Phần 189
Tâm đặt Hà xuống. Nó thấy Hà như sắp không bíu vào người nó nữa, nên vội đặt Hà xuống giường. Nó giơ chân Hà lên cao sát mặt, cái lồn rậm lông nhoe nhoét nước ngửa lên chờ đợi nó với cái lỗ lồn đỏ hồng toang hoác. Nó nhấn cặc vào, bắt đầu chống đẩy cặc nó vào lồn Hà. Hà còn chút ý thức cuối cùng là vớ lấy cái quần thằng Tâm nhét vào mồm, trước khi nước mắt cứ trào ra liên tục. Đầu Hà cứ lắc lư 2 bên, tay nàng cứ đập liên hồi vào cái giường. Hà không chịu nổi cái cơn sướng như thế này. Có lúc Hà tưởng đã thiếp đi, sướng đến không muốn sướng nữa.
Nhưng thằng Tâm chẳng tha cho Hà, nó lật Hà lại nửa nằm trên giường nửa quỳ dưới đất. Con cặc nó nhét vào lồn Hà làm cái lồn như bị nong ra. Nó đứng tấn, tay bấu vai Hà rồi cứ thế nhồi chim nó vào sâu trong lồn Hà. Giờ không chỉ vách lồn Hà bị tấn công mà cổ tử cung thi thoảng cũng bị nó chọc tới. Hà không biết gì nữa, giờ Hà chỉ có thể khóc. Toàn thân Hà đã nhũn ra hết rồi, nó ác quá. Biết sướng thế này Hà nên giao hẹn với nó 1 lần thôi. Hà muốn thiếp đi, mặc kệ ra sao thì ra.
Hà tỉnh giấc khi thằng Tâm lay Hà dậy. Con chim nó vẫn cưng cứng, lủng lảng trước mặt nàng. Hà liếm môi, chợt nghĩ có nên hay không… Nhưng nàng vội phủ định ngay ý nghĩ đấy. Một lần là quá đủ, giờ mà làm tiếp chức mình ngất đi thật. Hà mặc quần vào, nhưng lồn nàng giờ tê hết cả. Nàng nhìn thằng Tâm với ánh mắt… oán trách. Nhưng trong thâm tâm nàng biết nàng vô cùng toại nguyện. Hà đi qua thằng Tâm, chợt quay lại hôn chụt vào môi nó, trước khi chạy ù ra ngoài.
Tâm nhìn chị Hà chạy trối chết, nó bật cười. Chị cũng thật hay. Ánh mắt nó chợt buồn trở lại. Nó nhìn ra nơi khe cửa, nó đã nhìn thấy Xoan. Nhưng nó không đủ dũng khí kéo Xoan vào.
Nó còn đang rối bời với những cảm xúc lẫn lộn, thì cửa lán mở đem theo gió lạnh lùa vào. Xoan đang đứng ở đó, mặt dàn dụa nước mắt. Nó đứng lên, Xoan ùa vào ôm lấy nó:
– Chị nhớ em.
– Em tưởng chị vào rồi.
– Chị vào rồi. Chị Hà vừa ngáy là chị ra đây. Chị không chịu nổi nữa. Nhìn thấy em chị giày vò, chị không chịu nổi.
Nó ngậm miệng Xoan lại không cho Xoan nói tiếp. Xoan lại bị nó xoắn xuýt, điên cuồng hôn. Xoan chả thấy phiền vì điều đó, nàng đang chờ đợi điều đó. Xoan vừa để nó hôn, vừa cởi hết quần áo của nàng và nó ra. Xoan long lanh nhìn nó, thỏ thẻ:
– Một lần cuối, thật sự.
Nó đè Xoan xuống, nhét con cặc to vẫn còn nhớt dịch của Hà vào lồn Xoan. Cặc nó như pittong cứ thế nong lồn Xoan ra. Xoan ôm chặt nó, tay chân quặp lấy nó. Đêm nay thôi, mai nàng chính thức xa nó, người tình trẻ của nàng, người nàng đã lấy đi trai tân của nó. Đêm dường như cũng không vội sáng, con cặc thằng Tâm cứ rong ruổi trong lồn Xoan. Đến gần sáng Xoan vụt dậy, nàng địt nó tí nữa ngủ quên. Lần này không có Hà nữa, vì giờ Hà chắc cũng ngáy ro ro chả dậy được.
