Phần 222
Tâm ve vẩy con chim cho đỡ sướng. Nó nhìn người đàn bà bên dưới, đang lờ đờ trong cơn sướng đầu đời. Cảm giác chinh phục của con đực trỗi dậy. Nó nằm lên Hiền, hôn khẽ lên môi đánh thức nàng:
– Em còn đau không.
– Hết rồi… sướng thôi anh ạ.
– Anh làm em sướng nữa nhé.
– Nhẹ thôi anh nhé… em sợ đau.
– Anh sẽ làm từ từ… anh yêu em!
– Em cũng yêu anh!
Tâm cúi xuống hôn Hiền, tay nó cầm con chim nhét vào lồn Hiền. Cái cửa lồn vẫn hơi chật hẹp, khó khăn với nó. Hiền hơi khựng lại khi chim nó nhét vào, có lẽ nàng vẫn bị gợn chưa hết hẳn cái đau. Nhưng rồi con chim nó lại bắt đầu nhấp, Hiền lại rên rỉ. Cái lồn sau lần sướng đầu tiên dần tiếp nhận con cặc nó. Tâm dập nhanh dần, lồn và cặc cứ miết vào nhau, bóp chặt nhau. Hiền rã rời tê dại trong cơn sướng thứ 2. Tay nàng bấu chặt lưng nó, muốn cào rách cái lưng đen dày vì nắng gió của nó, miệng khẽ rên rỉ những lời vô nghĩa.
– Ư… aa… ư… ư… ư… aaaa… aaaa… aaaa… aaaaa…
– Em có sướng không.
– Có… em có.
– Em có phải ngày không an toàn không.
– Ư… gì hả anh… ư… aaaa… an toàn… aaaaa… aaaaa… em cũng vừa hết kinh được 1 tuần… aaaaa… chắc không sao… aaaaa…
Tâm chỉ đợi có thế. Nó chống tay dậy, con cặc nện phầm phập xuống lồn Hiền. Đôi lúc nó dấn thật sâu, chim đâm vào cổ tử cung Hiền rồi rút ra. Hiền nhăn mặt vì thốn, nhưng con cặc nó chỉ đâm vậy rồi không đâm nữa. Những cảm giác sướng khoái làm lu mờ cảm giác thốn tức, Hiền rên rỉ khi cặc nó cứ nện mạnh vào lồn Hiền, như chày giã vào cối, mạnh mẽ và không ngừng. Cái lồn chợt co bóp mạnh mẽ và liên hồi con cặc. Tâm dập nhanh và mạnh hết mức. Nó gầm ghè, từng đợt từng đợt tinh trùng phun thật sâu trong lồn Hiền. Cái lồn cũng không chịu thua, bóp siết lấy cặc nó. Cơn sướng như được nhân lên nhiều lần. Cả hai nằm ôm nhau, lồn và cặc đều giật giật theo điệu val nhục dục của riêng mình.
Tâm ôm siết lấy thân thể ngà ngọc của Hiền trong lòng. Môi nó hôn hít bờ vai, cổ, tai Hiền, nhẹ nhàng mơn trớn vuốt ve. Hiền rúc vào trong lòng Tâm, hưởng thụ sự thoải mái, dịu dàng Tâm mang lại. Hai lần lên đỉnh liên tiếp làm Hiền thỏa mãn. Mẹ đang đèn đỏ, Hiền có ý nghĩ sẽ độc chiếm Tâm làm của riêng mình. Tâm ngây thơ không biết ý nghĩ của cô gái vốn hiền lành như Hiền. Đàn bà dính vào sở hữu ai cũng như ai. Nó vuốt ve rồi hôn hít Hiền trước khi về bên Cẩm. Hiền ngồi dậy, cất cái tấm khăn trắng trải giường đi. Nơi góc khăn lốm đốm những vết máu đỏ, và vết chùi lúc nãy Hiền chùi cho cả Tâm và nàng. Nó như minh chứng Hiền đã là đàn bà. Hiền đã là đàn bà, người đàn bà của Tâm. Những chàng trai, ái tình như Trung và Khải biến mất khỏi đầu nàng. Hiền dần thiếp đi trong sự thỏa mãn của người con gái đã trở thành đàn bà.
Sự việc không che dấu được Cẩm. Vì sáng hôm sau Hiền không khép được chân mình. Cẩm nhìn Hiền, nhận được cái gật đầu của Hiền mà chua chát. Đêm qua hai người đã làm tình, Hiền đã thành đàn bà mà Cẩm không hay biết. Nhưng Cẩm vội giấu nước mắt đi, nàng quay đầu che cho Hiền không thấy nàng vừa suýt khóc. Đã xác định chung chồng thì phải vậy chứ. Ít ra mình vẫn sẽ có chồng, con mình có bố đàng hoàng, con gái cũng có tấm chồng tử tế.
