Phần 20
Mùa đông năm 1999.
Trời lạnh lắm, từng cơn gió rít đập vào mặt làm tung bay mái tóc ngang vai, Loan một mình đứng trước cầu cảng, nơi đây 5 năm trước anh Hùng chồng cô đã ra đi và không bao giờ trở về. Cô vẫn luôn hy vọng vào một điều thần kỳ nào đó, rằng chồng cô sẽ có ngày trở về. Cô tự huyễn hoặc bản thân đặt ra tình huống khi tầu chìm, các anh lênh đênh trên biển rồi được một con thuyền buôn nào đó ngang qua cứu vớt. Rằng biết đâu anh vẫn còn sống ở một đất nước xa xôi nào đó mà không có điều kiện trở về, rằng một ngày nào đó mình lại có chồng, được sống trong những phút giây hạnh phúc như hàng triệu hàng triệu người vợ khác trên cuộc đời này.
Đã 5 năm trôi qua với bao vất vả khó khăn nhọc nhằn của bà mẹ đơn thân. Ngày anh ra đi cô mới 28 tuổi, cu Dũng với học lớp 1. Giờ đây, 5 năm đằng đẵng nặng nề trôi qua, cô đã bước sang tuổi 33, con trai đã học lớp 5 rồi. 5 Năm ấy một mình cô gánh chịu dông bão cuộc đời, vất vả nuôi con.
Nói thời gian qua Loan sợ nhất điều gì thì đó chính là bóng đêm. Màn đêm buông xuống cũng chính là lúc bản năng con người thức dậy, cũng chính là lúc sự ham muốn đàn bà nổi lên làm cô thấy lúc đó mình mới thực sự cô đơn cần bàn tay che chở của người đàn ông bên cạnh. Cô đã thèm đến nỗi khát khao lại được 1 lần rúc vào nách chồng ủ ấm những khi đông về. Vẫn tìm cách giải tỏa sinh lý đấy nhưng đó cũng chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi, có những lúc cũng đạt được cực khoái xuất nước đấy nhưng đó mới chỉ là 1 vế của mệnh đề. Xuất nhiều nhưng đã quá lâu rồi cô chưa Nhập. Đã quá lâu rồi cô không biết tinh trùng của đàn ông là gì, hình như cô đã quên mất mùi vị tinh trùng nó như thế nào rồi.
Nhiều lúc cũng muốn buông xuôi lắm, muốn được theo cái Trúc đi ngao du thiên hạ thưởng thức nét xuân tình, rồi có lúc cũng vẩn vơ suy nghĩ hay là mình trao thân cho chú Hào, chú ấy một lòng một dạ với mình có chịu lấy vợ đâu, vẫn chờ một cái gật đầu đấy thôi. Hay là cuốn vào cuộc chơi tay ba giữa mẹ đẻ và chú em rể tên Huy kia cho nó biết cái mùi, có mấy lần bà Phương vẫn bắn tiếng là Huy luôn khao khát được một lần địt chị vợ. Rồi hay là mình đi thêm bước nữa, cũng có mấy người trạc tuổi cô đàng hoàng đứng đắn nhưng qua một đời vợ nghiêm túc đến với cô với mong muốn góp gạo thổi cơm chung.
Đúng thật là con người sắt đá đến đâu cũng sẽ bị “nước chảy đá mòn” mà thôi. Nước ở đây chính là nước lồn, cái thứ nước trong không ra trong, đục không ra đục ấy ngày ngày bào mòn chính cái con người sắt đá là Loan. Không biết mình còn chịu được bao nhiêu phần nữa đây.
Cũng may cuộc đời cô còn có cu Dũng, đứa con trai bé bỏng ngày nào giờ đã lớn lắm rồi. Đã 11 tuổi, cao 1 mét rưỡi rồi chứ còn bé tấm gì. Giờ đây cu cậu đã tự đi học, tự biết nấu cơm chờ mẹ đi làm về ăn rồi. Lại còn luôn luôn biết quan tâm đến mẹ nữa, cái gì của mẹ cũng để ý, nào là mẹ dạo này xanh xao hơn đấy, mẹ mặc cái áo này đẹp lắm, mẹ ơi mấy hôm rồi mẹ không gọi đầu thì phải, mẹ ơi mẹ ăn cơm nhiều vào, mẹ ơi mẹ đi tắm rửa đi… Đấy con trai của mẹ là thế, mẹ hạnh phúc lắm khi có con ở bên con có biết không? Nhưng con ạ, con làm sao hiểu hết được mẹ, ban ngày có con nhưng ban đêm mẹ sợ lắm con biết không? Mẹ sợ chính mình con ạ.
