Uống nhầm thuốc – Phần 66

Phần 66
Vài ngày sau…
Kim Phượng diện một bộ váy dài đang đứng cùng Dũng ở phi trường. Hôm nay là ngày ông Quân trở về từ Tây Tạng nên Phượng cùng Dũng ra phi trường đón ông.
Ông Quân và 3 người đồng hành bước ra khỏi sảnh, nhìn thấy Kim Phượng và Dũng đã đứng ngoài chào đón. Ông Quân cảm giác như mình là Đường Tăng vừa đi Tây Trúc thỉnh kinh trở về.
Ông Quân tiến tới ôm hôn Kim Phượng rồi cũng ôm Dũng.
“Chào mừng bố trở về. Song hỷ lâm môn, vừa giải quyết được công việc vừa chữa được bệnh” – Dũng vui mừng nói. Dù việc ông Quân khỏi bệnh trở về làm nó và Kim Phượng không thể phóng túng như trước nhưng nó rất vui vì bố nó đã khỏi bệnh.
“Khà… khà… Bố của con là ai chứ? Bây giờ bố đã khỏe như vâm rồi” – ông Quân cũng vui vẻ chia sẻ niềm vui của mình với con trai.
“Chúc mừng chồng. Từ nay không còn phải lo lắng về sức khỏe nữa rồi” – Kim Phượng cũng mỉm cười nói.
Ông Thắng giáo sư nhìn 3 người một nhà đang vui vẻ nói cười với nhau thì trong lòng chua xót khi không thấy thân ảnh của My, mặc dù ông đã thông báo với My là ngày hôm nay ông trở về.
Kim Phượng và Dũng cũng biết ý, đều chào hỏi 3 người còn lại. Thành và Hoài xin phép được nghỉ 1 ngày để qua thăm mẹ, chuyến đi dài hơn 1 tháng làm hai người vô cùng nóng lòng.
“Anh chị cứ yên tâm. Việc của bác nhà em đã sắp xếp tốt. Đang nằm trong phòng VIP. Hàng giờ đều có người túc trực bên cạnh, viện phí của bác em cũng đã nói với giám đốc là để em thanh toán rồi. Hai người không phải lo lắng quá đâu” – Dũng cười nói.
“Cảm ơn cậu. Tôi không biết nói gì hơn nữa. Ân tình này tôi sẽ nhớ mãi” – Thành và Hoài rối rít cảm ơn Dũng.
“Được rồi. Hai người cứ về đi. Tối nay qua nhà chú. Chúng ta sẽ làm một bữa tiệc tẩy trần” – Ông Quân nói với tất cả mọi người.
… Bạn đang đọc truyện Uống nhầm thuốc tại nguồn: https://gaigoi.city
Thành và Hoài khi ra khỏi viện đã tới gặp Vũ.
“Chúc mừng hai em đã bình an về nhà” – Vũ mở lời chào khi vừa gặp Thành và Hoài.
“Có gì đâu anh. Chỉ là một chuyến đi Tây Tạng thôi, cũng chưa phải em chưa từng đi. Ngày trước đi lính còn những nhiệm vụ nguy hiểm hơn” – Thành cười nói.
“Đúng vậy. Lính đặc công bọn em còn nhiều việc nguy hiểm hơn nhiều” – Hoài cũng tham gia vào câu chuyện.
“Nhớ ngày trước đi làm nhiệm vụ quốc tế ở châu Phi, lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, hở ra một cái có khi bị bọn phiến quân cho xanh cỏ ngay lập tức. Lần đi Tây Tạng này chỉ cùng lắm giáp mặt với bọn thổ phỉ thôi, cũng may mắn là không xảy ra vấn đề gì” – Thành cảm khái.
“Ừ. Nhưng anh vẫn lo lắng. Họ nhà ta chỉ còn mỗi anh và chú. Mặc dù là anh em họ nhưng anh luôn coi chú như em ruột. Nếu chú xảy ra vấn đề gì anh ăn nói sao được với các cụ. Nên lần anh có việc nhẹ nhàng hơn muốn nhờ em giúp đây” – Vũ nói.
