Phần 55
Sáng ngày hôm sau, Loan đi làm Dũng đi học như lệ thường.
Tại lớp học Dũng, không còn những giờ phút đùa nghịch của lũ trẻ nữa rồi. Không khí ôn thi căng thẳng bao trùm khắp lớp học, đến cả những thầy cô giáo bây giờ cũng lo lắng cho kỳ thì này, các em có 4 năm học tại trường, ăn thua hay không chính là ở cái kỳ thi này. Bạn nào giỏi thì được vào trường chuyên lớp chọn tỉ lệ đỗ đại học là gần như 100%, khá thì vào những trường công bình thường khác với khả năng đỗ đại học 50/50, còn yếu thì phải học những trường tư thục dân lập, lúc này thi đỗ đại học gần như bằng 0. Vậy nên ai cũng cố gắng làm cho bầu không khí như đông cứng lại với những lời giảng của cô giáo, còn nghe thấy cả tiếng miết của ngòi bút vào vở nữa cơ.
Đến giờ ra chơi mà cũng chẳng mấy ai ra ngoài chơi đá cầu nhảy dây như lệ thường mà ở lại luôn trong lớp, học thêm được cái gì thì học. Ngồi cạnh Dũng từ hồi lớp 6 đến giờ vẫn là Mai, ai cũng bị chuyển hết chỗ này đến chỗ kia ấy vậy mà như định đóng cột Mai luôn có vị trí cạnh Dũng mới tài chứ. Ngơi tay viết một tẹo, Dũng hơi liếc nhìn sang bên cạnh thấy Mai đang thẫn thờ mà nhìn mình mới lạ chứ, cái cô bé này, giờ này là giờ nào rồi mà vẫn còn mơ với chả mộng. Thấy Dũng nghỉ tay, Loan đập đập nhẹ vào cánh tay Dũng rồi nói:
– Dũng này, cậu định thi vào trường cấp III nào?
Mục tiêu đã rõ từ lâu nên Dũng cũng không giấu Mai làm gì:
– Tớ thi vào trường Chuyên thành phố, lớp chuyên toán.
– Uh, cậu cố gắng thi đỗ nhé. Vào trường chuyên thì gần như chắc chắn là đỗ đại học đấy. Mình cùng cố gắng nhé.
Nói xong, Mai quay lại tư thế thẳng hướng lên bảng mà mộng mà mơ, cái người bạn đang ngồi cạnh mình đây thật là có trí, học giỏi lại còn quyết tâm thi vào trường chuyên lớp chọn nữa. Tương lai sáng láng rộng mở trước mắt người bạn mà mình đã thầm ngưỡng mộ từ lâu. Từ cái hồi lớp 6 mà Dũng vì mình mà đánh cái thằng Long lớp 9 đến gãy tay Mai đã coi Dũng như người đàn ông của cuộc đời mình rồi.
Nay Mai cũng đã là thiếu nữ 15 tuổi với đầy đủ đặn đà của một người đàn bà rồi. Đã qua cái tuổi ô mai dậy thì mà len lén có nét của một người thiếu nữ trưởng thành. Cô đã có kinh nguyệt được 3 năm rồi. Vú đã to hẳn như cái bát con, bướm đã có lông đen lưa thưa ở mu, rồi cánh bướm đã thỉnh thoảng mở rộng vắt ra hai bên để lộ cái lỗ bướm trinh nguyên nhỏ nhắn hồng rồi. Đôi mông thì cũng trổ mã làm căng cái quần của bộ áo dài học sinh mà cô phải mặc mỗi thứ hai đầu tuần. Rồi thì thỉnh thoảng có những đêm cảm giác rộn rạo trong người, cô biết hoocmon sinh dục nữ đã bắt đầu tiết ra trong cơ thể cô, cơ thể đã bắt đầu biết đòi hòi tìm tòi mon men tới tình dục rồi. Khi đi tắm, mỗi lần đặt vòi nước hoa sen vào bướm rửa ráy cô thì đâu đó cũng có cảm giác tê rần, thích thích phát ra từ bướm làm cô như chìm đắm rồi. Thế đấy, mọi thứ đã gần như sẵn sàng để một thiếu nữ như hoa như ngọc này bước chân sang một thế giới nhân sinh quan khác rồi. Chỉ còn lựa thời và lựa người nữa thôi.
