Truyện sex dài tập

Hội quý bà

Phần 1
Phải chú ý lắm mới có thể nhận ra một công trình như chiếc hộp nhỏ xíu nơi lưng chừng đồi. Giữa chốn hoang sơ nằm cheo leo trên mỏm đá nhìn ra biển, chắc nhiều người sẽ lầm tưởng đó là trung tâm dự báo khí tượng chứ không phải một ngôi biệt thự.
Hai chiếc xe bóng loáng êm ái leo dốc, sau nhiều đoạn đường uốn lượn quanh co, chặng cuối của hành trình xuyên đêm đã kết thúc. Trước mắt họ là thế giới của tự do, nơi tránh xa những soi mói đời thường. Khánh cùng những bà chị sắp xếp bàn ghế trong phòng để có không gian trống trải rồi đẩy cửa bước ra khoảng sân lớn sau nhà, nơi Hương đứng một mình thả hồn vào mặt biển mênh mông. Gió hiu hiu phất phơ những sợi tóc mảnh mai xu nịnh nét quý phái trên gương mặt thánh thiện. Mùi nước hoa nam tính quyến rũ thoáng lướt qua cánh mũi, dù ánh mắt vẫn gắn vào xa xăm nhưng Hương biết đó là Khánh. Tất nhiên rồi, chỉ có hắn là nam nhân ở chốn hoang vu này, đơn độc giữa chiến địa của những người phụ nữ giàu có.
– Biển đẹp quá phải không chị?
– Ừ! – Câu trả lời ngắn ngủn trở thành lằn ranh chia đôi chiến tuyến.
– Em mời chị – Khánh đưa ly nước cho Hương.
– Gì vậy?
– Nước cam với mật ong rừng.
Hương quay ngoắt nhìn Khánh bằng ánh mắt chất chứa hàng tá những câu hỏi. Sao hắn biết mình thích loại nước này? Chỉ là vô tình trùng hợp hay được ai đó mách lẻo? Liệu trong nước có chất kích thích hay không? Giả sử có thì sao? Ai bỏ vào? Không thể những bà chị kia được, họ sẽ không làm thế với Hương. Còn nếu Khánh tự ý bỏ vào? Cũng không, hắn không dám manh động đến vậy, dù sao phải nể mặt chị Phấn, phải nghe theo lệnh chị ấy chứ… Khánh đã bắt gặp ánh mắt ngờ vực, hắn mỉm cười từ tốn.
– Trong ly có nước cam, mật ong rừng và vài viên đá lạnh. Thành phần chỉ thế thôi.
Hương thoáng chột dạ khi bị đứa con trai trông non choẹt nhưng rất già dặn đọc vanh vách suy nghĩ của mình. Tốc độ xử lý thông tin trong đầu hắn khiến Hương thầm thán phục. Đúng là lúc này nhâm nhi ly cam vắt, ngắm cảnh biển êm đềm buổi bình minh thì còn thú vị nào hơn.
– Cám ơn em. Chỉ mình chị có phần thôi sao?
– Em pha nước cho mọi người cả rồi, mỗi người uống một thứ khác nhau. Em hiểu sở thích từng người mà.
– !!!
– Hì… – Khánh phì cười – Đâu có gì lạ, em tiếp xúc với các chị ấy cũng lâu nên em hiểu họ.
– Nhưng… em mới gặp chị lần đầu.
– Dạ… nhưng em cũng hiểu sở thích của chị nữa.
– !!! – Hương tiếp tục trố mắt ngạc nhiên – Liệu có bốc phét không đây?
– Có muốn em nói đôi chút về chị không?
Hương quay người đối diện chống cùi chỏ lên lan can bắt chéo chân nhìn Khánh đầy thách thức. Chiếc đầm maxi tung bay trong gió tạo cho nàng nét đẹp thật liêu trai. Hương khẽ hất hàm, ban cho Khánh nụ cười có chừng mực.
– Thử nói xem…
– Quý bà Trương Ngọc Mỹ Hương là phu nhân của doanh nhân Trần Đức Phát, có cô con gái nhí nhảnh tên Trần Mỹ Hạnh, năm nay 17 tuổi. Chị thường ăn sáng với cô ấy ở nhà hàng… rồi đưa con đến trường, sau đó dạo chơi trong các khu thương mại cao cấp. Hầu như khoảng thời gian còn lại trong ngày, chị đều đi dạo có một mình.