“Có chuyện gì anh cứ nói thẳng. Ngày trước nếu không có anh thì em cũng không đi theo được con đường binh nghiệp” – Thành vỗ vai Vũ.
“Là thế này. Cậu Dũng vừa đổ vốn để anh mở một công ty bảo an, là dạng vệ sĩ tư nhân, anh cũng không biết mục đích của cậu Dũng là gì. Hiện tại công ty đang có khoảng 70 anh em, một nửa trong số đó thân thủ khá tốt, còn một nửa thì không ổn lắm, chạm trán vài thằng lưu manh thì được nhưng gặp hảo thủ thì chỉ có tắt nắng. Anh muốn chú giúp anh tuyển thêm một vài anh em nữa, càng cao thủ càng tốt, có kinh nghiệm bảo vệ yếu nhân thì tuyệt vời. Nhưng điều kiện tiên quyết là nhân phẩm tốt, anh không muốn làm cậu Dũng thất vọng.”
“Là công ty của cậu Dũng sao? Sao em chưa nghe ông Quân nói qua nhỉ?” – Thành thắc mắc hỏi Vũ. Nhưng khi nhắc đến Dũng thì ánh mắt của Thành và Hoài lóe lên một tia cuồng nhiệt kỳ lạ.
“Việc này phải làm kín. Coi như là vốn của anh bỏ ra, sân sau của cậu Dũng. Em cũng nên kín miệng chút, coi như là anh em ta hợp tác làm ăn không dính dáng gì đến cậu Dũng cả. Không thể để cho bất kỳ ai biết, kể cả ông Quân” – Vũ nghiêm túc nói.
“Em sẽ không nói với ai. Cậu Dũng có ân đối với em. Em không phải kẻ ăn cháo đá bát. Anh cứ yên tâm. Còn chuyện tuyển người em sẽ đi liên hệ, chắc chắn đều là hảo thủ nhưng số lượng sẽ không nhiều lắm.” – Thành trịnh trọng nói. Thành không hiểu sao trong lòng hắn rất có hảo cảm với Dũng, làm việc cho Dũng như là một vinh quang đối với hắn ta vậy.
“Được. Anh tin tưởng em. Cả Hoài nữa, giúp anh trong khâu tuyển người. Tiện đây anh cũng nói luôn sơ lược về kế hoạch”
“Em sẽ cố gắng” – Hoài gật đầu.
“Trước mắt, Thành sẽ đi liên hệ tìm thêm người mới và em kiêm luôn việc đào tạo nhân sự đã tốt nghiệp khóa huấn luyện của công an thành phố theo quy định. Quá trình huấn luyện thì do em tự lên giáo án, chuyện này anh không chuyên. Sau đó chúng ta sẽ chia thành các đội khác nhau, ngoại trừ một số anh em đã nhận việc đi bảo hộ cho người khác thì phải có một đội phản ứng nhanh luôn túc trực 24/24 tại văn phòng. Khi có trường hợp đặc biệt xảy ra phải lập tức có mặt hỗ trợ. Bước tiếp theo nữa sẽ lập một đội tác chiến theo dạng lính đánh thuê, vấn đề này anh cũng không thông thạo, có lẽ Thành phải nói chuyện với cậu Dũng. Ngân sách thì không phải lo lắng, cậu Dũng sẽ lo hết, chỉ cần làm tốt việc của chúng ta là được.”
“Công ty bảo vệ mà làm căng như vậy sao? Em cảm tưởng như là một lực lượng vũ trang đặc biệt vậy” – Thành cười cười. Những việc này trước đây trong quân ngũ Thành đã đảm nhiệm hết, hoàn toàn không hề lo lắng.
“Anh cũng không biết cậu Dũng định làm gì. Mà việc đó cũng không cần quan tâm. Mình làm việc của mình thôi” – Vũ nói.
“Vậy được. Vợ chồng em sẽ tự sắp xếp việc đó với nhau” – Thành nói.
“Tạm thời là như vậy. Anh phải về công ty. Đợt này nhiều hợp đồng hơn hẳn, toàn bảo vệ cho giới thượng lưu. Không cẩn thận không được”
Sau khi Vũ về, Thành và Hoài lên xe sang nhà ông Quân.

To top
Đóng QC