Phần 236
Tâm chợt thức dậy khi con chim mắc tiểu. Nó định nhịn mà không được. Tâm ù vào đi đái rồi định nằm ôm Liên ngủ tiếp. Nhưng nó dở khóc dở cười nhận ra thật khó ngủ với da thịt ấm nóng bên cạnh. Con chim nó cứ cứng đơ cạ vào cái mông mịn màng của nàng.
Tay nó chợt tìm nơi háng nàng mà vuốt ve. Cái cảm giác khi được trở thành người đầu tiên của Liên thật tuyệt, dù nó cũng không quan trọng trinh tiết hay gì cho lắm. Những ngón tay cứ mơn trớn, miết nơi mép lồn Liên. Lồn Liên sao nhạy cảm vậy, đã dần ướt ra rồi. Liên cựa quậy, cố khép đùi chặt lại, nhưng bàn tay nó vẫn chui vào sâu được miết lồn nàng.
– Thôi để yên em ngủ.
– Em buồn ngủ quá… để em ngủ đi… anh Định.
Tâm đờ người, tay nó dừng lại rồi dần rút ra. Nó không nghe nhầm đâu, nàng gọi tên Định. Tâm nằm vật ra, nơi ngực nó cảm thấy đau tức, thật khó chịu biết bao. Vậy là nàng yêu Định chứ không yêu nó. Vậy sao còn vào đây với nó… Những suy nghĩ miên man dọc chéo nhau làm Tâm rối bời và khó chịu.
Chợt một bàn tay túm nhẹ thân cặc đã xìu đi của nó. Một nụ hôn khẽ đặt nhẹ lên môi nó. Tâm nín thinh, nó không phản ứng lại. Nụ hôn vẫn tiếp tục mơn trớn bờ môi, lưỡi cố tìm cách cạy răng nó ra để chui vào. Tâm xoay mặt đi, nó không có cảm xúc để làm sau khi nghe Liên nói.
– Để anh ngủ, anh mệt.
– Em thèm rồi, cho vào em đi.
– Để lúc khác đi. Giờ anh muốn ngủ.
– Muốn ngủ mà lại mò người ta.
– … (Tâm im lặng không nói gì)
– Anh không ôm em ngủ à.
– Em đắp chăn rồi còn gì. Anh đang nóng.
– Nóng người hay nóng đầu.
– Em nói vậy là có ý gì.
– Ý em bảo là anh đang nóng đầu vì suy nghĩ lung tung.
– Anh đang buồn ngủ thật.
– Anh đang ghen chứ buồn ngủ gì. Lại yêu em đi.
– Không.
– Không yêu em ra cho anh Định yêu.
– Em dám.
Tâm vằn mắt quay lại. Nó nhìn Liên, cái người đàn bà quá quắt này. Nàng không biết thật hay đùa nhưng tim nó đau lắm. Nó nhìn nàng cười mà cơn tức giận cứ dâng lên. Tâm như con thú chồm vào người Liên. Cái miệng nó định áp lên môi Liên nhưng chợt dừng lại, rồi cúi xuống hôn lên cổ Liên. Bàn tay thô bạo vày vò bầu vú Liên. Liên rên lên, đầu nàng lệch ra để nó hôn hít cho dễ. Bầu ngực khẽ cứng lên dưới bàn tay nó. Liên càng hưởng ứng nó càng tức giận. Nó chợt nghĩ tới cái tối trong khách sạn, Liên đã quằn quại với Định có thế này không. Tim nó tức tối, đầu nó chỉ muốn tìm cách gì xả hết bực dọc này.
Nó chỉ biết xả lên Liên. Cái miệng thôi hôn hít nơi cổ mà ngậm vào bầu vú Liên. Cái miệng cứ mút thật mạnh cái bầu vú này, lần trước thằng kia cũng bú nàng rồi phải không. Bàn tay sờ xuống, lồn Liên đã ướt đẫm. Nàng liệu có ướt như vậy với Định không. Tâm không dám nghĩ nữa. Nó cầm con chim ấn vào cửa lồn Liên. Không chờ đợi hay báo trước, con chim ấn mạnh vào lồn nàng.
– Ái… đau quá… nhẹ thôi anh… em còn đau.
Nó cứ mặc kệ, thúc mạnh vào trong nàng. Liên ban đầu còn kêu đau, xong im lặng. Nàng mặc nó hùng hục thúc vào nàng. Tâm hả hê, nó sẽ địt toét cái lồn này ra, cơn ghen làm nó mất đi ý chí. Nó muốn nhìn cái khuôn mặt này, liệu có đờ đẫn ra không, độ đĩ thõa sẽ như thế nào.
