Thằng Tâm – Quyển 1 – Phần 163

Phần 163
Nhà hàng buffet nằm ở ngay gần cửa hàng hoa của chị. Cái hồi đó buffet vẫn được coi là xịn sò, và nhà hàng buffet cũng không có nhiều ngoài các khách sạn. Tâm lần đầu vào đây. Đây vốn là một biệt thự Pháp cũ được cải tạo lại. Nó nhìn mà hơi choáng ngợp vì nhiều món ăn quá. Nhìn nó như mới từ rừng về chị cười khúc khích. Chị đã đặt bàn sẵn, nhân viên đưa chị và nó về bàn. Rượu cũng được mang ra. Nó nhìn chị rồi bật cười:
– Chị đặt hết rồi à.
– Tất nhiên. Chứ em nghĩ chị là ai mà sát giờ đi đến đây vẫn còn chỗ.
– Nhỡ em không đi thì sao.
– Em không thấy chị cầm gậy đó à. Em mà dám từ chối chị cầm gậy đánh gãy chân em.
– Em gãy chân chị phải nuôi em cả đời đấy.
– Nếu em dám, chị cũng dám.
Tâm giật mình nhìn thẳng chị. Nó chợt nhận ra sự kiên quyết trong mắt chị. Tâm thảng thốt, thế là thế nào. Chị chợt bật cười, chị uống một hớp rượu rồi đứng dậy lôi nó đi:
– Đi ăn thôi. Ăn ít thì phí tiền lắm.
Tâm bị chị kéo lôi đi. Nó bắt chước chị lấy 1 cái đĩa. Đồ ăn gì mà la liệt, bao nhiêu món, tây ta có đủ. Mọi người ai cũng đi gắp đồ ăn rồi mang về bàn.
– Nhiều đồ ăn quá, trông có vẻ ngon. Nhưng hết người ta có mang thêm không nhỉ.
– Cái đồ… em vừa từ rừng về đấy à.
– Em không biết thật.
– Thế em chưa đi ăn buffet bao giờ à.
– Chưa ạ. Em trước giờ chỉ đi làm với đi làm. Nghỉ thì về quê. Ai hơi đâu đến những chốn đèn hoa thế này.
– Rõ chán em. Mang tiếng ông chủ mà gà tồ thế. Đây gọi là buffet. Món ăn bày ra, ai ăn món gì thì gắp món đó. Đừng thấy món gì ngon mà cứ ăn lấy ăn để. Đến lúc no không ăn được món khác. Còn đừng lo, hết người ta lại mang ra.
Tâm gật gật đầu hiểu lời chị nói. Nó cũng đi vòng quanh 1 vòng chọn món. Trở về thì chị đã chọn xong… 2 đĩa trên bàn. Tâm nhìn đĩa của mình có ít cháo tôm và cơm rang hải sản, của chị thì ê hề thịt bò, tôm, mực… Chị hơi xấu hổ khi nó nhìn chằm chằm đĩa của chị. Chị lừ mắt bảo nó ngồi xuống. Tâm bật cười làm chị cũng buồn cười. Chị ném dứ con tôm vào nó, rồi lột vỏ ăn luôn. Nó nhìn chị ăn thật ngon miệng, hết món nọ đến món kia. Cái gì chị ngấy hay không thích thì vứt sang đĩa của nó. Đôi lúc chị lại đòi món của nó. Chị há miệng ra đợi nó cho vào mồm. Hai chị em vừa ăn vừa nói chuyện. Chị muốn nó kể cho chị cuộc sống trong Đà Nẵng. Chị cả ngày bám vào hoa hoa và con. Tối về lại cơm nước rồi lại đi ngủ sớm chuẩn bị đêm thức đi lấy hoa.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Tâm – Quyển 1 tại nguồn: https://gaigoi.city
– Chị thấy ganh tị với em. Chị đến giờ chưa biết biển là gì đâu. Em thì thích tắm thì tắm, thích ăn hải sản lúc nào cũng được.
– Thích gì đâu chị. Vào đó phải xa nhà, xa gia đình, xa nơi mình hay sống. Có nhiều thợ, nhất là mấy người phụ nữ thi thoảng cứ muốn nghỉ. Em vận động mãi mới được.
– Vậy em có định lập nghiệp trong đó không.
– Có thể, trong đó còn phát triển nhiều.
– Vậy chắc từ giờ chị em mình ít gặp nhau nhỉ.
– Khi nào ra Hà Nội em sẽ đi thăm chị.
– Em nói đấy nhé. Cấm nuốt lời. Chị nhìn nó cười, nhưng mắt chị buồn buồn.
