Mẹ mất bởi căn bệnh ung thư cổ tử cung di căn lúc tôi tròn 15, học lớp 8. Cái tuổi mọi thứ đều phải có mẹ chỉ dẫn và dặn dò. Tôi như ngây, như dại suốt ngày ở lì trong phòng. Mọi việc nhà đều do bố tôi làm hết. Buổi trưa ông tranh thủ về nhà lo cơm nước và giục tôi đi học kẻo ngủ quên. Ông cứ lầm lũi, kiệm lời từ khi mẹ tôi ra đi. Nhiều khi nhìn ông, tôi không cầm được nước mắt nhưng chẳng biết làm gì cho bố vui khi trong lòng tôi nỗi buồn mất mẹ chưa thể nguôi.
Rồi tôi thành thiếu nữ 18 với đầy đủ tố chất người con gái trưởng thành. Mỗi khi tự ngắm mình trong gương, tôi tự thấy mình đẹp. Tôi giống y chang mẹ.
Bố tôi còn rất trẻ so với tuổi 40. Khi còn mẹ, bố vui tính và hay trêu đùa để hai mẹ con cười vui. Mẹ tôi bị ung thư cắt dạ con nên chỉ có mình tôi nên hai người chiều chuộng tôi lắm. Nhưng bố tôi bảo mẹ:
– Thương yêu, chiều con chứ đừng nuông. Phải dạy cho con những điều tỷ mỉ để nay mai còn phải tự lập…
Mẹ tôi nghe theo. Nên mọi việc nội trợ mẹ tôi đều bắt tôi quan sát, học hỏi rồi thực nghiệm để bà uốn nắn. Bố chỉ dạy bảo về kiến thức và cách sống sao cho có lý, có tình. Có một câu mà bố tôi luôn nhắc đến nỗi tôi thuộc nằm lòng:
– Làm việc gì con cũng phải nghĩ đến hiệu quả và kể cả hậu quả việc mình làm. Tốt nhất là sự thẳng thắn, chân thật với người mà mình muốn nói cùng, làm cùng. Chỉ có vậy mới đạt được điều mình muốn.
Tôi ít bạn bởi lẽ từ ngày mẹ mất, tôi như con sâu chui vào trong cái kén. Người duy nhất để tôi tâm sự là bố. Với bố, tôi cứ nói mọi chuyện như với người mẹ. Từ chuyện ở trường, ngoài đường đến những chuyện riêng tư rất đàn bà, con gái. Bố luôn lắng nghe đến cùng mới nhẹ nhàng phân tích, nhận xét, bày tỏ và kết luận. Tôi thấy hài lòng và nhập tâm những lời lẽ ấy.
Bố tôi là đứa trẻ lạc đường, lang thang khi mới 12 tuổi. Được nhận vào làm thuê tại một quán phở ở thành phố. Rồi đi đánh giày, bán vé số. Sống trong nhà trọ cùng đám bạn. Lớn thêm thì xin học việc sửa xe đạp, xe máy rồi ô tô. Tằn tiện, chắt bóp đến năm 20 tuổi thì lấy mẹ tôi. Mẹ cũng cùng cảnh như bố. Cùng làm thuê ở một quán phở nên quen nhau. Khi bố tôi tìm lại thì mẹ đã có một quán nước chè bên lề đường gọi là quán của riêng mình. Rồi ông bà mua được nhà và sinh ra tôi khi ông 22 tuổi, mẹ tôi hơn bố 3 tuổi. Dù vậy, ông luôn là chỗ dựa, là người bảo vệ bà trước mọi nhiễu nhương của cuộc sống ngoài xã hội.
