Phần 37
“- Em đang làm cái gì vậy Loan?
– Anh Hùng… anh Hùng à? Anh…
– Sao em nỡ đối xử với anh thế…
– Em… Em… Em… Anh… Anh…
– Em còn định… dụ dỗ thằng Dũng… làm cái chuyện tày đình… à?
– Em… em… em…
– Em có biết như thế là… loạn luân không?
– Anh Hùng… Anh Hùng… em… em…
– Dừng lại ngay… dừng lại ngay…
– Anh Hùng! Anh Hùng! Anh Hùng! Đừng đi mà… Anh Hùng… ”
– “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ sao vậy?” Dũng lấy tay đập đập vào vai mẹ, cậu thức giấc khi nghe thấy tiếng mẹ kêu u ớ.
Loan giật mình thức giấc, thì ra đó chỉ là một giấc mơ. Một cơn ác mộng thực sự khi trong mơ cô gặp lại người chồng quá cố đã đi xa được 6 năm rồi. Mồ hôi đầm đìa làm ướt cả cái áo.
– Dũng à con, mẹ… mẹ vừa nằm mơ. Mẹ gặp bố. Mẹ sợ quá con ạ.
Dũng thở phào nhẹ nhõm khi biết mẹ không sao:
– Bố bảo gì ạ? Sao mẹ lại sợ?
Loan nghĩ nhanh đến giấc mơ, đến điều anh Hùng vừa nói nhưng cô không nói cho con biết:
– À không, không con ạ. Không có gì. Mấy giờ rồi con.
– 6 Giờ rồi mẹ ạ.
– Sáng rồi à, thôi mẹ con mình dậy thôi. Ăn sáng còn đi làm.
– Vâng ạ.
… Bạn đang đọc truyện Cu Dũng tại nguồn: https://gaigoi.city
Loan đến cơ quan với bộ mặt ủ rũ, lo lắng. Không lo sao được khi cái họa 50 triệu vẫn lơ lửng trên đầu mà cô không biết phải xử trí ra sao. Đã bao giờ gặp tình huống này đâu cơ chứ. Công chức nhà nước, sáng đi làm, chiều về, cuối tháng lĩnh lương chẳng va chạm với ai bao giờ.
Một điều lo lắng không kém đó là những hình ảnh trong giấc mơ sáng nay, từng lời nói của anh Hùng chồng cô nó rõ nét lắm trong tâm trí cô, cứ như đấy không phải là giấc mơ vậy. Chẳng lẽ mình đã sai rồi. Mình dậy con mình mà là sai ư. Hay là cách mình dậy con là sai. Mình đã để dục vọng bản thân lấn át đi lý trí của một người mẹ. Mình đã hẹn với bản thân và với chính con trai mình là đến một lúc nào đó mình sẽ để con chim của Dũng được cắm vào sâu trong cái bướm của mình. Nhưng nếu điều đó xảy ra thì sao. Nếu chuyện này mà vỡ lở chắc mẹ con dắt nhau xuống biển tìm bố mất thôi. Nghĩ đến đây Trúc đã tự có quyết định của mình.
Đang bất thần cắn bút ở bàn làm việc thì Trúc đến.
– Này Loan, tối qua có gì không kể tao nghe với.
Loan vẫn không biết là Trúc gọi. Trúc gọi như hét:
– Loan!
Giật mình Loan đáp lời:
– À, Trúc à, làm tao giật cả mình.
– Mày có chuyện gì mà như mất hồn thế.
Loan định mở miệng trả lời bạn thì có tiếng gõ cửa:
– “Cộc cộc cộc”
– “Vào đi”, tiếng Trúc đáp cộc lốc.
Cả Loan và Trúc trố mắt nhìn kẻ vừa mở cửa bước vào:
– “Ôi, Anh Hổ, anh… ”, tiếng Loan.
– “Hổ, mày đến đây làm gì? Ai cho phép mày đến đây tìm tao”, Trúc bất ngờ vì thằng Hổ lại mò đến đây. Điều mà cô cấm bọn đàn em của chồng không được phép tìm đến trường học nơi cô làm việc.
Lão Hổ mặt mếu máo vì bất ngờ, một cánh tay trông như vừa mới được bó bột hôm qua. Nó thưa:
– Chị Trúc, em không biết chị làm việc tại đây. Em đến đây là tìm cô Loan có chút chuyện.