Nhưng kết quả làm nó sững sờ. Liên khẽ nhắm mắt, tay nàng đặt nhẹ gần trán che đi khuôn mặt. Ở nơi khóe mắt đã nhòe lệ. Tâm chợt nhận ra nó đã làm gì. Sao nó có thể ngu ngốc đến thế. Nó đã làm đau Liên, đau từ trong tim chứ không phải chỉ là thể xác. Tâm vội vàng nằm xuống ôm Liên, nó hôn lên khắp mặt nàng. Bàn tay vuốt ve má nàng, vuốt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má.
– Anh xin lỗi, anh xin lỗi. Anh là thằng ngu. Anh xin lỗi.
– Anh làm em đau lắm anh biết không. Đau ở đây này, ở tim đây này.
– Anh xin lỗi. Anh là thú vật. Chỉ tại anh ghen quá. Anh sợ cảm giác mất em vào tay ai khác.
– Anh đã có em rồi, em ở đây mà anh còn chưa hiểu sao.
– Anh… anh nghe em nhắc tới Định làm lồng ngực anh nó đau tức. Anh chỉ sợ em ra đó thật, em lại với Định.
– Thật hay đùa anh phải biết chứ, anh không biết tình cảm của em thật à.
– Anh không biết.
– Không biết vậy mà anh nghĩ sao em vào đây, trao anh cái trinh tiết, lần đầu tiên của em.
– Anh cũng đang nghĩ điều đó mà chưa biết tại sao.
– Anh… anh làm em tức hết ngực. Em chỉ trêu anh thôi mà. Từ lúc anh đi đái là em cũng dậy rồi. Em chỉ xem phản ứng xem anh có yêu em không thôi, có chút nào ghen không. Chứ anh nghĩ khác về em thì em đau lòng lắm. Anh nghĩ xem, anh ở cùng em bao nhiêu năm nay. Vợ chồng người ta chưa chắc đã ở cùng nhau lâu như thế.
Liên quay qua bật khóc huhu làm tim Tâm đau đớn. Nó sai rồi thì phải, nhưng vì nó cũng yêu Liên nên tim nó mới đau đớn. Nó lại ôm chặt lấy Liên, cái miệng cứ hôn hít má nàng cổ nàng.
– Anh xin lỗi, đừng khóc nữa.
– Anh biết làm vậy em đau lắm không.
– Anh biết, anh biết lỗi rồi. Tha lỗi cho anh nhé. Lần sau đừng trêu anh nữa. Anh nghe xong mà tim anh đau lắm em biết không.
– Kệ anh. Lần trước anh còn bảo em mở lòng yêu Định cơ mà. Lúc ý anh có đau không.
– Lúc ý khác. Anh chỉ sợ em không hạnh phúc bên anh. Nhưng giờ khác, em đã là vợ anh, là người đàn bà của anh. Anh sẽ không nhường em cho ai khác.
– Ai nhận là vợ anh. Em chỉ nói trong lần này em vào đây thôi.
– Nói nữa anh đánh mông em giờ. Ý em vậy là khi em ra ngoài đó chúng mình coi như không có gì.
– Anh có Hiền rồi. Liệu cô ấy có chấp nhận em không. Chính bản thân em nếu đặt vào vị trí đó cũng không chắc chấp nhận cô ấy. Chị Cẩm và bác Thương với em đã quá đủ rồi, còn chưa kể mẹ em. Em cũng biết ghen, cũng muốn chiếm hữu anh chứ.
– Anh… xin lỗi. Anh cứ nghĩ buông em sẽ làm em hạnh phúc. Anh với Hiền… cũng một phần vì anh muốn có cái bình phong che chắn, mẹ anh và Cẩm cứ bắt anh có vợ đúng tầm tuổi.
– Cái đó đúng mà, em cũng nghe mẹ em nói rồi. Những người khác sẽ chỉ cùng anh một đoạn đường, có chăng anh và mọi người vẫn sẽ yêu thương nhau. Nhưng tình dục thì không, nhất là với thú vật như anh.
– Em dám gọi anh thú vật.
– Chả thế. Em nhìn anh hùng hục với mẹ em mà sợ. Em nghe mẹ kể anh còn làm cùng lúc với cả mẹ và bác Thương. Em mà như vậy thì chết khiếp.
– Để anh xem giờ em có chết khiếp hay không.
Tâm giờ đã giải khai được cơn ghen của mình, đầu óc nó đã thông thoáng lại. Con chim nhẹ nhàng ấn lại vào lồn Liên thật chậm như sợ Liên đau. Những cú thúc nhè nhẹ chầm chậm nhưng sâu dần vào lồn Liên. Liên kéo đầu nó xuống, gắn nụ hôn thật chặt lên môi nó:
– Em đã mở lòng ra với Định. Nhưng anh đã kéo em về. Và sau những gì trải qua, em càng rõ ràng em chỉ yêu anh thôi. Trái tim em đã trao anh, và sẽ không trao ai khác. Được chưa.
