Phần 4
Sau đó, tôi ôm Quỳnh quay về phòng ngủ nhưng cũng không quên thu dọn bãi chiến trường trên mặt đất. Bạn lớp trưởng như chim nhỏ nép sát vào lồng ngực mặc kệ tôi bế nàng.
Chuyện đã xảy ra tối hôm đó quả thực chẳng khác gì một giấc mơ hoang đường. Hai đứa tôi trần truồng ôm nhau mặc kệ thế sự và ngủ một giấc thật ngon. Nói mới nhớ, tôi sau đó cũng phát hiện ra Tuyến làm gì, nó lén lút chim chuột với con nhỏ Hạ ngay tại phòng khách nhà Quỳnh.
Như vậy, chỉ có mỗi thằng Quang là tội nghiệp nhất… nó ngủ như một con heo mà không biết mấy thằng bạn nó đã sung sướng như thế nào trong cái đêm Noel điên cuồng đó.
… Bạn đang đọc truyện Kỷ niệm với lớp lễ Noel tại nguồn: https://gaigoi.city
Chúng tôi rất ăn ý với nhau, chẳng ai hé nửa lời về buổi tối đó sau khi đi học trở lại, mặc kệ đám bạn cùng lớp có gặng hỏi kiểu gì thì chúng tôi cũng chỉ đáp rằng “nhậu một trận rồi ngủ”, kể cả cái trò chơi nói thật cũng không ai tiết lộ.
Đáng nhắc tới rằng sau đó Quang bắt đầu công khai theo đuổi Hằng, nó tấn công bằng đủ mọi cách nhưng chỉ làm Hằng cảm thấy phản cảm, nếu như không phải chúng tôi khuyên nhủ thì có lẽ bọn nó tuyệt giao rồi cũng nên.
Ngoài ra, tôi và bạn lớp trưởng bắt đầu những buổi hẹn hò với tư cách giải tỏa nhu cầu. Quỳnh không muốn quen tôi bởi nó đã săn được học bổng và dự tính sang năm du học. Tôi cũng chẳng muốn yêu Quỳnh vì bản thân cảm thấy trèo cao không nổi, Quỳnh như nàng công chúa còn tôi chỉ là một thằng điêu dân ất ơ nào đó.
Thế nhưng mà, có một chuyện rất kỳ cục rằng hai đứa tôi dù làm với nhau kiểu gì thì cũng không có cảm giác hưng phấn như cái đêm hôm ấy.
Hôm đó là thứ năm, buổi chiều sau khi học tiết thể dục xong thì tôi chở Quỳnh đi tìm bãi đáp cách xa thành phố nằm ở vùng ngoại ô. Hai đứa tôi tắm chung với nhau rồi quần nhau một trận tơi bời hoa lá đến tận tối.
Tôi ôm cơ thể mềm nhũn của nàng lớp trưởng trong lồng ngực, vuốt ve mái tóc đã bết dính bởi mồ hôi của nàng, trên bụng tôi vẫn còn đám sữa đặc nhớp nháp. Quỳnh tựa đầu lên vai tôi, hơi thở thoang thoảng hương bạc hà, mấy ngón tay của cô bé vọc thằng em tôi dù cho nó đã lèo nhèo, cô bé thích trò này, đôi khi tôi nghĩ nàng bị cuồng khúc thịt thừa lúc cứng lúc mềm ấy.
“Phong này! Mày… có sướng không?” Xưng hô của Quỳnh vẫn như vậy, chỉ có khi nào nàng sắp lên đỉnh mới gọi tôi bằng anh.
Tôi nhìn lên trần nhà chỉ độc một cái đèn vàng, nửa thật nửa không nói: “Sướng, còn mày?”
Quỳnh cười hì hì, mấy ngón tay len lỏi lên ngực tôi, cô bé bảo: “Thôi đi ông tướng, mặt mày đang bán đứng mày đó biết không. Tao thì cũng sướng, mà…”
“Không sướng bằng lúc đó chứ gì? Tao hiểu!” Tôi nói, thật ra hai chúng tôi cũng không phải lần đầu tiên nói về chuyện này.
“Ừ! Tao cảm thấy thiếu gì đó. Mặc dù mày rất cố gắng, nhưng…”
“Hay mày muốn thử thế khác nữa? Có thứ gì mày muốn làm không?”
Quỳnh hơi đỏ mặt, cô nàng ghé miệng, thỏ thẻ bên tai tôi: “Phong này! Tao vừa nghĩ ra một ý tưởng…”
Cô nàng lớp trưởng biến thái từ từ trình bày kế hoạch mà cô ấy đã nghĩ ra, tôi vừa nghe vừa gật gù. Chuyện này… đúng thật là có chút kích thích.
