Truyện sex ngắn

Sơn tặc mạnh nhất thế giới

Phần 1: Hệ thống
Tích… tích… tích…
DUNG HỢP THÀNH CÔNG BẮT ĐẦU KHỞI ĐỘNG HỆ THỐNG…
– Ta đang ở nơi nào?
Thiếu niên mở mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang nằm trên một bia đá, trên đó khắc những câu chữ kỳ lạ, thiếu niên không biết đọc như thế nào.
– Đây là chữ gì vì sao ta một chữ cũng không hiểu?
“Rất đơn giản bởi vì ngươi thực chất không phải người của thế giới này”.
Thiếu niên bỗng nhiên gợn tóc gáy, giật mình nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn là cây cỏ chứ không có một bóng người, vậy giọng nói đó phát ra từ đâu.
– Ai đang nói đó, ta không có sợ đâu.
“Tiểu tử ngốc cô nãi nãi đang nói chuyện với ngươi đấy”.
Thiếu niên lùi từng bước, đến lúc lưng chạm vào một cái “bịch” vào mặt bia đá mới dừng lại.
– Kẻ nào có gan thì ra đây, ta không sợ ngươi.
… Bạn đang đọc truyện Sơn tặc mạnh nhất thế giới tại nguồn: https://gaigoi.city
Một mảnh im lặng… qua một hồi lâu cũng không có dấu hiệu gì bất thường, thiếu niên cũng không có buông lỏng cảnh giác, lưng vẫn dựa vào bia đá, thủ thế nhìn xung quanh.
Hắn thật sự không biết đây là nơi nào, không biết nơi đây có cái gì khác thường, chỉ biết là hiện tại hắn một thân một mình, rất dễ gặp cái gì đó nguy hiểm, hiện tại tốt nhất là tìm cách thoát khỏi nơi đây trước.
“Kẻ ngốc để cô nãi nãi sẽ cho ngươi vài điều về thế giới và bản thân ta”.
Lúc này âm thanh kia lại trở về, nhưng thiếu niên chưa kịp mở miệng thì như bị cái gì đó tấn công khiến hắn lập tức bất động.
CHÀO MỪNG NGƯƠI ĐẾN VỚI HỆ THỐNG SỐ 1…
– Chào ngươi ta là tinh linh của hệ thống, cũng là người đại diện giao nhiệm vụ, giao tiếp, giao phố… i… Với ngươi, cứ gọi ta là cô nãi nãi là được hi hi.
Thiếu niên nghe những thứ kỳ lạ kia xong đầu óc như bị búa bổ vào, nhức muốn chết, hắn vò đầu bứt tóc theo quán tính, khi mắt hắn mở ra cũng là lúc hắn nhìn thấy một tiểu nữ có cánh đang vật vờ trước mắt hắn.
– Cô là ai?
– Ngươi thì không có nghe ta nói hả?
Thiếu niên dĩ nhiên là nhớ rõ có điều hắn đây là đang thăm dò đối phương, chỉ có những người vô dụng mới nói nhiều, còn những người không nói mà chỉ hành động mới nguy hiểm.
Được cái là thiếu niên nhìn thấy rõ ràng là chân của cô ta không có chạm đất. Mặc dù gương mặt búp bê tiểu laury cũng phải xếp vào đệ nhất, nhưng mà thân hình quả thực là rất nhỏ rồi, còn thêm cái việc chân không chạm đất.
Thiếu niên vô thức muốn lùi về sau, nhưng một chút phản ứng cũng không được. Lúc này đây thiếu niên lại càng có cảm giác khó chịu hơn nữa. Hắn đây là cảm nhận thấy sự bất lực, hắn chỉ có thể đứng yên đó chờ người khác hành sự, mặc kệ người đó muốn chém muốn giết, một chút phản kháng đều không có.
Lúc này tiểu laury có cánh mới bay đến sát thiếu niên. Thiếu niên đổ mồ hôi lạnh như chưa từng được đổ.