Bất ngờ vì lão Hổ không đến tìm mình mà tìm Loan, Loan thì nó liên quan gì đến bọn xã hội đen này cơ chứ. Loan tự nãy đến giờ như kẻ mất hồn. Cô không ngờ lão hổ lại đến tận đây để tìm mình đòi nợ. Bảo cho mình 3 ngày cơ mà, hôm nay mới sang ngày thứ 2. Mà lại còn đến tận cơ quan tìm mình nữa chứ, mình còn mặt mũi nào đây. Nhưng có điều khác lạ là lão Hổ lại có thái độ khác hẳn, không còn hùng hùng hổ hổ băm trợn như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện nữa. Cô nói:
– Anh Hổ, chuyện anh đòi tiền tôi… Tôi còn chưa có đồng ý. Với lại sao anh lại đến tận đây tìm tôi, anh bảo cho tôi 3 ngày cơ mà.
Trúc vẫn im lặng xem 2 người đối đáp. Lão Hổ mặt mũi nhăn nhúm, dúm dó chỉ chực quỳ xuống:
– Cô Loan, tôi đến đây là để xin cô tha lỗi, tôi có mắt như mù đã dám làm cô phiền lòng. Tôi mong cô tha thứ, tôi xin hứa từ nay cô sẽ không nhìn thấy tôi nữa, tôi cũng đã xin cho thằng Long nhà tôi chuyển trường học rồi. Mong cô đại ân đại đức, từ bi hỉ xả mà tha lỗi cho tôi. Đây có chút tiền tôi xin gửi cô để chăm sóc cho cháu. Tôi xin…
Đến lượt Loan bất ngờ chưa nói được câu gì thì Trúc lên tiếng:
– Loan! Chuyện này là thế nào?
– À, chuyện là… Chuyện là… Mà thôi tí tao kể cho.
Quay sang lão Hổ, Loan nói với lão:
– Anh Hổ à, tôi chưa hiểu, hôm qua anh còn đòi tôi tiền sao hôm nay lại…
– Cô Loan, tôi xin cô tha lỗi. Tôi quỳ xuống đây mong cô tha lỗi.
Đang định quỳ thì Loan tiếp lời:
– Thôi, anh đừng quỳ nữa. Tôi không hiểu chuyện gì nhưng nếu anh không đòi tiền tôi nữa thì tôi cảm ơn anh. Còn chuyện tiền nong thì thôi anh cứ giữ lấy tiền mà thuốc thang cho cháu. Con nhà tôi, con nhà anh đều đau cả.
Lão Hổ như thấy cửa sinh vừa mở:
– Vậy tôi cảm ơn cô, tôi cảm ơn. Tôi xin phép không làm phiền cô nữa. Em chào chị Trúc, em đi.
Loan như trút đi một gánh nặng trong lòng, cô chào lại lão Hổ bằng một câu nói mà lão Hổ mừng như mình vừa nhặt được vàng:
– Anh Hổ về đi, không cần phải chuyển trường cho cháu đâu. Năm cuối cấp rồi.
– Vâng, ngàn vạn lần đội ơn cô.
Và thế là lão Hổ rút lui trả lại không gian cho Loan và Trúc.
– Rồi, giờ mày nói đi.
Loan kể lại câu chuyện chiều hôm qua cho Trúc nghe. Vừa hết chuyện cũng là lúc Trúc khóc thành tiếng:
– Hu hu hu hu, Loan ơi là Loan, mày có còn coi tao là bạn nữa không? Chuyện lớn như thế mà mày không cho tao biết. Hu hu hu hu. Mày có biết mày làm như thế là mày coi thường con Trúc này không?
Loan quá bất ngờ vì Trúc khóc. Thú thực là từ lúc quen nhau đến giờ, Loan chưa bao giờ thấy Trúc khóc, chỉ thấy một cô Trúc nhí nhảnh, hồn nhiên, quậy phá, vui vẻ hưởng thụ cuộc sống mà thôi.
– Kìa mày, sao lại khóc như trẻ con thế. Thì tao cũng đang định kể chuyện đây mà, nhưng chưa kịp thì lão ta đến rồi.
Trúc vẫn sụt sùi:
– Chơi với nhau bao nhiêu năm, hic hic, mày khó khăn thế nào nhưng chưa bao giờ tao giúp được mày cái gì. Cũng tại cái tính cố chấp, tự trọng vớ vẩn của mày nên mày có nhờ vả ai cái gì đâu. Nhưng đây là chuyện lớn, liên quan đến an toàn của mẹ con nhà mày. Tao đây buồn lắm, 1mày không hiểu được đâu.
Loan dỗ bạn:
– Thôi nín đi, tao hiểu rồi. Lần sau tao báo mày sớm được chưa?
– “Hứa đấy, không tao bóp vú”, Trúc trở lại là mình. “À, mà ai xử vụ này vậy?”
Loan tỏ vẻ suy nghĩ:
– Tao biết là ai rồi. Không phải mày thì chỉ có người ấy thôi.
