Uống nhầm thuốc – Phần 94

Phần 94
Sáng hôm sau…
Dũng tỉnh dậy đột nhiên thấy Vũ nằm ở giường bên cạnh, vị trí mà đêm qua Thục đã nằm.
Dũng giật mình gọi Vũ.
“Cô kia đi đâu rồi?”
Vũ cũng giật mình khi bị Dũng gào lên hỏi.
“Cậu đang nói đến bà Thục – phu nhân ông Chủ tịch? Bà ý đi từ lâu rồi. Giờ là 10h hơn rồi. Sáng sớm nay tôi biết được cậu nằm viện nên đã vội chạy tới đây.”
Dũng thở dài tiếc nuối, nó liên tưởng đến thân hình quyến rũ của Thục, cực phẩm mỹ phụ trong lòng của Dũng.
Vũ thấy Dũng im lặng lại lên tiếng.
“Tối qua lúc cậu vào viện. Cô Quyên có tới gặp tôi. Cô ta muốn thuê 200 người chỗ chúng ta để bảo vệ sản nghiệp nhà cô ấy. Tôi chưa báo được với cậu nên chưa dám đồng ý. Cậu tính sao?”
Dũng ngước mắt lên nhìn Vũ, nó dự cảm thời cơ đã đến.
“Chuyện gì? Bang phái xã hội đen cần bảo kê? Anh không đùa tôi chứ?”
Vũ gật đầu khẳng định.
“Không hề. Theo như thông tin anh em nằm vùng báo lại. Hội Tam Hoàng sau lưng ủn mông cho Hùm Xám đánh Độc Long Hội, nên cô ta muốn thuê chúng ta bảo vệ. Nói khó nghe hơn là lính đánh thuê.”
Dũng ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời Vũ.
“Lực lượng của bọn nó ra sao?”
“Đánh mạnh vào 4 sản nghiệp chính, Sòng bài, quán hát, quán bar, quán massage. Nhân số của Hùm Xám hiện tại khoảng 3000 người, bên Hội Tam Hoàng hỗ trợ thêm 2000. Đủ đập bẹp Độc Long Hội. Đa số bọn chúng chỉ dùng vũ khí lạnh, hàng nóng thì chẳng dám dùng đâu.”
Dũng cười lớn nói với Vũ.
“Haha… vậy thì sợ cái gì. Anh báo cho bên Độc Long hội, chúng ta sẽ không giúp bọn họ bảo vệ sản nghiệp nhưng sẽ giúp họ diệt Hùm Xám. Anh cũng về chuẩn bị đi, 1000 người đầy đủ vũ khí trang bị, đánh một trận lớn với bọn nó”
Vũ giật mình trả lời.
“Liệu được không? Bên ta dù hơn về kỹ năng cũng như trang bị nhưng đánh lớn không phải như vài chục người quây lại mà đánh như lần trước đâu”
Dũng tự tin nói với Vũ.
“Không cần lo. 3000 người của bọn nó cũng phải chia nhau ra quá nửa để bảo vệ sản nghiệp. Cầm tặc tiên cầm vương, đánh thẳng vào tổng bộ chúng nó là bọn ranh con kia tự tan ngay. Anh nói với Độc Long hội rằng chúng ta sẽ đánh phủ đầu bọn nó trước khi chúng nó đánh ta. Sản nghiệp của Độc Long hội giữ nguyên như cũ, còn của Hùm Xám thì thuộc về chúng ta. Tôi cho anh 1 ngày để chuẩn bị. À đúng rồi, tuyển người bên Libya thế nào?”
Vũ nghĩ kế hoạch của Dũng cũng hợp lý, mà hắn ta cũng chỉ là quản gia của Dũng nên không ý kiến gì.
“Được. Lát nữa tôi sẽ về liên hệ với cô Quyên. Bên Libya thì quá dễ, hơn 4000 người, đang đi tàu sang Việt Nam. Dự kiến tuần sau là tới nơi, thủ tục và chỗ ăn ngủ nghỉ đã chuẩn bị đủ.”
Dũng gật đầu hài lòng.
“Tốt. Trích ra một nửa anh em có tâm để đào tạo, số còn lại cho đi bảo vệ sản nghiệp mới. Vài ngày nữa là phải tiếp quản lại sản nghiệp của Hùm Xám rồi. Anh mau đi làm việc đi. Tôi tự lo cho bản thân được rồi.”
Vũ vừa đi ra không lâu thì Trinh mở cửa vào phòng Dũng.
Tim Dũng đập bình bịch như lâm trận, tối qua nó đã lợi dụng người lúc khó để bỏ đá xuống giếng, nếu thật sự tính ra thì hành động đó không phải của bậc quân tử, mặc dù Dũng chả quân tử chút nào.
Dũng đang định nói lời xin lỗi Trinh liền lập tức lấy tay che miệng Dũng lại.
“Tôi biết anh định nói lời xin lỗi nhưng anh không có lỗi. Nếu ngày hôm qua không có anh thì kết quả đã tệ hơn rất nhiều. Tôi cũng rất buồn vì trong trắng của tôi vốn để dành vào đêm tân hôn cho chồng tôi nhưng đã bị anh lấy đi vào ngày hôm qua. Tôi không hề trách anh mà phải cảm ơn anh là đằng khác.”
Dũng lắp bắp đinh nói.
“Tôi… tôi…”
Trinh mỉm cười rạng rỡ nói với Dũng.