Buổi trưa ăn cơm xong, Tâm kéo Cẩm về phòng, mặc thằng Thuận cho Hiền. Nó kéo Cẩm nằm lên giường, ấp Cẩm từ phía sau. Cẩm biết nó định nói gì, nàng có chút muốn cắn cấu nó, có chút vui vui:
– Anh sao kéo em nằm làm gì. Em còn ru thằng Thuận ngủ.
– Anh bảo Hiền ru nó ngủ rồi. Anh có chuyện muốn nói với em.
– Chuyện gì, anh đi gặp cái Lan à.
– Không… chuyện… anh và Hiền… tối qua… anh…
– Em biết rồi.
– Sao… em biết rồi.
– Chứ sao. Anh vừa đi ra khỏi giường là em tỉnh.
– Anh… anh xin lỗi.
– Anh giỏi thật, vợ vừa đèn đỏ là đã tìm đàn bà khác.
– Không phải, anh cũng không cố tình…
– Thôi, em cũng nói vậy thôi. Em cũng mừng mà, vậy là anh và Hiền có thể thành nhanh chóng vậy. Anh nhớ đối tốt với cả hai mẹ con em.
– Trước sao thì sau anh vẫn vậy. Anh sẽ không thay đổi.
– Vâng, em cũng biết thế. Đừng bao giờ hết yêu em anh nhé.
– Sẽ không… anh sẽ chỉ yêu em hơn thôi. Đợi anh, anh cần thêm chút thời gian.
– Em biết, em nói vậy thôi. Anh đừng vội vàng quá. Mà…
– Sao em.
– Anh còn mấy ngày nữa là đi.
– Chăc 3 hôm nữa. Anh lên Hà Nội 1 hôm, hôm sau bay. Anh nhờ thím đặt vé cho rồi.
– Vậy… từ tối nay anh qua bên Hiền ngủ đi. Em đang đèn đỏ cũng không hầu hạ được anh. Anh không thể chỉ làm con gái người ta thế rồi bỏ bê. Còn vài ngày, cố gắng nâng niu nó. Con em em xót, nó cũng không kém con gái nhà khác. Nó đã thành đàn bà, cũng cần được nâng niu, yêu chiều. Thế anh nhé.
Tâm không trả lời mà hôn lên gáy Cẩm. Nó thầm cảm ơn Cẩm không trách nó, nàng thật hiểu chuyện. Đúng là thế, chỉ có nó không hiểu chuyện, không hiểu tâm lý đàn bà.
Buổi tối khi thằng Thuận đã ngủ say, chỉ còn ba người chưa ngủ. Tâm muốn qua với Hiền nhưng còn ngại Cẩm. Cẩm như biết ý, khẽ giục nó qua với Hiền. Nhìn Cẩm ngồi xem ipad như không có gì, lòng Tâm chợt se lại. Nó đi rửa ráy rồi lại chui vào nằm cạnh Cẩm:
– Sao anh chưa sang bên kia.
– Sao nào, anh nằm cạnh em một chút. Em cứ đuổi anh đi là sao.
– Em thấy anh chả thích quá. Đàn ông ai chả thích của lạ. Con gái em nó còn đẹp hơn cả hoa hậu, chẳng qua không đủ chiều cao không em cho nó đi thi rồi.
– Mẹ nó đẹp thế, đủ chiều cao chắc cũng thi hoa hậu quý bà rồi.
– Đúng thế. Giờ anh mới biết à.
– Anh biết từ lâu rồi, nên mới bám vào em chứ.
Tâm cầm cái ipad đặt sang bên tủ đầu giường. Nó ép môi vào môi Cẩm. Cái lưỡi nhanh chóng tách răng Cẩm ra tìm lưỡi Cẩm. Cẩm ôm lấy nó, cái lưỡi điên cuồng xoắn lấy lưỡi nó. Nàng mặc kệ con đang nằm ngủ mà đẩy Tâm nằm xuống. Cẩm chồm lên người Tâm, cái miệng điên cuồng hôn Tâm. Nàng hôn mặt, mũi, cổ rồi lột áo Tâm ra hôn khắp ngực Tâm. Hai bàn tay cứ vê vê đầu ti của Tâm, cái háng cứ cạ cọ liên tục vào con chim cứng đơ của nó. Tâm bật cười nhéo nàng:
– Em định hiếp dâm anh đấy à.
– Em đang định làm thế đây. Em đã cho anh sang bên kia mà anh không sang thì anh phải ở đây để em hiếp.
– Anh cũng muốn sang. Nhưng anh cũng muốn ở bên em, vô lý nhỉ. Nếu có cái giường đủ to, để anh ôm cả hai nhỉ.
– Anh tham có vừa thôi. Anh ôm cái Hiền, làm chuyện đó với nó để em nhìn à.
– Anh sao có thể. Anh sẽ đè cả hai xuống yêu. Em không nhớ những lần em và mẹ anh ở cùng anh à.