Tiểu laury đến gần, đặt tay lên trên đầu thiếu niên.
“Mạng ta đến đây là hết rồi sao?”
Thiếu niên đang đón chờ cái chết đến với mình, nào ngờ trái ngược với những gì hắn đang chờ đợi, một cảm giác dễ chịu xông thẳng vào não bộ của hắn, khiến thiếu niên thở hắt ra một hơi. Toàn thân trên dưới đều sảng khoái dị thường. Tay chân bắt đầu có cảm giác, thần trí minh mẫn hơn, nhịp tim vừa lúc này vẫn như sắp nhảy ra ngoài bây giờ đã được ổn định.
Quái lạ đến mức thiếu niên muốn thốt lên hỏi tại sao…
Bất quá chưa kịp nói gì thì đầu óc bỗng nhiên đau nhức dữ dội. Cơn đau như dùng một cây búa sắt nện thẳng vào não. Hắn gào thét lên dữ dội, hai tay không biết từ lúc nào đã ôm đầu thật chặt. Đôi chân không thể trụ vững đổ khuỵu xuống.
– Hì hì cố gắng chịu đựng đau khổ, sau này mới càng thêm mạnh mẽ. Đây chỉ là bước đầu của ngươi thôi, đợi đến lúc đó không biết có kịp không.
Tiểu laury sâu kín thở dài. Nàng nói nhưng thiếu niên lúc này không còn tâm trí để nghe gì rồi, bây giờ thiếu niên đang lăn lộn trên cỏ, rên la đau đớn, hắn dập đầu xuống nền đất như muốn dùng cơn đau khác để xóa bỏ cơn đau này.
– Ha… vậy xem ra lần này ta thất sự nhìn lầm sao.
Tiểu laury thở dài, nàng dùng đôi mắt long lanh to tròn như nhìn thấu được vạn vật, nhìn về phía thiếu niên. Rồi từ từ nàng bay lại gần thiếu niên, miệng niệm một cái gì đó, ngón trỏ điểm về trán thiếu niên.
– Coi như thất bại vậy… thế giới này chắc cũng khó có thể cứu vớt được rồi.
Tiểu laury làm xong hết thảy, ngón trỏ đột nhiên sáng lên một tia màu đỏ thẫm, đang ngưng tụ nhắm vào thiếu niên.
– A… aaaaa… aaaa… ta sẽ không chết… ta nhất định sẽ báo thù… aaaaa.
Đột nhiên dị biến nẫy sinh, cứ tưởng rằng thiếu niên sẽ không chịu được cơn đau mà chết. Nhưng không ngờ trong cơ thể hắn đột nhiên tỏa ra một luồng năng lương kinh người, đẩy lùi tiểu laury nửa bước. Rồi luồng sáng ấy tích tụ phóng thẳng lên trời xanh, xuyên qua hàng vạn đám mấy, xông thẳng ra khỏi thế giới này rồi mới biến mất.
– Vậy mà lại thành công, thật tốt quá.
Tiểu laury vui vẻ bay vòng tròn xung quanh thiếu niên.
Còn về phần thiếu niên, hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình có một thứ sức mạnh kỳ dị, mạnh đến không thể nào tưởng tượng, nếu như nói lúc trước khi bị đoạt mất đi Giáng Thần Cốt hắn cũng được xem là người mạnh nhất trong cùng cấp Nguyên Anh. Thì bây giờ mặc dù không có Giáng Thần Cốt trong cơ thể nữa, nhưng lại mạnh hơn trước kia gấp trăm lần. Hiện tại thiếu niên cảm nhận được tu vi của mình đã đạt đến Hư Thần cảnh giới. Cũng là cảnh giới cao hơn Nguyên Anh hai đại cảnh giới.
