Phần 182
Tháng 9 bắt đầu những ngày đầu mùa mưa gió. Tâm đang ngồi chỉ mấy đứa thợ phụ cách xây trát thì điện thoại reo. Là dì gọi. Gần 1 tháng rồi nó và dì cũng không nói chuyện kể từ hôm đó. Tâm ngần ngừ nhưng vẫn bắt máy. Dì gọi nó sang bên khách sạn. Tâm vâng dạ hẹn lúc chiều tan việc. Nó hơi ngại dì sau việc hôm đó, dù nó chả làm gì sai cả.
Dì tiếp nó ở một căn phòng mới. Có bàn làm việc như căn phòng cũ, nhưng có thêm cả cái giường nhỏ đằng sau.
– Dì mới chuyển văn phòng ra đây. Phòng cũ bé quá, nhiều lúc say hay mệt không có chỗ ngả lưng.
– Phòng này view đẹp dì nhỉ.
– Chuyện, vốn là phòng đắt nhất của dì.
Dì pha nước mời nó. Dì hôm nay mặc bộ vest, bên trong áo trắng quần âu. Cái quần bó làm nổi bật lên đôi chân thon dài của dì. Cặp mông tròn trịa của dì được ôm gọn sau lớp quần trông thật hấp dẫn. Dì quay lại, trên tay là 2 tách trà nóng:
– Trà ông ngoại Thảo Nguyên ướp đấy.
– Vâng, con xin.
– Dạo này công việc bận lắm hả con, sao con không gọi cho dì.
– Dạ… cũng bận ạ.
– Con ngại chuyện lần trước à.
– Vâng. Con xin lỗi. Con không nên làm vậy với Thảo Nguyên.
– Nói thật, lúc đầu dì nghe tiếng cãi nhau, dì mới qua xem. Mà thấy con đè lên con gái dì vậy, dì hốt quá. Trai gái yêu nhau dì không cấm, nhưng ngay trong nhà dì… May mà dì dừng lại. Chuyện của con và Thảo Nguyên dì cũng hỏi nó rồi. Thôi, con quyết vậy cũng đúng. Dì không bênh con nhưng đúng là con gái dì xinh, mà con như vậy phức tạp quá.
– Con cũng nói với Thảo Nguyên rồi. Con không muốn em ấy sau này tổn thương.
– Nó từ dạo đó cứ ở lì trong phòng. Mãi sau dì mới bảo được nó về ngoại ở. Qua tết dì gửi nó qua Anh. Có em trai dì ở đó, nó sắp xếp cho con bé sang năm học cao đẳng bên đó.
Tâm chợt thấy hẫng hụt trong lòng, có một sự man mác buồn vô cớ khi biết tin Thảo Nguyên sắp đi xa. Nhưng nó và nàng không thể có kết cục tốt được. Như thế cũng tốt.
– Như thế cũng tốt dì ạ. Học hành bên đó sau này về dễ xin việc.
– Nó bảo sẽ ở bên đó không về nữa. Dì sau này qua đó với nó. Cái con bé cứng đầu.
Tâm sững người. Vậy là nàng không bao giờ muốn gặp nó nữa. Nó tái mặt, miệng khẽ nở nụ cười tê tái. Nó chợt thấy dì nhìn nó, nó vội uống chén trà để che lấp đi cảm xúc của mình.
– Trà ngon lắm dì.
– Ừ, dì bảo bố dì rồi. Hôm nào dì đưa con 2 lạng về biếu mẹ.
– Vâng, con cảm ơn dì.
– Thế con chuẩn bị tài chính ra sao.
– A… con… con chưa chuẩn bị gì cả.
– Thế là sao. Không phải dì và con đã thỏa thuận rồi sao.
– Ặc. Từ hôm đó đến giờ… con nghĩ dì cũng không thích con. Việc con làm với Thảo Nguyên, rồi các mối quan hệ của con… nên con nghĩ chắc dì chả hợp tác với con nữa. Mà con làm gì có mấy tiền đâu.
– Cái thằng bé này. Con nghĩ dì như thế à. Việc trẻ con các con dì can thiệp vào làm gì. Còn các quan hệ của con, đó là việc của riêng con. Con có yêu ai, có quan hệ với ai đâu liên can gì tới dì và con hợp tác. Dì muốn hợp tác với con không phải vì tiền, mà vì dì nghĩ có thể tin tưởng được con. Thứ nữa là con còn trẻ, con có nhiệt huyết, con có ý tưởng. Đó là điều mà dì không có nữa. Qua chuyện với con gái dì, dì càng tin điều đó. Nếu con là sở khanh, thì con đã cho con gái dì vào tròng rồi, chứ không phải tìm cách đẩy nó ra như thế.
– Vậy, dì để con vài hôm. Con hỏi chú con xem huy động được bao nhiêu.
– Ừ, con làm nhanh lên. Dì đã lên kế hoạch hết rồi. Tin tức cũng có nguồn rồi. À… đây rồi… đối tác của chúng ta đến rồi. Dì đang định bảo với con.