Phần 28
Mùng 4 tết…
Dũng và My vừa tỉnh dậy đã quấn lấy nhau. Đôi tình nhân hơn kém nhau 20 tuổi làm tình như không biết mệt mỏi. Tình yêu và tình dục đã tiếp thêm sức mạnh cho họ.
“Ahhhh… ohmmmm. My sướng quá Dũng ơi. Dũng thật mạnh mẽ” – My ngửa mặt rên rỉ.
“Người đàn ông của My phải mạnh mẽ chứ sao!” – Dũng vừa nắc vào lồn My vừa trả lời.
“Làm người yêu của Dũng thật tuyệt!” – Hai tay My đang bóp lấy cặp vú sung mãn của cô trong trạng thái bị cặc của Dũng giã vào lồn ầm ầm.
“Hahaa… Dũng sẽ khiến My ngập ngụa trong sung sướng hết đời!” – Dũng hứng chí lên giã càng mạnh hơn.
Sau hơn 20 phút, My hét lớn, My lại lên đỉnh rồi.
“Ahhhhh. My không chịu nổiiiii” – My co người lại, hay tay kéo lấy ga giường làm nó bị bung ra khỏi đệm. Lồn My co giật liên hồi, dâm thủy bắn đầy lên chùm lông của Dũng.
“Hừm… lên đỉnh sớm vậy sao baby!” – Dũng hơi dừng lại để My cảm nhận hết cơn cực khoái. Nó âu yếm vuốt ve My.
“Khỏe như trâu ý. Ai mà chịu được” – My nũng nịu vỗ vào ngực Dũng.
“Mình làm tiếp nhé!” – Dũng nói sau khi thấy My đã thoát khỏi cơn cực khoái.
“Thôi. My tê lắm rồi. Tích trữ tinh đi. Để lại lần sau cho My” – My ngượng ngùng nói với Dũng.
“Nhất trí ngay! My không chịu được nữa thì chúng mình nghỉ vậy!” – Dũng rút cặc ra khỏi cái lồn đầy nước dâm của My. Nó cũng không muốn làm tổn thương người yêu nó mới yêu ngày hôm qua.
“Dậy tắm rửa sửa sang đi Dũng. My còn đưa Dũng về nữa. Sắp trưa mất rồi” – My ngồi dậy nói với Dũng.
“Ái chà. Con dâu vội vàng về ra mắt bố mẹ chồng quá ha!” – Dũng trêu My.
“Ờ hờ. Con dâu hơn cả tuổi mẹ chồng. Không biết mẹ chồng có dám nhận không đây!” – My vừa đùa lại với Dũng vừa nói trong sự xót xa. Quả thực My hơn Dũng quá nhiều tuổi, thậm chí còn lớn hơn Kim Phượng mấy tuổi lận.
“Chỉ cần chúng mình yêu nhau là được!” – Dũng thì thầm vào tai My rồi ôm My vào phòng tắm.
… Bạn đang đọc truyện Uống nhầm thuốc tại nguồn: https://gaigoi.city
Trong căn biệt thự nhà ông Quân.
Kim Phượng, ông Quân cùng với Dũng và My vừa ăn trưa xong. Bốn người đang ngồi quanh bàn uống nước trong phòng khách.
“Cháu nó ở với cô không nhiễu cơ chứ. Thằng này to xác thế thôi mà còn trẻ con lắm! Chắc cô mệt với nó lắm đây” – ông Quân rót cho My chén nước.
“Cháu ngoan lắm. Không nhiễu gì em đâu. Có nó ở cùng cũng vui cửa vui nhà. Trẻ con hiếu động thì tất nhiên là có mệt rồi anh ạ! Nhưng miễn sao vui là được” – My cười cười rồi trả lời ông Quân. Câu trả lời của My làm Dũng đang đứng bóp vai cho Kim Phượng há hốc mồm. Nó quá hiểu mà.
“Hahaa. Cô không phiền là tốt. Tôi sẽ bảo nó sang chơi với cô thường xuyên. Anh Thắng chắc chưa về ngay được vì sắp tới hết cách ly còn phải đi công tác tận Singapore. Nghe nói họp hành gì đó về chuyên khoa, đại diện cả nước đi đấy.” – Ông Quân nói.