Chỉ tiếc là sao cái khúc gỗ bên cạnh mình là như trái tim làm bằng sắt vậy, người ta quan tâm, người ta tỏ tình, người ta lại con xinh đẹp thế này mà không một lần để ý là sao ta. Mai chợt nghĩ đến mẹ, phải rồi, việc này phải nhờ mẹ mới được. Từ lúc mình dậy thì đến giờ, có việc gì mà mình không hỏi mẹ đâu. Mẹ sẽ mách nước cho mình làm sao để chinh phục được người con trai này. Mai thẩn thơ lắc đầu rồi tự nhủ: “Anh Dũng, anh cứ chờ đấy, khi anh bắt đầu vào cấp III, anh sẽ là của em”.
Xong xuôi Mai lấy sách toán ra học mà không để ý tiết học tiếp theo là môn Văn.
Mùa hè năm 2004, trời nắng như hắt lửa vào thành phố làm cho hoa phượng thêm đỏ rực cả một dải đất ven biển nếu nhìn từ trên cao xuống. Khắp nơi ở cái thành phố Hải Phòng chật chội này đều là tiếng ve kêu đinh tai nhức óc từ sáng sớm tới tối mịt. Vê kêu chẳng phải vì lý do nào khác ngoài: nóng quá.
Dũng đã thi tốt nghiệp xong, đã thi xong vào trường chuyên thành phố cách đây 2 tuần. Theo lịch được nhà trường thông báo thì hôm nay sẽ có kết quả chính thức xem có đậu không? Mấy hôm nay, hai mẹ con đều như ngồi trên đống lửa. Nếu so bài làm và đáp án thì Dũng cũng tự tin là đạt kết quả cao đấy nhưng trong thi cử không biết thế nào mà lần. Hồi hộp, bồn chồn lo lắng cả đêm qua Dũng và mẹ mất ngủ, sáng nay mẹ chở con đi đến trường xem kết quả.
Trường chuyên Thành phố Hải phòng nằm cách nhà 2 mẹ con gần chục cây số nhưng rất gần nhà ngoại của Dũng, nhà bà Phương. Mấy hôm nay mẹ Loan cũng nghĩ đến trường hợp nếu con mà thi đậu ở trường đó thì chuyện học hành của Dũng sẽ phải tính như thế nào. Trước mắt chắc là phải cố gom góp tiền để mua cho cậu cái xe máy, chứ bắt con đạp xe chục cây số đi, chục cây số về có mà mòn hết chim. Rồi nếu học 2 ca sáng chiều thì buổi trưa có thể về nhà bà ngoại ăn cơm cho tiện, chứ ăn cơm ngoài hàng mẹ không yên tâm.
Ai chà, bao nhiêu chuyện phải lo lắng khi con chuyển cấp, nét sinh hoạt vì thế mà chắc chắn bị xáo trộn không ít đâu. Nhưng thôi, tạm gác lại chuyện đấy đi, giờ quan trọng nhất là có đỗ không cái đã.
Mồ hôi ròng ròng chảy tong tong trên khuôn mặt cả Loan và Dũng, nhưng rồi cũng đến được nơi. Tìm chỗ gửi xe rồi hai mẹ con đi vào sân trường, nơi có dán kết quả thi đợt vừa rồi. Tìm được cái ghế đá dưới một cây phượng to nhất sân, Dũng bảo mẹ ngồi chờ:
– Mẹ ngồi đây đợi con nhé, con vào xem kết quả rồi quay lại báo mẹ luôn.
Loan cũng cần nghỉ ngơi nên đồng ý với xắp xếp của con nhưng cũng không quên trêu con một tẹo cho bớt mệt:
– Uh, cũng được, nhưng con đi nhanh về nhanh không là bị cô nào bắt mất đấy. Hihihi
– Mẹ này, con không bắt ai về cho mẹ thì thôi chứ ở đấy mà bị bắt con.
– Gớm, chứ liệu chừng đấy.
Rồi ánh mắt trìu mến của Loan nhìn con báo hiệu đấy chỉ là những lời nói bông đùa nhưng ẩn chứa sự lo lắng mơ hồ của mẹ dành cho con. Con lớn rồi mà.
