Phần 175
Nó cứ vậy đi theo dì, tháp tùng dì nói chuyện. Nó nghe được nhiều chuyện hay ho, các kế hoạch, quy hoạch… Đặc biệt nó nghe được một chuyên gia dự báo sắp tới sẽ có một làn sóng dân cư mua đất Đà Nẵng để lập nghiệp. Điều này nảy lên trong đầu nó, đâu cứ phải xây khách sạn mới có thể kiếm tiền. Nếu lấp đầy những khu dân cư được quy hoạch cũng là một khối lượng nhà cửa vật liệu khổng lồ. Tâm cứ mải miết trong những suy nghĩ ấy mà không hay tiệc đã đến lúc tàn.
– Tâm, nghĩ gì vậy con.
– À… hả… dì hỏi con à.
– Chứ ai hỏi nữa. Con nghĩ gì cứ thừ người ra thế.
– Con đang nghĩ… ủa… sao mọi người đâu gần hết rồi.
– Tan tiệc rồi còn gì.
– Vậy à. Con đang mải suy nghĩ lời ông chuyên gia lúc nãy nói.
– Con suy nghĩ gì. Nói dì xem nào.
Hai dì cháu kiếm ghế ngồi. Nó hưng phấn trình bày cho dì kế hoạch của nó. Dì gõ gõ tay xuống bàn suy ngẫm ý tưởng của nó. Nếu thành phố phát triển như nó nói, thì có 3 ngành có thể làm. Một là đầu cơ đất khi giá chưa cao quá, hiện tại cũng có người làm rồi. Hai là đầu tư vào ngành vật liệu, từ vật liệu thô cho đến hoàn thiện. Ba là đầu tư vào ngành xây dựng, khi nhu cầu xây cất lên cao. Bốn là đầu tư vào ngành khách sạn. Năm là đầu tư vào các nhu cầu thiết yếu. Sáu là…
Tâm cứ thao thao bất tuyệt những ý tưởng của dì. Nó không để ý ánh mắt dì đang nhìn nó rất kỹ. Nhưng tia sáng lóe lên trong mắt dì mỗi khi nó nói lên một ý nào đó.
– Mấy cái con nói, là con đi học hay đọc ở đâu.
– Con… tự nghĩ thôi. Căn cứ vào nhu cầu nếu đúng là thế.
– Dì phải nói rằng… kế hoạch của con… rất rất khả thi. Dì mới nghĩ đầu tư vào khách sạn thôi, nhưng chưa nghĩ ra mấy cái con nói. Đầu cơ bất động sản cũng tốt, nhưng cần thêm thông tin và vốn. Nếu không ôm một đống giấy với đất chả ăn được. Những cái còn lại có thể xúc tiến, nhưng cần kết hợp thêm các yếu tố, nhất là con người. Con có nghĩ đến hợp tác không, với dì chẳng hạn. Dì đang thiếu những thanh niên có ý tưởng và nhiệt huyết như con.
– Con có học hành gì đâu. Giờ dì bảo con xây nhà thì con biết, chứ mấy cái đầu tư bất động sản… con chịu.
– Thì dì lo. Nhưng gì cần phụ tá, nhất là phải tin tưởng được. Con làm với dì, con vừa là phụ tá vừa là đồng nghiệp góp vốn với dì.
– Ặc, đầu tư thì con làm gì có vốn.
– Dì cũng làm gì có nhiều vốn đâu. Xây xong khách sạn dì cũng gần hết vốn rồi. Nhiều hoạt động mua bán vải vóc mọi khi giờ đình lại vì thiếu vốn.
– Con… cũng không có nhiều đâu. Giờ xây khách sạn cho chị Ngọc con toàn phải trả lương cho công nhân bằng tiền của mình.
– Cái khách sạn con đang xây đó hả. Chủ nó nợ tiền con à.
– Không, chị ý kẹt. Chị nói trước từ khi xây rồi.
– Vậy mà con cũng đồng ý. Nhỡ người ta không trả thì sao.
– Thì… đành chịu vậy. Nhưng con nghĩ chị ấy không phải thế đâu.
– Con dễ tin thật. À… hay con với nó… có gì hả.
– Không… không… có gì đâu.
– Vậy là con dại gái hả.
– Không, con… tin vào trực giác của mình.
– Thế con có tin dì không.
– Có, sao con không tin chứ.
– Thế con nghĩ sao về đề nghị của dì.
– Con sợ không gom đủ tiền. Dù gì đi nữa cũng cần nhiều tiền.
– Đó là một vấn đề thôi. Con gom được bao nhiêu thì gom. Dì và con thành lập công ty. Dì không để con thiệt đâu.
– Vâng, thế để con xem thế nào.
– Đó, con cứ chuẩn bị đi. Dì phải tìm xem nguồn tin thế nào. Lúc nãy dì cũng nghe ông đó nói, dì cũng hơi suy tính, mà nó chưa vỡ ra được như khi con nói với dì. Đi, làm một ly ăn mừng đi.
– Ặc, tối nay dì uống nhiều lắm rồi đó.
– Ăn thua gì, một ly thôi.
Kết quả từ một ly thành 3 ly. Mặt dì ửng hổng lên vì say rượu. Mắt dì như đang cười với nó. Tâm chợt nhớ tới hồi nào dì say rượu, rồi nó và dì hôn nhau. Nó vội cướp cái ly của dì.
– Thôi dì với con về đi. Mà dì say thế này hay là ở khách sạn.
– Say gì đâu. Dì vẫn chưa thấy gì. Để dì đưa con về nhà.
Nó đỡ dì đang loạng choạng đi ra sảnh. Dì bước chân nam đá chân chiêu, bước xuống cầu thang với cái giày cao gót phải đến hơn 10cm mà cứ phăm phăm. Chợt dì bước hụt, cả người ngã về phía trước. Tâm lao ngay theo, ôm kịp dì vào lòng. Dì vòng tay ôm chặt cổ nó, mắt hạnh mê ly nhìn nó:
– Anh chàng đẹp trai, con trông hấp dẫn lắm. Dì muốn hôn con lắm rồi.
– Dì… để con đỡ dì về.