… Bạn đang đọc truyện Kỷ niệm với lớp lễ Noel tại nguồn: https://gaigoi.city
Năm ấy, đêm 24/12 là thứ bảy cho nên ngày 31/12 cũng là thứ bảy – học sinh chúng tôi đương nhiên được nghỉ để đón chờ thời khắc chuyển giao giữa năm mới và năm cũ. Hồi đó thì Đà Lạt vẫn còn chương trình đốt pháo hoa vào dịp tết Tây, thế nên lớp chúng tôi quyết định tổ chức một buổi tiệc cuối năm, vẫn do nàng lớp trưởng đầu têu.
Lớp tôi sẽ tập trung tại nhà Minh bởi vì nhà nó nằm ở trung tâm, nếu lên sân thượng cũng nhìn thấy pháo hoa mà không cần phải chen chúc ngoài đường. Lần này chúng tôi có phần cố ý bởi bữa tiệc sẽ được tổ chức lúc tám giờ tối, rất nhiều bạn học sẽ không thể tham dự bởi phụ huynh không cho phép.
Tám giờ tối ngày hôm ấy, tôi chở Quỳnh đến nhà Minh. Nhà nó nằm trên một con dốc đứng, sâu trong con hẻm nhỏ, phải khó khăn lắm tôi mới tìm thấy vì thằng óc Minh chỉ đường như hạch. Mặc dù nghe danh đã lâu nhưng sự thật thì tôi chưa bao giờ đến nhà Minh cả dù bọn tôi cũng khá thân.
Khi đến nơi, Minh đã chờ sẵn rồi dẫn hai đứa tôi lên lầu thượng. Minh ở cùng một cô em gái, con bé thấy mặt chúng tôi thì chỉ chào hỏi đôi câu rồi vội lỉnh vào phòng ngủ trốn mất. Tôi không thấy sự hiện diện của cha, mẹ Minh đâu. Khi hỏi thì nó chỉ đáp gọn là bọn họ công tác chưa về.
Lúc ấy tôi mới nhận ra rằng lý do thật sự nằm sau việc Quỳnh đồng ý tổ chức tại đây, vốn dĩ ý định ban đầu của chúng tôi sẽ là tìm một homestay hay villa nguyên căn nào đấy để chơi thâu đêm.
Minh dẫn chúng tôi lên tầng thượng, tôi khá bất ngờ bởi vì căn phòng của nó rất rộng rãi gần như chiếm trọn cả một tầng, diện tích chí ít phải đến năm mươi mét vuông, coi như là gấp đôi phòng ngủ của tôi. Có lẽ nó đã dọn dẹp từ trước nên trông khá gọn gàng, mấy thứ vật dụng cá nhân hầu như đã bị Minh ép sát vào góc, chính giữa lót sẵn hai tấm chiếu lớn, bên trên đã sắp xếp đầy đủ các dụng cụ để ăn uống như chén, đũa, ly uống rượu… Minh không mở đèn trắng mà lựa chọn thắp mấy ngọn đèn cầy và dùng những dây đèn màu vàng treo khắp nơi, thoạt nhìn trông có vẻ căn phòng của nó rất ấm cúng. Dĩ nhiên nếu không tính tới mấy cái áp phích cầu thủ đá bóng khổ lớn được nó dán khắp nơi – nhìn trông giống ảnh thờ thì cũng tương đối ổn.
“Thấy giang sơn của trẫm thế nào?” Minh lên tiếng, vẻ mặt có chút tự đắc.
Nhưng mà nó còn chưa tự sướng được bao lâu thì Quỳnh đã dội luôn một gáo nước lạnh siêu lớn: “Tao xin mày! Tao chưa thấy cái phòng nào phèn giống như vậy. Tao nhớ tao đã dặn là mày nên dọn đồ ngoài sân thượng cơ mà, mày dọn trong này thì xem pháo hoa kiểu gì? Thứ hai là giường chiếu đồ đâu? Mày tính để cho tụi tao ngủ dưới đất cả đám hả? Hay là muốn tụi tao mò về nhà cho bố mẹ xiên chết? Thêm nữa, mấy tấm áp phích trông dị chết đi được, mày có tính thắp nhang cho David Beckham của tao luôn thể không?”
Tuy có chút đả kích nhưng mà Quỳnh nói thật, tôi nén cười nhìn khuôn mặt hơi túng quẫn của Minh.
Nó giải thích: “Thì ngoài kia hơi lạnh nên tao mới dọn vào đây, gió to quá, với lại… tao tính khi ăn xong rồi mới kê giường vào ngủ.”
