Phần 261
Tâm đi một vòng quanh xã mà chả thấy bóng dáng Hiền đâu cả. Nó định không được thì đành về gọi Cẩm dậy, và cũng xem Hiền có về nhà không. Bỗng Tâm nghe thấy đâu đây tiếng điện thoại reo. Nó dừng xe lại, lần theo tiếng điện thoại. Nó cứ thế gọi liên tục và tìm. Sau gốc cây bằng lăng già nó đã tìm thấy. Điện thoại đó nhưng người không thấy đâu. Tâm nhìn quanh, nơi đây cũng chỉ cách nhà có gần 1km. Nhà cửa đều đóng cửa hết rồi, đèn đường cũng không hắt tới đây. Tâm linh tính có điều không lành, nó vừa chạy vừa hô tên Hiền. Tâm đang chạy, nó chợt dừng lại ven đường, nơi có một mảnh đất trống quây tôn. Vách tôn dường như hơi bung ra.
Tâm nhẹ tách miếng tôn ra bước vào. Nó định tiến tiếp nhưng khá tối và chật. Như có linh tính Tâm hơi lùi lại. Chợt một bóng đen ập đến, nó ngã bật ra sau. Cú đá khá hiểm và bất ngờ, cũng may nó cẩn thận thủ thế trước ngực khi vào nên chỉ bị đau phần cơ. Tâm bật dậy, từ trong tấm tôn lao ra một thằng tóc loe choe 2 – 3 màu. Nó cầm một thanh ống kẽm vụt thẳng vào Tâm. Tâm né qua và lùi lại, nó tìm cơ hội để áp sát đối thủ. Nếu không với cái ống kẽm trên tay, chỉ cần nó vụt trúng là Tâm lĩnh đủ. Thằng kia liên tiếp vụt tới, Tâm giả vờ loạng choạng rồi ngã ngửa ra. Được đà lấn tới, nó vung gậy thật mạnh giáng xuống Tâm. Nhưng gậy mới vung xuống thì Tâm đã chống tay đẩy người sang bên tránh cú đập mạnh. Nó quét trụ thật nhanh quật ngã thằng loe choe đó. Tâm lao tới đá mạnh đoạn ống kẽm đi thì thằng kia cũng vùng dậy. Nó lao tới nhưng sao ăn được Tâm. Những năm tháng dãi nắng dầm mưa đã hun đúc cho Tâm sự bình tĩnh và dứt khoát. Đánh nhau không phải nó chưa đánh, đến đầu còn vỡ chứ nói gì mấy cái này. Cú đấm mạnh gần tới, Tâm gạt nhẹ tay đẩy cú đấm sang, nó tung một cú móc cực mạnh và nhanh vào thằng tóc 3 màu. Thằng đó tránh được, cú đấm chỉ vào vai nhưng cũng đủ làm nó đau đớn. Tâm tiếp tục áp sát và tung những cú đấm liên hồi làm thằng tóc ba màu chỉ biết giơ tay đỡ, chịu liên tiếp những cú đấm đá vào người.
Bên trong tấm tôn lại lao ra một thằng tóc hai màu với một đoạn ống nữa. Tâm đợi nó tới gần rồi tung ra liên tục các cú đấm làm thằng tóc ba màu chỉ biết đỡ. Khi cây gậy sắt của thằng tóc hai màu vung lên thì Tâm giữ chặt thằng tóc ba màu đẩy qua. Thằng đó rống lên vì đau khi khúc ống kẽm đập trúng vai nó. Tâm dứt điểm thêm bằng một cú đạp trúng bụng làm thằng đó nằm quằn quại. Giờ chỉ còn lại thằng tóc hai màu.