Thiếu niên chưa kịp vui mừng thì đầu óc bắt đầu mê mang, khó chịu, đó hẳn là do dư âm của việc khi nãy vẫn còn, dù cho bây giờ thiếu niên đã là Hư Thần cường giả nhưng vẫn chỉ là một hơi lên tới cảnh giới này, căn cơ chưa vững, cùng với việc thể chất sớm đã suy yếu đế cực điểm do việc bị cắt mất đoạn Giáng Thần Cốt tạo nên. Thiếu niên không chống đỡ nổi nên liền bất tỉnh nhân sự.
– Hì hì cô nãi nãi đã chọn đúng người rồi, thật tốt quá, mắt nhìn của ta đúng là đỉnh quá trời.
Lúc này tiểu laury vẫn còn đang trong sự vui sướng nào quan tâm tới việc thiếu niên bất tỉnh.
– Nhanh chân lên, khi nãy có luồng sáng từ phía bên kia phát ra, nhất định có kho báu xuất thế, không nhanh chân là bị lấy mất.
Một lão nhân có một bộ râu bạc chạy thục mạng về phía trước.
– Cha người đừng có gấp nha, lỡ như có nguy hiểm thì làm thế nào.
Một nữ tử dung mạo xinh đẹp khả ái, chắc chỉ tầm 16 tuổi cũng đang chạy theo lão nhân kia nói.
– Chậc… nữ nhi ngốc, sơn trại chúng ta gần nơi ánh sáng đó nhất, có đến cũng là chúng ta đến trước, không có nguy hiểm gì, lấy kho báu xong chúng ta đốt trại trốn đi nơi khác sống a.
Lão nhân vừa chạy vừa thở vừa nói.
– Nhưng là…
Nữ tử ngập ngừng muốn nói, nhưng lại thôi, tiếp tục chạy theo cha.
Tiểu laury cảm nhận được điều gì đó, liền không tiếp tục nhảy nhót bay lượn nữa, nàng nhìn thiếu niên một cái tươi cười nói.
– Hừ tiểu tử ngươi số kiếp đã được định sẵn như vậy rồi sau này là phúc hay họa đó là do ngươi.
Nói rồi tiểu laury liền biến mất, để lại thiếu niên nằm bất tỉnh ở đó.
Qua một hồi…
Cha con hai người cuối cùng cũng đến nơi, nhưng lại chẳng thấy kho báu đâu, chỉ thấy một tên nhóc đang nằm như chết ở đó. Lão nhân không thèm chứ ý tới hắn, chỉ lo lục tìm xung quanh.
Còn tiểu muội kia thì lại quan tâm thiếu niên hơn, nàng chạy lại xem xét hắn, dùng tay lật người thiếu niên lại, lúc này nàng mới đem vạt áo của mình phủi dùm bụi đất trên mặt thiếu niên.
– A… cha mau lại đây xem, đây có phải là Văn thiếu gia không.
Bụi bẩn bị lau đi, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú sáng sủa, đôi lông mày sắc bén kiên nghị, cái mũi cao thẳng, môi dày, mái tóc ngắn để kiểu mái 6/4. Thân hình thiếu niên nhờ có tu vi Hư Thần nên cũng có đường nét, khỏe khoắn, chắc thịt hơn.
Lão nhân nghe nữ nhi nói vậy, liền mặc kệ kho báu gì đó, ông ta chạy nhanh tới chỗ thiếu niên. Lúc nhìn vào mặt thiếu niên ông chỉ có thể bật thốt lên.
– Đúng là thiếu gia rồi, không sai được, ngài ấy vẫn còn sống, lão phu nhân vẫn còn hy vọng cứu.
Lão nhân nói ra một tràng dài, cũng không chậm trễ nữa, tiến đến dùng tay bắt mạch tượng của Văn thiếu gia.
– Mạch đập ổn định, khí tức lại khá hỗn loạn, cơ thể hình như chịu một tác động bên trong rất lớn dẫn đến bất tỉnh, chỉ cần tĩnh dưỡng vài giờ là có thể tỉnh được.