“Vậy thì tốt quá. Em ở nhà một mình cũng đỡ buồn. Nay đưa cháu sang đây em cũng tiện thưa chuyện với anh và Phượng” – My bắt đầu lái sang vấn đề chính.
“Có việc gì mà nghiêm trọng vậy” – ông Quân tò mò hỏi. Với giao tình của ông Quân và ông Thắng giáo sư, có lẽ chẳng còn chuyện gì mà phải trịnh trọng như vậy.
“Chuyện là thế này. Em với anh Thắng sống với nhau đã lâu nhưng chưa có đứa con nào cả. Mà em thì cũng sắp hết tuổi sinh nở rồi, chẳng biết có được hay không nữa. Hôm nay em mạn phép sang xin phép anh và Phượng được nhận cháu Dũng làm con nuôi. Nếu anh và Phượng đồng ý thì em sẽ chọn ngày lành tháng tốt để làm lễ báo cáo gia tiên đàng hoàng” – My từ tốn nói.
“Ôi dào. Anh tưởng chuyện gì lớn lắm. Giữa anh và anh Thắng có khác nào anh em trong nhà đâu. Thằng Dũng nó là con anh thì cũng gần như con anh Thắng rồi. Em là vợ anh Thắng thì có khác nào mẹ nuôi nó đâu” – ông Quân xuề xòa nói. Thậm chí ông còn chẳng thèm quan tâm ông Thắng có nghĩ như ông hay không nữa.
“Anh nghĩ như vậy thì tốt quá rồi ạ. Nhưng em vẫn muốn sang thưa chuyện anh và Phượng để cho có trước có sau. Chứ nhỡ anh và Phượng không đồng ý thì em còn mặt mũi nào nữa” – My nói với nụ cười nở trên môi. My không hề nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy. Vì gia thế nhà Dũng quá lớn, làm mẹ nuôi của Dũng khác gì trèo lên được cành cao. Đơn giản như việc Dũng chỉ hắt hơi một cái cũng đẻ ra được 3 cái trung tâm ngoại ngữ là hiểu.
“Cô khách sáo quá. Hai nhà chúng ta giao tình bao năm. Chuyện này là chuyện nhỏ thôi mà” – ông Quân thoải mái nói.
“Không cần chọn ngày chọn tháng gì đâu. Chị cứ thông báo cho anh Thắng một tiếng xem anh Thắng có đồng ý không. Nếu anh Thắng đồng ý thì hai gia đình ta làm bữa cơm là được mà.” – Kim Phượng cũng chen vào nói. Nàng biết ơn ông Thắng giáo sư đã đưa thuốc phục hồi sinh lý cho ông Quân và nàng cũng rất quý My – một giảng viên Đại học có đức tính tốt.
“Anh Thắng đã đồng ý rồi. Anh ấy còn định gàn chị vì sợ điều tiếng là thấy sang bắt quàng làm họ. Chị cũng bảo anh Thằng là: Mình nhận con nuôi chứ mình có đâu nhận vật chất gì mà sợ điều tiếng. Cây ngay thì sợ gì chết đứng” – Trước khi đi sang nhà ông Quân thì My đã điện cho ông Thắng giáo sư rồi. Ông Thắng vui mừng hơn cả My. Vì có cái cầu con nuôi này thì dự án sắp tới của ông có khả năng lại được ông Quân đầu tư tiếp.
“Vậy thì được rồi. Đợi anh Thắng cách ly xong thì hai gia đình ta làm một bữa cơm chị nhé!” – Kim Phượng nói với My.
“Được. Hôm đấy ăn ở nhà chị nhé. Coi như là bữa cơm để Dũng nhập gia” – My cười vui vẻ nói với Kim Phượng. My nhận ra người quyết định trong gia đình này không phải ông Quân mà chính là Kim Phượng – người phụ nữ quyến rũ và nóng bỏng hơn đang ngồi đối diện My.