Hương nhoẻn miệng cười một cách chống chế, đưa ly nước cam hớp một ngụm giấu đi nét bối rối. Thằng em cũng lợi hại đó, làm sao nó biết về mình rõ đến thế? Ngay cả những bà chị thân thiết như Phấn cũng chưa chắc nắm rõ quy luật đi lại của Hương. Thật không dễ để hiểu một con người nhưng Khánh đã cố gắng làm điều này mà bản thân không thể lý giải. Hắn bỏ nhiều thời gian lẫn công sức mong tìm câu trả lời, liệu mình có thể chinh phục được một quý bà nổi tiếng sống khép kín để một lần nữa chị Phấn phải tự hào?
Khi Phấn muốn Khánh lôi kéo Hương nhập hội, Khánh đã lạnh lùng từ chối khiến chị ấy không khỏi thất vọng. Nhưng Phấn không từ bỏ ý định, Phấn cho Khánh xem hình Hương, tạo cơ hội để Khánh gặp nàng qua những buổi trò chuyện bất chợt nhưng thực tế đã được sắp xếp trước, tất nhiên Hương không hay biết chuyện này. Nhan sắc và độ tươi trẻ của Hương đã khiến Khánh thức tỉnh. Từ kẻ dửng dưng trở thành người lập mưu, hắn cho rằng mình cần phải thuyết phục Hương tham gia vì một điều duy nhất… nàng quá đẹp, và hắn đã bị hớp hồn ngay lần gặp đầu tiên. Ngoài là giống đực đáp ứng tình dục, Khánh cũng là một thằng con trai mới lớn hừng hực sức trẻ, cũng biết đam mê nhan sắc như bao người. Từ giây phút ấy, Khánh đã mơ đến thời khắc siết chặt Hương trong lòng để được nghe hơi thở và giọng rên xiết của nàng.
– Vây quanh chị là cuộc sống vương giả nhưng trong sâu thẳm chị rất trống vắng cô đơn.
– Sao biết? Em đoán mò à? – Giọng Hương có chút run run.
– Có nhiều đêm chị ngồi bên ban công, ném cái nhìn vô hồn vào trời đêm hàng giờ. Đó không phải cô đơn thì gọi là gì?
– Em theo dõi chị?
Khánh chỉ cười nhạt. Hắn biết chỗ ở của Hương, đó là tòa biệt thự tọa lạc trong một khu dân cư dành cho giới thượng lưu. Không thể nào… thật không thể nào có chuyện đó… Thằng nhỏ này từng thấy mình ngồi ở ban công sao? Câu chuyện của Khánh dẫn dắt Hương từ trạng thái thách thức, đến chống chế, rồi ngạc nhiên… và bây giờ là thừa nhận. Đúng, nàng không thể nói khác được, nàng rất cô đơn trong chính ngôi nhà của mình, cô đơn bên đức ông chồng thành đạt. Nàng chấp nhận lấy ông ta không phải vì tình yêu, điều đó chỉ có nàng biết. Hương lấy chồng để tiếp tục tồn tại, để lấp vào khoảng trống mà tình đầu đã khoét vào trái tim nàng. Cuộc sống từ sau biến cố năm 17 tuổi đã lấy mất linh hồn, để lại trong Hương một tâm tư đầy thương tật.
– Những lúc ấy em ước mình ở bên cạnh chị.
– Để làm gì kia chứ? – Giọng Hương yểu xìu.
– Chỉ để nghe chị trút cạn tâm sự, để nhìn chị khóc rồi chực chờ lau khô từng giọt nước mắt.
– Cảm ơn em!
Đôi mắt Hương long lanh, nàng lại nhìn ra biển. Khánh đuổi theo ánh mắt nàng cùng nhìn về hướng đó buông tiếng thở dài.
– Thật không may là cuộc sống luôn có sự đánh đổi, luôn có cái giá phải trả. Thành công của chồng chị không nằm ngoài quy luật đó. Em tin rằng anh ấy đã rất vất vả mới có thể dựng nên cơ nghiệp như hôm nay. Nhưng để giữ vững thành tựu đó, đôi khi phải tốn công sức bội phần. Cái giá em muốn nói chính là thời gian và sự ân cần. Có lẽ chồng chị buộc phải đánh đổi những thứ ấy.
– Em thật biết an ủi!
