm. Có đi đôi giày thôi mà nhỉ.
Tâm định ngẩng đầu lên nói với dì một tiếng, chợt đập vào mắt nó là nơi khe giữa 2 đùi dì. Dì không mở chân ra nhưng nó có thể thấy cái khe nhỏ giữa 2 đùi, một màu trăng trắng lờ mờ. Nó hiểu đó là quần lót dì. Tâm vội ngẩng lên, cười như chưa có gì:
– Xong rồi dì ạ.
– Cảm ơn con. Giờ dì phải đi. Con có đi luôn không dì chở.
– Thôi, con định ở đây thêm 1 chút, xem chú có nôn gì không. Với cả con dọn nốt chỗ cứt chó.
– Ừ, thế cũng được. Con chịu khó dùm dì, cái ông này lười quá, cứt chó cũng không dọn.
Sương nhanh chóng đi, giờ gần 2h rồi. Nàng muốn xong việc nhanh còn quay lại đón Thảo Nguyên. Nó kêu đi chơi với bạn, mà thế này chắc phải cuối giờ chiều mới xong việc mất. Xe lăn bánh, Sương nhấn chân ga, xe lao vút đi. Nàng nhìn xuống đùi mình, rồi nhìn xuống chân, một nụ cười chợt hiện ra trên môi, trên mắt nàng. Cái thằng bé, nó nhìn đùi nàng sao nàng không biết. Đã vậy lúc nãy còn dám to gan đi giày cho nàng. Sương tủm tỉm cười nhớ đến vẻ mặt xấu hổ, quay mặt đi không dám nhìn chân nàng lâu của nó. Sương chợt có cảm giác vui vui, đắc thắng, cái cảm giác tự tin về vẻ đẹp, sự hấp dẫn của mình.
Tâm dọn xong đống cứt thì ngồi không, nó đi ra giá sách. Chú có rất nhiều sách về kết cấu xây dựng, các tài liệu, rồi các công trình chú làm đều để trên giá. Nhiều sách thì bằng tiếng Pháp và Nga, nó xem không hiểu. Tâm chọn ra được 2 quyển, nó bắt đầu ngồi đọc. Cứ thế chiều dần đi ngang cửa sổ, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên làm cắt mất mạch đọc của nó. Tâm nhìn thì là số của mẹ:
– Mẹ à, con đây.
– Con đang ở đâu. Mẹ vừa xuống máy bay. Con ra đón mẹ được không.
– Mẹ nói gì cơ, mẹ xuống máy bay. Ý mẹ là mẹ bay vào Đà Nẵng á.
– Ừ, cả Cẩm nữa. Đi sợ muốn chết. Đi lần này thôi lần sau không đi thế này nữa đâu.
– Sao mẹ lại vào đây. Mẹ cứ ở đó, có hành lý thì lấy mẹ nhé. Con ra ngay.
– Mẹ cháu vào đây à. Điện thoại vừa dứt thì giọng chú Tiến vang lên, vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
– Chú dậy rồi ạ. Mẹ cháu vừa mới bay vào, giờ chắc cháu ra đón. À chú có buồn nôn gì không.
– Vớ vẩn, tí rượu thì nôn thế nào được. Mày đi ngay không mẹ chờ. Chú đi đái rồi đi ngủ tiếp.
– Vâng, thế cháu đi. Chú khóa cửa nhé.
– Ừ. Mà cô Sương đưa chú về à.
– Vâng. Mà chú ngủ luôn trên xe. Nên cô bảo cháu đi cùng để cõng chú. Chú chuẩn bị tinh thần nhé. Lúc nãy cô dẫm phải cứt chó nhà chú đấy.
– Trời, sáng đi mua bê nên lười không dọn. Quả này điếc tai rồi đây.

To top
Đóng QC