Độ mười phút sau thì Dũng quay lại với nét mặt buồn thiu, không còn vui vẻ như lúc vừa đi. Loan nhìn thấy con như vậy đoán biết có chuyện chẳng lành, cô buồn hơn con nhiều nhưng bình tĩnh hơn mà an ủi con:
– Không tốt hả con, thôi không sao đâu con ạ. Học trường công gần nhà cũng được mà, mẹ đỡ phải lo con đi học xa.
Dũng vẫn không nói gì, cúi gằm mặt xuống ngồi cạnh mẹ. Mẹ lại tiếp tục an ủi Cu:
– Gì vậy con, có chuyện gì lớn đâu cơ chứ, mẹ cũng không muốn con học trường này, tốt thì tốt thật đấy nhưng xa quá. Thôi mẹ con mình về thôi. Mẹ đưa con đi chơi. Vui lên chàng trai của mẹ. Có mẹ ở đây rồi.
Dũng ngồi dịch lại gần mẹ hơn chút xíu, cậu ghé miệng mình vào tai mẹ thỏ thẻ:
– Mẹ ơi, con trượt… thủ khoa rồi mẹ ạ.
Dũng ném mẹ xuống vực sâu rồi ngay tắp lự lôi mẹ lên thiêng đàng. Sau phút ú ớ vì biết mình bị lừa, Loan quay lại phía con gầm gừ rồi đấm thùm thụp vào ngực con:
– Á á á, dám trêu người ta này. Cho chết, chết cái tội lừa mẹ này.
Rồi thì hai mẹ con cùng cười vang khắp cả một góc sân trường, họ cùng mừng mừng tủi tủi vì hạnh phúc. Biết nói gì nữa đây, thi vào cấp III thực ra cũng không phải là chuyện gì to tát của đời người, nhưng bước đầu như vậy cũng là ông trời không phụ công hai mẹ con. Đó là công lao của cả chục năm trời không ngừng phấn đấu, không ngừng mài dũa, không ngừng vượt qua hết khó khăn này đến khó khăn khác. Ở phía trước kia còn nhiều gian lao lắm nhưng bước từng bước chắc chắn như vậy để có quyền hy vọng vào tương lai tươi đẹp phía trước.
Ở giữa sân trường đông đúc người qua lại này nên hai mẹ con còn kiềm nén cảm xúc mà không ôm chầm lấy nhau để hai thân thể được kỳ cò, nhưng ánh mắt dành cho nhau đã là quá đủ để nói lên hạnh phúc, tự hào về nhau. Rồi khi hai người chuẩn bị ríu rắt nhau về thì từ xa hai bóng người một lớn một bé bước tới gần. Thì ra đó là hai mẹ con nhà Mai:
– Cháu chào cô Loan ạ, chào cậu nhé.
Hai mẹ con Mai tới bên cạnh, Mai cũng thi trường này và nếu nhìn nét mặt của Mai lúc này thì đoán được ngay, cô cũng đỗ rồi. Còn người đi bên cạnh Mai gần như chắc chắn là mẹ Mai rồi, lần đầu tiên Dũng được gặp mặt. Loan nhanh nhảu đáp lời cô bé:
– Mai đấy hả cháu, cháu cũng thi trường này à, nhìn cháu chắc là đạt kết quả tốt phải không?
– Vâng ạ, cháu vừa xem kết quả xong. Cháu giới thiệu với cô, với Dũng, đây là mẹ cháu. Mẹ cháu tên là Hằng ạ.
Dũng và Loan lúc này mới quay sang nhìn kỹ hơn người phụ nữ mà Mai vừa giới thiệu là mẹ. Hằng, một phụ nữ trạc tuổi Loan, chừng 36 – 37 tuổi, dáng người cao khoảng 1,6m, khuôn mặt xinh đẹp kiểu quý phái, tóc uốn xoăn bồng bềnh, eo thon gọn nhưng nổi bật vẫn là cặp vú to làm căng cả phần ngực áo sơ mi công sở. Cặp mông cũng vểnh ra sau được che dấu bởi cái quần vải lửng kiểu cách. Cái quần thuộc dạng cắt may nên vừa vặn ôm lấy cặp chân trường, quần bó sát háng làm cho khoảng giao nhau giữa hai chân có một khoảng hở nhỏ mà nếu tinh mắt nhìn kỹ có thể thấy một được đường chẻ ở bướm mờ mờ qua nếp nhăn của cái quần âu. Tổng kết lại là “gầm cao máy thoáng”.
