Phần 235
Trời mưa to, Tâm trùm áo mưa để nó và Liên chạy vào khách sạn. Liên đang cùng nó chạy chợt dừng lại. Nàng nhìn tên khách sạn: Tâm Ngọc. Liên liếc nó một cái, làm Tâm chột dạ. Liên nhìn thoáng qua bên ngoài khách sạn rồi đi vào trong. Tâm hơi mất tự nhiên nhưng rồi nó cũng đành lơ đi. Hai người cứ thế đi thẳng vào thang máy, không ai ngăn cản. Thang chạy tới phòng trên cùng, đó là một tầng chuyên biệt. Chưa ai thuê ở đây, nói đúng ra là không ai được thuê phòng này. Tâm làm thế để đợi chủ nhân thực sự của nó về.
Căn phòng đúng nghĩa của nó, phòng tổng thống. Cả căn phòng chiếm luôn một tầng. Liên đứng lại nơi giữa phòng ngắm nghĩa, rồi nàng đi một vòng quanh đó. Nàng đưa tay vuốt nhẹ ga gối trắng muốt. Tất cả đều mới tinh.
– Phòng này là dành cho cô gái nào vậy anh. Dường như chưa có dấu hiệu có ai ở đây cả.
– Sao em biết.
– Mùi của phòng mới.
– Ừ… anh để đó đợi chủ nhân thực sự của khách sạn về. Chị ý nhờ anh xây khách sạn xong đi đâu không biết.
– Vậy khách sạn ai quản lý.
– Anh, mà thực ra là anh nhập chung vào cổ phần công ty của dì Sương. Dì cho người quản lý.
– Vậy… chị Ngọc không đoái hoài gì sao. Cái khách sạn bao nhiêu tiền thế này.
– Không, lúc xây sắp xong thì chị ý để lại giấy tờ bảo luật sư chuyển giao hết tài sản cho anh. Anh giờ cũng không biết chị ý ở đâu.
– Vậy anh và chị ý… có gì không.
– Gì là gì cơ chứ.
– Anh đừng chối. Cái tên khách sạn nói lên tất cả rồi.
– Cũng… không có gì. Gần như vậy. Anh và chị Ngọc có một chút liên hệ. Anh đã từng cứu sống chị ý. Rồi… anh và chị ý cũng có quan hệ 2 lần. Thế thôi.
– Vậy mà đưa khách sạn bao nhiêu tỷ cho anh.
– Ừ…
– Vớ bẫm rồi. Em đề nghị anh chuyển ngay khách sạn cho em quản lý. Em vào đây với anh đỡ phải tìm việc.
– Em định chuyển vào đây thật à.
– Thì sao chứ. Ở ngoài em vừa phải làm thuê, lại còn hay bị nói xấu. Vào đây em làm bà chủ, đợi bà chủ thật về em trả. Lúc ý em bắt anh xây em một khách sạn mới.
Tâm cười méo mặt với những yêu cầu của Liên. Giờ giá đất Đà Nẵng tăng phi mã. Nó có dồn hết tiền cũng chưa mua được 1 miếng ở vị trí như thế này. Liên như chả để tâm đến những điều đó, nàng gọi điện xuống dưới nhờ người xách vali lên cho mình. Một lát sau có người lên, mang theo vali và một chai sâm panh. Tâm ngạc nhiên nhận lấy. Liên kéo vali vào nhà tắm rồi cố thủ trong đó. Tâm ngồi bật tivi xem. Chợt nó thấy cửa phòng tắm mở. Theo bản năng nó ngoái lại, và cứ mãi nhìn về phía đó.
Liên bước ra, với một thân toàn màu trắng. Thực ra đó gồm da thịt của nàng và bộ đồ ngủ màu trắng. Bộ đồ ngủ bằng voan, có cả mũ trùm đầu cô dâu bằng voan trắng. Áo ngực hờ hững che như không che bầu vú của Liên. Bên dưới cái bụng mịn săn của Liên được khoe ra. Phía dưới nữa là cái váy voan chỉ vừa che hết mông. Cái quần chip nhỏ xíu chỉ che đủ kín chỗ thần bí của nàng. Đôi chân thon dài của Liên được khoe ra hết cỡ. Bên dưới Liên vẫn đi giày, đôi giày cô dâu đính hoa trắng. Nó đứng dậy quay hẳn lại nhìn Liên. Em đã đánh mặt tô son cẩn thận. Vẻ đẹp của em như một bông sen đang nở rộ, không một chút tì vết.