Tâm lừ lừ tiến lại. Dù tay nó không cầm cái gì nhưng thằng kia có vẻ sợ. Nó cứ dứ dứ gậy liên tục để dọa Tâm. Tâm không quan tâm, nó tăng tốc chạy áp sát thằng tóc hai màu. Dường như quá sợ hãi, thằng 2 màu quay lưng chạy trốn. Nhưng những thằng trẻ trâu ăn chơi đã quen sao bì được với Tâm. Sáng nào nó chả chạy một vòng trên bãi cát. Tâm chạy thật nhanh gần đuổi kịp, nó song phi một phát hạ gục luôn thằng hai màu. Tâm cầm đoạn ống kẽm lên, vụt thẳng vào mắt cá chân thằng hai màu. Một tiếng thét thảm thiết, thằng đó quấn người như con tôm lăn lộn vì đau. Tâm quay lại, nó bồi một cú như thế vào thằng 3 màu. Tâm gỡ tấm tôn, nó chầm chậm đi vào. Bên trong toàn là cọc và cốt pha, căn nhà mới được đổ tầng xong thì chắc tết. Thật may mắn, nếu không gian rộng hơn có lẽ lúc nãy Tâm đã ăn trọn một cú gậy kẽm vào người. Ánh đèn pin điện thoại chiếu sáng, Tâm thở phào khi thấy cô gái nó đang tìm. Hiền quần áo xộc xệch, tay đã bị trói quặt ra sau. Trên người nàng chỉ còn lại chiếc áo lót, một bên đã bị kéo xệch xuống làm lộ ra bầu ngực non với những vết đỏ vì bị bóp thô bạo. Nước mắt nàng giàn dụa khi thấy Tâm, nhưng miệng không nói được vì bị bịt bằng vỏ bao xi măng. Tâm gỡ đống bao giấy trong miệng cho Hiền, nàng bật khóc như cha chết. Tâm lặng yên ôm ấp, vuốt ve Hiền, cảm nhận sự run rẩy của nàng. Sự tổn thương trong nàng quá lớn, Hiền không chịu buông nó ra, cứ sợ Tâm đi mất.
– Đừng sợ, có anh đây rồi. Anh sẽ bảo vệ em, anh đã hứa rồi còn gì.
– Em sợ lắm, bọn chúng… bọn chúng đe dọa em… cầm kim tiêm dọa đâm em… em sợ… em sợ bị bệnh lắm…
– Không sao. Anh đã xử lý hết bọn chúng rồi. Giờ theo anh ra ngoài, không ở chỗ tối tăm này nữa. Anh đưa em về nhé, về với Cẩm và thằng Thuận.
– Thế còn anh… anh còn định đi đâu nữa.
– Anh không đi đâu cả. Anh về cùng em. Anh sẽ ôm em ngủ được không.
– Không được rời em nữa. Em sẽ không xa anh nữa. Em yêu anh… yêu anh lắm. Em cứ lần nữa không về nhà… vì không muốn chạm mặt anh… em sợ… sợ anh nói lời em không muốn nghe…
– Được được… anh sẽ chỉ ôm em… không nói gì cả. Anh sẽ ở bên em, được chưa.
Tâm mất thời gian lâu mới giải thích và khiến Hiền yên lòng. Nó và nàng đi ra ngoài, dường như nó đã mất dấu 2 thằng kia. Tâm định đưa Hiền về thì chợt chú ý tới một vệt máu. Nó không nhiều nhưng Tâm có thể đoán được hướng vệt máu về đâu. Nó cầm ống kẽm đi tới, chậm rãi tới gần một khóc khuất phía xa. Hai thằng đang run rẩy nép vào góc tường, sợ hãi không nói lên lời khi thấy nó. Tâm cười, nó quay đi về với Hiền.
– Đợi anh chút, em đi ra xa đằng góc kia được không.
– Không, em không đi. Em muốn anh ở cạnh em.
– Anh không đi đâu cả. Em nghe anh chưa nào. Đi ra góc đằng kia, ngồi luôn gốc cây chờ anh. Chỗ đó có ánh đèn hắt tới, anh có thể nhìn thấy em. Anh chỉ cần 2 phút thôi.
Hiền như nửa tin nửa không nó. Nhưng nàng vẫn lựa chọn đi tới chỗ nó chỉ. Tâm đi lại chỗ hai thằng đang rúm ró thò đầu ra. Nó cười lần nữa và vung ống kẽm lên. Lần này nó cầm 2 tay 2 ống, cứ thế vụt xuống. Mặc kệ cho những tiếng kêu rên thảm thiết, nó đánh không ngưng tay. Chỉ khi thấy cả hai quằn quại be bét máu nó mới dừng lại.