Tâm gật lia lịa. Nó như thằng trẻ con vui sướng khi nghe câu khẳng định của Liên. Con chim dập nhanh dần, thật sâu trong lồn Liên. Cái lồn co bóp chim nó càng lúc càng nhanh. Liên ôm ghì lấy nó, miệng cứ thở hắt ra liên tục. Nó cứ hì hục đục đẽo trong lồn nàng, vách lồn đã bị nó cày đi xới lại không biết bao nhiêu lần. Liên giờ chỉ biết ôm miệng khóc. Nàng đã hiểu sao mẹ cứ khóc ngất khi bị nó địt. Nàng cũng hơn gì đâu. Lồn nàng tê rần từ lâu vì sướng, cứ mỗi nhịp thúc của nó là cái cảm giác sướng lại lan tràn khắp khung xương chậu, cổ tử cung đôi lúc bị nó chọc vào co bóp làm cơn sướng thêm dữ dội, cứ hết đợt này đến đợt khác.
Tâm bỗng lật Liên lại. Nó banh mông Liên ra rồi cắm con cặc vào. Nó nằm lên người Liên, con cặc thúc liên tục thật nhanh vào lồn nàng. Sâu trong nó, dường như cơn ghen vẫn còn lảng vảng. Nó muốn phủ lên người Liên, như một con đực thực sự chiếm hữu con cái. Con cặc to cứ nong lồn Liên vốn đã chật ních nay càng chật hơn. Liên khóc càng to và tức tưởi. Nàng không chịu nổi mất, cả người nàng cứ bủn rủn hết ra rồi. Nhưng cơn sướng như không có dấu hiệu chấm dứt. Con cặc nó đang địt nhanh dần, giới hạn chịu đựng của Liên cũng dần sắp tới. Nàng như con diều đã đứt dây, bồng bềnh bay theo gió. Tiếng hét của Liên vang ra khắp căn phòng, từng đợt dâm thủy như lũ trào phun khắp nơi. Liên lịm đi, cơn sướng đầu đời sao có thể ghê gớm như thế được.
Tâm nhìn người đàn bà lõa thể đang ngủ mà cảm thấy thoải mái. Nó đã làm cho nàng sướng đến kiệt sức. Nhìn cái vùng ga trải loang một vệt to nước lòng nó thấy thật thỏa mãn. Nó nhìn vào gốc cặc, vẫn còn chút gì đo đỏ nơi đó. Lòng nó dần dịu lại, cơn ghen tuông cũng chợt biến đi, hay chỉ là tạm lắng ở đâu thì chính nó cũng không rõ.
Cả hai dậy thì sáng đã gần qua trưa. Tâm xin báo nghỉ với dì. Nó xin nghỉ 5 hôm. Cả ngày nó đưa Liên đi chơi, dạo bờ biển, ăn hải sản, ăn vặt. Tay trong tay cùng nhau, đi tất cả những nơi nào có thể đến. Nó nhìn Liên rạng ngời hạnh phúc, lòng nó cũng dường như có gì đó nảy sinh. Nó chợt lo lắng, vậy sau này nó và Liên sẽ ra sao. Liên dường như chả để ý, vẫn kéo nó đi hết chỗ nọ chỗ kia. Đôi chim câu còn rủ nhau đi lên đèo Hải Vân, ngắm sự hùng vĩ của núi và mênh mang của biển. Liên hét to lên giữa trời đất bao la rằng nàng yêu nó, chỉ yêu nó mà thôi.
– Em yêu anh… em chỉ yêu anh thôi… Tâm ơi.
Tâm thật xúc động. Nó nhìn Liên, nó yêu Liên thật rồi. Từng đó mà người con gái dành cho nó, không đủ để nó yêu sao. Tâm ghì lấy Liên hôn lấy hôn để, nó như sợ hôn không nhiều không đủ chứng tỏ tình yêu của nó. Liên phì cười:
– Anh định hôn khắp người em đấy à. Hôn từ đầu đến chân luôn á.
– Chân thì về khách sạn anh sẽ hôn. Giờ anh hôn mặt em, anh yêu em, yêu em nhiều lắm, Liên ơi.
Liên mặt đỏ bừng vì vui sướng. Mắt nàng long lanh đẹp chưa từng thấy. Liên vồ vào nó, dính chặt môi vào môi nó. Hai cái miệng lại dính chặt vào nhau, đôi bàn tay lại sờ soạng khắp người nhau.
Tâm muốn tụt quần Liên xuống. Những cái sờ mó, những nụ hôn với nó là không đủ. Nhưng cái quần bò của Liên khít vào người nàng, thật khó cởi. Liên bật cười nhả lưỡi nó ra.
– Làm ở đây ai đi qua bây giờ.
– Nãy giờ làm gì có ai. Anh muốn yêu em bây giờ.