Đúng vậy, chồng Hương luôn bận rộn đi sớm về khuya, khi về đến nhà luôn trong trạng thái say xỉn. Mặc dù ông ấy có cố gắng nhưng Hương vẫn nhận ra sự nhạt nhẽo đằng sau những lời lẽ ngọt ngào. Lửa trong Hương đã tắt, đời sống chăn gối lụi tàn, lâu lắm rồi nàng chưa được hưởng một giây phút ái ân đúng nghĩa. Nàng chỉ biết nằm im bất động cho chồng hì hục dăm ba phút rồi lật ngang ngáy như máy cưa. Cuộc sống của Hương dần đi vào ngõ cụt đến nhàm chán, nếu Hương không dạo chơi mua sắm thì cũng tìm đến bạn bè giải khuây. Thời gian này nàng càng gần gũi với nhóm của Phấn. Những người phụ nữ đồng cảnh ngộ tìm đến nhau tâm sự và rỉ tai những điều thầm kín. Có một sự thật là khi được thỏa mãn, phụ nữ sẽ tươi tắn và trẻ trung hơn. Những thay đổi ấy đều có ở Phấn, Linh và Hằng. Đôi lúc Hương muốn ganh tỵ với sự vô tư của các bà chị, rồi nàng lại phân vân khi so sánh hai lối sống, giữa nàng và ba người phụ nữ kia, liệu ai đúng ai sai?
Mỗi lần gặp mặt là Hương được nghe các chị khoe khoang sự sảng khoái yêu đời sau khi được Khánh đưa lên chín tầng mây. Họ nói về những thứ ấy như đang dạy một cô gái sắp vào đời hiểu thế nào là thú vui nhục dục. Tất nhiên Hương hiểu trạng thái cực khoái khi làm tình và chính nàng cũng thèm khát điều đó, nhưng biết phải làm sao khi mình là gái đã có chồng. Lời kể đầy kích thích của Phấn thôi thúc Hương tìm cách cải thiện đời sống vợ chồng, nàng cố chủ động gần gũi ông Phát mong hóa giải cảnh đồng sàng dị mộng. Nàng cố gượng sờ soạng thằng nhỏ của chồng nhưng rồi chỉ thấy thất vọng với trạng thái yểu xìu dẻo dẻo chứ không hùng dũng như bao phụ nữ mong muốn. Hương đã hình dung rất chân thực qua lời kể về kích thước đáng nể và độ bền không ai bì kịp của Khánh. Và khi đem so cái ấy của người ta với chồng mình, sự chênh lệch càng khiến nỗi tủi thân trong Hương thêm chất chồng theo ngày tháng.
Ba người bạn thân của Hương thừa nhận là nhu cầu tình dục của họ rất cao. Từ lâu rồi họ đã thoát khỏi cụm từ “chồng con” để tự tìm con đường riêng. Suy cho cùng trời sinh trong máu mỗi con người đều hiện diện nhu cầu tình dục, chỉ khác là người ta có điều kiện để thỏa mãn nó hay không. Hương cố gượng cười ra vẻ không quan tâm, nhưng trong tiềm thức đã âm thầm tán đồng về điểm này. Không thể chối cãi trong Hương vẫn luôn âm ỉ ham muốn rất tự nhiên đó. Thực chất đó cũng là nhu cầu rất đời thường, vậy hà cớ gì Hương phải chịu nhịn đói nhịn khát nhìn người ta hả hê được hưởng thụ? Nàng còn trẻ trung và xinh đẹp quá kia mà, làm sao có thể đánh mất đam mê xác thịt? Không đời nào. Ham muốn đó chỉ tạm ngủ yên, nếu được khơi gợi đúng thời điểm thì cơn mê kia sẽ dần dần được đánh thức, sẽ bùng cháy trở lại như chưa từng bị dập tắt. Là phụ nữ với nhau nên Phấn và các chị em đều hiểu chân lý này nên họ không bao giờ từ bỏ ý định “xúi bậy” đứa em kết nghĩa. Đến hôm nay, sự kiên trì đó đã có kết quả.
