Phần 92
Vẫn không quay đầu lại cũng không bước tiếp nữa. Dũng thấy vậy thì hối:
– Chị thay băng cho em đi, máu vẫn rỉ ra làm em đau lắm.
– Nhưng…
– Ô kìa chị, bác sĩ thì mấy chuyện đó quan trọng gì, người em có chỗ nào mà chị chưa nhìn đâu.
– Ai bảo cậu thế?
– Thế hôm nhập trại bị đánh máu me be bét thì ai thay quần áo cho em. Không lẽ bọn Tú lé nó thay cho em à?
X ngó tìm một cái lỗ nào dưới đất để chui nhưng nền đá hoa phòng y tế kín như bưng không có lỗ nào. Cô ngượng quá trời, bí mật này cô định sống để bụng, chết mang theo dạ nhưng ai ngờ đâu ông trời không thương, Dũng biết rồi. Cô giãy đành đạch:
– Vớ vẩn, vớ vẩn, vớ vẩn! Không nói nữa.
Thời gian đùa đã hết, Dũng thấy như vậy cũng là vừa đủ, không nên ép người ta quá đáng. Các cụ bảo cái gì ấy nhỉ, con giun xéo mãi cũng quằn. Không khéo chị điên lên chị cầm dao mổ xẻo mất thì lấy gì lúc ra tù làm quà cho mẹ đây. Nghĩ vậy nên cậu trở lại với giọng nói ôn tồn, nghiêm nghị thường thấy lúc phải đấu trí:
– Thôi, em không đùa nữa đâu. Em có mặc quần đùi, cả quần sịp nữa. Chị thay băng giúp em.
X chưa tin lắm đâu nhưng thấy Dũng đổi giọng nên cũng ngờ ngợ rằng vừa nãy chỉ là đùa. Cô đưa cả hai bàn tay lên che mắt nhưng các ngón thì xòe ra trông rất buồn cười. Từ từ quay đầu lại. Ồ, Dũng đúng như lời nói là có mặc quần đùi. Cô thất vọng! Nhưng không thể hiện ra mặt điều đó:
– Lần sau cấm đùa kiểu đấy.
Nói rồi X tiến về phía bàn đựng dụng cụ y tế, cô lấy bông, băng, thuốc đỏ ra để làm công việc lau rửa vết thương, thay băng cho Dũng. Đến gần Dũng cô đặt khay đồ sang bên cạnh rồi nói:
– Nằm im để tôi làm việc.
Nói ra miệng xong là X nghĩ thầm trong đầu: “Chết với bà, dám trêu bà à”
– “A aaaaaaaaa, đau quá”, Dũng kêu lên vì đau nhói ở đùi. Thì ra là chị X đang trả thù bằng những động tác hết sức y tế. Người ta gọi là gỡ bông băng, thì chị giật bông băng.
– “Ui cha, mẹ ơi đau quá”, người gọi là lau vết thương, thì chị chùi vết thương.
– “Chị nhẹ thôi, đau quá chị ơi”, người ta gọi là rắc thuốc, thì chị sát thuốc.
– “Hix hix hix, bố ơi, không mẹ ơi, bố làm gì còn mà gọi. AAAA”, người ta gọi là băng lại vết thương, chị thì siết lại vết thương.
Nếu ai mà vô tình đi ngang qua phòng y tế giờ này, tôi cược 10 ăn 1 với các bạn rằng người ta sẽ tưởng bên trong đang là một cuộc tra tấn vô cùng kinh khủng theo đúng kiểu trung cổ. Những tiếng la, tiếng thét, tiếng kêu, tiếng gọi cha gọi mẹ, gọi ông bà tổ tiên liên tục phát ra từ kẻ bị tra tấn.
Lấy kéo cắt cái “phựt” đoạn dây gạc đùi, xong chị vứt đến “choang” một cái vào khay đựng đồ, Dũng đang nhắm tịt mắt lại nên không nhìn thấy khuôn mặt của chị X lúc này, chị ta cười tươi như Liên Xô được mùa lúa mạch, như nông dân miền tây thắng mùa dưa hấu, như xe ôm vớ được khách sộp, như cave gặp khách yếu sinh lý, như Ý vô địch worldcup, như đúp lại được lên lớp, như…
– “Xong! ”, X rảo hoánh cái miệng khi vừa làm xong công việc của một bác sĩ, đúng là lương y như từ mẫu.
