Phần 107
Dũng đang lái xe băng băng trên đường, nó hắt xì một cái thật mạnh, tới mức suýt chút nữa đã xảy ra tai nạn…
“Mẹ nó. Đứa nào nói xấu ông”
… Bạn đang đọc truyện Uống nhầm thuốc tại nguồn: https://gaigoi.city
Ông Quân ngay lập tức đưa ra quyết định. Ông trịnh trọng nói với Kim Phượng.
“Em chú ý xem tình huống của con. Trường hợp xấu nhất là… nó bị gay. Nếu như thật sự bị như vậy thì phải kéo nó lại ngay lập tức. Vài ba tuần nữa là đi bộ đội thời gian dài rồi. Nếu mà bị thì phải lập tức điều trị bằng mọi biện pháp, không kịp chữa trị thì cũng không cần đi bộ đội nữa. Sự nghiệp quan trọng nhưng có những thứ còn quan trọng hơn.”
“Chú ý thế nào nữa? Em cũng hỏi han nó suốt, giờ chỉ có cách thuê thám tử tư thôi”
Ông Quân cảm thấy hơi nhức đầu rồi. Có mỗi thằng con trai lại gia nhập vào LGBT thì không ổn.
“Ài… như vậy đi. Đầu tiên em ăn mặc hở hang hơn, thân mật hơn với nó, động chạm một chút xem phản ứng nó ra sao. Tiếp nữa anh sẽ cho nó đi tìm vài đứa sạch sẽ về để cho nó chơi. Con của thằng Quân này không thể để kiếm màu vàng được”
Kim Phượng nén cười một cái thật sâu, bụng nàng đã cảm thấy hơi đau vì phải nhịn cười liên tục.
“Hở hang hơn? Giờ chỉ có cởi truồng nữa thôi ạ. Bao nhiêu đồ ở nhà của em, có cái nào là không hở hang, không sexy? Hàng họ phơi ra hết đến nơi rồi”
Ông Quân mặt nhăn như táo tàu. “Người làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết”. Việc trọng yếu hơn là việc của thằng Dũng, huống hồ cũng không phải nó chưa nhìn Kim Phượng khoả thân bao giờ. Rất nhanh ông Quân liền quyết định.
“Làm thế nào tùy em. Anh không ý kiến. Nhưng có thông tin gì em phải báo cho anh ngay. Nếu thật sự nó là gay thì để anh nghĩ biện pháp giải quyết”
Kim Phượng mở cờ trong bụng, lần trước phải cho ông Quân dính độc trùng mới có thể thực hiện được nguyện vọng của nàng, nhưng giờ chẳng cần phải độc trùng cũng làm được. Kim Phượng mới ngộ ra được “Khéo ăn khéo nói sẽ có được thiên hạ”
“Thật sự em cũng hơi sợ. Em cũng không nghĩ thoáng được như anh về việc loạn luân, nhỡ nó không gay mà lại đè em ra hiếp thì em đối mặt với anh thế nào đây? Lúc ấy nó sẽ nghĩ em dâm đãng, em đĩ thoã, nó không còn tôn trọng em, nó coi em như nô lệ tình dục thì làm thế nào?”
Kim Phượng nước mắt ngắn nước mắt dài, sụt sịt nói với ông Quân. Ông Quân chỉ thở dài mà không nói gì. Kim Phượng thấy vậy, biết mình diễn hơi quá nên nói.
“Ài… thôi bỏ đi. Hy sinh vì con là nghĩa vụ của em. Em sẽ cố gắng. Em cũng sẽ thuê thám tử theo sát nó. Em đi tắm đây”
Ông Quân thở dài thườn thượt, ông ngồi xuống cái bàn cạnh cửa sổ mà đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Mới vừa rồi ông còn hừng hực khí thế mà giờ đây dường như đã già hơn cả chục tuổi.
… Bạn đang đọc truyện Uống nhầm thuốc tại nguồn: https://gaigoi.city
Dũng lần này không hẹn Vũ ra phòng tập mà gọi Vũ ra bờ biển, nơi đây vắng lặng không người, không gian cực kỳ mở, gió thổi vù vù suốt ngày, chắc chắn sẽ không bị nghe lén. Dũng cũng gọi Thành đến để trao đổi thông tin về lớp học đặc công.