Tâm đứng đờ đó nhìn Liên tiến lại gần mình. Nó dường như cảm giác chuyện gì quan trọng đến với mình mà Liên đã bí mật giấu nó. Nàng tới gần nó, mắt khẽ cười hình trăng khuyết. Liên nhìn vào mắt nó, ánh mắt nàng đầy sắc màu nhìn nó, sâu lắng và chan chứa cảm xúc.
– Em muốn đêm nay là cô dâu của anh. Em muốn mượn chị Ngọc căn phòng này đêm nay. Em chưa biết chị, nhưng em nghĩ chị sẽ vui lòng cho em mượn.
– Tại sao.
– Có cần tại sao không. Em đã là một cô gái trưởng thành có đủ suy nghĩ. Giờ tối nay em muốn trở thành đàn bà, người đàn bà của anh. Sau này ra sao chưa biết, nhưng giờ em muốn yêu anh, không còn lăn tăn nghĩ ngợi gì nữa cả.
Tâm nhìn Liên, nó thấy nàng dường như rất kiên quyết. Nó ngốc quá, đãng lẽ khi Liên mang vali hành lý theo nó phải đoán ra rồi. Tâm nhẹ kéo Liên vào lòng, ôm chặt lấy Liên. Ngửi mùi hương trên người nàng mà nó chua chát:
– Giá như mình không phải anh em nhỉ.
– Có làm sao đâu. Anh em thì vẫn yêu nhau được chứ sao.
– Nhưng sẽ không trọn vẹn.
– Chỉ cần bây giờ ở bên anh, với em thế là đã trọn vẹn. Trong tình cảm đừng nghĩ ngợi quá nhiều anh ạ. Chỉ cần chúng ta yêu nhau, cảm thấy đủ thì sẽ đủ. Sau này khi nghĩ lại không còn hối tiếc là được rồi. Đó là lý do em ở đây. Nếu không em sẽ mãi bứt rứt sao không một lần ở bên anh, được yêu anh thực sự.
Tâm cũng thông suốt, nó biết Liên nói đúng rồi, nàng còn quyết đoán hơn cả nó. Tâm nhẹ cười, lau đi dòng nước mắt trên má nàng, khẽ hỏi:
– Liên, làm vợ anh nhé.
– Vâng.
Liên cứ gật đầu liên tục, nước mắt khẽ lăn xuống gò má. Tâm gạt nhẹ dòng lệ nơi má nàng rồi nhẹ cúi đầu. Liên nhắm mắt lại, đôi môi anh đào khẽ mở ra đón nhận môi Tâm. Đây không phải lần đầu hai người hôn nhau, nhưng đây thực sự là lần đầu Liên thấy run rẩy đến vậy. Cảm xúc của nàng vỡ òa khi môi Tâm khẽ chạm vào môi nàng. Đôi môi dính vào nhau, cả hai chợt như say đi trong nụ hôn đêm động phòng. Những cánh tay khẽ ôm chặt lấy nhau, làn môi thơm hé ra để Tâm lùa lưỡi vào. Hai đôi môi quấn nhau đến tê dại, đê mê. Hai con người trẻ tuổi đang thăng hoa trong tình yêu, trong khoảnh khắc kỳ diệu này.
Tâm nhẹ nhàng đặt Liên xuống tấm ga giường trắng muốt, mắt nó khẽ cười ngắm nghĩa Liên. Liên đỏ bừng hai má, nàng khẽ cắn môi vì xấu hổ. Tâm như thất thần vì cái hình ảnh ấy, sao em lại có thể đẹp như thế. Tâm vục đầu hôn hít nơi cái cổ trắng ngần thon dài của Liên. Những tiếng rên khe khẽ của em khi nó hôn đúng chỗ. Bàn tay thô ráp xoa nhẹ lên bầu ngực. Cái áo lót mỏng tang có cũng như không.
Liên dần quằn quại trước những kích thích từ Tâm mang lại. Nàng đã thực sự động tình. Cơ thể Liên nóng bừng lên, chốn đào nguyên thần bí của nàng khẽ rỉ ra dòng nước thánh. Một mùi thơm nồng nhè nhẹ bay vào mũi Tâm, làm Tâm như thêm mê mẩn, nó quyến rũ Tâm cứ hôn dần xuống. Hai bầu ngực cứng lên khi cái miệng râu ria lởm chởm của nó cạ vào ngực nàng. Cái lưỡi tham lam cứ liếm hết bên ti nọ đến ti kia. Tâm cứ thế chầm chậm dạo qua hai bên vú nàng, cái miệng cứ lang thang hết bên nọ đến bên kia mãi mới chịu xuống dưới bụng. Bụng Liên thon và mềm mai, cái lỗ rốn nhỏ tròn với một hàng lông mờ mờ kéo từ rốn xuống dưới. Đến khi qua khu rừng tam giác nho nhỏ được cắt tỉa gọn gàng, là nơi tư mật của Liên. Cái mùi thơm nhè nhẹ hóa ra từ nơi này bay ra. Tâm hít ngửi thật say mê. Sao lại có thể như thế, trước đây Tâm đâu có thấy mùi này nơi Liên. Nhưng can chi, chỉ cần nó là của Liên là Tâm càng thêm yêu thích.