Bố chỉ nhớ đến cái tên làng xã mà mình đã sinh ra, đã ra đi cùng đám bạn ra thị xã chơi rồi bị lạc không biết đường về nhưng chưa bao giờ trở lại. Còn mẹ tôi thì đã thề không về quê, nơi có bà mẹ ghẻ độc ác. Cả hai ông bà học hành đều bị bỏ cắt ngang chừng cấp 1 vì hoàn cảnh. Bố tôi là người ham học, cứ cặm cụi vừa làm thuê vừa tự học nhờ sách cũ mua lại của mấy bà đồng nát nên cũng hiểu biết nhiều, nhất là về kỹ nghệ. Mẹ thì đảm đang, thu vén giỏi nên kinh tế gia đình cũng có của ăn, của để. Đặc biệt, dù là cặp đôi đi hoang, tiếp xúc với toàn đám người lang thang nhưng chưa bao giờ tôi nghe thấy bố mẹ tôi nói tục, chửi bậy. Tôi sống trong cái tháp ngà ấy nên chỉ coi bố mẹ là chuẩn mực.
Học hết phổ thông, tốt nghiệp loại khá giỏi nhưng tôi không bao giờ có ý học tiếp lên. Để làm gì khi bố tôi còn đầu tắt, mặt tối lo vén gia đình và chu cấp cho tôi? Để làm gì mỗi khi về nhà thấy bố tôi bã bượi thân xác vì mệt, cơm chả muốn ăn? Để làm gì khi tôi thấy vắng ông dù chỉ một ngày?
Thấy tôi quyết định không đi học tiếp, ông hỏi tỷ mỉ và tôi chỉ trả lời “không!”.
– Vì con không muốn nhìn thấy bố cứ rạc người vì lo cho con. Con chỉ xin thêm bố chút tiền để mở quán tạp hóa. Tiền con tiết kiệm từ việc đi làm gia sư và làm lao công bán thời gian tại các trường học, bệnh viện chứ con không ăn cắp, ăn trộm. Bố cứ yên tâm và tin ở con, bố nhé…
Ông ôm tôi vào lòng. Tôi dụi mặt vào ngực áo ông để thấm dòng nước mắt.
Từ buổi đó, hàng ngày bố con luôn giáp mặt nhau. Thỉnh thoảng tôi phụ bố những việc vặt ở tiệm sửa xe hoặc bố giúp tôi đi lấy hàng khi mà cửa hiệu sửa xe của bố vắng khách. Hàng ngày và trong những bữa ăn, những buổi tối hai bố con xem TV, ngồi nói chuyện… tôi thấy vui và nhận ra bố cũng vui vẻ, nhẹ nhõm đỡ những nét nghĩ suy hằn trên trán…
Nhưng…
… Bạn đang đọc truyện Chồng tôi tại nguồn: https://gaigoi.city
Ban đêm, đối với tôi thật ê chề bởi những suy tư, dằn vặt vì thương bố, thương mình. Cũng chẳng biết tự bao giờ mà tôi có ý nghĩ muốn khám phá đàn ông. Nhưng trong mắt tôi, không có người đàn ông nào khác có thể sánh ngang với bố mình. Tôi thích cái dáng vẻ rất phong trần, rắn rỏi của bố. Tôi yêu nét mặt cương nghị và ánh mắt nghiêm nghị nhưng chất chứa yêu thương của ông. Tôi rạo rực khi được ông âu yếm ôm trong vòng tay rắn chắc. Tôi nhớ và luôn muốn ngửi mùi mồ hôi trên ngực ông. Tôi ước ao và rồi thèm khát những va chạm xác thịt với ông. Tôi không thể nín lòng nữa rồi!
Một buổi tối, nghe bố nói:
– Hạnh này! Nếu có bạn trai thì con cứ dẫn về giới thiệu để bố biết và… duyệt, đừng ngại ngần. Hợp duyên thì cứ lấy…
– Thế còn bố? Tôi cướp lời.
– Bố chỉ lấy vợ sau khi con đã có chồng.
– Thế… Thế ngộ con không lấy chồng thì sao? Bố cứ ở vậy à?
– Ừ! Bố đáp cụt ngủn và nhìn đăm đăm vào ấm nước.