Hướng mặt ra biển, Loan nói thành tiếng: “Anh Hùng ơi, em sắp hết chịu nổi anh ơi! Em trọn đạo làm vợ với anh rồi. Anh đi để lại em một mình vất vả lắm anh ơi, em kiệt sức rồi anh có biết không? Em xin anh giải thoát cho em không em chết mất!”
Tiếng nói trước biển khơi mù mịt, không biết anh Hùng ở nơi nào đó có nghe được giãi bày của người vợ không? Loan nói như xả nỗi lòng vất vả truân chuyên, như lời “ly hôn” từ biệt vai trò người vợ. Giờ đây cô chỉ sống cho con, cho mình thôi, không còn sống vì anh nữa, cô tự giải thoát phận làm vợ với anh bằng lời nói này.
Rời cảng, Loan trở về nhà, trở về với cuộc sống hàng ngày. Trời lạnh cắt da cắt thịt làm mặt môi Loan tím lại. Thấy mẹ về cu Dũng mừng rỡ ra mặt:
– Mẹ về rồi à, mẹ đi đâu không báo con làm con lo quá.
Thấy con, Loan ấm áp trở lại khi nhìn thấy ánh mắt quan tâm lo lắng của con dành cho mình:
– Mẹ chạy đi có tí việc, con cơm nước gì chưa?
– Con nấu rồi mẹ ạ, chỉ chờ mẹ về ăn thôi. Hôm nay con nấu cả thức ăn luôn, không ngon mẹ đừng chê nhé.
Loan nhìn con đăm chiêu, không biết cô đang nghĩ gì nữa:
– Cục cưng của mẹ nấu gì cũng ngon mà. Để mẹ đi tắm rồi mẹ con mình ăn cơm nhé.
– Vâng, mẹ đi tắm đi, con bật nước nóng từ nãy rồi. Mẹ đừng tắm lâu không lạnh mẹ nhé. Để con lấy quần áo cho mẹ.
Đấy, cu Dũng cứ quẩn quanh quan tâm đến mẹ như vậy đó, có người mẹ nào lại không yêu, không thương đứa con như vậy được cơ chứ, Loan cảm động nói:
– Con ngoan của mẹ, mẹ cảm ơn con. Để mẹ tự lấy quần áo chứ con biết mẹ mặc thế nào mà lấy.
– Con biết mà, mẹ mặc cái quần gió, áo thun này, còn thêm bộ quần áo nhỏ xíu nữa…
Nói đến đây cu Dũng hơi ngượng ngượng. À thì ra cu Cậu còn quan tâm cả việc mẹ mặc quần áo lót nữa cơ đấy. Loan cũng thấy ngường ngượng theo con:
– Khiếp, để ý kỹ thế. Thôi để mẹ tự lấy, con dọn cơm ra mẹ tắm ù một tí rồi vào.
– Vâng ạ.
Loan vào tủ lấy quần áo đi tắm rửa, trời lạnh đến mấy thì cô ngày nào cũng tắm, có điều mùa đông lạnh thì rửa là chính, tắm là phụ. Chọn cho mình cái quần gió, cái áo thun xong nghĩ thế nào cô lại không lấy quần áo lót. Muốn để trống cho thoải mái, cũng bởi mấy hôm rồi cô đến tháng, suốt ngày đeo băng làm bướm khó chịu, nay sạch sẽ rồi cô để cho “cô bé” hít thở một tẹo cho dễ chịu.
Loan tắm bên trong thì Dũng lúi húi dọn mâm bát ở bên ngoài, cái bếp gần nhà vệ sinh mà. Cậu nghe thấy tiếng xè xè, tiếng xột xoạt, tiếng nước chảy bên trong nhà vệ sinh hắt ra. Lớn rồi mà nên cậu biết, tiếng xè xè ấy là do mẹ Loan đang đái, tiếng xột xoạt ấy là do mẹ đang cởi bỏ quần áo, mẹ đang trần truồng ngay bên trong kia, tiếng nước chảy là mẹ đang tắm, đang rửa bướm.