Tâm khẽ há miệng ra hôn lên cô bé của Liên. Liên cong háng lên đón nhận, hai bên đùi thon dần mở rộng chào đón đầu Tâm rúc vào. Tâm cứ thế bú mút say mê. Lồn Liên thơm quá, nước lồn chảy ra đến đâu là nó cứ mút hết, liếm hết. Liên cứ rên ư ử khe khẽ, nàng như là cô dâu mới về nhà chồng còn e lệ. Tâm chợt ngậm nhẹ lên mồng đốc, Liên không chịu được nữa mà rên to lên. Miệng Tâm như con sói đói, cứ hôn hít ngậm chặt lấy mồng đốc đã cứng lên. Cái lưỡi tinh quái cứ đá qua đá lại cái hột le của Liên. Liên chịu thua nó, nàng chỉ biết thở hắt liên tục và rên rỉ.
Tâm thấy dường như đã kích thích đủ, nó trườn lên trên. Liên dường như biết nó định làm gì, mặt nàng đỏ bừng, mắt khẽ nhắm lại như chờ đợi. Tâm tách chân Liên rộng ra kê con chim nó vào. Lỗ lồn nàng bé quá, như chỉ chứa được một nửa chim nó. Tâm cúi xuống hôn lên môi Liên, con chim dần đâm qua cửa lồn Liên tiến vào bên trong. Liên mở mắt ra, lồn nàng đã cảm nhận được con chim nó đang tiến vào. Liên hơi căng thẳng khi chim nó dường như đang căng cửa lồn nàng ra. Chợt con chim dừng lại, nó đã bị chặn lại bởi cái màng mỏng manh nhỏ xíu. Đầu khấc hơi rút ra rồi chợt đâm mạnh vào. Liên bàng hoàng, tay nắm chặt lấy cánh tay Tâm. Dẫu biết giây phút này sẽ tới, nhưng khi nó đến Liên vẫn như không chuẩn bị kịp. Một cảm giác đau xé gan xé ruột, nơi cửa lồn nàng đau quá. Nỗi đau tiếp tục kéo dài khi chim nó càng đâm sâu vào bên trong lồn Liên. Giọt nước mắt khẽ lăn, nàng đã thành đàn bà rồi.
Chim Tâm vào bên trong phần nửa thì dừng lại. Nó ôm chặt Liên, hôn hít khắp mặt nàng, môi nàng. Dần người Liên mềm lại, con cặc mới nhúc nhích tiến tiếp. Liên há hốc mồm ra thở. Nàng vẫn chưa quen với cảm giác có một vật lạ thế chui vào trong người mình. Con cặc đâm thật sâu, chạm vào nơi đáy lồn Liên thì dừng lại. Liên chợt thấy run rẩy, cái cảm giác không hẳn là sướng, nhưng làm lồn nàng bóp chặt lấy chim của Tâm.
Tâm bắt đầu nhấp, con cặc nhẹ nhàng đi vào rút ra trong lồn Liên. Cái đau qua đi, cơn sướng dần tới. Cái lồn chật hẹp của Liên cứ bị nong rộng ra bởi con cặc Tâm, những ma sát nơi thân cặc, đầu cặc vào vách lồn làm Liên sướng, sướng không chịu nổi. Nó sướng hơn nhiều lần những lúc Tâm dùng miệng kích thích nàng. Liên như chơi vơi, bồng bềnh trong cơn sướng. Vùng hố chậu của nàng tê rần vì sướng, đôi môi anh đào cứ hé rộng ra thở gấp. Tay Liên cứ mơn man trên lưng Tâm, cảm giác làm đàn bà cũng không tệ lắm.