Nhóm của Phấn tuy lâm trận khá ồn ào nhưng sau mỗi cuộc hoan lạc họ đều rất kín kẽ. Họ cam đoan với Hương việc làm này tuyệt đối an toàn. Chỉ có trời biết, đất biết và bản thân người trong cuộc biết mà thôi. Mưa dầm thấm lâu, câu nói này thật chẳng sai. Hương vốn đang thiếu thốn lại bị các bà liên tục khích bát, cuối cùng thành trì kiên cố đã đến lúc lung lay, nàng đồng ý đánh liều một phen. Hương biết thời gian không đợi ai cả, tuy vẫn còn rực rỡ như đang độ đôi mươi nhưng sẽ đến lúc nhan sắc này tàn phai. Chỉ có tình dục là phương thuốc thần kỳ giúp phụ nữ duy trì tuổi trẻ và sắc đẹp.
– Nè, hai người giống tình nhân xa cách lâu ngày quá vậy. Làm gì đứng tâm sự suốt ngoài này thế? – Linh nói vọng ra cắt đứt chuỗi suy nghĩ lan man của Hương – Vào nhà có cái này hay lắm chị nói cho nghe.
– Thôi mình vào đi chị.
Khánh đón ly nước dắt tay Hương vào đại sảnh. Giữa phòng vốn có bộ salon rất lớn nhưng đã được đẩy dạt vào góc để thay vào đó là tấm thảm lớn. Trong một góc khác có kê chiếc bàn dài, trên bàn đặt ít hoa quả và nước trái cây.
– Các chị đã bàn bạc rồi, Hương mới tham gia nên sẽ được ưu tiên số một, bất kể em muốn thế nào mọi người cũng thuận theo – Phấn mở lời.
– Nhường cho em đi trước đó – Hằng ghé tai Hương nói khẽ – Nước đầu là nước cốt, bao giờ cũng chất lượng nhất đó nha, từ chối là phụ lòng chị đó.
Ba người phụ nữ nhìn Khánh rồi nhìn nhau cười khúc khích khiến Hương ngượng chín người. Nàng xấu hổ muốn bỏ trốn nhưng lại đan xen sự hồi hộp trông chờ. Lần đầu dâng hiến trinh tiết là lúc Hương trong thế bị động ở một nơi không ai hay biết. Lần này cũng có thể nói là chủ động nhưng lại ở một nơi có nhiều người cùng biết. Ý nghĩa của tình huống này cũng khác hẳn trước kia. Nếu ngày xưa là sống hết mình cho tình yêu bồng bột thì bây giờ mang thân xác rạo rực của kẻ thiếu thốn lâu ngày đổi lấy nhục cảm. Đứng trước một quyết định nổi loạn thì người phụ nữ vốn kín đáo như nàng tất nhiên phải đắn đo.
– Để em đưa chị Hương vào phòng. Ngoài này e không tiện.
– Đúng đó Khánh, nên như vậy. Hương chưa quen, nhất thiết cần có không gian kín đáo. Chị cũng nghĩ đến điều này nên đã chuẩn bị phòng xong rồi, em đưa Hương vào đi – Linh hất hàm về phía cánh cửa gỗ khép hờ còn Hương thì thừ người ngượng ngùng.
– Mắc cỡ gì nữa, không phải tụi mình như chị em ruột hay sao? Hai đứa cứ thoải mái “động phòng” trước đi – Hằng đẩy Hương vào phòng nói với theo.
– Đóng cửa lại sẽ không còn nghe thấy gì đâu, đừng lo. Muốn ở trong đó bao lâu cũng được.
Phòng ngủ tuy không quá lớn nhưng rất sang trọng. Hai vách kính trong suốt khiến không gian như nới rộng hòa nhập với thiên nhiên, một bên nhìn ra triền đồi, một bên nhìn thẳng ra biển. Giữa phòng là chiếc giường lớn được trải ra trắng thẳng tắp như phòng tân hôn. Khánh kéo lớp màng voan, ánh sáng dịu lại nhưng gian phòng vẫn sáng rực rỡ vì vầng dương đã nhô lên khỏi mặt biển. Hương thở phào nhẹ cả người thầm cảm ơn sự tinh ý của Khánh, cuối cùng nàng cũng có được chút gì đó gọi là riêng tư.
– Trông chị rất e dè. Đừng căng thẳng và cũng không cần ép buộc bản thân.
