Thằng Tâm – Quyển 1 – Phần 153

Phần 153
Liên đang cởi giày thì tái mặt. Nàng đi cả giày chạy vào xem nó. Tâm định nói không sao nhưng Liên đã vạch đầu nó ra xem.
– Anh bị sao lại bị như vậy. Sao anh chả nói gì cho em.
– Có sao đâu. Giờ không phải anh khỏe thế này sao.
Liên lườm nó. Giờ nàng mới nhìn thấy mẹ. Liên nhào vào ôm mẹ. Hai mẹ con lại rơm rớm nước mắt một lúc. Thím rồi cũng đẩy Liên ra, thím ngồi kể sự tình vào Đà Nẵng. Thím cố ý nói nó bị chấn thương sọ não với cả tổn thương phổi, phải chăm sóc. Cách đây 1 – 2 hôm mới khỏi. Liên tái mặt ra khi nghe nó bị như vậy, thằng Mạnh suýt xoa vì vụ đánh đấm của nó. Nó bị thím bợp tai khi cứ cố cướp lời hỏi han Tâm. Mọi thứ dần trở lại quỹ đạo. Thím đi ra chợ mua thêm thức ăn. Liên ở nhà nấu nướng. Lúc này nó mới ngồi với chú, nó kể tình hình công việc trong đó cho chú. Nó cũng nói luôn muốn chú vào đó làm cùng nó. Chú mừng rỡ khi nghe triển vọng làm ăn trong đó, hỏi han nó liên tục. Nó như là cứu cánh cho chú khỏi những vết trượt dài sự nghiệp. Chú lại bắt đầu tự tính toán, xem xét thợ…
Nó ăn bữa cơm với chú thím rồi xin phép về luôn. Ở nhà còn mẹ và Cẩm đang đợi nó. Chú níu tay nó dặn dò sớm lên rồi chú cháu còn bàn bạc công việc cho kỹ. Trước khi ra khỏi cửa, nó quay lại. Ánh mắt thím đượm buồn nhìn nó. Nó cười tươi chào thím. Đâu phải chia ly, sớm muộn rồi nó sẽ tìm dịp ôm ấp thím trong lòng.
Liên chở Tâm ra bến xe. Lui cui trong bếp, Liên còn nhiều điều muốn nói với Tâm mà chưa nói được. Chạy đến bến thì còn tầm 15 phút nữa chuyến tiếp mới tới. Liên muốn nói mà không biết bắt đầu từ đâu. Tâm nhìn bộ dạng khẩn trương của nàng nó cười:
– Làm sao, em định hỏi tội gì anh.
– Em… nhớ anh!
Liên chả biết nói gì, chỉ thốt được nỗi lòng sâu thẳm nhất của mình. Nửa năm trời không gặp, nàng không vơi nỗi nhớ nó. Dù suốt ngày có nhiều người tán tỉnh, muốn làm quen nhưng sao Liên không thấy có ai làm nàng rung động. Nhưng chỉ cần ấp vào người nó, Liên lại thấy thật dễ chịu biết bao.
Tâm nhẹ ôm Liên trong lòng. Mùi thơm từ người nàng phảng phất nơi mũi nó. Tâm thấy nặng trĩu trong lòng. Nó gieo nợ tình quá nhiều thì phải. Thảo Nguyên chưa xong giờ còn Liên nữa. Thảo Nguyên với nó ít ra còn có thể, nhưng Liên và nó… hơn nửa năm rồi, gần đây nó cũng ít nói chuyện với Liên. Cứ tưởng sẽ nguôi ngoai, ai ngờ… Tâm hôn nhẹ lên trán Liên, hít một hơi thật sâu rồi nhìn vào mắt nàng:
– Nửa năm rồi em vẫn chưa có người yêu à. Chắc gái xấu quá khó kiếm người yêu nhỉ.
– Có anh xấu thì có. Có rất nhiều người vây quanh em. Đợt noel vừa rồi em còn được làm hoa khôi của trường. Người ta còn đề nghị em đi thi hoa hậu nữa đó. Em chả kể với anh rồi còn gì.
– Chắc anh không để ý.
Tâm cười cợt. Nó thấy Liên không nói gì, nàng có vẻ giận nó. Tâm tính để vậy mặc kệ nàng. Nhưng thế nào nó lại kéo nàng lại, ôm vào trong lòng.
– Em còn kể cho anh hôm đó có 4 chàng trai tặng hoa em. Sau đó có một anh còn định mời em đi ăn, muốn làm quen em đúng không. Anh nhớ hết, không sót cái gì.
– Thế tại sao anh cứ nói như không quan tâm em vậy.
– Vì… anh sợ em quan tâm anh.
Liên ngồi dậy ngước nhìn Tâm. Liên thấy Tâm cười, nhưng mắt Tâm đượm buồn. Liên lại chui vào lòng Tâm, rúc vào bộ ngực rắn chắc của nó.
– Em tự nguyện mà. Sao anh phải sợ.
– Anh sợ làm lỡ mất hạnh phúc của em. Giờ em vẫn còn trẻ, tình cảm còn xốc nổi. Sau này biết đâu em sẽ hối hận.
– Anh xem lại đi, em còn hơn anh 1 tuổi. Em sắp tới đi thực tập rồi. Bạn em có đứa vừa rồi lấy chồng rồi đấy. Em nghĩ kỹ lắm, em thực sự nghiêm túc với tình cảm của mình.
– Thế nhưng con gái có thì. Anh và em… chú có cho không. Xã hội có cho không.
