Phần 84
Trung dẫn nhóm ông Quân đi vào một lối rẽ. Bên trong lối rẽ này tràn ngập mùi son phấn thơm tho, không hề giống với không khí bên ngoài. Hai bên là từng chiếc lồng với diện tích chỉ 1m2 và cao tầm 2m, trong chiếc lồng là hàng quốc cấm mà cả nhân loại lên án, chính là người.
“Đây là nơi buôn người, có nhiều loại lắm. Có nô lệ nam dùng để khai khoáng trộm hoặc là làm lính đánh thuê cũng có cả nô lệ nữ về làm búp bê tình dục. Ông anh thấy ok không?” – Trung vỗ vai ông Quân giới thiệu.
“Được đấy. Nhưng sao nhìn mấy người này đều như mất hồn thế kia?” – Ông Quân thắc mắc hỏi.
“Đều là bị dùng mê dược. Não bộ ảnh hưởng lớn rồi, bây giờ như một trang giấy trắng. Anh về chỉ cần dạy lại như dạy chó là còn ngoan hơn cả chó” – Trung nhếch mép cười. Dường như không phải hắn nhìn những người trong lồng như một con người mà chỉ là những con chó mà thôi.
Hoài nhíu mày khi nhìn cảnh tượng trước mắt, nam nữ hai bên đều trần truồng không mảnh vải che thân, trên cổ còn có một chiếc vòng nối với một chiếc xích sắt. Một người lính đặc công như Hoài không thể chấp nhận được việc như thế này, nhưng khi Hoài có ý nghĩ phản kháng thì đầu Hoài lại xuất hiện tình trạng mê man.
“Hay đấy nhỉ? Giá cả thế nào?” – Ông Quân hỏi.
“Còn tùy. Trong này toàn hàng tuyển, rẻ nhất cũng nửa triệu. Đều có giá trên cửa lồng hết đó anh”
Ông Quân đi tới một chiếc lồng, bên trong là một thiếu nữ chỉ chừng 16 tuổi, đôi vú non trắng nõn căng tròn, cặp mông căng mịn vút cao, có thể nhìn thấy khe bướm lấp ló ở giữa cặp đùi của cô, bảng giá ghi 1.000.000$.
“Đắt như vậy? Bỏ ra cả triệu đô mua về một con đàn bà?” – Ông Quân quay đầu hỏi Trung.
“Đắt xắt ra miếng anh trai. Nghe lời răm rắp không biết cãi là gì, anh dùng trò gì nó cũng chiều. Có thể dùng cả để tiếp khách hoặc nhiều mục đích khác. Hàng này là cực phẩm đó.” – Trung cười giải thích cho ông Quân.
Ông Quân đi từng chiếc lồng, bên trên có giá đúng thật đều không dưới 500.000$, Nam rẻ hơn nữ một chút. Như cô gái vừa nãy quả thực cũng là hàng tốt, bên trong đa số tuổi từ 22 – 28, càng trẻ thì giá càng cao, đặc biệt hàng này nguyên zin 100%.
Ông Quân đi tới được một nửa dãy lồng thì có một người phụ nữ da trắng tầm 40 tuổi đi tới. Người phụ nữ này dáng người cao dong dỏng, mái tóc màu vàng xõa từng lọn uốn cong xuống tới tận ngang ngực, cặp ngực no tròn săn cứng hở hơn nửa sau lớp váy cúp ngực ngắn ngủn, đôi chân dài miên man và khỏe khoắn, đôi mông tròn trịa được ôm sát được tôn lên bởi chiếc váy của nàng.
“Albert, Ông muốn mua người hả?” – Người phụ nữ lên tiếng. Cô ta nói bằng tiếng Anh (mình ngu tiếng Anh nên xài luôn tiếng Việt. Anh em cứ nghĩ là cô ta nói tiếng Anh cho hợp lý nhé!)