– Tao tha cho chúng mày một mạng để làm người. Lần sau dám làm trò như thế mà tao biết, kết cục của chúng mày chỉ có một. Dám động vào người đàn bà của tao hả, bọn cặn bã.
Có tiếng mở cửa sổ, có lẽ nó đánh dã man quá nên có người đã dậy. Tâm không quan tâm, nó đi tới chỗ Hiền. Không hiểu nàng có nghe thấy không, nhưng Hiền vẫn đang mải mê ngó những con côn trùng bay quanh ánh đèn đường.
– Về thôi em.
Tâm cúi xuống, trước sự ngạc nhiên của Hiền nó bế nàng lên như công chúa. Đôi tay rắn chắc cứ thế đỡ nàng, bước đi về phía xe máy. Tâm không để nàng ngồi sau, mà để nàng ngồi đằng trước.
– Ngồi thế này sao lái được.
– Hơi khó thôi, tay anh đủ với được. Anh sẽ bảo vệ em, Hiền của anh. Không ai được động vào em. Anh sẽ giết chúng.
Tâm lái xe đi, nó chợt thấy Hiền bụm tay vào miệng bật khóc. Tay nó đưa qua tìm tay nàng giữ chặt cứ như vậy cho đến khi về nhà.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Tâm – Quyển 1 tại nguồn: https://gaigoi.city
Ở nhà Cẩm vẫn ngủ. Tâm nhẹ lòng khi biết nàng không tỉnh giấc khi nó đi vắng. Tiếng cửa nhà tắm nhẹ mở ra, Hiền tinh khôi trong chiếc khăn tắm quấn ngang người. Vẻ xinh đẹp, rạng rỡ và ánh mắt đã có hồn đã trở lại với Hiền. Hiền khẽ đỏ mặt ngượng ngùng khi thấy Tâm nhìn nàng. Tâm tiến lại, cầm tay Hiền dắt về phòng.
Hiền ngượng nghịu đứng mép giường, tay vân vê vạt khăn tắm. Tâm nhìn nàng mà buồn cười, cô gái bạo dạn ban chiều đâu mất rồi. Nó tiến tới nhẹ dí sát háng vào cái vùng khăn tắm, nơi phía sau là con bướm xinh của nàng. Tay Tâm vuốt ve bờ mông căng mềm mại của Hiền, cảm nhận hai chân Hiền đang hơi tách ra chờ đợi hành động của nó.
– Sao nào, cô gái bạo dạn hồi chiều đâu rồi. Chiều nay ai ấn cái đó vào mặt anh, ai ngồi nhấp nhổm trên người anh.
– Anh này… anh đừng nói nữa… em ngượng.
– Ngượng nhưng sao lúc ý không ngượng. Giờ nếu làm lại có ngượng không.
– Có… nhưng vẫn làm.
– Em… có yêu anh không.
Hiền ngẩng đầu lên nhìn Tâm. Ánh mắt long lanh nhìn nó đầy quả quyết. Hiền khẽ gật đầu, nước mắt khẽ dâng, đọng lại nơi mi. Tâm chỉ cần thế là đủ.
– Vậy từ giờ em lại làm người đàn bà của anh nhé.
– Vâng… mãi mãi… em sẽ không xa anh nữa. Em chả cần bay nữa… em chỉ cần nép bên anh… để anh vuốt ve bảo vệ thôi.
– Đồ ngốc. Anh không yêu em như nuôi chim trong lồng. Anh có thể đào hoa, lăng nhăng… nhưng anh lại đầy ích kỷ, chỉ muốn em làm đàn bà của anh, mà không thể có tình cảm với người đàn ông khác. Em có chịu được điều đó không.
– Thì chỉ có mẹ em và… bác Thương thôi phải không. Em biết rồi còn gì.
– À… e hèm… thực ra còn 1 chút nữa. Nhưng giờ có lẽ hết rồi.
