Phần 30
Vừa đến cơ quan làm việc, đập vào mắt Loan là một tấm thiệp mời để ngay ngắn. Trên đó ghi đại khái nội dung như sau:
“Kính mời: Cô Bùi Tuyết Loan
Tới tham dự buổi gặp mặt đầu niên khóa lớp CT25A
Thời gian: 18h00’ ngày thứ sáu ngày 8/9/2000
Địa điểm: Nhà hàng Cánh Buồm, số 69 đường Lạch Tray, TP Hải Phòng.
Ký tên: Lớp trưởng Trần Trọng Kim”
“Cũng trang trọng chứng tỏ có thành ý đây, không biết con Trúc có nhận được thư mời không? Mà sao sinh viên gì mà giầu thế nhỉ, mời ở nhà hàng sang trọng nhất nhì thành phố. Thế kỉ 21 rồi có khác”, Loan suy nghĩ như vậy khi nhận được tấm thiệp. Nếu đi thì là tối nay đây.
Mãi hơn 9h Trúc mới lò dò uể oải bước vào phòng. Loan nhìn thấy Trúc liền kéo đi ngay mà không để nó kịp đặt đít xuống ghế.
– Gì vậy mày, làm gì kéo người ta đi sớm thế. Tao đang mệt lắm, hôm qua chiến 2 hiệp chính thêm 2 hiệp phụ lại đá pênanti nữa đang rát hết cả bướm đây.
Chẳng nói chẳng rằng Loan kéo Trúc đi xuống căng tin trường, chọn một bàn góc trong cùng. Vừa mới đặt đít xuống, Loan đã nói câu làm Trúc thay đổi hẳn thái độ:
– 13 Đến 14 mày ạ.
– Gì vậy, mày nói mô tê gì tao chẳng hiểu. Tao chỉ có 4 thằng cùng lúc là nhiều thôi. 13 – 14 Thằng cùng lúc không biết tao có chịu được không? Chưa thử bao giờ.
– Con điên à, lúc nào cũng chỉ thế là nhanh. Ý tao không phải vậy, ý tao là… là…
– Là gì thì nói đi, ưỡn ờ hoài.
– Là… chim cu Dũng nhà tao dài khoảng đó mày ạ.
Trúc trợn mắt, há hốc mồm đến nỗi giờ mà đút quả táo tầu vào chắc vừa chứ chẳng chơi. Mãi một lúc mới ngậm lại được, nuốt nước bọt đánh ực một cái hỏi lại:
– Sao mày biết, hôm qua ăn rồi à? Con này ngon à nha. Mà cu Dũng mới có lớp 6 thôi mà.
– Không phải thế, ăn uống gì. Chuyện là… tao… tao dạy giáo dục giới tính cho con ý. Hôm qua… Hôm qua đến bài dậy về “cái đó”…
Trúc thấy mình không còn rát lồn sau trận đại chiến đêm qua nữa, cũng bởi lồn cô vừa mới tiết một ít nước ra làm dịu cơn rát.
– Kể đi, kể đi, sót cái gì là tao bóp vú.
Thế rồi, Loan rầm rì, thủ thỉ, thầm thì kể lại toàn bộ câu chuyện đêm qua cho Trúc nghe mà không bỏ xót một cái gì.
Vừa nghe Trúc thỉnh thoảng lại đưa tay xuống gãi gãi bím, Trúc đã nứng lắm khi nuốt từng lời kể rành rọt của Loan. Vừa hết câu chuyện là Trúc hỏi ngay:
– Ngon không?
– Ngon cái gì mày?
– Còn cái gì vào đây, tinh của Dũng ngon không mày?
Loan thêm đỏ ửng mặt:
– Thì, thì, thì… chẳng biết nữa… Nhưng thấy cũng thích thích… giờ thấy… thấy… thèm thèm mày ạ.
– Chu choa mạ ơi, biết thèm rồi đây này.
