Phần 83
Một bức thư khác có lẽ là của một đứa trẻ Tiểu học gửi cho bố, trên đó là nét bút mực tím nắn nót và dưới bức thư là hình vẽ bằng bút chì, hình vẽ thể hiện cảnh đôi vợ chồng hai bên, ở giữa là một cô gái nhỏ chắc là con của hai người. Nội dung bức thư như sau:
“Bố yêu, bố quý, bố thương của con ơi!
Con viết thư cho bố để khoe bố là con vừa được 3 điểm 10 liền đấy. Một điểm 10 môn Toán này, một điểm 10 môn Tiếng Việt này, một điểm 10 môn Tiếng Anh này.
Chỉ có mỗi môn thể dục là con được được 7 thôi bố ạ, cô giáo bảo con yếu quá, không chạy hết vòng sân. Mẹ không mắng con đâu, mẹ bảo điểm 7 là tốt lắm rồi vì con đang bị bệnh ở tim nên không chạy nhanh bằng các bạn. Nhưng con vẫn muốn chạy nhanh bố ạ.
À bố ơi, hôm nọ cô giáo bảo con làm bài văn tả về bố đấy. Bố sướng nhé, con tả bố đẹp trai cực, cao cực, to cực luôn, cao hơn bố của các bạn khác nhiều. Con tả bố dẫn con đi chơi công viên này, cho con xem con hổ, con voi, rồi cả cho con chơi cầu trượt nữa. Nhưng đến đoạn tả về nghề nghiệp của bố thì con không biết tả thế nào, con chỉ tả là bố hay phải đi công tác xa như mẹ vẫn nói thôi, công tác xa có phải là nghề không hả bố?
Hôm nào bố về bố nhớ mua cho con búp bê mầu hồng nhé, mua cho con cả hộp bút chì mầu nữa. Hôm nọ mẹ cho sang nhà bạn Bông chơi, bạn ấy có búp bê mầu hồng đẹp lắm, con cũng muốn có bố ạ. Còn hộp bút chì mầu để con tô mầu vào bức tranh con vẽ gia đình mình. Bố thì mầu đỏ, mẹ thì mầu xanh, còn con thì mầu hồng bố ạ.
Thôi con phải học bài đây, con không viết nữa đâu, mỏi tay lắm bố ạ.
Bố nhanh về với con nhé, con yêu bố cực ạ! ”
… Bạn đang đọc truyện Cu Dũng tại nguồn: https://gaigoi.city
Một bức thư khác được đánh máy chứ không phải là viết tay:
“Thằng Cu,
Tao giờ già cả rồi còn không viết chữ được nữa, phải ra ngoài hàng nhờ người ta đánh máy mấy dòng cho mày.
Ở nhà mẹ vẫn khỏe, chỉ có ho khan lúc xẩm tối thôi, vẫn dụt bếp nấu được nồi cơm và luộc được bó rau ăn. Mày không phải lo nhiều, tao ở một mình nhưng bà con chòm xóm sang luôn ấy mà.
Giỗ bố mày vừa rồi tao chẳng làm gì, chỉ thắp cho ông nén nhang rồi bảo ông phù hộ cho mày sớm về nhà mà làm lại cuộc đời.
Tao giờ cũng gần đất xa trời rồi, cũng không biết là có được nhìn thấy mặt mày lần nào nữa không, trái gió giở giời là theo bố mày lúc nào không hay.
Mày cố gắng mà cải tạo cho tốt về mà làm lại cuộc đời con ạ, tao cố đợi nhưng không biết thế nào mà lần đâu.
Thôi, mẹ có vài dòng vậy thôi”
… Bạn đang đọc truyện Cu Dũng tại nguồn: https://gaigoi.city
Còn nhiều lắm, nhiều lắm những bức thư để lại cho Dũng nhiều cảm xúc khắc khoải không thôi. Nhưng có một điểm chung giữa các bức thư là rất ít thấy người nhà nhắc đến tội, đến lý do vì sao mà phải vào tù, có lẽ họ tránh nhắc tới quá khứ đau buồn, đa phần chỉ là lời động viên cải tạo tốt sớm hoàn lương trở về với cuộc sống. Đó cũng là chân lý: “người tốt nào cũng có quá khứ và người xấu nào cũng có tương lai”.
… Bạn đang đọc truyện Cu Dũng tại nguồn: https://gaigoi.city
Trời yên bể lặng ngắn chẳng tày gang, độ tháng 3 dương lịch sau Tết âm thì mọi việc trở lại bình thường, Anh Thư đang trong những ngày cao điểm của ôn thi cấp III làm Dũng cũng bận rộn, thời gian học cũng kéo dài và thỉnh thoảng còn học thêm buổi thứ 4 vào ngày cuối tuần. Học trò đầu tiên của Dũng không biết có làm nên cơm cháo gì nữa không?