– Em không sao… qua đêm nay em đã nhận ra anh chính là người em tìm kiếm. Em chả biết đời mình sẽ khốn nạn thế nào nếu anh không tới. Có lẽ thân thể em sẽ tủi nhục lắm, có lẽ chúng chơi em rồi sẽ chích cho em một mũi tiêm… có lẽ em sẽ dính bệnh… tất cả sẽ chả còn nữa nếu không có anh. Chỉ cần anh luôn dành một góc trái tim cho em là được. Mẹ em và cả bác Thương đều là người em yêu quý, em cũng không so đo gì cả. Nếu… còn ai khác… thì anh in ít thôi. Em cũng… ghen đấy.
– Đồ hâm… lại còn ít với nhiều. Đến giờ thì chưa có ai cả. Anh chỉ cần biết em đồng ý yêu anh, gắn bó với anh, đồng ý với sự ích kỷ của anh là đủ. Còn em cứ bay nhảy, ai cấm em. Nhưng qua mùa hè tới, em phải vào trong đó với anh. Anh sẽ đưa cả Cẩm và thằng Thuận vào đó.
– Vâng… em cũng vào đó. Em sẽ tìm một công ty trong đó thực tập rồi kiếm việc làm. Nhưng ngày anh bỏ rơi không chịu nằm cùng em đã suy nghĩ kỹ rồi. Ai cũng phải lập gia đình, lúc ý làm gì còn chơi bời gì nữa. Em sẽ không buông tha anh nữa.
– Ai bảo không chơi bời gì nữa. Em có thể làm cùng công ty với anh, nó rất rộng và nhiều lĩnh vực. Em có thể kết bạn mới trong đó. Anh nghĩ em sẽ không buồn chán đâu. Có khi còn bỏ anh đi chơi suốt.
– Chỉ cần… cái đó của anh không dành cho ai khác… thì em chả bao giờ thèm đi chơi. Em thèm… cái đó của anh… em muốn…
Hiền không cần nói nữa, vì miệng nàng đã bị miệng Tâm dính chặt vào. Tâm mạnh mẽ hôn nàng, mút mát môi Hiền, kéo mạnh môi nàng. Hiền đưa lưỡi ra tìm lưỡi Tâm, cả hai đôi môi thay nhau mút lưỡi nhau. Cái khăn tắm đã bị rơi xuống, bàn tay Tâm đang vày vò bầu vú nàng. Nó cũng không làm mạnh, vì nơi bầu vú vẫn còn vết đỏ của hai thằng khốn kiếp.
– Bóp vú em mạnh vào, hôm nay anh làm nhẹ thế.
– Anh sợ em đau. Vú em…
– Em không sao. Chỉ cần là anh, dù anh bóp nát nó ra cũng được. Tất cả của em… là dành cho anh.
Lời nói thều thào vì hết hơi của Hiền làm Tâm thấy thật thỏa mãn. Giờ thân thể nàng sẽ thực sự là của nó. Tâm không buông tha cho từng centimet trên người Hiền, hai bàn tay vần vò sờ mó khắp người nàng. Đôi tay Hiền nhẹ cởi áo nó ra, sờ mó vuốt ve bầu ngực rắn rỏi của nó. Hai con người cứ mút mát, mơn trớn nhau, càng ngày càng mạnh dạn. Trong căn phòng chỉ còn tiếng môi hôn nhau, tiếng thở gấp của hai con người nứng tính tột độ.
Tâm sờ xuống bên dưới, đó đã là một mảng ướt đẫm. Nó cũng không chần chừ nữa, khẽ đẩy Hiền nằm xuống đệm. Cô gái mới hôm nào còn chưa có kinh nghiệm nay đã thành dâm nữ. Hiền kéo nó xuống cùng, bàn tay nhanh chóng cầm con chim Tâm ấn vào cửa lồn. Hai chân Hiền co gập lại rồi gác lên vai Tâm. Tâm hé mặt qua hôn lên bắp chân trắng nhỏ của Hiền, con chim dần tách cái lồn nhỏ bé của nàng ra đi vào. Hiền rên nhẹ lên khi Tâm lút cán. Chim nó ấn mạnh vào đáy lồn nàng rồi dừng lại. Tay Tâm chống xuống giường, nó bắt đầu chống đẩy với cái đích là đáy lồn Hiền.