Dũng tự nhiên thấy con chim mình hơi hơi nhỏng lên một tẹo, tự nhiên thôi, Dũng cũng chẳng biết giải thích như thế nào, hiểu biết của mình đã có gì đâu. Chỉ thấy rằng con chim của mình hơi căng căng giống kiểu buồn đái. Giờ đây cu cậu không biết là mình đã bắt đầu bước vào tuổi dậy thì, tự bản năng muốn khám phá cuộc sống muôn mầu muôn sắc này. Những cơn mơ “bố và mẹ” từ hồi xưa vẫn thường ám ảnh cậu, giờ đây cậu đã biết “chuyện người lớn” mà mẹ nói là chuyện gì rồi, đơn giản trong suy nghĩ của cậu đấy chính là việc đàn ông đàn bà gần nhau để sinh ra em bé.
Rồi hình ảnh cái bướm, cái vú mẹ trong cơn mơ có khác so với của mình. Từ mơ đến đời thực khoảng cách gần mà xa, xa mà gần. Dần già không biết tự bao giờ cậu mong được nhìn vú mẹ, bướm mẹ ngoài đời thực chứ không còn là trong giấc mơ nữa. Xa hơn nữa, cậu mong được giống bố, úp mặt vào háng mẹ, để làm gì nữa cậu cũng còn chưa biết. Trẻ con tò mò, thích khám phá những điều mà mình chưa biết, chưa hiểu.
Mãi mẹ cũng xong, bước ra ngoài phòng tắm. Nhìn mẹ một lượt Dũng bột phát hỏi mẹ:
– Mẹ không mặc quần áo nhỏ à?
Loan ngạc nhiên lắm vì câu hỏi của con, “sao nó lại biết nhỉ?”, Loan hỏi lại con:
– Sao con biết?
Dũng ú ớ:
– Thì thì thì… con không thấy mẹ lấy vào.
Dũng không dám khai thật là cậu nhìn vào đít mẹ không thấy nếp hằn của quần lót, còn áo lót thì quá dễ thấy, nhìn thấy cặp vú của mẹ căng đét trong cái áo thun bó kia.
Loan cũng không tin lắm vào câu trả lời của con, cô lướt nhanh một lượt vào người mình thì nhận ra rằng đứa trẻ lên 3 và ông già 80 tuổi cũng biết là cô không mặc áo lót rồi, áo thun ốp vào rõ mồn một hình cái vú, nhìn còn rõ cả 2 cái đầu ti ở vị trí nào. Còn tại sao con biết mình đang để rông bướm thì cô không giải thích được. Loan đánh trống lảng.
– À thì… thì mẹ hết quần áo con rồi, mấy hôm mưa khô không kịp.
– Vâng ạ, mẹ ơi ăn cơm thôi, con dọn ra rồi.
Hai mẹ con ngồi ăn cơm mà mỗi người theo đuổi một suy nghĩ làm cho bữa ăn có vẻ không sôi nổi như mọi khi. Loan thì nghĩ là sao cu Dũng biết mình không mặc quần lót nhỉ, sao nó lại quan tâm cả chuyện bướm mẹ được bao bọc bằng cái gì? Tặc lưỡi nghĩ rằng con chỉ quan tâm mẹ thông thường thôi chứ đã biết gì đâu. Nhưng cũng hay hay đấy nhỉ, mình có người quan tâm đến cả những thứ thầm kín nữa làm Loan thấy hưng phấn chút chút, rồi thì thả lỏng suy nghĩ làm bướm cô man mát, đầu ti đã cứng cứng rồi. Đang ăn như đếm hạt cơm, Loan thấy con nói:
– Mẹ ăn cơm đi, sao thừ người vậy.
Gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ làm mất nước trong người, trở lại với bữa ăn với những câu hỏi thông thường, Loan hỏi con:
– À, mẹ nghĩ đến công việc thôi con. Con ăn đi, mà ở trường có chuyện gì không con?
– Cũng không có gì mẹ ạ, con học vẫn tốt toàn được cô giáo khen thôi. Nhưng có một chuyện này mẹ ạ?