– Đồ hâm này. Đừng nhắc tới, em vẫn còn ngượng. Đây lại còn là con gái em, hai mẹ con cùng một chỗ ngại lắm.
– Thì em bảo em và Hiền chung chồng hầu hạ anh cơ mà.
– Nói là nói chữ vậy thôi. Anh đừng được voi đòi Hai Bà Trưng. Sang bên kia ngủ ngay.
– Tí nữa anh qua. Giờ anh muốn ôm em ngủ.
– Không cần, em nằm xem ipad tí rồi ngủ.
– Không xem gì cả. Nằm đây anh kể chuyện cho.
– Em chả nghe hết rồi, còn chuyện gì nữa nhỉ.
– Có, nhưng em có muốn nghe không.
– Được, anh kể em nghe xem.
– Anh kể nhé… Ngày xưa, ở một làng quê nhỏ ven sông có một cô bé rất xinh với hai má lúm đồng tiền và đôi mắt to sáng. Hàng ngày cô hay chui qua hàng rào hoa dâm bụt sang chơi với cậu bé bên nhà… Tiếng Tâm kể đều đều như ôn lại dòng cảm xúc đẹp đẽ nhưng đầy nuối tiếc. Cẩm im lặng rúc vào người Tâm lắng nghe Tâm kể, đôi mắt chợt rơm rớm nước mắt khi nghe Tâm kể đoạn chàng trai vào Tây Nguyên thăm cô gái. Nàng dường như Hiểu Tâm đang kể chuyện chính mình. Một nỗi xúc động sâu thẳm trong trái tim Cẩm, nàng như hiểu thêm về người chồng của mình. Cẩm nắm chặt tay Tâm đang để hờ nơi bụng nàng.
– Hết rồi hả anh.
– Ừ, hết rồi.
– Chàng trai có hy vọng sau này gặp lại cô gái không.
– Có… mà cũng không. Có vì muốn xem cô ấy sống có tốt không. Không vì không biết đối mặt sao với cô ấy. Chàng trai sống quá vô tâm, không biết tình cảm cô gái dành cho mình nên đã đánh mất cô gái. Thôi, anh mệt rồi, đi ngủ đi.
– Vâng.
Tâm tắt đèn, nó ôm lấy Cẩm, hôn hít Cẩm từ đằng sau. Cẩm yên lặng đón nhận tình cảm Tâm dành cho mình, thầm hạnh phúc vì mình và Tâm đã không bỏ lỡ nhau, như chàng trai và cô gái trong chuyện.
Khi Cẩm đã dần say giấc, Tâm mới trở dậy. Nó không qua phòng Hiền mà đi lên gác. Nó mở cửa ngoài sân ra đó hóng gió. Đôi khi có những thứ ta tưởng đã giấu kỹ nó nơi sâu thẳm, phủi bụi để quên đi. Nhưng chỉ cần một cơn gió nhỏ, những thứ đó lại như hiện ra trong mắt, trong đầu ta. Tối nay Tâm ngồi ăn cơm xem tivi. Khi bàn chân Hiền cứ cọ cọ vào chân Tâm, thì tivi chợt có phóng sự về Kontum. Nó nhác thấy một nụ cười của cô gái có cái má núm đồng tiền. Chỉ thoáng qua thôi, nhưng không phải. Nhưng hình bóng ấy tưởng như nó đã quên, giờ lại vẫn hiện rõ trong tâm trí nó. Đã một thời gian trôi qua, nàng bây giờ thế nào rồi.
Một vòng tay chợt ôm nó từ phía sau. Tâm ngoái lại thì ra là Hiền. Hiền ôm chặt Tâm, gục đầu vào vai nó. Tâm vỗ vỗ tay Hiền, gỡ tay Hiền ra rồi xoay lại:
– Em chưa ngủ à.
– Em… đợi anh. Em thấy anh ra phòng mẹ nhưng lại lên gác. Em đợi một lúc không thấy nên em lên đây tìm anh.
– Anh đứng hóng gió thôi, cũng định xuống.
– Đi, xuống cùng em. Em… nhớ anh.
Tâm đóng cửa rồi theo Hiền xuống. Khi cánh cửa phòng Hiền khép lại, nó lại được Hiền ôm ấp. Cái thân thể mới hôm qua còn con gái hôm nay đã thực sự là đàn bà. Da thịt Hiền mát rượi nhưng lại hôi hổi nóng. Nàng quấn quýt, cuồng nhiệt hơn cả hôm qua. Tâm vừa hôn vừa đẩy Hiền dần về phía giường ngủ. Hiền cởi dần áo nó ra. Cả hai thân thể lại trần truồng như thuở ban sơ ôm chặt lấy nhau. Những bàn tay ve vuốt, vồ vập xoa nắn cơ thể nhau. Cả hai lại điên cuồng trong cuộc truy hoan đầy mới lạ.