Hiền há hốc mồm ra thở, chim Tâm mới đi vào thôi mà lồn Hiền đã tê hết cả. Con chim to dài nong vách lồn Hiền ra, làm nó giãn căng ra vì độ to của nó. Cái lồn gái còn nhỏ bé của Hiền bị con chim miết mạnh qua, từng nếp gấp căng ra, từng mấu thịt, từng điểm lồi lõm đều bị cọ xát bởi con cặc to của Tâm. Từ đáy chậu truyền lên một cảm giác khó tả. Đã lâu lắm rồi Hiền mới lại cảm nhận được điều đó. Cái tư thế này làm chim Tâm như dài thêm ra, chọc thật mạnh mẽ và sâu vào đáy lồn Hiền. Nếu không có cái cổ tư cung nhỏ bé ngăn chặn, thì giờ cái đầu khấc to kia đã chọc thẳng vào tử cung nàng rồi.
Hiền cứ thế mở trừng mắt, há mồm nằm chịu trận. Cả mông và háng nàng đã tê dại hết rồi. Cái cảm giác sướng như kiến bò lan khắp xương tủy, khiến chân nàng cũng hòa chung vào cái cảm giác ý. Từng ngón chân cứ duỗi ra rồi quặp chặt theo nhịp dập xuống của con cặc, như vách lồn siết dần lại khi con cặc đâm mạnh như muốn chui vào tử cung Hiền. Từng mấu thịt, từng lá thịt non như xúc tu cứ bị con chim đâm qua đâm lại làm lồn Hiền chịu không thấu. Hiền bấu chặt tay Tâm, vừa muốn bấu vào cái gì đấy, vừa muốn xoa bóp bầu vú vì toàn thân Hiền cứ tê tê sướng sướng thật khó chịu.
Tâm như hiểu ý Hiền mà chợt khuỵu tay hạ người xuống. Không còn những cú chống đẩy thọc thật sâu như pittông đều đặn vào lồn nữa. Thay vào đó Tâm ôm ghì lấy Hiền, cái miệng cứ thế bú chùn chụt vào 2 bầu vú đang tê đi, ngứa ngáy thèm cái gì đó chà sát, kích thích. Con cặc cứ thế nhấp nhanh dần vào lồn Hiền, 2 bộ phận dính vào nhau khít khao, chim và bướm mút nhau chọc xuyên nhau, cả hai người đều như cứng người lại vì cơn sướng khi chim và bướm liên tục cọ đâm vào nhau.
– Anh ơi… cảm giác… khác hẳn hôm qua… em sướng quá… aaaa… chim anh lúc nào… cũng đâm vào… lồn em… thế này… aaaaa… sướng chết mất…
– Vậy mà có người còn muốn chơi bời, không thèm con chim này của anh.
– Ư… ư… con đó… là con điên… em giờ… aaa… aaaa… chỉ muốn… ngày nào cũng… aaaaa… được anh địt… như thế… aaaa… aaaaa… nhanh quá… sướng quá… em hết chịu nổi rồi… anh ơi… anh ơi… em sướng… đừng bỏ em… aaaaa…
Hiền gồng người lên, tay chân co quắp chặt vào người Tâm. Nàng cảm nhận được trong lồn có những tia nước ấm xịt từ trong lồn ra, vách lồn co bóp mạnh mút chặt chim Tâm. Sâu trong âm đạo co mạnh lại, mút chặt như hút chim Tâm vào. Vùng hố chậu rã rời vì sướng. Sướng… sướng không tả được. Cái cảm giác sướng còn hơn cả chiều nay nữa, cả người nàng cứ giật lên không kiềm chế được. Đầu óc Hiền trống rỗng, cái cảm giác cả người nhẹ bẫng như không cảm giác thấy gì xung quanh nữa.
Hiền còn đang phiêu trong cơn sướng thì Tâm đã ngồi xổm dậy. Nó đẩy chân Hiền lên cao hơn, làm cả lưng Hiền cong lên. Tâm giữ chặt cổ chân Hiền, nó dí chim vào cái lồn đang thoi thóp của Hiền mà nhấn vào. Con cặc giờ đâm mạnh vào lồn như nhồi như dập. Vách lồn Hiền bị co gập lại, giờ lại bị con cặc mạnh mẽ nong ra. Hiền ré lên, cơn sướng sao có thể kinh khủng thế. Con chim đã vậy cứ chọc mạnh vào điểm G của nàng. Hiền không biết làm gì khác hơn là cứ đập giường đập chiếu. Nước mắt tự nhiên cứ giàn dụa, Hiền khóc nấc lên vì không chịu nổi cái cảm giác này.