Nói đoạn như sợ chúng tôi không tin, nó liền dắt tôi và Quỳnh ra bên ngoài. Khoảng sân thượng không to lắm nhưng cũng chẳng hề nhỏ mà được khoảng hơn mười lăm mét vuông, xung quanh đặt rất nhiều cây xanh, có cả một hồ cá nho nhỏ kê trên một cái bục bằng đá. Ngoài này có một bếp than hồng để nướng thịt mà Minh đã chuẩn bị sẵn, bên cạnh đặt sẵn một cái bàn gỗ mà phía trên đã có rất nhiều đồ ăn được sơ chế và ướp sẵn – rút kinh nghiệm từ tuần trước, lần này chúng tôi quyết định đặt bên ngoài luôn cho gọn, tiền do phú bà Quỳnh bỏ ra.
Bao quanh khoảng sân là những vách tường xi măng cao khoảng nửa mét, phía trên thì chẳng có gì khác ngoài những cái khung sắt ghép nối lại với nhau rồi tụ thành hình mái vòm ngay trên đỉnh đầu. Cái phong cách thiết kế này thật sự rất kỳ cục, vào mùa nắng thì sẽ không nói nhưng vào mùa mưa thì tôi chỉ thấy có một chữ “toang” là thích hợp để dùng đến. Mà hình như cái công trình này có vẻ chưa hoàn thiện.
Bù lại, quang cảnh xung quanh thật sự tuyệt đẹp bởi nhà Minh là nơi cao nhất, chiếm trọn tầm nhìn cả bốn phía mà không có bất cứ kiến trúc nào chắn ngang. Từng ánh đèn rực rỡ trong màn đêm, đèn nhà cửa, đèn đường và đường xe cộ trên những tuyến đường nhìn rất vui mắt. Chúng tôi còn có thể nhìn thấy cả mặt hồ Xuân Hương đem ngòm ở cuối tầm nhìn.
Hiện tại trời không có nhiều sương mù, ngẩng đầu lên thì có thể thấy rất nhiều ngôi sao lấp lánh và cả một vầng trăng xinh đẹp.
Tuy nhiên, xét về độ lạnh lẽo thì Minh nói cũng không ngoa, cả bốn phía gió lùa khiến tôi phải rùng mình dù mặc đến bốn lớp áo.
“Thế nào? Mày muốn ngồi ngoài hứng gió hay vào bên trong dùng bữa?” Minh nhìn vẻ mặt đanh lại của nàng lớp trưởng rồi hỏi.
Quỳnh nheo mắt nhìn xung quanh một chốc rồi hỏi: “Nhà mày có lò than không? Chúng ta sẽ làm một cái lò sưởi nhỏ, sau đó mang những cái ghế thấp ở phòng khách lên đây, tao nghĩ ngồi gần nhau sẽ không đến mức lạnh lẽo gì đâu, nhất là khi có mấy cái vách chắn bớt gió…”
Sau đó, tôi lãnh nhiệm vụ nướng thịt còn Minh và Quỳnh bắt đầu thực thi kế hoạch do Quỳnh đề ra. Lát sau đó mấy đứa kia cũng lần lượt mò đến rồi cả đám bắt tay vào giúp đỡ chúng tôi. Cũng chẳng ngoài dự đoán, tổng cộng mười người y hệt như đêm noel, có lẽ đó cũng chính là điểm chung khiến chúng tôi dễ thân thiết với nhau, cả mười đứa hầu như không được gia đình quan tâm lắm, ai đời lại cho con mình đi qua đêm khi chỉ vừa đủ 18 tuổi đâu nhỉ.
Đến khoảng chín giờ hơn, mười đứa ngồi quây quần bên cái lò than nhỏ, toàn bộ đồ ăn đã được tôi hoàn thành việc chế biến. Mỗi đứa đều cầm trên tay những xiên nướng đủ loại, tay còn lại là những ly rượu hồng vẫn do Tuyến tài trợ, bữa nay tôi đã đề nghị nó mang gấp đôi hôm trước.
Rượu chưa ngấm thì cũng chẳng xảy ra chuyện gì, chúng tôi tâm sự và chém gió với nhau về những gì vừa diễn ra trên lớp học, bơm đểu thầy cô rồi sau đó lại nói về những dự định sắp tới trong tương lai. Năm nay là năm cuối cấp, chúng tôi đều hiểu rằng sau kỳ thi đại học thì mỗi người sẽ đi một ngả chứ chẳng dễ dàng gặp nhau như bây giờ.
Cũng chẳng biết có phải vì điều đó hay không mà đứa nào trông cũng có chút bùi ngùi không nỡ. Ánh mắt tụi nó ánh lên những tâm sự khác nhau dưới ánh đèn vàng.
Chốc sau đó, để thay đổi không khí dồn nén thì chúng tôi chơi trò chơi là mỗi đứa sẽ hát một bài không cần nhạc. Khi đến lượt tôi cất lời ca với bản tình ca “mưa trên cuộc tình” bất hủ, đám bạn được dịp cười bò lăn bò càng bởi chất giọng tôi quá ư đặc sắc, có lẽ ngay cả Chaien có thật thì cũng chỉ “hay” đến thế là cùng.