– Chuyện gì vậy con?
Dũng ấp úng:
– Hôm nay đứa bạn cùng lớp con nói là…
– Là sao con, con trai gì mà cứ ấp úng thế?
– Là… Là… về bảo mẹ mày mua quần sịp cho, mày định đãi mắt bọn con gái à? Con không hiểu nó nói thế là như thế nào hả mẹ. Đi học con vẫn mặc quần dài mà, có hở tẹo nào đâu. Quần sịp là gì hả mẹ?
Loan đã biết vấn đề của con là gì, lướt nhanh xuống đũng quần cu Dũng thấy u u cộm lên một đụm nhỏ. Lời “tiên tri” của bác sĩ năm nào lại hiện lên trong đầu Loan. Chỉ là không biết giờ đã bằng chừng nào rồi. Kể từ cái ngày con bị hẹp bao quy đầu đã 2 năm rồi Loan chưa “thăm khám” chim thằng bé. Không biết giờ ra sao. Nghĩ đến đây tự nhiên Loan thấy lồn mình chảy nước ra mà cô cảm nhận thấy rõ luôn, giờ đây cô còn biết chắc là hột le của mình lồi hẳn ra chứ không còn thụt bên trong nữa rồi. Con ơi là con, mẹ biết làm thế nào đây, đang ăn cơm mà.
Trở lại với câu hỏi của con, Loan bình tĩnh giảng giải:
– Hì hì hì, con không phải lo gì cả đâu. Chuyện bình thường ấy mà. Mẹ cũng sơ suất không để ý. Quần sịp là cái quần nhỏ để con mặc bên trong rồi mặc quần dài bên ngoài. Giống như cái quần nhỏ của mẹ ấy. Con lớn rồi nên phải mặc không người khác lại nhìn thấy chim, giống như bây giờ đây này. Hihihihihi.
Loan khúc khích cười làm Dũng ngượng muốn chết khi nhìn xuống háng mình. Đúng là có cục nhìn rõ luôn. Loan tiếp lời:
– Ăn cơm xong mẹ đưa con đi mua mấy cái quần sịp, từ giờ đi học phải mặc vào không các bạn cười cho đấy. Còn ở nhà không cần mặc.
Dũng ngây thơ hồn nhiên như cô tiên:
– Ở nhà không mặc để mẹ nhìn thấy à?
– Cha bố nhà anh, tôi chẳng nhìn suốt rồi. Không nhớ à, hồi xưa tôi còn rửa chim cho anh, quên rồi à.
Dũng chữa ngượng:
– Mẹ này, hồi đấy khác, giờ khác mà.
– Khác gì mà khác, có to hơn tẹo nào không mà kêu khác.
– “Thôi, không nói chuyện với mẹ nữa”, Dũng đáp trả khi bị mẹ tấn công liên hồi.
Phần còn lại bữa ăn diễn ra trong im lặng là chính. Loan mải suy nghĩ về chuyện cu Dũng. Những sự thay đổi gần đây của Cu làm Loan nhận định con đã chập chững bước vào tuổi dậy thì. Nếu còn bố thì chuyện bố chỉ bảo cho con giai các vấn đề tâm sinh lý giai đoạn này thì tốt biết bao. Đằng này, tuy là mẹ nhưng cũng là con gái, không biết giảng giải thế nào cho phải. Nếu là con gái thì dễ, chuyện lồn, chuyện vú, chuyện kinh nguyệt thì mẹ giảng tốt. Đằng này con trai thì phải là chuyện buồi, chuyện cương cứng, chuyện mộng tinh, chuyện xuất tinh, chuyện thủ dâm sóc lọ, mẹ biết nói thế nào cho con hiểu đây. Nhưng đành thôi, nhà làm gì có người lớn khác ngoài mẹ đâu mà đùn đẩy trách nhiệm này cho ai. Cô biết, tương lai gần phía trước cô phải đóng vai người bố giảng giải cho con những chuyện tế nhị này. Chỉ không biết là bắt đầu như thế nào và bằng cách gì thôi. Có lẽ nên để đến khi cu cậu vào lớp 6 thì mình bắt đầu nói về vấn đề này với con. Chứ giờ còn bé biết gì mà hiểu.