Lão nhân nói xong cũng không quan tâm nhiều lắm, đem Văn thiếu gia cõng trên lưng, quay về đường cũ một mạch đi đến, bước đi rất nhanh, hình như sợ ở lại lâu thêm chút nữa sẽ xảy ra một tai họa gì đó.
Quả nhiên không sai, qua một lúc có 3 nhóm người tụ tập tại nơi đó. Một nhóm mặc quần áo da thú, đội một chiếc nón lông sói, trên tay cầm một cây rìu. Đứng giữa nhóm là một tên tráng hán to cao vạm vỡ, mặt dữ tợn, trên đầu đội nón lông bạch khuyển. Hai tay hai rìu lưỡi rìu đã rỉ sét chứng tỏ nó đã phải trải qua chinh chiến rất nhiều.
Một nhóm thì trang bị toàn là giáp trụ, toàn thân trên dưới đều là giáp, vũ khí thì một khiên một kiếm. Ở giữa thì là một tên không thèm mặc giáp, hắn không mặc y phục, để lộ cơ thể trần, ít nhất hắn cũng vẫn còn liêm sỉ, có mặc quần. Tên ở trần xài một thanh kiếm có hình dạng kỳ lạ, vì hai đầu đều là kiếm, chui kiếm nằm ở giữa hai kiếm.
Cuối cùng một nhóm toàn là nữ nhân, bọn họ mặc trang phục vải mềm, óng ánh, trang phục bó sát cơ thể để lộ những đường cong tuyệt đẹp. Còn người đứng giữa thì mặc một bộ y phục rộng, ngực được quấn bằng khăn vải trắng, dù vậy vẫn không che dấu được độ bạo mãn của hai thứ đó. Nàng và tất cả người khác trong nhóm đều có đeo một chiếc khăn lụa che mặt, vì vậy không thể nhìn rõ dung mạo. Nàng ta sử dụng một loại vũ khí cũng cực kỳ lạ, đó là một cây thiết phiến, nhưng có thể đổi hình dạng liên tục, vì nãy giờ nàng đã đổi được một chục dạng vũ khí khác nhau rồi.
Không khí đang căng thẳng tột độ, ai cũng nhìn đối phương hết sức đề phòng.
– E hèm… hahaha các vị không ở trại của mình, đến đây làm cái gì a.
Tráng hán thấy không khí căng thẳng nên đành lên tiếng trước, dù gì hắn cũng là nam tử hán, rất là chân thật và hào khí, không sợ cái gì, nên không có cảm thấy không đúng cái gì.
– Hừ… Thiết Ngưu huynh chẳng phải cũng đến đây sao, không lẽ trại Thiết Khuyển của huynh không sợ bị đánh úp.
Tên ở trần lên tiếng.
Thiết Ngưu mặt đanh lại, nhìn tên ở trần với con mắt đầy lửa giận.
– Haha Đạp Tiếu huynh đệ vẫn còn nhớ chuyện đánh úp đó sao, lúc đó ta cũng là bất đắc dĩ nha, trại ta đang mất mùa, mới đến xin tí lương thực về thôi.
– Ngươi gọi đó là xin một tí lương thực.
– Đúng vậy, huynh đệ có ý kiến gì.
– Giỏi, giỏi lắm Thiết Ngưu, đúng là con trâu sắt, không sợ Song Điêu kiếm của ta đâm vỡ sắt của ngươi à.
– Đến đây, lão Ngưu ta luôn chào mừng.
– Moá…
Hai người lời qua tiếng lại, vũ khí đã được nắm chật, chuẩn bị nhào vào hỗn chiến rồi.
– Đủ… hai người các ngươi im lặng hết cho ta.
Lúc này nữ nhân kia mới lên tiếng, tức thì cả hai ngọn lửa liền bị dập tắt một nửa.