Thời gian dần trôi đi, có lẽ đứa nào cũng đã có chút chớm say bởi hấp thụ quá nhiều cồn. Cuộc nói chuyện sau đó của chúng tôi lại lái sang một chủ đề khác.
Quang mở bát bằng một câu hỏi thẳng đi vào lòng đất, nó nói: “Hằng! Vì sao mày không chịu làm bạn gái tao? Tao có điểm nào không tốt sao?”
Chẳng biết vô tình hay cố ý mà cô nàng mũm mĩm đó lại ngồi đối diện với Quang, hôm nay cô bé diện trang phục khá kín đáo với quần thun bó sát, bên trên là áo hoodie kèm với áo khoác lông màu trắng. Nghe Quang hỏi, Hằng cúi mặt xuống như không dám đối diện với ánh mắt thâm tình của Quang. Tám đứa bọn tôi ngẩn ra, ai nấy cũng có chút hồi hộp chờ đợi câu trả lời.
Không gian thoáng im lặng chỉ có tiếng gió và cả những âm thanh lách tách của đám than sắp tàn.
Thật ra, tôi chính là đứa bảo Quang mạnh dạn nói thẳng, câu trả lời của Hằng sẽ ảnh hưởng rất nhiều kế hoạch tối nay.
Cô bé nhìn bạn bè một lát rồi nhìn thẳng vào mặt Quang, giọng nói có chút không nỡ nhưng vẫn đáp: “Vì tao không thích mày! Tao xin lỗi vì đã nói ra điều này nhưng tao mong mày đừng nghĩ đến việc đó nữa. Tao không muốn yêu đương gì cả, tao chỉ muốn bọn mình làm bạn thôi… Có được không?”
Quang nắm chặt ly rượu thủy tinh, gân tay nó nổi lên như thực sự muốn bóp nát thứ trong tay. Nó gật đầu rồi đứng dậy, nói: “Xin lỗi tụi mày! Tao có việc phải về gấp!”
Nói xong nó đặt ly rượu qua một bên rồi đi mất, mấy đứa chúng tôi không cản hay nói cách khác là chẳng biết cản thế nào. Một khi đã chơi thân với nhau thì chuyện tình cảm thật sự không thích hợp để xen vào.
Minh chạy theo có vẻ là để thuyết phục Quang ở lại… hoặc mở cửa tiễn tên cao to đó ra về.
Dù sao thì, sau đó cũng chỉ còn lại chín đứa chúng tôi, không khí có vẻ hơi kỳ cục, Minh quay lại thấy mọi người chẳng nói gì thì cũng lặng lẽ ngồi về vị trí cũ.
“Hằng này, nếu mày đã không thích thì nói thẳng là một lựa chọn tốt. Ít nhất là Quang nó sẽ chẳng hy vọng gì về cái vụ đó nữa. Thôi! Vô cái đi!” Tôi mở lời rồi nâng ly lên, cả đám theo quán tính làm theo.
Ngụm rượu dâu hơi nồng, ban đầu vị ngọt đọng lại trên lưỡi, sau khi đến cổ thì lại chuyển sang nóng hổi rồi chui tọt xuống bụng.
Ba ly liên tiếp như vậy, không khí bình thường cũng đã quay trở lại.
Minh mở lời: “Thằng Phong nói đúng đó, thôi cứ để thằng Quang nó bình tâm trở lại rồi mấy đứa nam bọn tao rủ nó nhậu rồi khuyên nó. Mày cũng đừng nghĩ nhiều.”
Hạ nói tiếp: “Phải đó Hằng, thôi kệ nó đi!”
Mấy đứa liên tiếp góp lời cũng khiến cơ mặt của Hằng giãn ra, nó nói: “Thật ra tao cũng đã nghĩ đến câu trả lời mà… tao không dám nói thẳng với Quang… tụi mày lên lớp đừng có nhắc gì nhé, kẻo Quang nó khó chịu.”
Chúng tôi gật đầu đáp ứng.
Minh nói: “Yên tâm! Kín như bưng luôn. Mà… vì sao mày lại có vẻ phản cảm với nó vậy? Tao tò mò thôi, mày không muốn nói thì coi như tao chưa hỏi gì là được…”
Hằng nhấp ngụm rượu, nó hơi do dự chốc lát rồi thành thật đáp: “Nó trông đô con quá mà tao thích con trai gầy gầy thôi, hơn nữa… bụng to thì lò xo ngắn… tụi mày hiểu ý không?”
Mấy tiếng sặc khù khụ liên tiếp vang lên, tôi không thể tin được cái lý do củ chuối này của con nhỏ.
Tôi lập tức đính chính dùm Quang, tôi nói: “Hằng ơi là Hằng, ai nói với mày như thế đó? Dù có dài có ngắn thì chỗ ấy của bọn mày cũng chỉ có 8cm thôi, cứng với mập là xài được rồi.”