Một lần nọ, có một sự kiện lớn xảy ra, có lẽ sự kiện này chính là bài test cuối cùng của bác Sáu dành cho Dũng trước một quyết định gì đó của bác. Số là Phan bò thì vẫn không quên ý định muốn xử Dũng, gì chứ chuyện của Dũng làm uy của nó trong trại giảm sút nhiều. Tuy nhiên giờ đây tìm được cơ hội và tìm được người chơi Dũng thì không dễ chút nào. Mấy thằng trong phòng thì không dám vì bị biết mặt đặt tên hết rồi, những thằng buồng khác thì không nhận xử Dũng cho dù chính mình bị đánh, chẳng ai muốn là tay sai cho Phan bò đi đánh một đứa thiếu niên lại có có quan hệ cực tốt với trưởng trạm. Vậy nên Phan bò cũng biết nghĩ mà chờ đợi thời cơ đến, nhưng có một chuyện mà nó không lúc nào gạt được khỏi đầu, đó là phải chơi bằng được X, nó sẵn sàng chịu án thêm để đạt được mục đích.
Thăm dò các kiểu nó đều không tìm thấy kẽ hở bởi sự đề phòng của X và sự bảo hộ của cô Ba. Chỉ duy nhất có một thời điểm có thể ra tay, đó là lúc X trực trên phòng y tế. Khoảng thời gian có thể rất ngắn thôi cô sẽ ở một mình những lúc bác sĩ chính đi đâu đó. Cho đàn em thăm dò đường đi lối lại, nắm bắt mọi di biến động, lịch trình của X, nó quyết chờ thời cơ để ra tay hành động. Gì chứ về khoản sinh lý dạo gần đây nó thiếu vô cùng, cũng bởi cô Ba theo đúng lời nói riêng nó tăng giá gấp đôi, mà nó thì theo thói quen mỗi lần vào buồng 3 phải gọi đủ 2 đứa mặc dù không bao giờ dùng hết.
Tối đó, thời cơ đến. Không biết bằng cách nào mà Phan bò và 3 thằng đàn em lần mò ra được phòng y tế, nơi đó nằm cách biệt với trại giam, cũng tách biệt với khu nhà cán bộ giám thị. Vị bác sĩ chính về nhà ăn cơm tối xong giờ vẫn chưa ra, bình thường bác sĩ cũng ít có mặt ở đây, chỉ khi nào có người cần thì trại mới gọi điện để ông phi ra.
Đang ngồi một mình nghĩ vẩn nghĩ vơ về cái bánh trưng, hộp mứt, cây giò hồi Tết thì X nghe tiếng “Cạch” phát ra từ phía cửa. Quay lại thì thấy lù lù một đống là thằng Phan bò, nó vừa bước vào sau khi để 3 thằng đàn em cảnh giới bên ngoài. X dự liệu thằng này đến đây không phải mục đích tốt đẹp gì, chỉ có điều cô bất ngờ vì nó dám đến tận đây, đây là khu vực dành cho cán bộ, chỉ có phạm nhân là bệnh nhân mới được vào dưới sự giám sát của cán bộ. Ấy vậy mà nó dám mò vào đây, thằng này nó động đực đến phát điên rồi. Cô lạnh lùng hỏi:
– Vào đây làm gì?
Phan bò cũng không phải dạng vừa, nó muốn từ từ dụ con mồi:
– Khám bệnh.
– Bệnh gì?
– Đau bụng.
– Cán bộ đưa đến đây đâu?
Phan bò xoa xoa hai bàn tay vào nhau, nó tập trung ánh nhìn vào bộ ngực của X đang căng đét sau cái áo tù và còn phập phồng, có lẽ cô đang hoảng sợ hay sao. Nó lật bài tẩy luôn, đánh đòn phủ đầu là chiến thuật nó hay dùng:
– Mày thân lừa ưa nặng, để tao chơi còn được tiền mà mua băng vệ sinh. Hôm nay tao phải địt chết mày. Ngoan thì tao nhẹ, cưỡng thì tao giết luôn.
Phan bò cứ lừ lừ tiến lại gần X, buồi nó cứng ngắc trong quần, nó máu lắm rồi lại nhìn thấy X trong nét mặt hoảng sợ nó càng sướng hơn, nó đang nghĩ đang thân hình ngót tạ này mà đè lên dập X thì sướng phọt mất.
X hoảng sợ thực sự, ở đây không có ai, hét lên chưa chắc ai nghe tiếng vì khu này cách xa khu khác. Cô lùi dần về phía góc phòng, nơi đó có đặt dụng cụ y tế:
– Phan bò, mày làm gì tao thì chị Ba giết mày.
Phan bò cũng không phải dạng vừa:
– Con chó cái đấy à, tao địt mày xong tao sẽ địt con chó cái đấy.