Đôi giây đánh giá đối phương nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần lịch sự, Loan hơi đánh ánh mắt về phía Hằng rồi nói:
– Chào chị, tôi là Loan, mẹ của cháu Dũng.
– “Cháu chào cô”, Dũng cũng nối lời chào theo mẹ.
Hằng bắt lời:
– Chào hai mẹ con, nghe cháu Mai kể nhiều về Dũng và chị Loan đây giờ mới được gặp mặt. Chà, anh chàng này lớn quá nhỉ, lại còn đẹp trai nữa, thảo nào…
Đang định nói tiếp thì Mai chen ngang:
– Mẹ này, nói gì kì vậy. Con kể bao giờ…
Rồi Mai thẹn thùng như kiểu bị bắt gặp ăn vụng. Loan tiếp lời đối đáp:
– Ở nhà Dũng hay kể về bạn Mai ở lớp, xem nào, thiếu nữ rồi đây. Hai đứa sau này học cùng trường phải biết bảo ban nhau học tập đấy biết chưa.
– “Vâng ạ”, Dũng đáp câu nói đầy ẩn ý của mẹ.
– “Cháu nhớ rồi cô ạ, bạn Dũng mà có hư là cháu mách cô ngay”, Mai cũng đáp lời Loan nhưng kèo thêm vụ mách như kiểu sẵn sàng làm nội gián cho “mẹ chồng”.
Hằng được dịp soi kỹ “chàng rể” tương lai. Gớm suốt mấy tháng nay, ngày nào cô cũng nghe Mai mè nheo đòi mẹ bầy kế để chinh phục được Dũng. Hằng cũng lấy làm lạ, con mình có phải đui mù què sứt gì cho cam đâu, nhìn gái mới lớn mà đến cô còn ưng mắt nữa là con trai. Ấy vậy mà thân mình là nữ nhi lại suốt ngày nghĩ cách để chinh phục một đứa bạn cùng lớp, không biết đứa bạn tên Dũng ấy có gì mà làm cho Mai phải xuống nước như vậy. Hằng cũng tò mò. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy Dũng làm Hằng cũng giải đáp được phần nào thắc mắc trong lòng, rằng con cô thích Dũng cũng là có cái lý của nó.
Xem nào, mới vừa hết tuổi dậy thì thôi mà cao to như người trưởng thành rồi, khuôn mặt rắn rỏi nam tính cuốn hút, bắp tay, khuôn ngực nở nang. Ăn nói chậm rãi bình thản chắc chắn. Rồi thì như có một cái gì đó cuốn hút người đối diện. Bản năng giống cái làm Hằng liếc nhìn đũng quần Dũng, thấy cũng u cũng cục ra phết. Lắc lắc cái đầu sao mình lại như thế làm Hằng trở lại với thực tại. Cô nói:
– Mai, con nghe cô Loan nói rồi đấy, hai đứa giờ lớn rồi, lại học cùng trường cấp III, phải biết bảo ban nhau học nghe chưa con.
Mai tỏ vẻ là một cô bé biết nghe lời:
– Vâng, con nhớ rồi mẹ ạ.
Thêm vài ba câu nói xã giao không đầu không cuối của 4 người rồi thì mỗi cặp mỗi ngả. Hằng có ý mời hai mẹ con Loan về nhà mình ăn cơm trưa luôn nhưng Loan khéo léo từ chối. Cô thực tâm không muốn mới lần đầu đã về nhà người ta ăn cơm như kiểu thân tình. Và mơ hồ trong ruột gan mình, Loan như thấy có nỗi lo lắng nào đó cho Dũng, cũng bởi cái ánh mắt của Hằng nhìn Dũng như dò xét, như soi mói làm Loan có cảm tưởng như đó là ánh mắt của một con cọp đang rình mồi.