Hằng nó đỏ mặt rồi phản pháo: “Tao thử kiểm tra rồi… à thì mấy người tao quen ấy. Tao đoán gầy như ba thằng tụi mày thì sẽ dài hơn.”
Tôi nghẹn họng, thật sự phục tư duy của nó.
Lúc này, Quỳnh châm thêm dầu vào lửa, cô nàng lên tiếng: “Phong, nói vậy thì chỗ đó của mày bao nhiêu vậy? Mày có thử đo với thằng Quang bao giờ chưa? Nói có sách thì mách có chứng, có gì chứng minh lời mày nói là đúng không?”
Tôi liếc mắt nhìn Quỳnh, rất muốn nói rằng “cô mút nó cả chục lần rồi mà vẫn còn hỏi” nhưng lại không thể.
Mấy đứa con gái còn lại có vẻ cũng rất hứng chí, bọn nó hỏi dồn tôi rằng chiều dài được bao nhiêu, bán kính được chừng nào, thiếu điều có khi bao nhiêu phút họ cũng muốn biết.
Tôi hơi ngại nhưng áp lực từ dân chúng quá lớn, sau đó nói: “Thằng Minh với thằng Tuyến khai thì tao sẽ khai. Còn không thì còn lâu.”
Quỳnh gật đầu, nói: “Ừ nhỉ, phải cả ba thằng nói mới so sánh được” nói dứt lời ánh mắt của cô nàng nhìn tôi đầy tinh quái, nụ cười hì hì trông thật dễ ghét.
Hai đồng chí còn lại bị tôi kéo theo làm đệm lưng, sau cùng thì cả ba đứa cũng phải thành thật khai báo chiều dài. Của tôi chừng 14, 5 cm, hai thằng không ngờ cũng tương đương với tôi, về việc bán kính bao nhiêu thì tôi cũng không rõ lắm nên chẳng đáp được.
“Ủa mà? 14, 5 Cm là chừng nào?” Nga ra chiều thắc mắc.
Tôi dùng gang tay án chừng cho cô ta dễ hình dung, sau đó Nga mới “ồ” một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, sắc mặt hơi đỏ hồng, cũng không rõ liệu cô bé đang nghĩ đến điều gì.
Sau vụ đó, chủ đề nói chuyện của cả đám chúng tôi xoay quanh vấn đề ấy ấy, chỉ trừ Nga ra thì hình như ai cũng đã làm chuyện đó nên trao đổi rất tự nhiên. Mà nói đến đây mới nhớ, tôi vẫn chưa hỏi tội thằng Minh và thằng Tuyến vụ việc đi ăn mảnh không rủ tôi theo, hại tôi phải ở bên ngoài nghe lén.
Buổi tiệc kéo dài đến khi đồng hồ sắp sửa điểm sang con số mười hai, rượu thì cũng đã cạn đáy.
Mấy đứa chúng tôi dừng lại, nhìn theo cái đồng hồ điện tử mà Minh đã chuẩn bị, bất giác lẩm nhẩm đếm lùi từ mười đến một.
Tiếng pháo đùng đoàng vang vọng, những đóa hoa rực rỡ đủ màu sắc xuất hiện trên bầu trời, một cảnh tượng thật sự huy hoàng và rất đẹp đẽ. Ánh lửa khiến một khoảng trời rực sáng, màu sắc xanh, đỏ, tím, vàng rất sống động.
Chúng tôi nâng ly cụng với nhau lần cuối cùng trước khi dán mắt chứng kiến quang cảnh tuyệt mỹ trong lòng mười lăm phút tiếp theo, thi thoảng bởi quá kinh ngạc mà chúng tôi kinh hô thành tiếng. Minh rất hiểu ý, nó mở bài nhạc bất hủ “happy new year” – âm thanh du dương, trữ tình của bản nhạc ấy vang lên, chiếm trọn không gian. Tôi ngẩng đầu lên, cầu chúc cho gia đình khỏe mạnh, cầu chúc cho bản thân sẽ đạt thành tích tốt khi thi đại học… cũng cầu chúc cho cái kế hoạch đầu năm mới sẽ thành công tốt đẹp.
Sau đó, bọn tôi dọn dẹp qua loa mọi thứ, tống hết thức ăn thừa cho lũ chó nhà Minh, dọn hết bát đũa và bàn ghế xuống lại tầng một. Kế đến cả đám lũ lượt thay đồ, đánh răng sơ sơ rồi lại leo lên phòng Minh lần nữa. Tất cả quyết định hôm nay sẽ ngủ chung với nhau, lần đầu cũng coi như lần cuối.
Trong khoảng thời gian cuối bữa nhậu, Quỳnh có một lần xuống bếp xách lên một ca nước chanh mát lạnh mà cô bé dụng tâm pha. Hình như tất cả mọi người dù ít hay nhiều thì cũng đều đã uống.