Vũ và Thành đi đến đã thấy Dũng đang ngồi trên mỏm đá nhìn ra biển rộng, hắn tiến tới bên cạnh Dũng, lưng hơi khom xuống.
“Tôi đã tới”
Dũng quay qua quay lại, xác định xung quanh bán kính 50m không thế có gì mới nói.
“Báo cáo lại tất cả tình hình cho tôi”
Vũ sắp xếp lại tất cả thông tin trong đầu rồi nói.
“Tất cả sản nghiệp tháng vừa rồi thu về 8 triệu đô. Trong đó, công ty Vạn An thu về 2 triệu đô, còn 6 triệu đô tới từ các sản nghiệp khác, đã bao gồm các sản nghiệp tiếp nhận từ bang Gấu Xám. Trong các sản nghiệp của bang Gấu Xám chúng ta thu lại được hơn 80 triệu đô. Hiện tại tổng tình hình tài chính có 89 triệu đô. Về nhân sự, hiện chúng ta có 5000 người bên Ả Rập, 1000 người bên Trung Quốc, trong nước còn hơn 500 anh em, cộng thêm vài chục anh em nòng cốt nữa. Người Lybia đã đưa 3000 sang Trung Quốc sau khi được huấn luyện cơ bản, còn 1000 người Libya đang phụ trách việc an ninh của các sản nghiệp ngầm”
Dũng gật gù, đúng là phải làm ăn phi pháp thì mới nhanh giàu. Thế lực cũng mở rộng hơn, giờ nó tự tin có thể đè bẹp Hội Tam Hoàng tại Việt Nam.
“Tốt. Số lượng anh em tin tưởng tuyệt đối được bao nhiêu?”
Lần này tới lượt Thành báo cáo, việc về nhân sự chủ yếu là hắn và Hoài lo liệu.
“Ngoại trừ vài chục anh em nòng cốt ra có thể tin tưởng được chỉ khoảng hơn 1000, là lứa đầu tiên, tự tay tôi tuyển và điều tra nên vô cùng rõ ràng. Số còn lại nhân phẩm tuy không tệ nhưng cũng không thể quá tin tưởng được, chấp hành nhiệm vụ bình thường thì không vấn đề gì”
“Được. Đợt tới cậu tuyển thêm người thay thế số lượng anh em đó ở Ả Rập đi. Sau khi đưa người về, giữ nguyên lợi ích cho bọn họ. Anh và một vài anh em nữa sẽ huấn luyện theo tiêu chuẩn của đặc công, không được sẽ đào thải, chỉ cần năng lực và trung thành. Tiền tiêu thoải mái, cần gì cũng được. Mục tiêu tối thiểu 1000 người”
Thành gật đầu mỉm cười, hắn cũng muốn tạo ra một đội quân thật tinh nhuệ.
“Được. Cậu yên tâm. Tôi sẽ mang cho cậu 1000 chiến binh”
Dũng gật đầu với Thành rồi quay ra nói với Vũ.
“Đặt việc đào tạo nhân viên nòng cốt lên hàng đầu. Mọi yêu cầu của đội phải được thỏa mãn hết trong thời gian nhanh nhất, không được chậm trễ. Thêm nữa, anh tìm hiểu xem nên mua loại súng nào. Tiêu chuẩn theo như đặc công hoặc cao hơn cũng được.”
Vũ lập tức nói.
“Việc này tôi đã chuẩn bị. Súng trường tấn công có thể mua AK – 12, tác chiến không gian hẹp có thể mua Kriss Vector… bla… bla… Nếu để đầy đủ trang bị cho 1000 người thì mất khoảng 5 – 6 triệu đô, còn tùy thuộc vào giá thị trường. Vì chúng ta không thể mua theo đường chính ngạch”
“Rẻ vậy thôi sao? Vậy nâng mức lên tối thiểu 1500 người. Tôi cần ít nhất 1500 người. Thêm nữa, có thể tham khảo về sẽ bộ binh thiết giáp, trực thăng.”
Dũng và Thành nói chuyện thêm một lúc thì đi về, nó không muốn gây ra nhiều sự chú ý, việc đi tham gia lớp đặc công đặc biệt Dũng cũng không nói với Thành.