Phần 31
Tại nhà hàng Cánh Buồm.
Đón Loan và Trúc là lớp trưởng lớp CT25A khoa Công nghệ thông tin: Trần Trọng Kim.
– Em chào hai cô ạ, mời hai cô vào trong phòng VIP 609, mọi người đến đủ cả rồi ạ!
Loan ngỡ ngàng vì khung cảnh sang trọng, xa hoa của nhà hàng. Nó hoàn toàn không thích hợp với cô và với cả các em sinh viên mới nhập trường. Cô không biết mọi chi phí cho bữa tiệc này đều được Kim chi trả, nhà chả có gì ngoài điều kiện.
Trúc thì lăng xăng bước vào, với cô những nhà hàng kiểu này cũng chỉ giống bếp ăn nhà mình mà thôi, có gì đâu. Loan thì rón rén bám một tay vào Trúc mà đi vào. Đi đằng sau hai người đẹp, Kim nhận xét trong đầu:
“Chà, chà, cô Loan thì kín cổng cao tường trong bộ đồ công sở. Cô Trúc thì vẫn váy mỏng như hôm nọ nhưng hôm nay không biết quần lót màu gì. Đít to như nhau, cô Loan có nhỉnh hơn tẹo nhưng không đáng kể. Ăn món nào trước đây. Chà khó nghĩ quá! Không được thay đổi kế hoạch ban đầu, đó là suy nghĩ của bậc quân tử. Kẻ còn lại không hôm nay thì mai, cơm không ăn gạo còn đó”. Vậy đấy, chỉ có từ cửa quán vào đến cửa phòng mà thằng đầu đất nghĩ mình là bậc quân tử nghĩ được từng đó cơ đấy.
Đẩy cửa phòng vào thì Loan và Trúc thấy những nhân vật sau: Thầy hiệu Trưởng, lão Cường trưởng phòng Hành chính, Giáo viên chủ nhiệm lớp CT25A, và 3 bạn sinh viên nữa tính cả Kim. Chấm hết.
Đem thắc mắc của mình Trúc hỏi Kim mà chưa đả động gì đến các nhân vật tầm cỡ đang có mặt tại đây:
– Ô thế tưởng là liên hoan lớp mà, sao lại rặt giáo viên thế này.
Loan không nói gì chỉ chào theo phép xã giao, mọi việc cô để bạn lo:
– Chào các thầy, chào các em!
Kim ta biết thắc mắc của hai người đẹp, hắn ta sượng sùng giải thích dù chẳng ai nghe lọt tai cả:
– Dạ thưa cô, chả là em có bảo tất cả các bạn đến tham dự nhưng các bạn đều bận học cả, chỉ có cán bộ lớp tham gia. Có em là lớp trưởng và hai bạn lớp phó nữa. Thôi, em mời các thầy, các cô chúng ta nhập tiệc.
“Tách, tách, tách!”
3 Tiếng búng tay là 4 em lễ tân trong trang phục áo dài bưng đủ các món đồ ngon nhất ở cái nhà hàng này lên. Nào là tôm cua ghẹ mực bề bê, nào là bò bê dê ngan chó, nào là cá gà lợn ngan ngỗng, nào là hành dăm giềng xả mùi tầu, chỉ thiếu có cóc nhái rắn chuột mèo là đủ ẩm thực cái Miền Bắc này rồi. Hoa hết cả mắt.
Trầm trồ đâu đó là tiếng ông hiệu trưởng và lão trưởng phòng: “Đúng là con quan có khác! Có khác!”
Loan thì bẽn lẽn ăn vài món rau, Trúc thì chưa động đũa mà chỉ ngồi bù loa mép dãi mấy chuyện linh tinh với mấy cậu lớp phó. Ông hiệu trưởng và lão trưởng phòng không bắt nhời.
Kim tỏ vẻ ta đây là chủ bữa tiệc đứng dậy trịnh trọng tuyên bố sau một hồi ăn uống thỏa. Rót đầy các li rượu, Kim đứng dậy:
– Thưa thầy hiệu trưởng, thưa thầy trưởng phòng, thưa thầy chủ nhiệm và em kính thưa hai cô. Thay mặt các bạn trong lớp em tổ chức bữa tiệc ngày hôm nay. Trước là để cảm ơn các thầy và các cô đã quan tâm. Sau là để bày tỏ lòng thành kính mong các thầy cô giúp đỡ em, à không, chúng em trong lúc học tập tại trường. Nào em xin mời.