– Hừ xem các ngươi thật không có tiền đồ, chúng ta làm sơn tặc với nhau cũng là từ nhỏ đến lớn rồi, chúng ta cũng không còn trẻ suốt ngày cứ đấu đá với nhau. Đến khi Thái Dật tộc đánh đến ta làm sao chống lại được, phải biết năm trước ta đã mất đi 20 tỷ muội, còn các ngươi thì kẻ bị mất áo giáp, kẻ mất lương thực, vậy thì chúng ta không sớm thì muộn cũng sẽ bị diệt vong mà thôi.
Nữ nhân kia nói một đoạn dài, giọng nhấn mạnh những chỗ đau của từng người họ.
Cuối cùng hai bên mới ngưng lại, cả hai đều thở dài một hơi.
– Chúng ta đến đây chắc hẳn đều chung một mục tiêu.
Lúc này nữ nhân tiếp tục nói.
Mọi người đều cùng lúc gật đầu.
Thiết Ngưu lúc này lên tiếng.
– Khi nãy đang luyện công ta thấy một vầng sáng từ nơi đây phát ra.
– Ta đang rên giáp cũng thấy được.
Đạp Tiếu cũng bồi dô thêm một câu.
– Ta cũng vậy.
Nữ nhân kia cũng đồng tình.
– Long trại chủ cô có cao kiến gì không huynh đệ chúng ta sẵn sàng nghe theo.
– Đúng vậy.
Thiết Ngưu và Đạp Tiếu đều gật đầu đồng ý.
Long trại chủ trầm ngâm một hồi, cuối cùng nói ra.
– Trước hết cứ tìm xem xung quanh đây có gì đó lạ không, nếu có thì đặt ở cái vòng này.
Nói rồi Long trại chủ dùng quạt của mình biến thành một thanh trường thương, kẽ một vòng tròn to, sau đó lại nói.
– Nếu ai mà cố ý giấu làm của riêng, xử theo luật của tổng sơn trại.
– Được.
– Tốt.
Mọi người ai cũng tán thành, lúc này 3 nhóm chia nhau ra tìm xung quanh.
Một lúc lâu sau.
– Quái lạ, rõ ràng ánh sáng đó phát ra từ đây, sau mà lục tung đất chỗ này hết rồi mà không thấy.
Thiết Ngưu khuôn mặt giận dữ hét lên.
Đạp Tiếu mặt tái xanh giận dữ.
Còn Long trại chủ thì vẻ mặt nghi hoặc.
– Chắc có lẽ đã có người tới trước chúng ta một bước.
Sau một hồi nàng mới lên tiếng.
– Lớn mật, vậy mà dám nẫng tay trên của ông nội đây.
Thiết Ngưu gào thét.
Đạp Tiếu bình tĩnh hơn nhìn về phía nam như đang suy nghĩ gì đó.
Long trại chủ cũng nhìn về phía Nam.
Hai người mắt đối mắt, đều phát hiện ánh mắt đối phương dị thường.
– Nếu đã không có gì, ta phải quay về trại, ta còn phải nghiên cứu những bộ giáp mới.
Đạp Tiếu nói xong chấp tay từ biệt hai người, sau đó quay về phía đông mà đi.
Long trại chủ cũng không nói lời nào, quay lưng về phía bắc.
Thiết Ngưu thì không hiểu gì, mặt nghệt ra, nhưng thấy đã không còn ai, mà vật thì tìm không thấy, nên cũng đi về mang trong bụng một ngọn lửa giận.
Vài giờ sau đó…
– A… chết tiệt… đầu ta đau quá…
– Thiếu gia tỉnh rồi, cha mau lại xem thiếu gia ngài ấy tỉnh rồi.
Lão nhân đang nấu thuốc cấp tốc chạy vào trong nhà.
Lúc này Văn thiếu gia đã tỉnh, hai mắt nhìn thẳng lên trần nhà, hơi thở tỏa ra rất là bình thường, chỉ có điều lúc này hắn như đang lạc vào một thế giới nào đó, rõ ràng là không chú ý những gì xung quanh.