“Chào Pie. Tôi dẫn người tới xem. Cô cứ tự nhiên” – Trung đáp lại Pie.
“Được. Cứ xem đi, ưng ai thì nói với tôi” – Pie nói với Trung rồi quay đi tiếp một đoàn khách khác.
“Ok!” – Trung gật đầu với Pie.
Ông Quân đi qua đi lại một hồi cũng chẳng thấy có gì đặc biệt, nữ sắc đối với ông Quân cũng không có quá nhiều sức hút. Kim Phượng – vợ ông vô cùng đẹp và sexy, ông cũng không thiếu gái nên những nơi như này gần như chẳng có mấy sức hút với ông.
“Thôi. Về đi. Anh thấy cũng bình thường” – ông Quân nói với nhóm người.
“Anh không hài lòng sao?” – Trung thắc mắc hỏi. Thông thường người đi vào đến đây đều sẽ mua 1 – 2 nô lệ nữ về chơi cho thích.
“Haha… Là chú không biết. Vợ chú Quân là siêu phẩm, những thứ này không lọt vào mắt chú ý là phải thôi” – Ông Thắng giáo sư nói.
“Ra là vậy. Bêu xấu rồi” – Trung gật gù nói.
Ông Quân hừ lạnh trong lòng khi nghe ông Thắng giáo sư nói như vậy, dám để mắt tới vợ ông thì chắc chắn sẽ ngủ với giun sớm mà thôi.
Nhóm người ra về thuận lợi, trước khi đi ra còn mua bổ sung thêm đạn dược đề phòng có cướp đường.
Trung tiễn nhóm người ông Quân ra tới tận bến tàu rồi hắn quay về địa đạo.
Một lúc sau thuyền cũng đã tới, nhóm ông Quân vội vàng lên thuyền để về nơi cắm trại nghỉ ngơi rồi mai khởi hành về Việt Nam.
… Bạn đang đọc truyện Uống nhầm thuốc tại nguồn: https://gaigoi.city
Dũng đang đau đầu nghĩ cách mở rộng thế lực của bản thân, hiện tại hai mảng kinh doanh của Dũng đều mang về lượng lớn kinh tế, nó hoàn toàn không phải băn khoăn về tiền nhưng để mở rộng được thế lực là một chuyện không hề dễ dàng. Mặc dù khoảng thời gian này cuộc sống của Dũng diễn ra rất tốt đẹp, ngày ngày cùng Kim Phượng làm tình, thi thoảng Huyền và My cũng về, những cuộc hoan lạc 3P hay 4P thường xuyên xảy ra nhưng Dũng vẫn luôn phải nghĩ đến cách mở rộng thế lực để bảo vệ bản thân và gia đình.
Công ty Vạn An tổng nhân số đến thời điểm hiện tại đã hơn 2000 người nhưng nếu so sánh với thế lực xã hội đen thì mới chỉ vẫn là một thế lực nhỏ, mặc dù tố chất nhân sự của Dũng đều hơn hẳn so với bên kia, trang bị cũng ăn đứt. Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu Dũng, hiện tại Dũng đã có bộ phận nòng cốt, việc cần làm là phủ sóng toàn bộ thành phố Dương Hà, chính là cần số lượng hơn chất lượng. Dũng cầm điện thoại lên gọi cho Vũ.
“Alo. Anh đang ở đâu? Đến nhà tôi có chút việc”
Vũ đang chăm vợ vừa đẻ thấy Dũng gọi liền vội vàng đội mưa để đến nhà Dũng.
Dũng và Vũ cùng nhau đàm thoại ở sân sau, nó cố tình tránh mặt Kim Phượng.
“Tôi đang có ý tưởng như này. Hiện tại Vạn An đã có hơn 2000 nhân sự, huấn luyện thêm 1 thời gian ngắn nữa sẽ xuất sang Trung Đông 1000 người đủ tiêu chuẩn. Vạn An không cần tuyển quân ồ ạt và nhiều như trước nữa, có thể tăng cao chất lượng tuyển hơn 1 chút” – Dũng nói hết 1 ý liền ngừng lại.
