Thằng Tâm – Quyển 1 – Phần 143

Phần 143
Đáp lại vẻ khó hiểu của nó khi Thảo Nguyên gọi nó lại, nàng lấy ra một cái khăn rồi lau nhẹ lên môi nó. Ngón tay nhỏ bé đôi lúc lướt nhẹ trên môi nó. Lau một hồi, Thảo Nguyên thấy có vẻ đã sạch nên mới buông tha nó:
– Xong rồi. Anh xuống nhà đi.
Tâm xuống nhà ngồi đợi còn Thảo Nguyên vào đánh vật với mẹ đang nửa tỉnh nửa mê. Nó ngồi ở phòng khách mà cứ nhớ đến nụ hôn vừa rồi với dì. Cái cảm giác đê mê, ngất ngất, cái vị ngọt của nụ hôn với dì vẫn còn đọng trên lưỡi nó.
Một lúc sau Thảo Nguyên cũng xuống. Cái váy xòe ngắn như khoe ra cặp giò trắng thon mịn của nàng. Tâm quay vội mặt đi sợ Thảo Nguyên nhìn thấy nó đang nhìn nàng. Thảo Nguyên nhìn nó đăm đăm, rồi lại lấy một tờ giấy ăn lau miệng nó. Tâm nhăn mặt khi nàng cứ lau chùi mặt nó:
– Này, mặt tôi bẩn gì đâu cứ lau suốt.
– Vẫn còn vết son. Tôi lau cho hết.
– Để tôi chùi là được.
– Không. Tôi không muốn có vết son của ai trên môi anh.
Thảo Nguyên nói xong mới nhớ ra mình vừa nói gì. Ngón tay đang lau trên miệng nó dừng lại. Nó cũng sửng sốt nhìn nàng. Nàng và nó cứ thế nhìn nhau. Nó thấy ánh mắt nàng dần nhẹ nhàng nhìn nó. Ánh mắt như mong đợi, đợi chờ tín hiệu nơi nó. Tâm nhìn Thảo Nguyên dần phức tạp, nó mơ hồ cảm nhận được tình cảm của nàng. Nó nhìn nàng hồi lâu, thở dài ra rồi nói:
– Tôi đã có vợ rồi.
– Tôi biết.
– Vậy cô còn…
– Thì có sao. Tôi thích ai không cần ai chỉ. Tôi thích thì cứ thích thôi. Tôi tự tin anh cũng thích tôi.
– Cô đẹp lắm. Sao ai không thích cô được. Nhưng tôi không thể.
– Sao không? Vì anh đã có vợ à. Chẳng phải do anh và cô ấy vô tình có đứa con. Cô ấy cũng không níu kéo anh cơ mà.
– Tôi… nói ra phức tạp lắm. Nhưng tôi cũng không thể bỏ rơi mẹ con cô ấy.
– Thì tôi có cấm cản gì đâu. Chỉ cần anh và tôi, ở đây.
– Không… tôi xin lỗi. Tôi còn những mối quan hệ khác.
– Ý anh là???
– Là những người đàn bà khác.
– Gì?? Vậy chị Cẩm không phải duy nhất. Những người kia anh cũng có con với họ.
– Không, không có.
– Vậy anh chấm dứt với họ đi là được.
– Không, tình cảm của tôi dành cho họ không chấm dứt được. Tôi xin lỗi. Tôi có những mối tình, nói trắng ra là bắt cá 2 3 tay. Họ đều biết nhau và chấp nhận nhau, kể cả Cẩm. Nhưng cô thì khác. Cô xứng đáng có được hạnh phúc của riêng mình, chứ không phải với một người như tôi.
Dòng nước mắt chợt lăn trên má Thảo Nguyên. Nàng cứ đứng đó, nước mắt lăn dài rơi lã chã. Tâm thấy đau nhói trong lòng. Nó không muốn làm Thảo Nguyên đau lòng. Nó cũng không nghĩ nàng thích nó. Tâm muốn an ủi nhưng chả biết nói gì. Nó lẳng lặng đi ra xe. Đêm nay thật buồn.
Tâm dắt xe đến cổng thì thấy Thảo Nguyên đi theo. Nàng lẳng lặng lấy khóa mở cổng cho nó. Tâm nhìn Thảo Nguyên mà đau lòng. Nó lấy tay khẽ lau nước mắt trên má nàng. Thảo Nguyên né mặt ra không cho nó chạm.
– Đừng khóc. Em xứng đáng có được người thật tốt yêu em. Không phải là tôi.
Đêm buồn se se lanh. Tâm lái xe mà thấy lòng trống vắng. Nó không ngờ Thảo Nguyên thích nó. Nó không ân hận vì từ chối nàng, vì nó hiểu điều ý là tốt nhất. Những người đàn bà ở nhà vẫn còn chờ nó. Nó không được phép gieo thêm nợ ái tính nữa. Nếu nó cố chiếm lấy Thảo Nguyên, thì nó là một thằng khốn nạn thực sự.