– Em mặc kệ. Em tính đợt tới ra trường em xin vào Đà Nẵng với anh. Trong đó không ai biết em là ai cả. Trước em còn lăn tăn vì bố mẹ và thằng Mạnh còn ở đây. Nhưng như anh bảo thì cả nhà em cũng vào đó, em cũng vào. Em chỉ cần ở bên anh thôi, em chả cần có con, em nói thật. Mình nhận con nuôi. À mà không, anh chả có con với chị Cẩm còn gì nữa.
– Chị Cẩm, em nhận chị từ bao giờ thế.
– Đợt trước về quê em đã gọi vậy rồi. Chị ý bảo em gọi thế.
Tâm kéo nàng ra. Nó nhìn thật lâu vào mắt Liên, rồi thở dài.
– Mình đi đâu ngồi đi.
– Anh không về quê à.
– Anh đợi chuyến sau nữa, về hơi muộn cũng được.
Tâm đi mua chai nước, rồi nó đèo Liên ra một góc vắng. Tâm dựng xe, nó và Liên ngồi lên xe. Nó ôm chặt Liên từ sau, hít thở mùi thơm trên tóc nàng. Liên dụi vào người nó, nàng cũng thích được nó ôm ấp như vậy.
– Trong Đà Nẵng, anh có quen một cô gái. Đó là cô gái của bà chủ nhờ anh xây khách sạn. Đó cũng là cô gái mà anh đã cứu…
Tâm kể qua cho Liên về Thảo Nguyên. Nó lược bỏ những gì liên quan đến Lan. Liên ngồi thừ ra trong lòng nghe nó kể. Đôi lúc nó thấy nàng hơi run, rồi có lúc người như cứng lại. Tâm chỉ biết ôm nàng vào lòng. Nó nói xong, Liên nói giọng như phát khóc:
– Vậy ý anh là anh yêu Thảo Nguyên.
– Anh có rung động. Nhưng anh không nghĩ anh và cô ý tiến lâu dài được.
– Vậy tại sao anh lại kể về cô ý cho em.
– Đó có lý do cả. Lúc anh nằm trên giường bệnh, anh gọi tên những người phụ nữ của anh. Sau anh tỉnh, cô ấy hỏi và anh cũng nói luôn anh có nhiều người phụ nữ. Đó là lý do cô ấy bảo sẽ yêu anh chán rồi đá đít anh.
– Em vẫn chưa hiểu được. Cô ấy chỉ cần giành được tình cảm của anh là được mà. Mà những người phụ nữ của anh là những ai nào:
– Là… Cẩm… thím Lan, em và…
– Mẹ em, anh kể cả mẹ em. Và ai nữa.
– Là… mẹ anh.
– Mẹ anh?
Liên quay ngược lại nhìn Tâm. Nó có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên tột độ của nàng khi nhìn nó. Tâm cười chua chát, nó nhìn Liên rồi nói:
– Anh nhìn Thảo Nguyên, anh có thể thấy sự ngạc nhiên như em nhìn anh. Thậm chí có chút phẫn nộ, tức giận và khinh ghét của cô ấy. Anh và mẹ anh, đó là bí mật anh không muốn kể với ai cả.
– Anh và bác Thương. Ôi… mẹ em… mẹ em biết có phải không.
– Ừ, thím có biết.
– Vậy còn ai biết nữa.
– Chỉ có thím và Cẩm. Giờ thêm Thảo Nguyên và em.
– Em quả thực không nghĩ ra. Thẩn nào… mẹ mấy lần mua đồ lót gợi cảm gửi cho bác. Em hỏi thì mẹ nói quanh. Sao anh và bác có thể…
– Thì giống như em, em và anh sao có thể. Anh cũng biết điều đó là không nên, nhưng anh muốn yêu mẹ, chăm sóc mẹ. Chuyện nói ra thì rất dài, anh cũng không muốn giải thích. Anh chỉ nghĩ là nếu anh và em lại… liệu có nên không? Coi như em và anh yêu nhau, xong anh bỏ em đi. Em dần sẽ quên và bắt đầu mối quan hệ khác. Anh nghĩ thế tốt hơn. Em là phụ nữ, thiên chức làm mẹ luôn trong em. Sẽ ra sao nếu sau này em muốn có con, anh không cho em được. Rồi chú mà biết thì chúng mình ra sao. Chú sẽ không chấp nhận đâu.
– Anh để em nghĩ đã. Anh đưa em những tin thật shock, em vẫn chưa tiếp nhận nổi.
Tâm để Liên đi về, còn nó vào bến xe. Nó cuối cùng cũng lên được chuyến xe cuối cùng. Tâm nằm lim dim trên xe đợi về nhà. Chuông điện thoại tinh lên tiếng tin nhắn. Tâm cầm điện thoại, nó hiện lên tin nhắn của Liên “em về nhà rồi. Dù có gì đi nữa, em không bao giờ khinh bỉ anh cả, em chỉ hơi shock thôi”. Tâm mỉm cười, nó đã không sai khi kể cho Liên. Nó muốn mọi chuyện thật rõ ràng, nó không muốn Liên trói mình vào nó. Có mẹ và nó là quá đủ rồi.
Tâm về đến đầu làng thì trời đã tối. Nó đi bộ trên những ngóc ngách trong làng. Cổng nhà dần hiện ra trước mắt. Tâm khẽ đẩy cổng vào, ngôi nhà nhỏ của nó sáng ánh đèn tuýp. Nó thấy bóng lưng quen thuộc đang ngồi rửa bát ngoài sân. Tâm đứng lặng yên nhìn mẹ, tay nó khẽ vuốt đầu con chó già đang ve vẩy bên cạnh. Nó cũng già lắm rồi, cuối năm ngoái còn tưởng chết. Con chó già cố dụi đầu vào chân nó, mừng rỡ đón nó về nhà.

To top
Đóng QC