Phần 60
Phải đến 1 tiếng sau, hai mẹ con mới dọn dẹp xong bãi chiến trường, rồi dắt xe ra ngoài đi ăn bún cá. Vừa là để đi ăn, vừa là để đi chơi hóng mát.
Xe bon bon trên đường trong không khí nhộn nhịp của cái đô thị phồn hoa nhất nhì miền Bắc này.
Mẹ cố tình đi xa một tí để đến được quán bún cá ngon nhất Hải Phòng, vào tít tận trung tâm thành phố cơ. Đi xa để ăn ngon và cũng là để hóng mát.
Hai mẹ con tíu tít ăn bát bún cá, ăn ngon lắm vì cả hai đang đói sau trận quần thảo tơi bời hoa lá. Cả Loan và Dũng không biết rằng, ngồi cách 1 dẫy bàn có 2 cặp mắt chăm chú theo dõi kể từ khi hai mẹ con bước chân vào quán. Không chú ý sao được khi Loan quá xinh đẹp, đẹp từ dáng người, khuôn mặt, đến nước da. Vẻ đẹp thánh thiện không tì vết. Một thằng ghé tai nói nhỏ vào thằng ngồi cạnh:
– Cậu chủ, con kia ngon quá cậu nhỉ, hình như là mẹ thằng kia. Hơi già thì phải.
– Già, già cái đầu mày. Gái Hải phòng đúng là như lời đồn. Ngon thật.
– Cậu thích rồi phải không? tí nữa xem tình hình thế nào, em bắt về cho cậu chơi.
Thằng thanh niên trẻ tủm tỉm không bảo gì, ngầm đồng ý cho đứa đầu đinh cùng bàn thực hiện kế hoạch.
Không úp mở làm gì nữa. Thanh niên trẻ được gọi là cậu chủ kia là Phong Xếch, con trai của một quan chức cấp cao tầm trung ương, sống ở Hà Nội. Phong Xếch được mệnh danh là thiếu gia số 1 Hà Thành. Nói về độ ăn chơi, phá phách thì ở Hà Nội, Phong Xếch là số 1 mà không có số 2. Việc hàng ngày của Phong Xếch chỉ là ăn và chơi. Với cái ô to đùng là ông bố, với tiền tiêu không phải xoắn Phong Xếch gây ra hàng loạt vụ hãm hiếp gái nhà lành, hàng loạt vụ cướp vợ người khác và hết lần này đến lần khác đều không bị làm sao.
Hôm qua đổi món, Phong Xếch và thằng đệ ruột xuống Đồ Sơn chơi gái, đang trên đường từ Đồ Sơn về ghé qua Thành phố ăn bún cá thì vô tình gặp mẹ con Loan vừa đến ăn. Đúng là giông bão sắp đến.
Mẹ con Loan vẫn vô tư lự mà không biết điều hiểm ác đến với cuộc đời. Hai mẹ con ăn xong rồi lấy xe ra về.
Đường phố về đêm vẫn đông đúc nhộn nhịp không kém gì ban ngày là bao, có lẽ do trời nóng quá mà mọi người thích đi chơi đêm hay sao ấy không biết. Loan đi chầm chậm cho an toàn. Nhưng bỗng “xuỳnh”, từ đằng sau, một chiếc oto sang trọng BKS 30K… không biết vô tình hay cố ý đâm trực diện vào đít xe hai mẹ con. Cũng may cú đâm vừa chỉ chạm vào xe máy rồi phanh kít lại nhưng cũng làm cho mẹ con Loan ngã sóng xoài ra đường.
Một thanh niên đầu đinh khuôn mặt băm trợn nhanh chóng bước xuống xe đỡ hai mẹ con dậy, người đi đường cũng xúm lại xem tình hình ra làm sao. Thanh niên đầu đinh nhanh mồm nhanh miệng nói to cho mọi người nghe rõ:
– Tôi là người có lỗi, tôi có lỗi đã đâm vào xe hai mẹ con cô ấy, tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Mọi người thấy anh chàng đầu đinh cư xử văn minh lịch sự, có lỗi biết nhận lỗi và thấy cũng không có gì nặng nề liên quan đến tính mạng nên cũng dần dần mà tản ra.
– Chị không sao chứ, tôi xin lỗi. Để tôi đưa chị đi bệnh viện ngay bây giờ.
Loan nhăn nhó khuôn mặt, cú ngã cũng nhẹ thôi nhưng sao Loan thấy ê ẩm hết người, hình như là bị gẫy chân lại hay sao thế, cô thấy cái chân đau lần trước giờ đau đớn thậm tệ.
Dũng lo lắng cho mẹ lắm:
– Mẹ, mẹ có bị làm sao không?