Dũng hé mở mắt nhìn cái đùi của mình, hôm nọ thì nhìn trắng đẹp thế mà giờ đây nhìn cái đùi mình cậu tưởng như một cái nghĩa địa. Cậu tức lắm nhưng không làm được, rõ là biết chị đang trả thù đây mà:
– Chị ơi, em làm gì chị mà chị nỡ đối xử với em như thế.
– Như thế là như thế nào, có gì mà kêu như lợn cắt tiết. Tôi không biết người ta gọi cậu là Dũng lì vì lí do gì? Có thay băng thôi mà cứ làm như là người ta đang mổ sống không bằng.
– Chị nên đi học bác sĩ thú y.
– “Ý là sao? ”, Đến lượt X ngây ngô.
– Chị phải băng bó cho trâu, cho bò, cho voi, cho hà mã thì nó mới không đau. Chị vừa băng bó cho người đấy chị biết không? Em là người.
Dũng điên tiết lắm rồi. Còn X thì sao nhỉ, cô chưa bao giờ cảm thấy vui như bây giờ. La là lá la, la là lá la.
– Lần sau thì đừng hòng tôi làm cho nữa biết chưa. Bảo người khác làm cho. Đây đi băng cho bò.
Không thể làm gì được chị để trả thù vụ này, quân tử 100 năm trả thù chưa muộn, Dũng nghĩ vậy nên ngậm cục đường làm ngọt mà dịu giọng đi chuyển chủ đề chính ngày hôm nay:
– Chị, thôi không nói về chuyện này nữa. Em có chuyện nghiêm túc muốn bàn với chị đây.
Lần này thấy ánh mắt của Dũng, thấy nét mặt khuôn hình Dũng là X biết cậu đang định nói chuyện thực sự rồi. Cô cũng không còn cười thầm trong lòng nữa mà nghiêm túc lắng nghe:
– Có chuyện gì?
– Em muốn chị cùng em học võ.
X quá ngạc nhiên vì đề nghị bất ngờ này của Dũng. Cô đăm chiêu:
– Tại sao?
– Em muốn chị phải tự bảo vệ được chính bản thân mình. Em cũng thế, em cũng cần phải có năng lực để bảo vệ được những người mình thương yêu, rồi tự bảo vệ được mình. Mấy chuyện lần trước chị biết đấy, em bị người ta hành hết lần này đến lần khác. Cũng chính vì không có chút võ thuật nào mà em phải vào đây. Chị cũng vậy.
Dũng nói một lèo, X chỉ việc lắng nghe mà suy ngẫm. Càng ngẫm càng thấy đúng.
– Ai dậy?
– Bác Sáu, em nhờ bác ấy rồi, bác ấy sẽ dậy cho cả hai chị em mình cùng một lúc. Em quyết định rồi, chị em sẽ cùng học.
– Ơ hay, cậu quyết định cả phần của tôi.
– Ý em không phải vậy, nhưng…
– “Tôi đồng ý”, X thắc mắc vậy thôi nhưng trong lòng cô lại vui một cách kỳ lạ, chàng trai này đã quyết luôn chuyện của mình, chứng tỏ trong lòng chàng ấy có nghĩ đến mình. Đời con gái để người đàn ông nào đó quyết định cũng đâu có sao, chính mình còn muốn nữa cơ mà. Đó là tâm lý lệ thuộc.
Dũng bất ngờ vì chị đã đồng ý ngay mà cậu không cần nài ép gì.
– Ha ha ha, vậy là chị đồng ý rồi nhé. Em mừng lắm, vui lắm chị ạ.
X cũng gỡ bỏ nét mặt lạnh tanh xuống mà hơi hơi mỉm cười, cô vui lây với niềm vui của Dũng, cô vui vì người mình thích vui, cô buồn vì người mình thích buồn, cô đau vì người mình thích đau, cô hạnh phúc vì người mình thích hạnh phúc. Đơn giản với X chỉ có vậy thôi. Triết lí này sẽ theo cô suốt cả cuộc đời đấy các bạn ạ! Hạnh phúc – khổ đau, buồn – vui, nước mắt – nụ cười của cô sau này đều từ Dũng mà ra.
Dũng ra về mà quên mất hỏi chị về cái bàn chải đánh răng đã bị vót nhọn 1 đầu.