Đường phố ban đêm vắng bóng người. Tâm đi qua sông Hàn chợt thấy tiếng nẹt pô đằng sau. Thường thì nó sẽ để ý. Nhưng tâm trạng hôm nay của nó không tốt, nó cứ mặc kệ. Nhưng dần tiếng xe gần sát nó. Tâm quan sát thì đã có 4 xe vây quanh nó. Một xe đã vượt lên đầu ép xe nó. Tâm cố lách nhưng không được, chúng ép xe Tâm rất chặt. Những cái côn sắt với gậy đã được tháo ra.
Tâm không chần chừ nữa, nó đánh tay lái vào thằng bên cạnh. Cả 2 xe đổ ra. Tâm lồm cồm bò dậy, nó chạy thật nhanh qua những miếng đất. Cũng còn tầm 2km nữa mới về đến công trường. Nó cứ thế cắm đầu chạy, nhưng bọn nó đã có 2 xe chặn đầu nó. Nó chạy lung tung các hướng nhưng vòng vây dần khép chặt. Tâm bực mình, nó vớ được 1 viên gạch dưới đất, nó lao thẳng vào cái xe phía trước.
Thằng trên xe là 2 thằng nó đá ban tối. Chúng mua côn lao vào Tâm. Tâm đợi chúng đến gần thì ném mạnh viên gạch vào chúng. Bọn chúng né ra, Tâm không chạy mà lao vào thằng gần nhất. Bàn tay trái của nó đã cầm sẵn 1 nắm cát mà bọn chúng không hay. Nó ném nắm cát vào thằng đó. Nó né ra nhưng vẫn bị cát vào mặt. Tâm thụi một đấm thẳng vào mặt nó, đồng thời cũng ăn một côn từ sau lưng.
Tâm nén chịu đau, đấm thêm 2 phát vào bụng, thằng đó lăn luôn ra đất. Nhưng Tâm cúng dính 1 côn vào vai 1 côn vào tai, đầu nó ong ong. Nó cố chịu, tay với côn trong tay, vừa chạy vừa múa côn khi có đứa lại gần. Nó vẫn chạy, nhưng dần vết thương càng nhiều. Những phát gậy, phát côn vẫn thi thoảng vụt vào lưng, vào tay nó. Bị nặng nhất có lẽ là phát côn vào đầu lúc vừa rồi và một gậy chọc trúng ngực.
Tâm mắt như hoa đi, ngực nó đôi lúc không thở nổi. Nhưng nó biết nếu ngã thì sẽ chấm hết. Nó tiếp tục chạy, mẹ và Cẩm vẫn đợi nó ở nhà. Cả Lan và Liên nữa. Những người đàn bà của nó. Công trường xây khách sạn đây rồi. Nó cố hết sức kêu cứu, giọng nó đôi lúc lạc đi vì kiệt sức. Chỉ còn tầm 50m nữa thôi, nhưng nó hết sức rồi. Một cái côn vừa được ném từ sau, trúng đầu nó. Tâm ngã xuống vũng bùn, thế là hết. Mẹ ơi…
Thương đang nằm ngủ thì choàng tỉnh. Nàng như nghe thấy tiếng con gọi. Thương với tay tìm điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ. Hôm qua mình gọi nó vẫn bình thường mà. Tim Thương đập thình thích, liệu có chuyện gì không. Giờ thường nó cũng ngủ rồi. Nàng đắn đo mãi rồi quyết định thôi. Thương nằm thao thức cả đêm không ngủ. Nàng chỉ đợi đến sáng thật nhanh.
Tâm cảm giác lơ mơ. Nó như đang lạc vào thế giới nào đó. Nó nhìn thấy mẹ, thấy Cẩm, thấy những người nó quen thuộc. Nó gọi mãi mà không ai nghe thấy, dù rất gần. Rồi mẹ nó nghe thấy, mẹ ngó quanh tìm nó nhưng không thấy nó. Dần dần, mọi người chung quanh nó nhòe sáng và biến mất. Tâm cũng chìm vào mê man chính nó cũng không rõ.
Ánh sáng chiếu vào mắt làm Tâm bị lóa. Nó mất một lúc mới quen được. Mắt mở hờ hờ, trên đầu là trần nhà trắng, có cái quạt treo tường đang quay. Dường như không phải nhà nó, cũng không phải ở công trường. Tâm định hình một lúc, nó nhìn sang bên thì thấy Thảo Nguyên đang nằm đó. Mái tóc dài xõa ra che mất một góc mặt nàng. Dường như nó đang ở bệnh viện. Tại sao nó lại ở bệnh viện. Rồi Tâm cũng nhớ ra, nó bị bọn kia truy đuổi. Nó nhớ nó ngã xuống bùn rồi lịm đi. Vậy là nó không bị chết. Không hiểu nó nằm đây đã bao lâu rồi.

To top
Đóng QC