Trúc tra khảo:
– Ai vậy ta, ai mà giúp mày, hay là anh chàng nào mới đây, khai mau.
– Gì mà anh chàng. Nếu tao đoán không nhầm thì là Hào, em chồng tao. Tao nghe nói Hào cũng là dân anh chị gì đấy.
– Có phải Hào Chợ Sắt không?
– Chắc vậy.
– Thảo nào, xử cũng đẹp đấy. Để tao nói cho mày biết. Thằng Hổ là một thằng ma cô hoạt động tại địa bàn quận Lê Chân. Thằng ấy trông băm trợn vậy thôi chứ gan chắc không to hơn chuột nhắt là bao. Nó cầm đầu mấy thằng trộm vặt ở khu chuyên kiếm tiền bằng nghề ăn vạ. Dân thường nhìn nó thì đái không nổi luôn nên thường bị nó bắt vạ mà phải ngậm ngùi chi tiền. Băng của nó hoạt động thường dàn dựng ra các cuộc va chạm giao thông, đánh nhau nhỏ với dân thường rồi lăn ra ăn vạ, bắt đền tiền. Kiểu vậy đó. Nó là một trong những thằng cách độ tháng là đến quỳ trước cửa nhà tao xin làm đàn em, gia nhập hội nhưng ông xã nhà tao không nhập cái thể loại đấy.
Loan giờ đã hiểu lão Hổ là ai, hóa ra cũng chỉ là hổ giấy. Câu chuyện về lão Hổ đến giờ có thể khép lại, chỉ còn một chuyện mà cô chắc chắn phải làm: Đó là cảm ơn chú Hào.
Như sực nhớ ra điều gì, Trúc nói:
– À, suýt thì tao quên. Trưa nay đi ăn cơm cùng tao nhé. Không ăn ở trong căng tin nữa. Chán lắm. Thỉnh thoảng đổi món tẹo.
Loan cũng ú ớ không hiểu nhưng cũng đành tặc lưỡi nhận lời đi ăn cơm trưa cùng Trúc, dù sao thì chuyện phải lo đã giải quyết xong, với lại cũng để đáp lại tấm lòng nước mắt cá xấu của con bạn dâm đãng mà nhận lời.
Đến trưa, Loan và Trúc đến một nhà hàng cũng tươm tất ngay gần cổng cơ quan. Đến nơi, Trúc dẫn thẳng Loan đi về phía một bàn, mà ở đó có một người đàn ông đã chờ không biết tự bao giờ.
– “Anh Chỉ, anh đến lâu chưa?”, Trúc nhảu mồm.
Loan hoàn toàn bất ngờ vì có người thứ 3 xuất hiện, cô tưởng đi ăn trưa chỉ có 2 đứa thôi. Chưa nói được câu gì thì ông Chỉ đứng dậy kéo ghế cho 2 người đẹp:
– Anh chào Loan, chào Trúc. Anh cũng vừa mới tới.
Loan không được tự nhiên lắm nhưng cũng vì phép lịch sự mà ngồi xuống dùng bữa trưa cùng hai người. Câu chuyện diễn ra trên bàn ăn chủ yếu là do Trúc và ông Chỉ nói, thỉnh thoảng cô chỉ ậm ừ cho qua chuyện mà thôi. Đến khoảng giữa giữa bữa ăn, Trúc mào đầu vào câu chuyện chính:
– Loan à, giờ tao thú nhận với mày. Hôm qua anh Chỉ có nhờ tao sắp xếp bữa ăn trưa nay. Tao muốn tạo điều kiện để hai người có thể gặp gỡ mà trao đổi. Biết đâu đấy…
Loan không nói gì mà lườm Trúc một cái. Ông Chỉ vẫn cử chỉ lịch thiệp thể hiện là một người đàn ông đĩnh đạc đàng hoàng:
– Loan này, chuyện bữa ăn hôm nay là do anh chủ động sắp xếp. Anh sợ nói trực tiếp với em sẽ làm em khó xử. Vì vậy anh nhờ Trúc.
– “Anh Chỉ, em chỉ là không quen ăn trưa ở ngoài”, Loan bẽn lẽn đáp lời, giờ cô đã hiểu mục đích thực sự của bữa ăn hôm nay chính là mình. Một thoáng bối rối ngượng ngùng đã hiện lên khuôn mặt xinh đẹp, thuần thục của Loan. Bằng chứng là nó hơi ửng đỏ lên.
– Có cả Trúc ở đây, thú thực là ngay từ ngày đầu gặp em anh đã có cảm tình. Em phần nào đã biết hoàn cảnh gia đình anh. Qua Trúc anh cũng phần nào biết được hoàn cảnh của em. Anh và em cũng có mối tương đồng trong cuộc sống.
