Phần 150
– Dì Lan đó. Anh và dì làm vậy, có sợ chồng dì biết không. Thảo Nguyên chợt hỏi.
– Sợ chứ sao không sợ. Nhưng cũng không phải thím tôi muốn vậy.
– Là sao. Là anh cưỡng ép thím anh à.
– Bậy, tôi mà thế cô còn nằm trên lưng tôi được à.
– Anh dám, tôi cho anh vài cước hết sinh con luôn.
Tâm kể cho nàng chuyện Lan bị chuốc thuốc. Tất nhiên nó quên mất không kể nó và thím đã thịt nhau từ trước đó. Thảo Nguyên nghe nó kể mà nổi giận. Hóa ra Lan cũng bị như nó, bị mấy thằng khốn nạn chuốc thuốc. Cảm giác về Lan trong mắt Thảo Nguyên đỡ đi nhiều, nàng cảm như Lan cũng giống nàng. Nếu nàng bị như vậy thì giờ ra sao. Làm gì có thằng Tâm nào ở đó cứu nàng nếu mẹ nàng không đến.
– Vậy ý anh là sau chuyện đó, thím anh bị ảnh hưởng.
– Đúng vậy, thuốc nó ảnh hưởng đến cảm xúc trên não. Chú tôi đi tiếp khách suốt, rồi cũng có người đàn bà bên ngoài. Thím không có ai bên cạnh nên…
– Mà anh nói vậy là con gái thím biết anh và…
– Ừ, nó biết.
– Khó xử nhỉ. Tôi mà là cô gái đó thì cũng không biết giải quyết ra sao. Anh định cùng thím anh mãi thế này à.
– Không. Gia đình với thím tôi vẫn là quan trọng nhất. Tôi và thím đã thống nhất khi nào không được thì cả hai sẽ chấm dứt. Đợt này tôi về đó, có lẽ sẽ đưa chú tôi vào đây. Trong này môi trường mới, 2 vợ chồng biết đâu sẽ có thay đổi.
– Sao thay đổi được. Nhìn ba tôi là biết.
– Vậy… còn anh… và mẹ anh thì sao.
– Do tôi chủ động.
Tâm không trả lời nữa. Nó tăng tốc đưa Thảo Nguyên về. Nàng cũng không nói gì, chỉ nằm trên lưng nó.
Đến cửa nhà. Tâm định bấm chuông thì Thảo Nguyên tụt xuống. Nàng rút trong ví chùm chìa khóa rồi mở cổng. Thảo Nguyên tay vung vẩy đôi giày, đứng đó. Tâm chả hiểu gì, nó không hiểu sao nàng chưa vào.
– Em vào đi.
– Tôi ở đây là nhà tôi rồi.
– Vậy… tôi về nhé.
– Ai cho anh về.
– Đến nhà rồi còn gì.
– Anh nhìn xem chân tôi này. Anh làm nó bị đau. Anh bóp xong chân tôi càng đau. Anh cõng nốt tôi lên phòng nhanh.
Tâm ngớ người ra. Lại còn như thế nữa. Nó nhìn khuôn mặt không nhượng bộ của Thảo Nguyên, nó cúi người xuống. Thảo Nguyên nhảy tót lên lưng nó. Tâm quay người chốt cổng rồi cõng nàng vào nhà.
Nhà không thấy ai nhưng đèn vẫn bật. Nó định đưa Thảo Nguyên lên tầng 2 thì thấy phòng bếp có tiếng động.
– Chắc mẹ tôi đó.
– Vậy để tôi qua chào dì.
– Thôi chào làm gì. Mà thôi cũng được. Không tí nữa anh xuống mẹ tôi bắt gặp lại tưởng anh…
– Chắc có em mới nghĩ vậy thôi.
Tâm cõng Thảo Nguyên vào bếp. Nó chợt khựng lại không bước tiếp.
– Sao không đi nữa.
– Thôi, chúng mình lên gác đi.
– Là sao.
– Có người trong bếp.
– Thì là mẹ tôi mà.
Hai đứa chợt dừng không nói chuyện nữa. Tiếng rên rỉ của người đàn ông vang to ra, lần này Thảo Nguyên cũng nghe rõ. Nàng đập vào vai nó bắt tiến tới. Tâm đành tiến thêm vài bước, cảnh tượng hiện ra trước mắt 2 đứa. Thảo Nguyên vội bịt chặt mặt không dám nhìn.