– Chị…
Hương không biết phải nói gì vào lúc này, nàng thật sự bối rối khi bị các chị đẩy vào phòng cùng Khánh. Dù cửa đóng nhưng những kẻ ngoài kia thừa biết trong này sắp xảy ra chuyện gì. Hương vật vã với những suy tư, trong tình cảnh này nàng không biết mình muốn gì nữa. Khi quyết định đến đây là mặc nhiên đã chấp nhận lên giường cùng trai lạ. Thật sự nàng có ý định đó, muốn cho “đóa quỳnh hương” của mình được ăn uống một bữa no nê sau đằng đẵng nhiều năm bị bỏ đói. Nhưng khi chuẩn bị lâm trận, Hương thấy sao mà… kỳ cục quá đi mất, nhất là đối tác còn vài tháng nữa mới đến tuổi 20.
– Em nghĩ chị em mình cứ tiếp tục nói chuyện, cứ xem như buổi sơ giao để hiểu về nhau. Được tâm sự với chị thật thích.
– Vậy à? Em ngồi xuống đi.
Khánh ghé mông ngồi ở mép giường. Tấm nệm lún nhẹ làm cho hai người hơi ngả vào nhau.
– Chị xài nước hoa Chanel phải không? – Mũi Khánh gần chạm đến vành tai Hương – Mùi này thật dễ chịu, vừa nồng nàn quyến rũ, vừa nhẹ nhàng quý phái. Để em đoán thử là dòng nào nhé!
Hương khẽ ngả người ra xa nhìn vào mắt Khánh. Có vẻ nàng không tin hắn có khả năng đó.
– Dường như đây là dòng… Coco Mademoiselle.
– Hả!!! – Hương chết trân.
– Chị ngạc nhiên là phải. Trước khi làm gia sư, em được đào tạo bài bản để đứng bán ở một shop bán nước hoa cao cấp. Do thời gian một ca bán hàng quá dài ảnh hưởng lịch học nên em chỉ làm được một thời gian rồi nghỉ việc.
– Ờ… ra vậy! Em cũng bươn chải quá hả?
– Dạ… nhà nghèo muốn học đại học không đơn giản chút nào – Khánh chợt nhận ra sự vô duyên khi nhắc đến sang hèn nên vội chữa lại – Nhưng giờ em hết nghèo rồi, chắc em là thằng sinh viên giàu nhất đó chị, mặc quần áo hàng hiệu, xài nước hoa mắc tiền, lúc nào cũng mang giày tây lịch lãm.
Hương không trả lời, chỉ ậm ờ cho qua chuyện. Sắc diện vẫn không có chuyển biến nào khác nên Khánh không đoán được tâm lý nàng.
– Ngồi xe từ Sài Gòn ra đây cả đêm chắc chị mệt rồi. Nằm xuống đây em xoa bóp cho, nhất định chị sẽ thích và sẽ có giấc ngủ sâu.
– Ừ, chị thấy hơi mỏi, vậy phiền em một lát.
Hương bò vào giữa nệm, chiếc đầm mỏng dán vào người bọc lấy bờ mông căng tròn hằn nhẹ đường nét chiếc quần lót mảnh như sợi chỉ. Tuy Khánh không cố ý nhìn nhưng tư thế của Hương đã vô tình làm cho khối thịt nơi ấy thấp thoáng ẩn hiện sau lớp vải nhỏ nhắn. Hương nằm sấp trên giường, hai chân khép lại duỗi thẳng, mặt nghiêng về một bên nhìn Khánh bằng ánh mắt ái ngại. Khánh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Hương, đôi tay bắt đầu xoa nhè nhẹ. Dù ngăn cách một lớp vải nhưng Khánh vẫn cảm nhận được da thịt mịn màng của nàng. Hắn xoa bóp chiếc lưng thon thon, ấn mạnh vài huyệt đạo khiến Hương chau mày.
– Thỉnh thoảng hơi thốn một tí, nhưng sau đó chị sẽ thấy dễ chịu.
– Ừ… đúng là bắt đầu thấy dễ chịu rồi đó. Ưhm… ưhm… – Giọng Hương như con mèo nũng nịu – Em giỏi quá! Thường massage cho chị Phấn lắm hả?
– Dạ! Lúc đầu em làm vụn về lắm, bị chị Phấn chê và so sánh với mấy người cũ. Em nghe mà tự ái nên tìm tòi học về kỹ thuật xoa bóp, nghiên cứu các huyệt đạo.
– Ồ… thảo nào làm chuyên nghiệp quá! Vậy bây giờ em là hoàn hảo trong mắt chị Phấn rồi.