“Anh yên tâm. Tôi sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm. Dù sao cũng là anh cứu tôi và tôi cũng là người hiểu chuyện. Chuyện ngày hôm qua anh hãy quên đi. Tôi cũng sẽ xếp nó vào ký ức. Tôi còn phải đi du học, vài năm sau khi tôi trở về có khi anh không còn nhận ra tôi”
Dũng mở to mắt nhìn Trinh, theo như tình báo nó biết Trinh là người con gái vô cùng truyền thống, gia đình nhà ông Trung chủ tịch cũng như vậy, là một gia đình truyền thống. Dũng đã sẵn sàng cho một cái kết làm Chạn Vương nhưng nó không ngờ mọi chuyện lại diễn biến theo hướng này.
“Ý tôi không phải như vậy. Ngày hôm qua thực có lỗi, lúc tôi phá cửa vào đã sức cùng lực kiệt nên đành phó mặc mọi chuyện cho cô.”
Trinh đỏ hết mặt mũi khi nghe Dũng nói về chuyện tối qua.
“Còn nói nữa? Mọi chuyện đều là sự cố. Tôi đi đường tôi, anh đi đường anh. Chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau. Còn nữa, tôi hơn anh tận 2 tuổi. Tôi sẽ không yêu 1 bé con giống như anh. Giờ tôi phải ra sân bay, hẹn gặp lại”
Trinh quay ngoắt người đi khi nói xong câu cuối mà không để Dũng nói thêm.
Dũng ngơ ngác nằm trong phòng bệnh với tâm trạng rối bời. Quả thực là một kết quả điên rồ với Dũng, nó chưa hề nghĩ tới kết quả này. Chặng đường leo lên cành cao nhà ông Chủ tịch lại gian nan hơn rồi.
Dũng nằm viện đến chiều cảm giác cơ thể đã phục hồi tốt liền làm giấy ra viện, Vũ tới hỗ trợ Dũng làm thủ tục xuất viện.
Tranh thủ lúc Vũ đang làm giấy tờ, Dũng ghé qua phòng bệnh của ông Trung, là một căn phòng riêng cũng giống với phòng của Dũng.
“Chào chú! Chú đã khỏe chưa?”
Ông Trung mở mắt nhìn Dũng, khuôn mặt nhợt nhạt của ông vẫn toát lên vẻ uy nghiêm của người cầm quyền nhiều năm.
“Là Dũng đấy hả? Đã khỏe chưa mà dậy đi lại rồi? Chú đỡ hơn rồi. Chú cảm ơn cháu đã liều mình cứu chú và con gái chú vào tối qua. Ơn này của cháu chú suốt đời không quên”
Dũng vội vàng xua tay, vẻ mặt chân thành nói.
“Chú quá lời. Chỉ là đánh đuổi vài tên trộm cắp mà thôi. Có gì đâu mà ơn với huệ”
Ông Trung nghiêm mặt, bàn tay run run đưa lên nắm lấy tay Dũng.
“Cháu không cần khiêm tốn. Chú là người từng trải, chú biết bọn hôm qua không phải dạng vừa. Nếu không có cháu thì chú đã làm ra những điều không thể tha thứ cho bản thân. Chú không phải nói suông, ơn này của cháu chú sẽ ghi nhớ cả đời. Cháu gặp khó khăn cứ nói với chú. Chú sẽ cố gắng hết sức”
Dũng trong lòng vui như mở cờ nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như thường.
“Chú cứ dưỡng sức cho khỏe đi. Chuyện ơn huệ không cần nhắc đến chú à. Cháu đến đây là để chào chú một câu. Cháu còn nhiều việc nên phải xuất viện sớm, giờ cháu đã khỏe rồi”
Ông Trung thấy Dũng nói đã khỏe thì không tin, hôm qua còn không đủ sức mà đứng dậy cơ mà. Nhưng ông đâu biết Dũng đã được cải tạo thân thể. Chỉ không khoa trương như Captain mà thôi.
“Thật sao? Nhanh như vậy đã khỏe?”
Dũng nhảy nhót vài cái, đi vài đường quyền cho ông Trung xem.
“Chú xem. Cháu đã khỏe. Thôi, bạn cháu chắc cũng làm xong thủ tục xuất viện rồi. Cháu xin phép chú, cháu đi trước ạ!”
Ông Trung gật đầu yên tâm nói.
“Nếu khỏe rồi thì cũng không cần nằm ì trong viện. Ra viện sớm vẫn tốt hơn. Chuyện cháu muốn giữ kín vợ chú đã nói cho chú. Chú sẽ không tiết lộ cho ai. Còn sự việc ngày hôm qua chú cũng sẽ điều tra. Đây là số điện thoại của chú. Cháu lưu vào, khi nào cần có việc thì gọi cho chú. Đợi chú ra viện rồi chú cháu mình làm bữa nhậu, coi như là ăn mừng thoát nạn”
Dũng cười thầm trong lòng, cứ ngỡ là mất đi mối ngon, không ngờ là vẫn còn. Có vẻ như tin tình báo là chuẩn, ông Trung cũng là người nghĩa khí.
“Vâng. Chú ra viện thì gọi cháu nhé. Cháu vừa nháy vào số của chú rồi đấy ạ”
Ông Trung kiểm tra điện thoại rồi nói với Dũng.
“Được. Vậy cháu xem về sớm mà giải quyết công việc. Chú phải nghỉ ngơi thêm. Một lần nữa cảm ơn cháu!”
Dũng “vâng” một tiếng rồi ra ngoài, Vũ đã làm xong thủ tục, hai người lên xe đi tới công ty Vạn An.

To top
Đóng QC