Loan lấy đũa rỉa rỉa mấy hạt cơm trong trong bát mình mà lắng nghe những lời nói thẳng thắn mà cũng hết sức chân tình của ông Chỉ. Ông tiếp lời:
– Qua Trúc anh cũng hiểu sơ sơ về tính cách, lối sống của con người em. Thực sự là anh rất quý mến và muốn xây dựng tình cảm lâu dài với em. Anh cũng đã có tuổi rồi, không còn trẻ để lãng mạn nữa. Vậy nên anh xin đi thẳng vào vấn đề. Qua buổi hôm nay, anh xin phép được thường xuyên gặp mặt em, cũng để anh và em tìm hiểu kỹ hơn về hoàn cảnh, con người của nhau. Sau này nếu cảm thấy hợp thì có thể xây dựng tình cảm lâu bền. Nếu không hợp thì chúng ta là bạn bè. Không biết ý em thế nào.
Đây là lần thứ 2 Loan được tỏ tình. Lần đầu hồi còn con gái được anh Hùng thỏ thẻ. Lần này là lần thứ 2, giữa thanh thiên bạch nhật, lại có 1 người thứ 3 ngồi bên. Và quan trọng hơn cả cô hoàn toàn bất ngờ với lối tỏ tình này. Thẳng không gợn sóng. Đây là chiến thuật tỏ tình gì không biết nữa. Ai đời mới gặp nhau lần thứ 2… mà đã.
Nói là Loan có cảm động không thì không phải là không có. Một chút gì đó lung lay trong tâm tưởng cô. Nhưng để giải thích là cái rung đó là vì sao thì cô hoàn toàn không biết. Vì dáng vẻ đường hoàng đạo mạo ư? Vì đó là một người đàn ông thành đạt chức cao vọng trọng ư? Vì gia cảnh tương đồng ư? Không biết nữa.
Chuyện giờ đây mình đi thêm bước nữa cũng chẳng phải điều gì cấm kị cả. Chồng chết đã 5 – 6 năm rồi. Những năm qua cô đã giữ trọn đạo làm vợ anh, nay cô đi tìm hạnh phúc cho bản thân mình, đi tìm chỗ dựa cho cô và con cũng là hợp với lẽ đời. Nếu tìm một ai đó thì trai tân chắc không có rồi, ai lại chấp nhận mình với đứa con lớn ngồng cơ chứ. Tìm một ai đó rồi để sống cảnh bà cả bà hai ư, càng không được. Chỉ có người đàn ông đã qua một đời vợ, cùng cảnh một thân một mình nuôi con như mình mới thấu hiểu và dễ cảm thông mà thôi. Và người đàn ông vừa mới tỏ tình kia có vẻ là hợp nhất. Loan phân tích hoàn cảnh của mình như vậy. Nhưng cô thực sự không biết trả lời ông Chỉ như thế nào:
– Chuyện này… chuyện này… Em… em…
Trúc chen vào:
– Kìa Loan, chỉ là gặp gỡ để tìm hiểu thôi mà có gì đâu. Có phải anh Chỉ bảo mày mai làm đám cưới đâu. Hợp thì tiến mà không hợp thì thôi cơ mà. Thay mặt con bạn em, em trả lời anh Chỉ là nó đồng ý. Nhưng anh nhớ cho một điều. Anh mà làm cho nó buồn thì không được với em đâu.
Trúc nói nửa đùa, nửa thật. Trong thật có đùa mà trong đùa có thật. Ông Chỉ thừa đủ thông minh để hiểu ngầm ý trong câu nói của Trúc.
– Chuyện này Trúc yên tâm. Anh sẽ không để Loan thất vọng đâu.
Loan biết không thể từ chối ngay được, đề nghị của người kia cũng không có gì quá đáng cả, chỉ là tìm hiểu thôi chứ có mất gì đâu. Với lại từ chối ngay cũng là dối lòng và lại mất lịch sự. Chỉ lườm cái con bạn cầm đèn chạy trước ô tô kia dám thay mặt mình mà nhận lời, Loan không nói gì như đồng ý.
Bữa ăn lại trở lại với những câu chuyện không đầu, không cuối của Trúc và ông Chỉ, Loan như là người chứng kiến vậy. Ăn xong ông Chỉ gọi xe oto đến đón về Sở làm việc. Hai cô nàng định đi về thì Loan bảo Trúc:
– Mày về trước đi, tao chạy đây một lát.
– Mày đi đâu.
– À, tao vào hiệu sách tìm mua mấy quyển đã.
– Uh, xong về ngay nhé. Cấm lang thang không là bị… Bị… hiếp đấy.
Nói xong Trúc ù té chạy để lại Loan khuôn mặt hầm hừ giận dữ.