Trong tôi trào dâng một thứ tình cảm khó gọi tên. Tôi nhào đến, kéo đầu ông vào ngực mình. Lần đầu tiên có thứ ngoài đôi tay mình tự xoa vú khi tắm, nay có khuôn mặt một người đàn ông đang bị tôi ép chặt vào vầng ngực thanh xuân, nở nang của cô gái tuổi đôi mươi.
Ông không nói gì, mặc cho đôi tay tôi cứ ôm cứng đầu ông mà đưa qua, đưa lại giữa hai đầu vú. Tôi… nứng quá rồi!
Tôi cúi xuống hôn khắp mặt ông. Một vị mằn mặn trên môi tôi, cũng chẳng biết là nước mắt của tôi hay của ông vì tôi đang khóc và biết ông cũng vậy.
Khi tôi ghì miệng ông vào miệng mình. Một thoáng bối rối và một chút né tránh từ ông nhưng bởi tôi mãnh liệt quá nên ông đành phải chịu khuất phục. Chúng tôi hôn nhau, mà đúng ra là tôi hôn ông rất chủ động để ông phải thụ động theo.
Một hồi, tôi rút môi mình ra khỏi miệng ông. Nghe ông thì thào:
– Nhung! Nhu… ung ơi! Sao lại…
– Con không lấy chồng! Và bố cũng không được lấy vợ! Con… muốn bố làm chồng con suốt đời, nhé?
Nói xong, tôi nhìn thẳng vào mắt ông đợi câu trả lời.
– Nhưng…
Ông ấp úng. Tôi dứt khoát:
– Không nhưng gì cả! Từ hôm nay con… à em làm vợ anh. Em yêu anh, thương anh. Em không muốn bất kỳ kẻ nào xen vào giữa. Rồi em sẽ đẻ cho anh những đứa con ngoan, đẹp…
Vừa nói, tôi vừa kéo ông đứng dậy đi về phía phòng ngủ. Vào tới phòng, ngay sau khi cánh cửa tự khép lại, ông chủ động cởi khuy áo của tôi và úp mặt lên bầu vú thanh xuân của con gái mình mà bú, mà mút. Tôi cũng lần lượt lột truồng cả hai rồi kéo ông nằm lên người mình.
Dương vật ông to, dài, nóng và cứng nhắc cứ hối hả nơi háng tôi. Tôi cầm lấy và dẫn chàng vào chốn bồng lai. Một cảm giác đau nhói trong âm hộ. Tôi biết vậy là mình đã thành đàn bà. Cảm giác hạnh phúc dâng trào át hết cái sự đau nhói của lần đầu giao hợp.
– Nhung ơi!
– Em đây! Nhung đây! Vợ của anh đây, Toản ơi!
Thế là từ đây chúng tôi không còn sự cách biệt bởi cách xưng hô bố – con nữa. Vẫn căn nhà này, vẫn hai con người này nhưng đã là vợ chồng.
Năm sau, tôi sinh cho Toản – Bố đẻ tôi nay là chồng của tôi – Một bé trai bụ bẫm.
Để tránh thiên hạ dị nghị, Toản bàn với tôi tìm đường về quê. Tôi đồng ý ngay!
Thế là vợ chồng đưa con lên quê anh – quê nội của con tôi và của chính tôi.
Vợ chồng tôi đã qua 15 năm gắn bó đúng nghĩa vợ chồng và đã có 5 đứa con.
Toản bảo:
– Giờ mình khấm khá, dư dả rồi. Vợ đẻ tiếp nhé!
– Em còn đẻ cho anh tới khi nào hết trứng và khi anh không còn yêu em – con gái và là vợ của anh – thì mới thôi.
Toản cười rất to. Trên khuôn mặt đỏ hồng và tràn đầy hạnh phúc. Tôi biết ông rất hài lòng với cuộc sống của hai bố con tôi – Hai vợ chồng tôi.
— Hết —
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.