Dũng nhanh chóng đón hai nách mẹ đừng đỡ mẹ dậy nhưng không được. Loan vẫn đau đớn, đau đến chảy cả nước mắt. Thanh niên đầu đinh nhanh nhảu tiếp lời:
– Chắc em bị đau rồi, hai mẹ con lên xe oto anh chở đi bệnh viện ngay. Xe máy gửi ở đây mai lấy cũng được.
Dũng thấy mẹ đau đớn nên không nghi ngờ gì mà đồng ý ngay lập tức:
– Vâng, anh cho mẹ em đi bệnh viện luôn, mẹ em bị gãy chân rồi thì phải.
Gửi xe tại cái nhà mặt đường chỗ xảy ra tai nạn, Dũng bế bổng mẹ trên tay đi vào oto. Hàng ghế sau chỉ có hai mẹ con. Nhưng Dũng nhìn lên hàng ghế lái thấy không chỉ có anh thanh niên đầu đinh, mà còn có cả một thanh niên trẻ nữa, đó chính là Phong Xếch.
Chiếc xe lăn bánh nhanh chóng rời khỏi hiện trường vụ tai nạn trả lại cho thành phố nấp nập như vẫn thường thấy.
Đi được độ 15 phút thì Dũng ngó ra ngoài thấy không còn là thành phố nữa mà hình như là ven biển thì phải. Dũng thắc mắc:
– Anh gì ơi, hình như không phải đường đi đến bệnh viện.
Thanh niên đầu đinh ngoái lại nhìn rồi nói:
– Anh đi đường tắt cho nhanh. Em cứ ngồi im đi, sắp đến bệnh viện rồi.
Phong Xếch từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.
Thêm một đoạn đường nữa, Dũng nhìn ra bên ngoài thì đây thực sự là ven biển rồi, không một bóng người, trước mặt chỉ là biển với rặng phi lao đang xô đẩy vì gió. Dũng thấy có chuyện bất ổn, cậu trấn an tinh thần:
– Anh ơi, đây không phải là đường đến bệnh viện. Anh cho mẹ con em xuống xe.
Đầu đinh đỗ xịch xe, quay đầu lại nhìn Dũng quát lên:
– Câm mồm, bố giã chết mẹ mày giờ.
Loan gượng đau cầm tay con, cô biết mình gặp chuyện chẳng lành rồi, nhưng mà chân thì không nhấc lên nổi, cô thều thào:
– Các anh cho mẹ con em xuống, mẹ con em tự lo được không phiền các anh đưa đi viện đâu ạ.
Đầu đinh mở cửa xe xuống, vừa đi vừa nói:
– Thích xuống hả, xuống thì xuống.
Nói rồi, nó vòng ra cửa xong xuống mở cửa, hất hàm nó nói:
– Thằng kia, xuống.
Dũng đỡ mẹ, định bế mẹ xuống xe thì nó quát:
– Tao bảo mày xuống, không bảo con kia.
Phong Xếch vẫn ngồi im trên ghế phụ, không nói không rằng.
Dũng quắc mắt nhìn lại:
– Các anh định làm gì, tôi phải đi cùng mẹ tôi.
Không nói không rằng, đầu đinh chồm vào trong xe, túm cổ áo Dũng đồng thời giơ tay đấm một phát thẳng vào mặt Dũng.
– Bốp!
Dũng phun máu mồm vẩy máu vào áo mẹ. Mẹ Loan la toáng lên:
– Sao anh đánh con tôi. Chúng tôi có lỗi gì.
– Chát!
Một phát tát thẳng tay đau điếng được thằng đầu đinh giáng thẳng vào mặt Loan. Loan xỉu tại chỗ.
Dũng thấy mẹ bị đánh thì điên tiết rời tay mẹ ra, cậu lao thẳng ra ngoài phi thân vào đầu đinh. Bất ngờ vì bị phản ứng, đầu đinh ngã nhoài xuống cát ôm theo Dũng. Dũng vật lộn không nương tay nó.
– Gớm nhỉ, bố mày lại để cho thằng ranh làm ngã cơ à.
Liên tiếp là những cú đấm hết tầm với vào mặt Dũng, vào bụng, vào mạng sườn. Dũng quằn quại lăn trên cát, đầu óc quay cuồng. Tưởng như ngất lịm đi. Thấy Dũng bị thương gần như nằm im, thằng đầu đinh mới quay lại xe, mở cửa phụ phía trước cho Phong Xếch bước xuống:
– Cậu chủ, để em xử luôn thằng này nhé.
Phong Xếch giờ mới nói câu đầu tiên:
– Cho nó biển rồi xử, ở đây dính máu tao mất hứng.