Cũng không quá lâu, Tâm cứ gầm rít lên, con chim căng phồng nhồi liên tiếp từ trên xuống lồn Hiền. Chim và bướm cứ đập vào nhau tạo ra âm thanh pẹp pẹp. Tâm gầm lên, nó ấn chim thật sâu vào lồn Hiền, cố chọc thật sâu vào cổ tử cung nàng. Từng dòng chất lỏng nóng ấm xịt thẳng vào sâu, lũ tinh trùng không cần khoảng cách quá xa vội vã bơi nhanh vào tìm quả trứng mến yêu của chúng.
Hiền giờ như nằm sấp đầu vẫn như chổng ngược ấn vào giường. Tâm thì nằm sấp. Lồn và cặc vẫn dính chặt vào nhau. Cả hai như hai con chó vừa giao phối, đang rên rỉ co giật trong cơn sướng rã rời. Nước mắt Hiền cứ thế lăn. Nàng sướng, hạnh phúc… mọi cảm xúc như vỡ òa, hòa lẫn vào nhau trong nàng. Trải qua bao chuyện, giờ Hiền có thể chắc chắn về thứ mình tìm kiếm.
Hiền cũng giống mẹ, nhu cầu của nàng rất cao. Cái bản năng, cái ham muốn vốn chưa từng xuất hiện hay đang ngủ vùi bỗng bị Tâm đánh thức. Ban đầu chỉ là những bứt rứt khó chịu, những ham muốn chưa rõ ràng khi Hiền nghe mẹ và Tâm làm tình. Rồi sự việc đi xa hơn khi chính nàng cũng dần bị hút về phía Tâm. Rồi Hiền theo bản năng, theo lời mẹ khuyên đã đồng ý làm chuyện đó với Tâm. Cái lần đầu tiên ấy Hiền đã biết thế nào là đau đớn khi mất trinh, và cũng là lần đầu tiên Hiền được lên đỉnh vì sướng. Hiền đang quen với đêm đêm ngày ngày được lấp đầy mỗi khi thèm muốn thì Tâm đi. Hiền quay lại học với những nỗi khát khao như lớn dần qua hàng đêm. Rồi có những đêm Hiền nghe thấy những âm thanh lạ bên căn phòng bên cạnh. Mãi rồi Hiền cũng biết đó là âm thanh gì. Nơi cửa lồn Hiền khẽ ngứa ngáy, nàng khó chịu với những ham muốn của mình, nó không làm Hiền chuyên tâm học được. Rồi những nụ hôn của lũ bạn với người yêu, những hành động mơn trớn nhau làm Hiền thèm khát.
Rồi Khải tấn công, những sự chăm sóc từ những điều nhỏ nhặt, những món quà, những dịp gặp gỡ làm Hiền dần quên mất Tâm. Hiền đôi khi tự an ủi rằng chỉ là bạn bè thôi. Nàng dần tự tìm lý do cho mình, để biện bạch cho những sự thả lỏng bản thân. Những cuộc điện thoại của Tâm chỉ làm Hiền thêm thèm khát. Rồi Hiền cũng chịu cho Khải nắm tay. Những nụ hôn diễn ra đầy cuồng nhiệt, đê mê. Nhưng chỉ dừng ở thế thôi. Không phải Hiền không ham muốn, mà Hiền muốn tìm hiểu thêm về Khải. Hiền cũng không thể quá dễ dãi, con gái mà. Hiền vẫn nhớ lời mẹ dặn, nên khi tay Khải mò xuống háng thì Hiền giữ chặt lại.