Ba nam, sáu nữ cùng ngủ trên ba tấm nệm đã được nối với nhau thành một hàng dọc theo chiều dài căn phòng. Tôi và Quỳnh nằm cạnh nhau, bên tay trái tôi là Minh và Tuyến. Bên phía tay phải của Quỳnh lần lượt là Nhi, Yến, Hạ, Hằng rồi đến Nga. Cả bọn có lẽ đã nhận ra dạo này tôi và nàng lớp trưởng hay đi chung, hình như bọn nó nhận định hai chúng tôi quen nhau cũng nên.
Vừa nằm xuống thì cũng chưa ngủ ngay mà cả đám rôm rả chém gió, nói đủ thứ linh tinh trên trời dưới đất không biết chán. Đến khoảng một giờ khi rượu ngấm dần thì chúng tôi mới thống nhất là nên đi ngủ.
Mà dù sao, tôi nằm cạnh Quỳnh thì không thể chợp mắt nổi. Lợi dụng bóng tối mông lung, nàng nhích người sang và cùng tôi đắp chung một cái mền, cô lớp trưởng dán sát rạt vào ngực tôi, bàn tay nghịch ngợm mò xuống vuốt ve thằng nhỏ cứng ngắc, tôi ngửi mùi tóc thơm tho của Quỳnh, cảm nhận cơ thể ấm áp và những tiếng thở lúc lên lúc xuống.
Tôi hơi ngại ngùng nhưng đây là thời điểm tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch hoang đường của Quỳnh. Lửa dục cũng đã thành công bị nàng khơi gợi, cả cơ thể rạo rực đến mức khó chịu.
Bình nước chanh ban nãy nàng pha, có bỏ vào đó kha khá thuốc kích dục. Theo như lời Quỳnh nói thì đó cũng chỉ là một chất xúc tác nho nhỏ, nếu hội tụ đủ điều kiện thì ngay cả những que diêm bé xíu cũng sẽ biến chuyển thành một vụ hỏa hoạn khổng lồ.
Vậy điều kiện ở đây là gì?
Tất cả mọi người đã say mèm, tất cả cùng nằm trên một chiếc giường.
Và… tôi sẽ cùng với Quỳnh sẽ… làm tình ngay tại đây…
“Phong… em muốn…” Quỳnh thỏ thẻ bên tai tôi, giọng cô bé nhỏ như muỗi kêu, hơi thở nóng nảy ở đối diện phả thẳng vào mặt, trong miệng em nồng mùi cồn xen lẫn mùi bạc hà. Mấy món tay cô nàng vuốt ve cơ thể cường tráng của tôi, xuyên thẳng qua lớp áo sơ mi mỏng, nửa mơn trớn nửa khiêu khích trên làn da mát lạnh.
Đoạn, môi của Quỳnh áp lên miệng tôi, bản thân cũng chẳng thể nén nổi khi tìm ra chỗ phát tiết. Trong bóng đêm mờ ảo, tôi và Quỳnh tham lam quấn lấy nhau đến từng hơi thở, hai cái lưỡi ma sát phát ra tiếng vang chóp chép, đôi khi còn có cả tiếng ư ử thốt ra khỏi cổ họng của nàng. Tôi khá chắc lũ bạn nếu còn thức thì sẽ nhận ra chúng tôi đang làm cái gì.
Nghĩ đến đó, tự dưng bản thân bị kích thích đến lạ lùng, cái suy nghĩ biến thái khi đang ăn nhau mà có khán giả chứng kiến quả là điều gì đó rất…
Đột ngột, Quỳnh mò tay xuống phía bụng dưới của tôi, sau một vài động tác quen thuộc thì thằng nhỏ cương cứng của tôi đã ra khỏi lớp quần jean và nằm trọn trong lòng bàn tay của em. Cô lớp trưởng vuốt ve trên đầu khấc khiến thứ đó không khỏi tiết ra một ít nước nhờn.
Tôi đã quá hứng, bởi vậy bèn vứt nốt chút liêm sỉ và ngại ngùng cuối cùng ra khỏi đầu để cùng Quỳnh tận hưởng.
Bàn tay phải của tôi lần mò xuống mông em, cảm nhận sự rung động nhẹ nhàng trên từng bộ phận quen thuộc. Tôi chợt nhận ra hiện tại nàng không mặc quần lót khi những ngón tay chạm vào vị trí thần bí đó, cách lớp vải của cái quần pijama mỏng dính, hai cái mép bụ bẫm đã chảy ra những giọt nước thần thánh tự bao giờ.