“Tại sao vậy? Giờ nếu chúng ta có 5000 – 6000 người thì bên đó họ vẫn nhận. Người bên ta chất lượng tốt hơn hẳn so với lính tạp nham từ chỗ khác. Kiếm khoản lớn đó cậu” – Vũ vô cùng khó hiểu với suy nghĩ của Dũng.
“Tôi không bảo không tuyển nữa mà chỉ là tuyển chậm hơn chút thôi. Anh tìm 1 người tin tưởng được lập thêm 1 công ty bảo vệ nữa, công ty này không cần chất lượng như Vạn An, chỉ cần là người có sức khỏe tốt là được. À đúng rồi, có thể lập công ty thu hồi nợ, những người ở công ty mới không cần huấn luyện.” – Dũng tiếp tục nói.
“Ý cậu là… muốn thâm nhập vào giới hắc đạo?” – Vũ bừng tỉnh đại ngộ.
“Chính xác. Mặc dù hiện tại người bên ta đã thâm nhập được vào 1 số nơi ở tầng lớp thượng lưu nhưng cũng không thể bỏ qua tầng lớp thấp hơn. Tốt nhất công ty mới tuyển khoảng được 3000 người, lúc đó chúng ta sẽ cạnh tranh địa bàn với bọn nó.” – Ánh mắt Dũng hơi chút thâm trầm.
“Tôi có ý này. Chúng ta không cần lập nhiều công ty như vậy. Tại sao không mở sòng bạc? Việc thu phí bảo kê tranh cướp địa bàn đã rất cũ rồi, giờ chỉ có làm sòng bạc hoặc buôn thuốc phiện, vũ khí, làm gái thì mới nhanh phất” – Vũ nói ra ý kiến riêng của bản thân.
“Đúng. Mẹ nó. Sao mình lại không nghĩ tới nhỉ. Vậy chuyện này anh lo, tiền nong cứ thoải mái chi tiêu, chỉ cần báo lại cho tôi là được.” – Dũng vỗ đùi đen đét khi nghe Vũ nói ra ý tưởng.
“Trước mắt ở trong Dương Hà chỉ có 3 sòng bạc của 3 thế lực lớn nhất. Chúng ta mở ra sẽ là sòng bạc thứ 4. Tôi đề nghị mở thêm 5 cơ sở Karaoke, 4 cửa ngõ của thành phố mỗi nơi một cái, 1 cái nằm ở trung tâm thành phố. Cậu thấy sao?” – Vũ tự tin nói hẳn ra ý tưởng của mình khi thấy Dũng tán thành.
“Được. Thời gian vừa rồi tiền lời từ Vạn An và Trung tâm ngoại ngữ được hơn 2.000.000$, Anh cứ thoải mái mà dùng.” – Dũng gật đầu.
“Bằng đó tiền chỉ đủ để kiến thiết thôi. Còn nếu mở sòng bạc thì phải có thật nhiều tiền để luân chuyển, mà số tiền đó là rất nhiều.” – Vũ nói ra điểm khó.
“Trước mắt cứ kiến thiết xong cơ sở đi đã. Chuyện tiền luân chuyển sẽ nói sau.” – Dũng hơi nhíu mày khi nghe tới khoản tiền lớn như vậy. Nó không ngờ 2 triệu đô chỉ đủ làm cơ sở.
“Được. Tôi sẽ làm ngay từ ngày mai. Cậu hỗ trợ tôi một chút về khoản giấy tờ nhé!”
“Yên tâm. Việc giấy phép kinh doanh của quán hát tôi sẽ lo.” – Dũng gật đầu.
“Được. Tôi sẽ đi làm ngay”
“Anh đi đi” – Dũng vẫy vẫy tay.