Tâm nhấp nhanh dần, làm nhịp thở của Liên cũng nhanh theo. Đây không phải lần đầu Liên nhìn Tâm làm tình. Nàng biết Tâm khá là khỏe, bằng chứng là mẹ nàng còn chết lên chết xuống. Nhưng lần đầu của Liên không ngờ nàng đã nhanh chóng chết lên chết xuống với nó rồi. Con cặc cứ dập càng lúc càng nhanh trong lồn Liên. Dù nước lồn ra nhiều nhưng mỗi khi con cặc đâm vào là vách lồn lại rên siết đầy sung sướng. Liên không chịu nổi nữa. Cơn sướng cứ dần tăng cao rồi vỡ òa trong Liên. Nàng ưỡn cả người lên, lồn nàng mút chặt lấy cặc nó như muốn nuốt con cặc sâu trong lồn mình.
Tâm cũng không ngờ mới phút trước nó còn chưa có cảm giác muốn xuất, thì giờ khi lồn Liên mút chặt con cặc không nhả, cái cảm giác căng tức nơi hai hòn dái lại rõ rệt như thế. Con chim như bị bắt làm tù binh không nhúc nhích được. Những nếp gấp nơi đáy lồn Liên như có ma thuật cứ mơn trớn đầu khấc chim Tâm. Con chim tù tội không thể làm gì hơn, một sự căng tức dần tăng lên nơi đầu cặc. Tâm gầm nhẹ lên rồi bắn xối xả tất cả tinh túy của nó vào cổ tử cung Liên. Con chim xin đầu hàng và đưa lễ vật. Nhưng lồn Liên vẫn chưa tha cho nó. Cổ tử cung co bóp mạnh liên hồi làm vách lồn cứ siết nhả con cặc liên hồi. Tâm rùng mình, dường như cơn sướng nơi đầu cặc như kéo dài thêm. Những tinh binh nó ẩn giấu cũng bị phun ra bằng hết. Con chim dần ủ ũ, lúc này mới được lồn Liên thả tự do.
Tâm cứ thế nằm trên Liên. Nó thích cảm giác lúc này. Không phải vì con cặc sung sướng khi được địt Liên, mà là một cảm giác kỳ diệu khiến nó thấy thật thoải mái, êm ái nhẹ nhàng. Cả hai cứ mặc kệ nằm nguyên như vậy. Mãi khi Liên rục rịch, có lẽ vì nó nặng quá, Tâm mới rút chim ra lăn sang bên. Dường như khi chim nó phá trinh Liên, thì có một cái gì rất quý giá nơi Liên đã tặng cho nó. Tâm không biết là gì, nhưng nó có thể cảm giác được cơ thể mình có sự thay đổi. Cơ thể như hài hòa hơn, nhẹ nhàng hơn. Những mệt mỏi hàng ngày dù có nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ cũng không hết thì nay biến mất sạch.
Liên nhẹ nhàng quay qua ôm lấy nó. Môi nàng gắn nhẹ lên vai nó một nụ hôn. Mắt nàng nhìn nó khẽ cười:
– Vậy là em đã thành đàn bà. Người đàn bà của anh. Cũng không đáng sợ như em nghĩ. Biết thế em đã cho anh từ trước.
Tâm nhìn nàng cười tinh nghịch mà cũng bật cười. Nó véo nhẹ cái mũi nhỏ xinh của nàng rồi ôm chặt Liên vào ngực mình. Liên khều chân kéo nhẹ chăn lên đắp cho nàng và nó:
– Mình ngủ anh nhé.
– Mới thế đã ngủ à. Anh còn muốn nữa.
– Không, em vẫn đau lắm. Em còn ở đây chứ có đi đâu đâu.
– Vậy em nói với chú thím ra sao.
– Em bảo với mẹ rồi. Mẹ sẽ có cách nói.
– Thím biết em ở với anh?
– Chứ sao. Cả bộ đồ cô dâu này cũng là mẹ chọn cho em. Anh thấy mẹ có tuyệt không.
– Tuyệt, tuyệt lắm.
– Đồ dê già. Nghe cái giọng kìa. Đừng có nằm với em lại mơ tưởng với mẹ.
– Anh có thế đâu.
– Không được thế. Em cấm đấy. Giờ ôm em đi. Em muốn anh ôm em thật chặt. Em muốn ngủ thật sâu trong vòng tay anh.
Rồi Tâm và Liên cũng ngủ thật. Dường như không ai thấy đói, đặc biệt là Tâm. Nó vừa nhận được món quà từ Liên. Cả người nó như thanh thoát hơn, mọi cảm giác đói cũng biến đâu không rõ. Hai con người cứ thế ôm nhau ngủ, nơi khóe môi Liên khẽ cong lên một nụ cười khó hiểu.