Cứ như vậy, có lẽ sẽ có ngày Hiền buông lơi cho Khải tiến tiếp. Nhưng Tâm đến thăm nàng, Hiền chợt nhận ra mình thật có lỗi với Tâm. Yêu cầu của Tâm làm Hiền mất 2 ngày nằm ở nhà suy nghĩ. Nàng biết nếu đi cùng Tâm, cái khát khao của mình sẽ được lấp đầy. Nhưng còn tuổi trẻ của nàng, còn bao kế hoạch về sự nghiệp và chơi bời, khám phá đó đây Hiền còn chưa làm được. Nàng cuối cùng lựa chọn rời bỏ Tâm, một phần vì thực sự Hiền chưa có sự gắn bó nhiều về tình cảm với Tâm. Phần nữa trong Hiền có đôi chút thất vọng. Tâm đáng ra phải đánh nàng, giữ chặt nàng lại. Dù có hơi ép buộc nhưng nàng là đàn bà, là giống cái. Cái thói quen, bản năng phục tùng con đực đã ăn sâu vào gen cả 1000 – 2000 năm nay rồi.
Hiền rời bỏ Tâm, nhưng cũng chấm dứt với Khải, và cả Trung. Nàng vẫn hơi xấu hổ vì đã làm điều có lỗi với Tâm. Hiền lựa chọn vùi đầu vào việc học và vui chơi. Những quyển tài liệu phô tô dày cộp choán mất cái ham muốn của Hiền, làm Hiền tạm quên đi những bản năng thầm kín.
Khi năm mới trôi qua, việc học dần nhẹ lại thì Khải lại tấn công. Anh vẫn chưa muốn buông bỏ Hiền. Nhưng Hiền giờ đã khác. Trải qua đôi chút sự cố làm Hiền chín chắn hơn. Nàng vẫn hơi thích Khải, có lẽ vì độ hư của Khải. Nhưng Hiền muốn thử xem anh có thể theo đuổi mình đến như thế nào. Và Hiền hơi thất vọng, có lẽ Hiền hơi thẳng thừng từ chối hay sao mà Khải chập chờn không tấn công mạnh nữa. Có lẽ vì Khải là trai hư, trai hư thì thiếu gì gái xinh gái ngoan thích.
Sự thất vọng về Khải làm Hiền nhanh chóng nhận lời đi chơi với Trung. Trong cơn say của mấy ly bia, Hiền đã để Trung hôn nàng. Cái khát khao rực cháy bị kìm nén cộng với nỗi thất vọng vì Khải không tấn công tiếp làm Hiền thả lỏng bản thân mình cho Trung. Nàng đã dạng đôi chân ra để tay Trung lần mò vào bên trong, sờ soạng nơi thần bí của mình. Cơn nứng làm Hiền quên đi tất cả, nước chảy ướt sũng bàn tay Trung. Hiền cũng không giữ kẽ nữa, nàng kéo thắt lưng Trung xuống. Nhưng khi Hiền chạm vào thứ đó của Trung thì không giống như nàng nghĩ. Nó hơi bé hơn của Tâm và ngắn hơn hẳn. Hiền cố vuốt ve con chim mong nó dài ra nữa, nhưng vẫn chỉ có thế. Nhưng cái hành động đó của Hiền làm Trung không chịu nổi. Anh ấn Hiền xuống nhét mạnh con chim vào miệng Hiền. Chỉ tầm hơn chục nhấp Trung bắn thẳng đống tinh dịch vào miệng Hiền làm Hiền ho sặc sụa. Hiền tỉnh hẳn cơn say, nàng đứng lên chạy vào nhà vệ sinh. Hiền đứng thật lâu, khạc nhổ đống dịch nhớt ra khỏi miệng mình. Nàng bật khóc, Hiền chợt nhận ra mình đã biến thành thứ gì không biết. Xa rời Tâm mong muốn tìm sự mới mẻ, tươi trẻ của thanh xuân. Nhưng lại cồn cào đói khát con chim đến vậy. Hiền chợt nhớ Tâm, nhớ sự đàn ông của Tâm, nhớ con chim đã phá trinh nàng, đưa Hiền từ tầng mây này tới tầng mây khác của khoái lạc.