Xoan chưa kịp chạy thì đã bị quật xuống giường. Nó vỗ mạnh mông, Xoan hiểu ý nhổm cái mông lên. Con cặc nó đã cương từ lúc nào, nhồi sâu vào lồn Xoan. Phành phạch… phành phạch, cả người Xoan cứ bị đẩy đi sau mỗi cú nắc của nó. Cái lồn Xoan lại siết chặt cặc nó không nhả. Xoan lại rên rỉ gọi tên nó, giờ không còn chị em, chỉ còn anh và em, là chồng và vợ. Xoan bưng cái lồn đỏ tấy với đống tinh dịch đang nhỏ ra quần lót mà chạy vào nằm cạnh Hà. Cái buổi sáng hôm ấy, có 2 người đàn bà cùng đi rửa lồn, cùng nhìn nhau khẽ đỏ mặt. Có hai người đàn bà ngáy ro ro trên trên tàu, mặc kệ mọi thứ.
Tâm đã bày xong mâm cúng giao thừa. Vậy là đã sắp sang năm mới. Mới năm ngoái, mình với cô ấy còn ở đây. Mới đó đã 1 năm. Năm ngoái nó còn cõng cô ấy… Tâm cứ miên man trong suy nghĩ về Thảo Nguyên. Khi cô đơn con người ta thường vậy, hay nghĩ về những tiếc nuối đời mình. Nó cũng đi ra bãi biển, mong chờ ai đó gọi nó, nhưng không có ai cả. Tâm thẫn thờ nhìn bầu trời, pháo hoa đã bắt đầu bắn.
Nó cứ thẫn thờ đi dọc bờ biển. Cảm giác cô đơn dần xâm chiếm trái tim nó. Có lẽ tiền không là tất cả. Nó tự nhủ, có lẽ làm ông chủ nhỏ cũng được, không thì làm thợ xây cũng tốt. Nó đã có chút tiền, hết mùa xuân này nó sẽ tìm một mảnh đất, tìm cách đón Thương và mẹ con Cẩm vào. Những ý nghĩ tốt đẹp về tương lai xoa dịu trái tim nó. Nó nhìn thấy cầu Hàn từ phía xa, rồi nó quay về.
Tâm về đến nơi thì không thấy con gà cúng đâu cả. Nó đang sừng sờ, không hiểu thằng trộm nào lại trộm gà. Nó bật đèn pin, định đi một vòng xem có mất gì không, thì chợt ánh đèn pin chiếu vào mặt làm nó chói mắt.
– Anh không cần tìm, em ăn thịt gà đó.
Nó nhìn theo ánh đèn pin, Thảo Nguyên đang ngồi 1 góc, tay đang gặm cái đùi gà. Nó dở khóc dở cười, tiến lại gần nàng. Trong tim nó bỗng rộn ràng cảm giác mới lạ.
– Em làm gì ở đây.
– Đợi anh.
– Đợi anh làm gì.
– Đợi anh về.
– Nhỡ anh không về thì sao.
– Em thấy anh đi bộ, nên chắc anh sẽ về.
– Em đứng đây nãy giờ à.
– Uh, đứng từ lúc anh chuẩn bị cúng giao thừa. Em thấy anh cứ ngó quanh tìm em, nên em đoán anh đi rồi lại về.
– Anh có biết em ở đâu mà tìm.
– Có, chỉ có điều anh không thấy em thôi. Em trốn thì anh sao tìm được.
Tâm câm nín trước lý luận của Thảo Nguyên. Nó đúng là tìm nàng thật, nhưng sao nàng có thể biết được. Nó chần chừ chưa biết nói gì, thì Thảo Nguyên đứng dậy, nàng đã gặm xong cái đùi gà. Thảo Nguyên tiến lại chỗ nó, chùi tay vào áo nó. Nàng chợt nhìn nó cười.
– Em vui lắm.
– Có chuyện gì làm em vui vậy.
– Vì anh nhớ em.
– Anh đâu có…
– Có, anh có. Đúng không?
– Đúng…
– Vậy là được rồi. Mấy hôm nữa em bay rồi.
– Em đi đâu.
– Em đi Anh. Em tưởng mẹ nói với anh rồi.
– À… ừ… dì nói rồi. Mà anh tưởng sau tết.
– Sớm hay muộn cũng phải đi. Em vào Sài Gòn rồi đi Anh luôn. Sang đó làm quen dần với cuộc sống, trau dồi ngôn ngữ. Rồi đi học…
– Học xong em có về không.
– Em cũng không rõ. Lấy chồng bên đó thì về làm gì.
Tâm im lặng. Nó không biết nói gì. Chả nhẽ nói chúc em đi vui vẻ. Lòng nó nặng trĩu. Đã biết nàng sẽ đi, và nó cũng đã chấm dứt. Nhưng nàng thế nào cứ len lỏi vào trong trái tim nó lúc nào không hay.