Cả bàn đứng dậy hưởng ứng chỉ có Loan là còn ngồi, cô thanh minh:
– Tôi xin phép, thú thực là tôi chưa uống rượu bao giờ. Mọi người cứ tự nhiên.
– “Kìa cô, cô nhấp môi thôi cũng được”, giọng Kim.
– “Kìa cô Loan, các em có lòng thành”, giọng ông hiệu trưởng.
– “Loan, em uống 1 chén thôi”, còn ai vào đây ngoài lão Cường.
– “Uống bao nhiêu uống, còn lại để Trúc này hộ”, Trúc đây mà.
Thấy mọi người ép quá, kể cũng ngại Loan đành đứng dậy cầm li lên:
– Vậy em xin phép được uống đúng 1 ly này thôi ạ, em không uống rượu bao giờ. Về nhà còn có cháu nó ở nhà nữa.
“Chỉ cần nửa là đủ, đâu cần cả li đâu, hà hà hà hà !”, Kim con ông Chỉ gật gật gù gù ngẫm ngợi.
Uống xong chén rượu, mọi người ăn uống bình thường. Nhưng chỉ độ 5 phút sau, Loan thấy mình hơi chóng mặt, mặt mũi tự nhiên đỏ gay, mồ hôi chảy đầm đìa đến độ cô liên tục lấy khăn mà thấm. Đặc biệt là cảm giác nóng nóng trong người, không phải là cảm giác nóng của sốt. Đúng rồi, cảm giác này là cảm giác nứng nứng thì đúng hơn. Ơ sao thế nhỉ, sao tự nhiên giờ này mình lại thế này, hôm nay cũng không phải ngày rụng trứng. Mấy hôm rồi cũng được lót dạ tí mắm tí mẻ ấy chứ. Lắc lắc cái đầu Loan đứng dậy xin phép mọi người đi vào nhà vệ sinh, cô thấy mình không ổn tẹo nào. Tự đoán là do chén rượu gây ra đây mà, đấy đã tự bảo mình là không được uống rượu rồi cơ mà. Sau chừa.
Mọi biểu hiệu khác lạ của Loan không lọt ra ngoài ánh mắt của Trúc, và đương nhiên còn có một người nữa. Đó là Kim.
Chỉ độ 1 phút sau kể từ khi Loan đi ra ngoài, Kim cũng đứng dậy theo gót đi ra với cái cớ không thể ai nghi ngờ: đi đái.
Trúc chẳng chào chẳng hỏi bề trên còn đang mải nâng mải cụng kia, đứng dậy liền theo sau. Ra đến cửa, hất hàm với 2 thanh niên chẳng biết tự bao giờ đã đứng sẵn ở cách phòng ăn không xa. Chị trước, 2 em theo sau tiến vào khu nhà vệ sinh.
Đẩy thẳng cửa nhà vệ sinh nữ, cả 3 bước vào. Và điều Trúc lường trước đã xảy ra thật. Không nhìn thấy Loan đâu, chắc là ở trong WC riêng bên trong, còn đang ngó ngó nghiêng nghiêng ở ngoài là thằng Kim. Trúc chưa nói câu gì trước sự ngỡ ngàng của thằng nhãi. Liền gọi:
– Loan ơi, mày ở phòng nào.
Tiếng từ một phòng nhỏ vọng ra:
– Tao đây, Trúc à. Tao thấy chóng mặt mày ạ nhưng không sao đâu. Tao ra đây.
Đẩy cửa nhỏ bước ra ngoài. Loan thấy còn có Trúc, sinh viên Kim và 2 cậu thanh niên nhìn lạ hoắc. Nhưng không kịp hỏi tại sao thì Trúc liền mở cửa WC đẩy Loan đi:
– Không sao thì tốt rồi, về phòng ăn đi. Tao về liền.
Loan lại lắc lắc đầu miễn cưỡng trở về phòng ăn, cô lờ mờ đoán là Trúc lại định làm bậy bạ đây mà. Nhưng thôi kệ nó, chuyện nó mình không xen vào được.