– Đợi tí về khách sạn đi anh.
– Tí về mình làm tiếp. Giờ là bắt đầu.
– Khiếp, cứ hùng hục như trâu. Của người ta mấy hôm nay vẫn còn hơi gợn đau.
Liên nói vậy thôi nhưng tay nàng vẫn kéo quần xuống. Cái quần vừa được kéo tới đầu gối thì Tâm đẩy Liên vào lan can bảo vệ đường tàu. Con cặc dúi vào mông Liên tìm cửa động. Liên gập người thấp xuống, hai chân cố dang rộng ra cho nó. Con chim quen đường đã tìm được cửa động tiến vào. Từ cái đêm làm Liên khóc, nó nhẹ nhàng hơn với nàng. Con chim từ từ ấn vào sợ làm Liên đau. Nhưng cũng chỉ lúc ý thôi, khi nước nhờn Liên tiết ra nhiều, con chim lại dập phầm phập vào lồn Liên. Nó đôi lúc như bị ám ảnh, nghĩ Liên yêu ai mà không phải nó. Nó địt như một cách sở hữu, chứng tỏ nàng là của nó. Liên như không biết, hay là nàng không kêu ca vì sự bạo lực của nó. Lồn nàng vẫn ngậm chặt cặc nó, nước nhờn tứa ra càng nhiều khi cặc nó dập liên tục trong nàng.
Khung cảnh vắng lặng không người, chỉ có tiếng gió, tiếng biển gào, sóng đánh ầm ầm vào đá và tiếng rên của Liên. Nàng dường như cũng cởi mở hơn giữa thiên nhiên to lớn. Liên muốn tận hưởng thoải mái cảm giác bên Tâm. Hôm nay sẽ là hôm cuối. Nàng không cho Tâm biết, làm nó cứ tưởng sẽ còn vài ngày nữa. Liên như vỡ òa ra khi chim Tâm lại làm nàng lên đỉnh. Đâu đó trong vách lồn, cửa lồn vẫn còn hơi đau vì ngày nào cũng bị Tâm địt. Nhưng tâm hồn nàng thật sự vui sướng, thanh bình. Nàng đã thỏa mãn cái nguyện vọng, cái quyết định điên rồ của mình. Sau này chưa biết nàng và Tâm còn gặp nhau không. Liên gạt đi những trăn trở, nàng lại tận hưởng những cảm xúc miên man khi Tâm và nàng giao hòa nhau giữa trời đất. Những tiếng hét rên hòa cùng sóng biển. Đôi nam nữ dính chặt lấy nhau trong cơn sướng trào dâng.
Đêm hôm đó, Tâm lại một phe vần vò Liên. Nàng như cũng đầy ham muốn với nó, mà vần vò cùng nó mấy lần. Cứ làm tình rồi ngủ, rồi lại dậy làm tình. Nhưng khi bình minh lên, bên cạnh Tâm chỉ còn lại bức thư của Liên. Liên bảo Liên về Hà Nội. Nàng sẽ sống cuộc sống mới, không có nó. Nàng mong nó chỉ nhớ đây là một kỷ niệm, hay là một giấc mơ.
Tâm gọi điện thì Liên không nghe máy. Tâm tới chỗ chú tìm làm chú ngạc nhiên vì gặp nó. Nhưng chú cũng không biết. Nó tìm thím, thím khẽ lắc đầu, bảo nó hãy để Liên một mình. Nàng có những quyết định của mình, nó hãy tôn trọng Liên. Nếu có duyên, sau này sẽ gặp lại. Và đừng ra Hà Nội tìm Liên, vì lần này vào đây Liên đã xin nghỉ việc ở công ty. Liên đã ứng tuyển ở một nơi khác xa Hà Nội, và càng xa nó.
Tâm thẫn thờ, nó ngồi một mình đọc lại lá thư của Liên thật kỹ. Liên bảo cho Liên thời gian, sau này Liên sẽ về. Có lẽ Liên không muốn cảnh yêu nó chung đụng cùng Hiền. Tâm chợt hối hận, nó cứ tham lam để rồi mất Liên. Chính nó cũng thèm muốn Hiền, nên nó mới dễ dàng chấp nhận yêu cầu của Cẩm. Nhưng những ngày ngắn ngủi bên Liên, nó nhận ra nàng yêu nó nhiều lắm, và nó dường như cũng yêu nàng. Tâm đau đầu, nó thấy mình thật trụy lạc và tham lam. Có lẽ cái ham muốn trong nó nhiều quá, cái tuổi của nó còn trẻ quá. Nó cứ nghĩ nó già đời rồi, nhưng hết An, Thảo Nguyên, rồi lại đến Liên. Những người đi qua đời nó, nhưng nó lại làm những người đó rời xa nó. Nó tự đánh mất những gì nó yêu quý mà nó không biết.