Hiền chạy thẳng ra chiếc taxi gần nhất và lao về phòng trọ, mặc Trung muốn đuổi theo gọi lại. Hiền chợt gặp Khải, anh đang u sầu đợi Hiền nơi xóm trọ. Có lẽ nếu không có buổi tối nay, Hiền sẽ dễ ngã hẳn vào lòng Khải. Nhưng giờ khác, Hiền chả thiết gì nữa. Nàng không đắn đo từ chối Khải thêm lần nữa. Cũng chỉ là một trai hư mà thôi, Hiền cũng hư lắm rồi. Hiền từ đó cứ thi thoảng gọi về nhà thăm mẹ thăm em, tiện dò hỏi ngày Tâm trở về.
Ngày Tâm về, Hiền vui biết mấy. Con tim lặng lẽ đập khác nhịp mà nàng không hay. Ánh mắt, bờ môi Tâm như đưa Hiền về lại những khoảnh khắc đẹp đẽ đầu đời. Có lẽ do Tâm là người đàn ông đầu tiên của Hiền, Tâm là người đầu tiên đưa Hiền lên đỉnh. Và… Tâm còn là người đàn ông của mẹ nàng. Mẹ hay con đi nữa, dính tới đàn ông, dính tới con đực thì ai cũng giống ai. Hiền hơi ganh tị khi thấy bàn tay Tâm thi thoảng sờ mó người mẹ. Rồi cái đêm Tâm và mẹ làm tình, Hiền cũng ở ngoài nghe ngóng, tay thì vuốt ve con bướm đang ướt đẫm, chờ đợi tới lượt mình. Nhưng Tâm lại nói không với nàng, làm Hiền hụt hẫng. Nỗi thất vọng, xót xa, buồn bã… các cảm xúc cứ lẫn lộn trong Hiền. Hiền chợt hối tiếc, đàn bà cuối cùng không phải vẫn cần một tấm chồng, vẫn cần một người cùng xây dựng tổ ấm, cần một người đàn ông, và cần một cái buồi to và khỏe. Tâm có tất cả và chấp nhận Hiền, nhưng Hiền đã bỏ lỡ.
Hiền như chới với, càng đi càng sắp ngã. Nàng níu kéo tới mẹ, dò hỏi mẹ về Tâm, dò hỏi liệu Tâm còn tình cảm với mình không, dò hỏi liệu mẹ có thể giúp mình không. Cẩm chả nói gì làm Hiền càng thất lạc. Nàng cứ ngỡ vậy là hết tất cả chỉ đến khi bàn tay mẹ khẽ vẫy Hiền vào. Hiền như con điên, lao vào giành giật Tâm với mẹ, hiếp Tâm cùng mẹ. Nàng đã tìm được cảm giác được lấp đầy, được chinh phục hoàn toàn bởi con cặc và sự đàn ông của Tâm. Nhưng sau cơn say, cơn nứng tình thì thật khó để nói lên lời. Tâm không chủ động trước, anh còn hơi ngãng ra với nàng. Hiền biết, Tâm không muốn dứt rồi lại nối, anh còn không muốn mẹ Hiền buồn. Hiền đi chơi với bạn để tránh Tâm, cũng là để mẹ có thời gian bên Tâm. Nhưng đêm thì đã tới, chân Hiền lại không muốn về nhà. Để khi tiếng chuông điện thoại của Tâm gọi thì Hiền lại lúng túng không biết có nên bắt máy không, rồi nên nói điều gì. Hiền vô tình đi ngang hai thằng đang chích xì ke mà không hay và bị chúng lôi đi. Nếu không phải tiếng xe Tâm tới gần thì chúng có lẽ đã hiếp Hiền ngay tại chỗ.
Hiền đi từ hy vọng, tuyệt vọng rồi lại hy vọng. Khi ánh đèn pin của Tâm chiếu vào, Hiền biết đây chính là ánh sáng của đời mình. Người con gái dứt khoát y như mẹ nàng, và cũng dâm như mẹ. Hiền quyết Tâm chính là người đàn ông của đời mình. Chỉ vài năm thanh xuân, không đáng bằng cả cuộc đời hạnh phúc của đàn bà. Đàn ông chọn sai có thể chọn lại dù khó khăn gấp 2 – 3. Nhưng đàn bà sai mà muốn chọn lại thì khó gấp 8 – 9 – 10 lần. Thật may vì Hiền chưa phải trả giá gì cho lắm.