Đóng cửa phòng vệ sinh, chốt cửa trong đến “cạch” một cái.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Hự!”
Trúc quay lại thì đã thấy Kim đang ôm chim, cái đau do 2 phát đấm vào mắt làm thâm quầng một vòng tròn rất đẹp như kiểu đeo kính không bằng quả lên gối vào hạ bộ. Thì ra 2 thanh niên đã ra tay, rất nhanh và gọn. Trúc cười mỉm với 2 đứa em:
– Hai cưng ra ngoài cửa đợi chị nhé, đừng cho ai vào. Tối về chị thưởng.
Hai đứa mở cửa bước ra. Gian phòng vệ sinh giờ đây còn lại có Trúc và cái thằng vẫn còn chưa hết đau buồi. Trúc lên giọng:
– Ngẩng mặt lên!
Vừa hơi hơi ngẩng cái mặt lên thì: “Bép!”. Một cái tát hết tầm của Trúc.
Từ thủa bé đến giờ, đây là lần thằng Kim bị ăn đòn. Nó như cục vàng cục bạc của bố nó nhưng giờ đây nó thấy mình thật ra chỉ là cục cứt. Nó mếu máo:
– Em có làm gì đâu mà cô đánh em.
– Mày vào nhà vệ sinh nữ làm gì?
– Hu hu hu, em lo cô Loan bị làm sao nên vào hỏi thôi mà. Hu hu hu.
– Bây giờ tao cho mày lựa chọn: 1 là khai thật, 2 là tao xẻo chim. Chọn đi.
– Em có làm gì đâu mà khai.
“Bép”, đủ 5 ngón tay trên mặt Kim.
– Cô ơi, em khai, em khai. Bố em là…
– “Hự! Này thì bố này”
Một phát sút vào giái làm Kim mặt trắng bệch, thở còn không nổi nữa rồi.
– Bố mày là Chỉ, ông nội mày là Khâu, bà nội mày là Thêu, cụ tổ nhà mày là Vá.
– Sao cô biết hết thế?
– Về hỏi bố mày, Trúc là ai. Giờ có nói không?
Kim rặn từng chữ vì vẫn còn đau:
– Em nói. Em cho cô Loan uống thuốc kích…
– Cho uống bằng cách nào?
– Em cho vào bát của cô ấy ạ, thuốc cộng với rượu sẽ có tác dụng ạ.
Giờ Trúc đã giải đáp được thắc mắc trong lòng rằng Loan bị cho uống thuốc kích dục nhưng không biết là cho lúc nào. Mọi người ăn uống như nhau sao cô bị làm sao mà chỉ riêng Trúc bị. Thì ra thằng nhãi này không biết học ai lại chơi bài độc làm cô không để ý. Đúng là có toan tính và tổ chức đây mà.
– Tao nói để mày nhớ. Với tao thì bố mày tao di phát một. Nhà mày tao đốt không đến 10’ là cả bàn thờ nhà mày cũng cháy không còn cọng nhang. Từ giờ trở đi, từ mai trở lại mà còn láo toét nữa thì đừng trách bà. Ở cái trường này có 2 thứ mày không được động đến. Một là cô Loan hai là tao. Biết chưa. Giờ về thẳng nhà ngay. Cấm vào phòng.
Như được thoát án tử hình, thằng Kim vội vội vàng vàng mở cửa lặn mất tăm không sủi bọt. Nó tưởng bữa nay được chén hoa khôi của người, mai được chén á hậu. Nào ngờ đâu phải chạy như chó với cặp kính dâm trên mắt, với 10 ngón tay trên má và còn không biết cậu nhỏ bị làm sao không nữa.
Trúc lấy lại bóng dáng thướt tha quay trở lại phòng, không nói không rằng đến gần Loan xốc tay kéo đứng dậy:
– Về thôi Loan, mày say rồi. Mọi người cứ ở lại ăn uống thoải mái. Tôi thanh toán tiền rồi. Kim có việc bận gia đình nên xin phép về trước.
Ai nấy đều ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng tặc lưỡi kệ. Đến đây chủ yếu là ăn, mà món ăn vẫn đây. Còn hai ả kia thì có say nhã ra đấy cũng chẳng có cửa làm gì. Thôi thì… Ăn.