– Dạ, đến thời điểm này có thể xem là vậy. Nhưng em còn muốn là người hoàn hảo trong mắt chị nữa kìa.
– Chị quan trọng đến vậy sao? – Khóe miệng Hương nở nụ cười thật duyên dáng.
– Chị là thượng khách của chị Phấn tất nhiên cũng là thượng khách của em. Giờ chị cứ thả lỏng đừng nghĩ ngợi nhiều. Cuộc sống của mình phải do mình định đoạt, hãy tận hưởng những giây phút thư thái mà mình đáng được hưởng.
Thằng em nói chuyện cũng dễ mến đó chứ. Khánh nói đúng, Hương đã toàn tâm toàn ý với chồng, biết giữ gìn danh tiếng cho ông ta nhưng đổi lại nàng được gì hay chỉ là sự ghẻ lạnh? Nàng phải sống cho bản thân, phải biết tận hưởng niềm vui vì cuộc sống này quá ngắn ngủi. Được rồi, chị sẽ làm như em nói. Hương lim dim khép hờ hàng mi, thả hồn vào cảm giác thư thái tuyệt vời, cảm nhận từng ngón tay Khánh mân mê trên da thịt, lướt qua cánh tay thon thả rồi để lại đó chút hơi ấm nồng nàn. Khánh nhẹ nhàng kéo phéc – mơ – tuya trên lưng áo chạy dọc từ vai đến sâu tận bên dưới, manh áo mỏng tách rời thành hai nửa phơi trọn chiếc lưng ong. Nằm lưng chừng giữa vùng da thịt trắng ngần là áo lót, hững hờ vắt ngang vòng mông là chiếc quần lọt khe, hai thứ ấy Khánh đã quen mắt hàng ngày nhưng hôm nay được mặc trên thân thể nõn nà của một phụ nữ trẻ trung thì hình ảnh ấy trở nên hấp dẫn lạ thường. Tay Khánh luân phiên chà trên làn da mịn màng, chạy dài xuống eo rồi leo lên triền đồi của đôi bờ mông vểnh cao cong vút. Một thứ gì đó thật khó tả khi không còn lớp vải áo ngăn cách, khi bàn tay người khác phái tiếp xúc trực tiếp lên da thịt nhạy cảm khiến cho từng cung bật cảm xúc thời con gái trong Hương thổn thức sống dậy. Đôi mắt đa tình nhắm nghiền, miệng khép hờ thoát ra những âm thanh gợi tình đến nao lòng, thứ âm thanh của con cái gọi con đực trong mùa giao phối.
Khánh tiến thêm bước nữa, cuộn chiếc đầm maxi lên cao để chiêm ngưỡng đôi mông tròn trĩnh nối liền với cặp trường túc như một kỳ quan. Tay bóp nắn bàn chân trắng hồng, uốn mấy khớp xương tạo thành tiếng kêu răng rắc. Đôi tay theo nhịp xoa bóp nhích dần lên trên chiếm giữ đùi non… Khánh đã cảm nhận được hơi thở của Hương từ đều đặn chuyển sang dồn dập. Dường như nàng đang chau mày căng thẳng tập trung theo dõi sát sao cử động của Khánh. Từng mảng da thịt nhạy cảm liên tục báo về trung khu thần kinh vị trí của đôi tay. Mỗi khi bàn tay điêu luyện kia tiến gần đến vùng cấm địa thì chân Hương khép chặt, đôi chân ấy chỉ thả lỏng khi Khánh rời đi nơi khác.
Khánh kiên trì lặp đi lặp lại nhiều lần, tập cho Hương quen với cảm giác bị rình rập để nàng phải căng mình chống đỡ… nhưng rốt cuộc chẳng có chuyện gì xảy ra. Khánh biến sự phòng bị của Hương trở thành vô nghĩa vì sau rất nhiều lần ngấp nghé ở “bờ vực thất thủ”, cấm cung vẫn được an toàn. Ý đồ đó đã thành công, Hương yên tâm trở lại trạng thái thư giãn, lim dim trên tấm nệm êm ái tận hưởng những giây phút đế vương. Nàng thả lỏng toàn thân, nhưng… ngay sau đó giật mình hóp bụng, Hương nín thở tê điếng cả người khi ngón tay Khánh bất ngờ chạm nhẹ vào nơi ấy…

To top
Đóng QC