“Hmm, hmm” Quỳnh kêu trong cổ họng khi tôi bắt đầu dùng ngón giữa ân ái với con sò của em, lướt lên rồi lại lướt xuống, thi thoảng nhẹ nhàng dừng lại xoa xoa ngay cái lỗ chính giữa. Nàng há miệng thật lớn, đôi môi nàng mút cái lưỡi của tôi một cách rất cục súc khiến cho tiếng chùn chụt cứ vang lên. Chẳng những vậy, mấy ngón tay thon dài của nàng cũng đã co lại, ép thật chặt vào thân thằng em tôi rồi bắt đầu ma sát với nó theo cách mà dân dã gọi là sóc lọ.
Màn phô dâm này quả thật rất tuyệt vời, tôi cứ tưởng tượng xem các bạn bè đang nghĩ gì trong đầu. Cảm thấy thật kinh tởm hay là cảm giác hứng thú muốn tham gia nhỉ? Thật ra tôi cũng không rõ nữa. Có lẽ, họ đang lưỡng lự giữa việc coi như không nghe không thấy gì và cam nguyện để bản thân đọa lạc.
Mấy ý nghĩ đó thoáng qua nhanh như điện, não tôi hầu như đã bị dục vọng lấp đầy, sự kết hợp giữa rượu, thuốc và cả một cơ thể nóng hổi trong lòng quả là khó có thể cưỡng lại nổi.
Mơn trớn nhau một lúc lâu, cái lưỡi tôi tách ra khỏi miệng Quỳnh rồi chuyển sang đặt tại vùng cổ của cô bé. Tôi yêu thích vị trí ấy bởi nó luôn rất thơm tho, da thịt non mịn cứ khiến tôi không chịu nổi mà muốn liếm mút theo đúng nghĩa đen. Bởi thế, tôi vươn lưỡi âu yếm vùng da ngay chỗ đó, đôi khi sẽ tặng cho nàng những cái cắn hoặc hút mạnh bạo.
Bên dưới, tay tôi chuyển từ sau ra đằng trước, luồn vào bên trong quần nàng, nghịch những cọng lông xoăn tít rồi mân mê cái hột le đã cương cứng và lộ rõ ra ngoài.
Quỳnh thực sự đã phải rên, nàng có lẽ cũng hứng hết chịu nổi giống như tôi. Những tiếng a ưm réo rắt vang lên, trong hoàn cảnh yên tĩnh thế này có lẽ ai cũng nghe rõ mồn một.
Dùng tay để giúp nhau giảm chút bức bối trong chốc lát, tôi và Quỳnh đã muốn tiến hành luôn giai đoạn thứ hai. Bởi đã làm với nhau vài lần nên Quỳnh hiểu được ý tôi dù hai đứa chỉ giao tiếp với nhau bằng mắt. Cô bé nằm quay lưng với tôi rồi chủ động kéo cái quần duy nhất ra khỏi người.
Kế đó, tôi nghiêng qua một bên, sờ nắn trên cặp mông nàng vài cái rồi quyết đoán nhét dương vật vào âm hộ ngập trong nước nhờn của cô bé. Tư thế này tuy có chút khó chịu nhưng phía dưới lập tức được lấp đầy bằng khoái cảm. Thằng em cứng ngắc len lỏi giữa hai lớp thịt mềm mại, vừa ấm, vừa ướt lại vừa sướng. Tay phải tôi kéo Quỳnh đến sát người, bàn tay lấp đầy một bên ngực nàng bằng những cái mân mê điệu nghệ trên đầu nhũ hoa.
Quỳnh cong người, mặt nàng đưa đến sát bên má trái của Nhi, khoảng cách chỉ còn trong gang tấc.
Tôi biết Quỳnh cố ý, những âm hưởng dâm dục bắt đầu toát ra từ đôi môi xinh xắn của nàng, hơi thở rạo rực phả lên gương mặt người đối diện. Tôi nhận ra lông mày Nhi xô lại với nhau rồi cô ta cắn môi một cách không tự chủ.
Nhi vẫn còn thức, tôi đang đoán xem cô bé sẽ nhịn được trong bao lâu.
Bởi vậy, tôi chơi Quỳnh mạnh dạn hẳn lên, liên tiếp rút ra rồi đâm ngược trở vào, tiếng lạch bạch vang lên giữa đêm xen lẫn những tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn. Sự ma sát mãnh liệt giữa hai cơ thể có lẽ cũng đang đẩy đám bạn học đến ranh giới sụp đổ.
Dù sao, Nhi vốn cũng là một người bạo dạn, cô nàng đã dám dẫn dắt Yến vào đời và cùng Minh chơi tay ba thì độ dâm dục cũng không cần phải bàn cãi.
Trong lúc tôi đâm liên tiếp vào chỗ hiểm của Quỳnh, đôi mắt Nhi bỗng nhiên mở ra, con ngươi tròn xoe như chẳng thể tin cái quái gì đang diễn ra trước mắt.
Ngay sau đó, đôi môi của Quỳnh bỗng tiến đến, hai cô gái tự động trao nhau những cái hôn đầy ướt át và nhiệt thành.