– Em biết không. Từ lần trước em đi… chị chỉ biết dồn hết sức vào cửa hàng hoa và con trai chị. Em là người làm chị rung động, sau mối tình đầu. Chị muốn làm việc để quên em. Cũng may, cửa hàng cứ thế phát triển, như em thấy đó. Rồi… có một người khách ghé quán chị mua hoa tặng mẹ. Những ngày sau anh ý lại tới, mỗi lần là một bó hoa. Rồi sau đó anh tặng chị những món quà nho nhỏ, những món ăn sau mỗi lần anh đi công tác. Anh và chị cũng làm quen, đi chơi. Anh là bác sĩ, có 1 con gái và cũng ly hôn vợ. Rồi 1 ngày anh ngỏ ý muốn yêu chị, rồi cưới chị. Chị vẫn chưa đồng ý.
– Chị có tình cảm với anh ý không.
– Có… chút chút. Nói không có là không đúng, có ai là gỗ đá đâu. Nhưng chị là phụ nữ đã qua 1 lần đò, cũng còn nhiều lăn tăn. Nếu lấy anh, chị và con chị sẽ sống cùng anh và con gái anh. Yêu nhau, đi chơi thì vui, nhưng không hiểu sống cùng thì sao. Rồi anh có muốn có thêm con chung không, phức tạp lắm. Và một điều nữa là… chị đợi em.
Tâm ngẩng đầu lên nhìn chị. Nó thấy chị cười, có chút chua chát, có chút buồn bã. Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má, chị quệt nó đi rồi cười nói tiếp:
– Em là một trong những điều chị nuối tiếc nhất. Chị đôi lúc vẫn nghĩ mình và em sẽ có kết cục tốt hơn nếu cố gắng. Nhưng con đường em đi quả là khác chị. Chị cũng không hiểu rõ. Nhưng chị vẫn muốn gặp em một lần, để rồi thoải mái hơn khi trả lời anh ý.
– Em hiểu. Em xin lỗi chị. Là do em không tốt.
– Không tốt quá đi chứ. Lúc nào chị nghĩ ra nên phạt thế nào, chị sẽ bảo em. Giờ em cạn ly với chị. Chị phải ra chiến đấu tiếp không thật phí tiền.
Chị lại hí hí chạy ra đánh vật với đống đồ ăn. Tâm chả phải chọn nhiều món, vì nhiều khi nó phải ăn thừa của chị. Rồi cũng đến lúc nó đèo chị về với cái bụng như là chửa 3 tháng. Chị xoa xoa cái bụng tỏ vẻ viên mãn, bước vào trong nhà. Hai đứa nhân viên đi ăn chắc chưa về. Tâm định chào chị rồi về. Từ lúc chị nói ra những điều trong lòng, nó chợt thấy ngại. Tâm chưa kịp mở miệng thì chị quay lại, cười với nó:
– Em định về à.
– Vâng, có lẽ em nên về.
– Ừ, vậy trưa mai nhé. Có gì nhớ gọi chị.
– Vâ… um…
Nó chưa kịp nói thì chị đã áp môi vào miệng nó. Chị ngậm chặt môi nó bằng môi mình, nước mắt cứ lăn trên má chị. Chị lùi lại, người chị run run:
– Em không biết đâu, cái ngày em cứ thế đi, chị buồn lắm. Chị chỉ biết nằm đó mà khóc. Rồi chị nhủ rằng đó chỉ là tình cảm thoáng qua, để an ủi lúc mình vừa ly hôn. Nhưng thế nào chị vẫn nhớ tới em, nhớ tới nụ hôn nơi bờ đê ngày đó. Mãi rồi chị cũng sắp quên em, thì em từ Đà Nẵng về. Cái Liên đang ngồi ở cửa hàng chị, nó reo lên làm chị thắc mắc. Hóa ra là em về. Đó cũng là ngày anh tỏ tình với chị. Và chị tự nhiên lại lần nữa. Rồi chị lại biết em đã có con. Chị thấy mình thật ngốc nghếch. Nhưng chị muốn có 1 lần gặp em, để rồi chấm hết.
– Em xin lỗi.
– Em không có lỗi. Do con tim chị ngốc mà thôi. Chị đã nói hết ra được rồi, giờ chị cho phép em về đấy.
Chị cười, mắt vẫn đỏ hoe vì khóc. Tâm nhìn chị, nó muốn quay lưng đi, nhưng cái số nó sao đào hoa vậy. Nó không nỡ nhìn chị như vậy, dù nó biết mình nên đi. Chị định nói gì với nó, Tâm vội chặn chị lại, nó không muốn chị nói gì hết. Miệng nó áp vào miệng chị, 2 cánh tay ôm chặt lấy chị. Nó hôn chị như điên dại, như muốn chiếm lấy chị, chị phải là của nó. Chị đập đập vào người nó phản đối, nhưng nó mặc kệ. Miệng nó áp chặt vào miệng chị, cái lưỡi dẻo quẹo uốn éo tìm lưỡi của chị, lôi kéo lưỡi chị ra để miệng nó ngậm nút lấy lưỡi chị. Chị không phản đối nữa, chị cũng lên cơn điên mất rồi. Chị đu cả người lên người nó, chị hôn nó, mặt nó, mũi nó, mắt nó. Rồi chị lại ngấu nghiến hôn môi nó. Hai tay chị cứ ôm chặt cổ nó như sợ mất.

To top
Đóng QC