– Con này cấm trêu.
– Thèm thì đợi tối đi. Mà tao nói này. Tối nay về mút đi, mút rồi ăn luôn sướng lắm. Ôi, ăn không hết phần tao nhé, đi mà, đi mà. Tao chưa được ăn tinh non bao giờ. Đi mà bạn yêu của tôi…
Trúc giọng bè ra kiểu nũng nịu làm Loan muốn giận cũng chẳng biết giận thế nào.
– Vớ vẩn. Mà mày ơi, có chuyện này tao muốn nói với mày.
– Chuyện gì, lại hối hận áy náy là, chuyện ấy thì dẹp đi, không cần nói.
Loan thấy lòng nhẹ bẫng nói với Trúc:
– Không mày ạ. Không như mấy lần trước. Lần này tao cảm thấy rất bình thường, không còn ăn năn hối hận, không còn cảm giác tội lỗi nữa. Tao thấy tao còn thích nữa mày ạ, còn mong làm lại nữa cơ. Thực ra tao nghĩ thông rồi mày ạ. Chuyện ở đời cũng là do con người tự đặt ra mà thôi, chuẩn mực này kia cũng là do con người mà thôi. Giờ tao chỉ cần biết con tao vui, tao vui là được, không còn nặng nề mấy cái lễ nghĩa nữa rồi. Không biết sau này ra sao nữa. Có thể một ngày nào đó, tao sẽ cho Dũng… cho Dũng…
Loan nói một tràng nhưng đến câu này lại ngập ngừng. Trúc tiếp lời:
– Cho Dũng địt chứ gì.
Loan không đáp trả những lời Trúc vừa nói như một sự đồng ý ngầm. Trúc thấy bạn im ắng liền ghé sát vào bạn nói nhỏ hơn:
– Cố lên! Nhưng đừng… có chửa là được.
Nghe bạn nói mà Loan nhíu nhíu lồn, lỗ lồn ngậm vào mở ra như vừa được uống một liều kích dục loại cực mạnh. Có chửa! Đó là điều mà từ ngày chồng mất cô hoàn toàn không hề nghĩ đến, trong thâm tâm chỉ mặc định rằng mình chỉ có một đứa con duy nhất là Dũng thôi chứ không thể có thêm. Nhưng nay nghe bạn nói vậy, cảm giác được làm đàn bà mang nặng đẻ đau tự nhiên lại ùa về làm cô xao xuyến.
– Biết rồi. Thôi nói chuyện khác đi. Tối mày có đi dự cái liên hoan lớp CT25A không? Tao không biết có nên đi không?
– Đi chứ, đi xem có gì vui không? Mày đi đi, tao đi cùng rồi đừng lo gì cả. Nhưng còn cu Dũng thì sao? Mày đi nó ở một mình à.
Loan nói ra băn khoăn của mình:
– Tao ngại ngại đi mày ạ, tao chẳng đi kiểu này bao giờ. Còn Cu thì không lo, tự biết nấu cơm ăn rồi. Tao điện về hàng xóm dặn là xong.
Trúc động viên bạn:
– Đi đi mày, đừng để cuộc sống mình quá buồn tẻ, sớm quỵ đấy. Không nhì nhằng gì nữa, hôm nay làm xong là đi luôn, tao với mày đi cùng nhau. Mọi thứ tao sắp xếp hết rồi.
– Sắp xếp?
Trúc cố tình giấu Loan là buổi liên hoan tối nay hoàn toàn không đơn giản như Loan vẫn tưởng. Cô đã chuẩn bị mọi phương án đề phòng bất trắc có biến xảy ra tối nay. Gì chứ, tiếp cái thằng oắt sỉu nhi này đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là tốn một cái lông lồn.
– Không có gì, về phòng đi, tao phải thay cái quần lót cái.
Hai đứa lục tục đứng dậy về phòng làm việc chờ đến giờ xuất phát.