Kế hoạch đã thành công bước đầu tiên, Quỳnh chủ động dùng tay lần mò kích thích trên cơ thể Nhi, cô nàng vuốt ve hết chỗ này đến chỗ khác. Thân thể của Nhi kỳ thật cũng rất mướt, lát sau đó da thịt trắng sáng của cô nàng thoáng hiện trong bóng tối trông đầy dụ hoặc. Dù vẫn đang nhấp nhổm với Quỳnh nhưng tôi lại có chút không nhịn được ham muốn được sờ vào Nhi.
Sau đó, hai nàng tách môi ra, Nhi hình như đã thì thầm gì đó vào tai Quỳnh, tôi loáng thoáng nghe thấy hình như Nhi nói “nhường tao…” thì phải.
Có lẽ Quỳnh đồng ý bởi sau đó nàng lớp trưởng tách ra khỏi tôi, cô bé đứng thẳng dậy không ngại gì mà lật người tôi lại rồi nhấc chân leo qua đầu tôi. Chưa kịp thắc mắc quái gì thì con sò lông mọng nước của Quỳnh chỉ còn cách miệng tôi một chút xíu. À, hóa ra nàng muốn tôi ăn nó cho nàng.
Mùi thơm thoang thoảng vấn vít trong cánh mũi, đâu đó còn có chút vị nồng… hình như là từ chỗ đó của tôi bám qua. Nuốt khan nước miếng, thôi thì tôi đành vươn lưỡi ra ngoài, hôn lên cái miệng dọc của Quỳnh. Nàng kêu ư ư rõ to có lẽ vì thích, tôi dùng cả hai tay vuốt ve mông nàng, cái lưỡi đâm ra thụt vào trong cái lỗ gọi mời ấy.
Sau đó… một cảm giác lạ lẫm nhưng tràn đầy khoái cảm dâng lên từ nửa thân dưới, nếu như không nhầm thì… Nhi đang thổi kèn cho tôi.
Chết tiệt thật, tôi sướng gần chết. Cách Nhi mút thứ đó khiến tôi tê tái, những cái hôn êm dịu lên thân, những phát ghì có chút mạnh bạo lên hai hòn bi, cả cái cách mà cô bé sử dụng lưỡi để vuốt ve từng mạch máu… Tôi có cảm giác bản thân mình như muốn nổ tung, bất giác tôi hếch mông, cong gối lại để biểu đạt bản thân chịu không nổi.
Tôi làm như vậy dường như khiến cho Nhi thêm thích thú. Lát sau, tôi lại có một cảm giác khác, thằng em tôi khá hụt hẫng rời khỏi miệng cô bé. Song cái cảm giác đó cũng không kéo dài bao lâu bởi tôi lại cảm thấy đầu khấc mát lạnh. Chắc hẳn Nhi đang dùng tay giữ cái cần số của tôi, còn con sò hư hỏng của nàng tùy ý trượt trên đó. Hai thứ ấy ma sát với nhau, như xa như gần, như chạm vào nhau lại như không thể với đến.
Thế nhưng, tôi thật có ham muốn chơi Nhi, các cô bé khiêu khích tôi khiến tôi như phát điên. Đám chất lỏng tiết ra từ chỗ ấy của cô ả đang chảy lên thằng em tôi, từng giọt, từng giọt.
Bên trên miệng như bị nghẹn lại, tôi phát tiết tất cả cảm xúc mình nhận được qua cơ thể của bạn lớp trưởng. Nhi khiêu khích tôi bao nhiêu thì tôi sẽ khiêu khích bạn Quỳnh thêm chừng ấy. Vốn dĩ ban đầu tôi làm Quỳnh rất mạnh bạo nhưng đến hiện tại thì đã chuyển sang mơn trớn, cái lưỡi ướt át, mềm dẻo không xương của tôi cứ du lịch lên hoa cúc rồi đến sò lông, lúc lên lúc xuống. Mấy ngón tay của tôi nửa nắm nửa nhéo bờ mông đàn hồi của Quỳnh khiến cô nàng cũng chỉ biết bứt tóc tôi để biểu hiện sự kháng nghị mãnh liệt.
Lát sau, Quỳnh nhận ra… cô bé có thể phát tiết sang người khác. Bởi vậy… bàn tay thon dài của cô bé sờ soạng cơ thể Minh đang nằm cạnh tôi rồi bỗng dừng lại ở háng cậu ta…
Mẹ nó, chuyện này càng ngày càng điên cuồng. Có ai giúp… dừng nó lại được không?
Chút lý trí cuối cùng của tôi chìm đắm trong hai tiếng kêu sướng khoái, giọng rên mạnh mẽ của Nhi kết hợp cùng những âm tiết như có như không phát ra từ trong cổ họng của Quỳnh.
Và rồi… Minh cuối cùng cũng mở mắt ra…