Biết ý cậu chủ, đầu đinh tiến lại gần Dũng lôi xềnh xệch ra phía biển, vệt thân Dũng vẫn hằn thành đường trên cát.
Phòng xếch mở cửa sau xe chui lên.
Dũng bị lôi đi không phản ứng gì nhưng cậu cố tình mềm oặt cơ thể để thằng đầu đinh tưởng mình ngất rồi. Rất nhanh chóng Dũng đã ở biển, nước biển đập vào mạng sườn làm cậu ướt ướt.
Đầu đinh cho tay ra sau lưng quần, rút ra một con dao thái:
– Đi vui vẻ nhé. Tao chỉ làm theo lệnh. Hè hè hè, tí nữa thể nào chả có sái của cậu chủ.
Định rút dao là làm một phát gọn lỏn vào ngực thằng bé đáng thương là xong thì bất ngờ Dũng vùng dậy, hai tay tóm được bàn tay đang cầm dao của đầu đinh. Quá bất ngờ cho tình huống này, đầu đinh không kịp phản ứng.
Dũng tóm được tay cầm dao đồng thời cậu cắn một phát hết lực hàm vào mu bàn tay của đầu đinh làm con dao rơi ra. Đầu đinh ôm hét lên đau đớn dùng tay không đau đấm thẳng vào mặt Dũng làm cậu ngã ngửa.
Đầu đinh điên tiết đè lên người Dũng định thẳng tay tấn công thì:
– Ự, ự, mày… Mày…
Con dao thái đã đâm trúng tim, máu theo kẽ dao ồng ộc chảy ra nóng cả bàn tay Dũng. Đầu đinh đổ sập sang bên cạnh với con dao vẫn cắm trong lồng ngực. Thì ra chỗ Dũng bị đấm ngã cũng chính là chỗ con dao thái bị rơi ra. Thấy bị đầu đinh lao vào tấn công, Dũng theo bản năng tự vệ vớ lấy con dao đưa ra trước ngực để phòng bị. Ai ngờ đà lao vào như trâu chọi của đầu đinh vô tình là nhát dâm chí mạng.
Dũng hoảng loạn khi thấy cánh tay phải mình ướt đẫm máu. Dũng vừa giết người.
Bàng hoàng Dũng nhìn về phía mẹ rồi đứng phắt dậy chạy về phía xe oto, nơi mẹ Loan vẫn đang ở một mình với thằng ngồi ghế phụ.
Gần tới nơi Dũng đã nghe thấy tiếng vật lộn, tiếng mẹ la hét:
– Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra. Dũng ơi! Dũng ơi.
Không kịp suy nghĩ, Dũng phi thẳng đến xe, mở cửa xe:
– Thằng chó kia, buông mẹ tao ra ngay. Tao vừa giết thằng bạn mày rồi.
Buông Loan ra, Phong Xếch và mẹ đều nhìn ra hướng cửa xe. Như một thần chết tìm đến với cả cánh tay là một mầu đỏ của máu. Dũng giờ đây không sợ điều gì hết, kể cả súng đạn kề thái dương cũng không làm Dũng nháy mắt. Ánh mắt trừng trừng phẫn nộ, mẹ đã bị Phong Ếch lột trần, trên người chỉ còn cái quần si lít bé xíu, chân bên kia bê bết máu.
Phong Xếch tái mét mặt, đúng là từ thủa ăn chơi đến giờ nó chưa sợ như thế này bao giờ, nhìn Dũng to tướng hùng dũng với cánh tay máu mà nó xón đái ra quần. Run run lập cập hai hàm răng đập vào nhau.
Nó bước xuống xe hướng bên kia rồi vòng lên cửa lái.
Dũng chui vào trong xe bế mẹ ra, không quên vơ quần áo nhàu nát của mẹ.
Mẹ con Dũng vừa bước ra ngoài cũng là lúc tiếng máy oto nổ, gầm lên phóng vút đi để lại khói và cát mù mịt.
Loan bàng hoàng hoảng sợ nhìn con, vẫn chưa kịp mặc lại quần áo thành ra giờ đây Loan chỉ độc có cái quần lót:
– Con có bị làm sao không?
– Con không sao mẹ ạ.
– Thế máu này ở đâu ra.
– Của thằng kia, hình như nó chết rồi mẹ ạ.
Loan ôm chầm lấy con:
– Dũng ơi! Hu hu hu hu hu.
– Thôi mẹ đừng sợ, có con ở đây rồi. Mẹ mặc lại quần áo đi. Con và mẹ đi ra công an trình báo.
Khó khăn lắm Dũng mới bế mẹ ra ngoài đường cái, cậu vẫy một cái xe vô tình đi ngang qua rồi nhờ đưa đến đồn công an gần nhất.