5 năm trước…
– Lạc tướng quân, Âu công chúa, các người đi sớm về sớm, phải chú ý an toàn, hoang vực hiện nay không được yên ổn, thú triều lại sắp hàng lâm nên chúng ta không thể mất thêm một người chủ chốt nào nữa.
Một người nam nhân trung niên vẻ mặt đạo mạo lên tiếng nói.
Phía đối diện là một đôi nam nữ. Nam nhân thì anh tuấn tiêu sái gương mặt kiên nghị thần sắc toát ra sự mạnh mẽ khó lường, nữ nhân thì xinh đẹp như tiên nữ, mặt trắng, mắt to, môi mỏng đỏ mọng, thân hình bốc lửa, nhưng không lộ ra một miếng da nào, kín cổng cao tường.
– Cha mẹ, hai người có thể đem theo Văn nhi đi không.
Lúc này một cậu bé đang được ôm trong vòng tay của một nữ nhân khác nói.
– Văn nhi, chúng ta đi tìm ông nội của con, không phải đi chơi, ở nhà ngoan chờ chúng ta về.
Âu công chúa lên tiếng.
– Đúng vậy nha Văn nhi có ta ở đây có ca ca con ở đây, còn có cả một nhà Lạc gia ở đây. Con không phải buồn gì hết.
Nữ nhân kia nhìn Văn nhi mà nói.
– Đã đến giờ rồi, chúng ta nên xuất phát.
Lạc tướng quân nhìn Âu công chúa nói.
– Thiếp biết rồi.
– Đại tẩu nhờ người chăm sóc Văn nhi giúp chúng ta.
– Lạc Long Quân và Âu Cơ các ngươi cứ yên tâm, có ta ở đây không ai đụng được đến một sợi tóc của nó.
– Chúng ta yên tâm, nhị trưởng lão, đại tẩu, chúng ta từ biệt tại đây, sau này gặp lại.
– Được.
Nói xong tất cả Lạc Long Quân và Âu Cơ lên ngựa đi thẳng về phía trước, mất dạng vào làn sương khói.
– Văn nhi đi thôi, ta dẫn con vào nhà chơi.
– Vâng Từ tỷ…
– Hihi tốt lắm, vẫn còn biết gọi ta Từ tỷ, biết ta già lắm rồi không.
Từ Hiểu Vân đỏ mặt, mỉm cười ôn nhu.
– Tỷ xinh đẹp như mẹ ta vậy, không già chút nào.
– Hừ tiểu tử ngươi miệng mồm trơn tru, về sau không biết bao nhiêu nữ nhân bị ngươi hại nữa.
Văn Lang tỏ vẻ không hiểu, bất quá hắn vẫn nói ra được một câu.
– Ta sau này chỉ cần có tỷ thôi.
– E hèm… hai người các ngươi trước vào nhà rồi nói, ta có việc đi trước.
Nhị trưởng lão không thèm nghe thêm nữa, nhìn cứ tưởng hai người đang tán tỉnh nhau, hắn là người không màng đến tình cảm nam nữ, nên không muốn nghe mấy cái này.
Biết được những lời nãy giờ mình nói đều bị nhị trưởng lão nghe thấy rổi, Từ Hiểu Vân mặt đỏ tới mang tai, mắt liếc xéo Văn Lang một cái rồi bỏ chạy mất dạng, bỏ lại Văn Lang đứng đó ngây ngốc nhìn, không hiểu chuyện gì xảy ra.
– Không phải nói dẫn ta đi chơi sao.
Văn Lang một thân một mình vào nhà. Đang đi thì thấy đại ca đang làm gì đó lấp ló trong bụi cây.
Hắn mới chạy lại định trêu đùa đại ca một chút. Nhưng không ngờ đó là quyết định sai lầm nhất trong đời của hắn.
– Tốt đã bắt được hắn, chúng ta nên đi rồi.
Lạc Từ Long con trai của Từ Hiểu Vân.

To top
Đóng QC